Bỗng nhiên chuông cửa vang lên làm cô chợt hoàn hồn, đoán là Mẫn Du đến.
Đi ra cửa, Thịnh Hạ từ mắt mèo nhìn bên ngoài, biểu tình bỗng ngưng lại, nhìn người đứng bên ngoài sao lại là Nhậm Ngạn Đông.
Giờ khắc này, cô không thể nói ra được tư vị trong lòng là gì.
Trong phòng khách, âm nhạc chuông của di động vang lên.
Thịnh Hạ nhìn xem ngoài cửa, đôi tay của Nhậm Ngạn Đông đang để ở đâu, nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa mà vẫn kiên nhẫn chờ cô mở.
Cô bước nhanh đến phòng khách, điện thoại vẫn là ba cô gọi đến. Cô vừa tiếp nhận cuộc gọi của ba vừa đi đến trước cửa.
Ba Thịnh: “Hạ Hạ, con mở cửa cho Ngạn Đông đi.”
Thịnh Hạ sửng sốt, “Ba, ba làm sao biết…”
Thịnh ba ba nói tiếp: “Ngạn Đông là xin ba giúp đỡ.” Vừa nói, ông bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra cậu ta là thật sự hết cách rồi.”
“Hạ Hạ, ba khẳng định bọn con rốt cuộc đang có vấn đề gì đó nếu không trước đây Ngạn Đông với tính cách ổn trọng lại cao hứng tuyên bố với mọi người về quan hệ của hai đứa. Nói về con bây giờ bỗng tuyên bố chia tay chẳng phải làm cho người ta có cảm giác bất an và vừa không cam lòng.”
Thịnh Hạ: “……”
Không cam lòng khẳng định chính là đang nói cô.
Thịnh ba ba cơ bản là ngày mai sẽ đến để gặp mặt cùng nữ nhi tâm sự về chuyện này, nhưng hiện tại sự tình lại thành ra ông cũng chỉ có thể nói qua trước trong điện thoại.
“Ba vẫn luôn rất áy náy vì chưa cho con được một mái nhà hoàn chỉnh. Ba làm cho con không có cảm giác an toàn mà xử lý những mâu thuẫn trong tình cảm. Nội tâm của con dần trở nên quá mẫn cảm lẫn bất an cũng chính là do ba sai từ đầu.”
Thịnh Hạ chua xót vừa muốn trấn an tâm tình của ba nhưng lại không biết nói như thế nào.
Thanh âm của Thịnh ba ba tiếp tục truyền đến: “Mấy năm nay, con cùng sống với mẹ mà vô hình trung chịu không ít ảnh hưởng từ bà ấy. Đó là bất luận cái gì một khi bà ấy đã quyết định đều sạch sẽ lưu loát, cơ bản không có cơ hội thương lượng đường lui. Phong cách hành sự này đúng thật đều đặc biệt thích hợp đối với việc học tập. Vì thế tài năng của con đối với đàn violon có thể tốt đến như vậy, vẽ tranh cũng giỏi, chỉ cần việc con muốn làm thì không có gì là không được.”
Nói xong ông dừng một chút.
“Tuy nhiên, Hạ Hạ, có đôi khi tình yêu và hôn nhân không nhất định thích hợp với cách làm dứt khoát như vậy.”
Thịnh Hạ không cản ông mà tiếp tục lẳng lặng nghe.
Thịnh ba ba nói rất nhiều:
“Hôn nhân là vấn đề của cả hai người, mặc dù trước đó có bao nhiêu ân ái thì về sau chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, tranh cãi. Lúc này là thời khắc giải quyết mâu thuẫn. Nếu là vấn đề về nguyên tắc sống giữa hai tụi con khác nhau làm con cảm thấy do dự, ba sẽ giúp con thêm một chân đạp cậu ta. Còn nếu là mâu thuẫn về tính cách hay thói quen hoặc cách nhìn thì phải thử tìm cách giải quyết. Đến cuối cùng kết quả là con vẫn không hài lòng thì đến lúc đó bọn con chia tay cũng không muộn.”
Ông hỏi cô: “Con cùng Ngạn Đông sau khi phát hiện có vấn đề thì có nghiêm túc chia sẽ với nhau không?”
Thịnh Hạ đúng sự thật nói: “Không. Con vẫn chưa cùng anh ấy nói chuyện.”
Thịnh ba ba hỏi tiếp câu: “Nếu có thể nói chuyện tâm sự được, tụi con chắc sẽ không có phát sinh sự việc lần này rồi.”
Thịnh Hạ: “……”
Thịnh ba ba hiểu con ông. Nếu không phải do trong lòng cô không buông bỏ thì với tính cách của cô, làm sao chuyện chia tay lại cố gắng làm lớn đến vậy, cô đây là tự buộc bản thân mình không có cơ hội quay đầu lại.
Ông nói đúng tâm tư của cô: “Hãy cùng Ngạn Đông nói chuyện một cách công bằng thẳng thắng, sau đó nếu con vẫn cảm thấy không có khả năng tái hợp thì ít nhất con không tiếc nuối bởi vì chia tay do hiểu lầm, đúng hay không?”
Thịnh Hạ trầm mặc, không lên tiếng.
Thịnh ba ba mắt hướng nhìn đồng hồ: “Con mau đi mở cửa cho Ngạn Đông đi, có cái gì đều phải giáp mặt nói rõ ràng.”
Nói xong, ông liền kết thúc trò chuyện.
Thịnh Hạ nhìn ngoài cửa, Nhậm Ngạn Đông vẫn còn đứng ở nơi đó, hơi rũ mắt, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Anh có thể đi mà quay lại, làm cô cũng giật mình.
Rốt cuộc lời nói như bát nước đổ đi, ‘ lần cuối cùng quấy rầy em ‘, lúc này chỉ vừa mới qua hai mươi phút thật đúng là anh đã tự vả mặt mình.
Chuông cửa lại vang lên vài tiếng.
Thịnh Hạ cầm áo khoát mặc vào, ra mở cửa.
Nhậm Ngạn Đông rất bình tĩnh nhìn cô, bỗng thấy đôi mắt cô ửng đỏ.
Thịnh Hạ đóng cửa lại, cô không muốn mời anh vào nhà. Sau đó cô không nhìn anh mà cất bước đi đến thang máy, Nhậm Ngạn Đông theo sát phía sau.
Vào thang máy, Thịnh Hạ lúc này mới nói chuyện, “Tam ca, anh lật lọng, thật không giống anh chút nào.”
Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn cô qua vách kính của thang máy, sau một lúc lâu mới nói câu: “thể diện là của anh mà, cũng không phải của em.”
Thịnh Hạ và anh cùng nhìn nhau trong gương, “Đã sớm không phải.”
Nhậm Ngạn Đông gật đầu: “Em nói không phải thì là không phải. Ngoại trừ là chia tay, còn những chuyện khác anh đều nghe em, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Thịnh Hạ xoay người, như suy tư điều gì lại nhìn anh, “Sao bây giờ anh lại thành như vậy?”
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, không lên tiếng.
Không như vậy thì còn có thể làm sao bây giờ? Anh đối với cô một chút biện pháp đều không có.
Anh chỉ biết, đêm nay nếu anh đi thì anh sẽ hoàn toàn mất cô. Về sau mặc kệ là anh dùng biện pháp gì, chắc chắn cô sẽ không quay về bên anh nữa.
Bên ngoài chung cư một lúc lâu, Thịnh Hạ nhìn trái phải, “xe của anh đâu rồi?”
Nhậm Ngạn Đông: “Anh cho đậu xe dưới bãi tầng hầm, đậu bên đường thì khá vướng bận.”
Thịnh Hạ nhớ đến thời điểm cô thi thạc sĩ cô đã cho anh thẻ ra vào cổng chung cư. Sau khi chia tay, cô chỉ nhớ đổi khóa vân tay, quên thu hồi thẻ mở cổng này.
Cô nhìn về phía anh, duỗi tay.
Nhậm Ngạn Đông hiểu ngay cô muốn làm gì. Anh giả vờ như không biết, trực tiếp đem tay cô nắm lấy, đút tay cô vào túi áo khoát của anh. (hahahaha tam ca bắt đầu dùng chiêu mặt dày……em thích a quá đi)
Thịnh Hạ: “……”
Cô phản xạ có điều kiện muốn tay rút về nhưng anh nắm chặt thật chặt. Thể lực của cô và anh đương nhiên khác xa, làm sao cô có thể tránh thoát anh được.
“Nhậm Ngạn Đông!”
Nhậm Ngạn Đông nhìn trực diện với cô, trên tay lực đạo so phía trước càng lớn hơn nữa: “Lúc em ở phòng bếp nói chia tay với anh, đáng lẽ anh phải không nên thả em đi dễ như vậy.”
Lúc vừa ngẩng ra, anh như mới suy nghĩ thật cẩn thận một vài việc.
Trong khoảng thời gian này anh luôn là nghĩ rất nhiều biện pháp giải thích cho cô hiểu, làm mọi việc để cô tha thứ, nhưng thật ra anh đã dùng phương hướng sai rồi.
Việc cô để ý đến cũng không phải chuyện quá khứ yêu thầm, cũng không phải chuyện anh nói dối mà chính là trong lòng cô quan tâm đến thái độ của anh.
Nếu ngày đó cô muốn chia tay mà anh ôm cô không cho cô rời đi, không đồng ý chuyện chia tay, có phải cô sẽ không làm lớn mọi chuyện như tình trạng ngày hôm nay?
Cô thích nhất vẫn là vẽ riêng cho một mình anh, lưu giữ nhưng bức thư pháp có nét chữ cũng chỉ của riêng anh.
Thời gian lâu sau, hai người không lên tiếng cũng không giằng co.
Thịnh Hạ bị nắm lấy tay mà ngón tay cái có thể tự do hoạt động, cô dùng hết sức lực nhéo anh thật mạnh.
Nhậm Ngạn Đông không hề nhúc nhích, ánh mắt thâm u nhìn chằm chằm vào mắt cô, mặc nhiên để cô nhéo.
Sau đó, lực đạo trên ngón tay của Thịnh Hạ có một chút giảm bớt, rốt cuộc cô cũng lo lắng anh đau nên lực nhéo cũng nhẹ đi.
“Tam ca, anh mau buông tay, dù làm như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì.” Cô dời tầm mắt, không thèm nhìn anh.
Nhậm Ngạn Đông truyền đến thanh âm trầm thấp: “chính là do anh buông tay, mới không giải quyết được bất luận vấn đề gì.”
Bỗng một tràn thanh âm chuông điện thoại đánh vỡ sự trầm mặc lúc này.
Là từ di động của Nhậm Ngạn Đông vang lên, vợ lão Vạn đang gọi điện thoại cho anh.
“Dì.”
Vợ lão Vạn mở loa ngoài của điện thoại cho lão Vạn cùng nghe.
“Ngạn Đông a, có đang bận gì không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Không bận.”
Thịnh Hạ quay đầu, xem xét nhìn anh.
Vợ lão Vạn: “Lão Vạn vừa về nhà, những bức tranh chữ của Thịnh Hạ con đều nên tìm trở về.” Bà chủ yếu không phải là chỉ nói chuyện này mà là muốn giảng giải cho anh hiểu cách dỗ Thịnh Hạ.
Anh với Thịnh Hạ, một người thì cao lãnh ngàn năm như băng tuyết, một người thì kiêu ngạo tựa như khổng tước mỹ lệ không người nào chịu cúi đầu nên khi tình cảm còn quá yếu ớt nói chia tay liền chia tay.
Trước đây bà đã từng nhắc nhở anh phải thật lì lợm la liếm, nghe lời chiều theo ý của Thịnh Hạ nhưng anh cũng không chịu làm theo.
“Ngạn Đông, con tối nay mà không nghĩ cách dỗ cô bé ấy, thì dì đoán chắc về sau con cũng không cơ hội nữa, Thịnh Hạ đã đem tất cả tranh quyên góp từ thiện thì cô bé ấy không muốn cho bản thân mình có đường lui.”
Nhậm Ngạn Đông làm sao mà không hiểu cho nên anh sẽ không dễ đi, đi rồi sẽ không có chuyện về sau.
Vợ Lão Vạn: “Ngạn Đông, con tin lời dì đi, phải nhịn dỗ dành Thịnh Hạ hơn, bản thân người đàn ông chịu thua trước người phụ nữ mình yêu thì không có gì là mất mặt cả. Con xem những cặp tình nhân, vợ chồng hạnh phúc thì có người nam nhân nào mà không chịu lép vế hơn? Phụ nữ vốn dĩ sẽ bị mềm lòng trước sự dỗ dành, mặt dày của người đàn ông họ yêu. Nhưng ngàn vạn lần con đừng chờ Thịnh Hạ có thời gian bình tĩnh, suy nghĩ thông. Dì chắc canh là không có khả năng cô ấy nghĩ thông suốt nhưng dì chỉ biết bình tĩnh rồi thì tâm của cô bé ấy cũng lạnh theo. Con không cần làm gì hết mà chỉ cần cho một cái ôm thật chặt, làm cho Thịnh Hạ cảm nhận được người con quan tâm nhất chính là cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông đáp bằng thanh âm ‘uhm ‘, anh hiện tại là đang lì lợm la liếm nắm chặt tay cô.
“Dì, con hiện tại đang ở dưới lầu chỗ chung cư của Thịnh Hạ.”
Vợ Lão Vạn chợt thở phào nhẹ nhõm, đúng là cậu ấy còn không ngốc lắm: “Vậy con cùng Thịnh Hạ tâm sự cho lâu, không có vấn đề gì mà không giải quyết được.”
Nhậm Ngạn Đông đem điện thoại cấy vào một cái túi áo khác, “Lão Vạn đã thu thập lại những bức tranh tự giúp anh.”
Thịnh Hạ hơi giật mình, lại cảm thấy không lạ vì bọn họ đều thường xuyên tham gia tiệc từ thiện.
Nhậm Ngạn Đông đúng sự thật nói: “anh không tính thu về vì những món đồ này có hàm chứa khúc mắc, về sau em vẫn muốn thì anh viết cho em.”
Thịnh Hạ: “Cảm ơn, không cần.”
Nhậm Ngạn Đông nghe ra khẩu khí của cô liền thức thời không nói tiếp.
Anh cằm khẽ nhếch, “Đi sang hoa viên bên kia một chút đi.”
Thịnh Hạ bất động, “Anh buông ra.”
Nhậm Ngạn Đông: “Muốn thả sớm sao.” Vừa nói anh lại theo bản năng đem tay cô buộc chặt một ít.
10 giờ tối nên tiểu khu rất yên tĩnh, cô muốn cùng anh tranh chấp cũng không muốn cho người khác vây xem.
Thịnh Hạ bất đắc dĩ nhìn anh, “Có chuyện cần nói thì anh mau nói.”
Nhậm Ngạn Đông kỳ thật không có lời gì để nói chính anh cũng không nghĩ ra.
Hiện tại trong đầu đều hỗn loạn, lý lẽ không chắp nối gì ra được một câu.
“Em nói đi, anh nghe.”
Thịnh Hạ: “… Là anh trở lại tìm em mà! Anh khong muốn nói gì thì em lên lầu nghỉ ngơi.”
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, lặng im chớp mắt, “anh cũng không biết muốn nói gì.” Tạm dừng vài giây, “Thịnh Hạ, anh duy nhất không có biện pháp gì đối với một người chính là em.”
Thịnh Hạ thoáng chếch đi tầm mắt, không nhìn anh.
Nhậm Ngạn Đông thấy cô trầm mặc, đành phải đem những sự việc trước đây nói lại một lần: “Bức phúc tự ‘không quên sơ tâm – ngươi sơ tam’ khi anh ở sân bay em đã từng muốn anh viết cho em.”
Thịnh Hạ đột nhiên ngoái đầu nhìn anh, không nghĩ tới anh vẫn nhớ kỹ.
Nhậm Ngạn Đông tiếp theo nói: “trước khi ở cùng với em, anh đã đáp ứng yêu cầu của bọn trẻ về thăm chúng một lần nữa. Anh lần đó đến là cáo biệt, về sau anh không đến nữa.”
Vì anh không muốn ép buộc suy nghĩ của mình để bắt cô phải hiểu rõ mà muốn cô tự lý giải.
“Về sau, nếu là em có cơ hội về vùng núi hỗ trợ, khả năng lúc đó em sẽ không cần anh giải thích thêm. Em liền sẽ hiểu rõ vì sao anh không muốn lỡ hẹn với đám trẻ nhỏ.”
Thịnh Hạ buột miệng thốt ra, “Vậy tại sao phải gạt em?”
Nhậm Ngạn Đông: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là anh mới vừa nói qua, em chưa từng đến đó, em sẽ không hiểu được cái loại hứa hẹn đối với những đứa trẻ ở vùng núi có ý nghĩa thế nào. Em không hiểu thì sẽ suy nghĩ lung tung, anh sợ ảnh hưởng đến tâm trạng biểu diễn của em.”
“nguyên nhân thứ hai là gì?”
“Bởi vì đó là quê quán của Hạ Mộc. Lần đi thứ hai này là làm từ thiện, không liên quan gì đến cô ấy, nhưng còn lần đầu tiên đi nơi đó, cũng xác thật là bởi vì cô ấy.”
Theo bản năng, anh liền không muốn cho Thịnh Hạ biết.
Anh nói tiếp: “Em ở Luân Đôn biểu diễn vào dịp gần đến Giáng Sinh. Anh có thể điều chỉnh kỳ nghỉ cũng chỉ có mười lăm ngày. Anh bay qua lại trên đường tốn thêm vài ngày nên dù là em diễn tấu trước hoặc sau đó ở lại thêm thì cũng chỉ có một hai ngày, một hai ngày không đủ nói lên cái gì.”
Vì rối rắm quá nên sau đó anh từ bỏ đi nghe cô diễn tấu.
Mỗi năm, anh chỉ có thời gian mười hai tháng tựa như năm nay không dễ gì anh mới có thể tranh thủ một tháng để cùng cô luyện thi đã là quá nhiều.
Anh đã nói nhiều như vậy nên Thịnh Hạ muốn đơn giản một lần hỏi rõ ràng: “Trong thời gian một năm rưỡi, em không phải biểu diễn một hai lần. Sau đó anh cũng không thể đến cỗ vũ cho em nhiều hơn sao?”
Nói xong, cô lại lần nữa dời đi tầm mắt, đây chính là chuyện trong lòng cô để ý nhất.
30 lần biểu diễn thì anh mới chỉ đến nghe có ba lần.
Nhậm Ngạn Đông biết sau khi anh nói ra thì bọn họ khẳng định sẽ thấy ngăn cách giữa cả hai càng sâu, nhưng nếu không nói thì trong lòng cô vẫn luôn cho rằng anh không yêu cô.
“Điểm này… đúng là anh và em có khả năng nhận định không giống nhau.”
Thịnh Hạ: “Cái gì không giống nhau?”
Nhậm Ngạn Đông bình tĩnh giải thích: “Anh cho rằng đó là công việc của em thì về sau em vẫn luôn làm chuyện này như là nghiệp vụ.” Nếu là công việc thì anh thấy không cần thiết nhiều lần đến nghe em đàn như vậy.
Nhưng lần diễn đầu tiên thì anh đã đến thăm cô. Lần đó tính là công việc nhưng đối với cô mà nói cũng là ngày đầu tiên đi làm, ý nghĩa không giống nhau.
Lần đó tại New York, có một tòa nhà cao tầng mà đối với bọn họ có ý nghĩa cũng không giống với bất cứ tòa nhà nào khác, bọn họ đã ở tại chỗ này mà xác định quan hệ.
Cuối cùng một lần ở Bắc Kinh, lúc đó là lần đầu tiên cô tổng kết tuần diễn đầu trùng với ngày đó họp đại biểu của đoàn thương vụ cùng các lãnh đạo chi nhánh, anh cùng họp với các lãnh đạo nhưng có nói bạn gái đang diễn tấu tại đây nên anh cũng đến cổ vũ. Các vị lãnh đạo tự lý giả được lý do anh vắng mặt trong buổi tiệc tối.
Mặt khác khi có buổi diễn trùng với thời gian anh không quá bận, không ảnh hưởng tiến độ công việc, không có đi công tác thì anh sẽ bay qua vào dịp cuối tuần xem cô diễn.
Thịnh Hạ nhìn về phía anh, đột nhiên không biết muốn nói gì nữa.
Nhậm Ngạn Đông đêm nay chủ động nhắc tới vấn đề ‘không chung đề tài nói chuyện’, “Không có chuyện chung đề tài trò chuyện thì cũng không có gì lớn.” Anh nói một ví dụ: “Khóa cùng khóa có giống kiểu với nhau nhưng chúng nó cũng chỉ là đồng loại, là bằng hữu, tụi nó phải cùng mở bằng một chìa khóa mới là một đôi.”
Thịnh Hạ: “……”
Nhậm Ngạn Đông từ biểu tình vô ngữ của Thịnh Hạ cảm giác như anh đang nói sai sai gì đó.
Anh buông tay cô ra sau đó liền dùng một tay ôm eo cô, một tay kia ôm vai, anh đem cô ôm chặt vào trong ngực mình.