Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 28


Đôi mắt của Nhậm Ngạn Đông híp lại nhưng Tưởng Bách Xuyên ra vẻ như không thấy, chỉ cười không nói. Nhậm Ngạn Đông thu hồi di động, rời khỏi Weibo, quay lại công việc nên anh cũng thuận tay cho qua.

Tưởng Bách Xuyên nhìn anh, thấy anh vẫn luôn đánh chữ, “Cậu thật đúng là cho qua sao?”

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Tôi giống khờ vậy à?”

Tưởng Bách Xuyên nói thẳng không kiên kỵ chi, “Trong khoảng thời gian này tôi cũng không thấy cậu thông minh được chỗ nào đi.”

Tưởng Bách Xuyên lại hậu tri hậu giác, “Cậu cũng chỉ share cái tin mà thôi, trong nhóm bạn làm sao nhanh như vậy phát hiện được chứ?”

Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, anh cũng không share tin mà dừng ở chỗ ô bình luận đánh nhanh hai chữ ‘ share tin ‘.

Với tính tình của Nhậm Ngạn Đông không muốn nói nhiều mà Tưởng Bách Xuyên cũng đoán đại khái nhưng anh cũng không muốn đi sâu vấn đề này.

Anh cùng Nhậm Ngạn Đông chưa từng có thói quen nói chuyện về vấn đề tình cảm nên đề tài này cứ như vậy mà dừng lại. Anh quay sang bàn về hạng mục hợp tác, “Nếu là đem tài sản sở hữu niêm yết bán ra, nội trong thờ gian ngắn không nhất định sẽ gặp được người mua thích hợp.”

Nói đến tài sản toàn bộ niêm yết thì yêu cầu đối phương phải có thực lực tài chính hùng hậu.

Nhậm Ngạn Đông đã xem xong các email về công việc, đem điện thoại đển sang một bên, “Không nóng vội gì, sẽ có người tìm tới cửa thôi.” Anh đứng dậy đi pha cà phê.

Mời Tưởng Bách Xuyên và Thẩm Lăng cũng chỉ là cà phê hòa tan linh tinh, một ly nước ấm liền có thể giải quyết vấn đề.

Tưởng Bách Xuyên suy nghĩ một lát, bọn họ trong vòng bạn bè nhưng thật ra không có cảm thấy hứng thú đối với ngành sản xuất này, anh hỏi: “cậu là đoán chính xác đối phương sẽ mua, mới quyết định bán ra à?”

Nhậm Ngạn Đông: “Bằng không tôi làm gì có thời gian quan tâm đến những việc này?”

Tưởng Bách Xuyên: “Cậu cứ như vậy nắm chắc kết quả à?”

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Tôi khi nào làm mà không nắm chắc chưa?”

Tưởng Bách Xuyên chế nhạo nói: “Có nắm chắc rồi sao còn bị chia tay vậy?”

Ngón tay Nhậm Ngạn Đông hơi dừng lại rồi sau đó chỉ sang hướng cánh cửa ra phòng, “Cửa ở hướng kia!”

Tưởng Bách Xuyên cười cười, không muốn tiếp tục trêu chọc. Tiếp theo anh nói đến hạng mục sẽ hấp dẫn điểm gì đối với người mua. Nhậm Ngạn Đông cũng chưa nói gì thêm nên anh cũng không muốn truy vấn.

Nếu Nhậm Ngạn Đông không lo thì anh cũng tạm thời an bài đội nhóm nhân viện theo sát hạng mục này, “Chờ tôi đi công tác trở về sẽ tiếp tục bàn nhỉ.”

Nhậm Ngạn Đông thuận miệng hỏi câu: “cậu đi trong bao lâu?”

Tưởng Bách Xuyên cũng không xác định, “Hai tháng hơn.” Một hạng mục thu mua khác ở bên đó cũng khá phức tạp, yêu cầu có liên quan đến chính xách điều kiện của chính phủ quốc gia. Cuối cùng kết quả có thể không thuận lợi hoàn thành sớm được.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, lại hỏi, “Trong lúc này cậu sẽ không trở lại?”

Tưởng Bách Xuyên: “Hẳn là tôi cũng không có thời gian.”

Nhậm Ngạn Đông đứng dậy đi đến bàn làm việc, từ trong két sắt lấy ra một phần báo cáo điều tra về hạng mục. Anh đối cái hạng mục này cảm thấy hứng th mà vốn dĩ là chờ Tưởng Bách Xuyên có thời gian rảnh để trao đổi. Kết quả Tưởng Bách Xuyên lại đi hơn hai tháng sau mới về.

“cậu nhìn xem thử cái này nếu cậu có chút hứng thú thì chúng ta bàn tiếp các chi tiết qua điện thoại.”

Tưởng Bách Xuyên: “Uhm.” Anh vương tay lấy văn kiện.

Xong chuyện công việc, Nhậm Ngạn Đông tùy ý hỏi thêm: “Cậu đi hơn hai tháng không trở về, vợ của cậu không có ý kiến sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “Cô ấy hiện tại vừa lúc đang ở bên đó nên tôi muốn đi sang sẵn tiện vừa là công tác vừa sang thăm.” Anh vừa cười vừa nói: “Hiện tại tôi đã tự quy định, chúng tôi không được vượt qua một tháng không gặp nhau.”

Anh bưng ly cà phê lên nhẹ nhấp một ngụm, hương vị quá giống nhau.

Nhậm Ngạn Đông gật gật đầu, tò mòi nói lên: “Nhà tôi cũng là nhiều nhất không thể vượt qua một tháng không gặp.” Ngày thường không phải là bận quá thì một hai tuần phải gặp mặt, nếu bận có hạng mục công tác thì cũng không thể chia xa hơn một tháng.

Tưởng Bách Xuyên vốn định nói, Thịnh Hạ hiện tại đã không phải là người nhà cậu nhưng lời tới bên miệng cuối cùng anh cũng nhịn nuốt xuống theo ngụm cà phê.

Tình cảnh của anh cùng vợ, so với Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ cơ bản không khác nhau lắm.

Phần lớn thời gian của bọn họ đều là làm việc ở các quốc gia khác nhau, không cùng ở một nơi, hoặc có khi đi qua lại mất hai ba mươi tiếng ngồi máy bay.

Cà phê uống xong thì Tưởng Bách Xuyên cáo biệt rời đi.

Văn phòng trở nên an tĩnh, Nhậm Ngạn Đông cầm lấy di động muốn nhìn lại Weibo, ngón tay dừng lại ở màn hình còn đang mở lúc sáng, cuối cùng quyết định đặt điện thoại sang một bên.

Anh nhắn tin cho Hướng thư ký: 【 cô tự sửa lại mật mã của Weibo chính thức này và về sau tự cô sắp xếp đăng tin cho ổn thỏa là được. 】

Lần trước vì muốn công khai tình yêu nên anh muốn chính mình tạo mật mã riêng, cái tin chính thức phát từ weibo của Viễn Đông cũng do chính anh đăng.

Hướng thư ký: 【 được, Nhậm tổng. 】

Nhậm Ngạn Đông đem điện thoại cất sang một bên, xoa xoa ấn đường. Ba giờ chiều anh còn một cuộc họp nên anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vì weibo của Viễn Đông chia sẽ tin của Chu Minh Khiêm làm cộng đồng mạng có đề tài và bạn bè hai bên sôi nổi bàn luận suy đoán trên diễn đàn. Viễn Đông rốt cuộc có ý gì? Vì sao lại chia sẽ một dòng tin đăng của một đạo diễn?

Là buông bỏ Thịnh Hạ hay vẫn là nhớ mãi không quên?

Cái hành động chia sẽ này thật làm mọi người như lâm vào mê cung, phía dưới ô bình luận sôi nổi.

Động thái được duy trì cho đến tối cùng ngày mà vẫn còn nằm ở vị trí hot search trên bảng tin tìm kiếm. Nếu là trước kia, chỉ cần hot search có liên quan đến Thịnh Hạ thì nhanh chóng mọi người sẽ không thấy. Ngược lại hôm nay trạng thái tin tức này vẫn tự nhiên tồn tại theo số lượng cộng đồng mạng theo dõi.

Lúc trước trong giới giải trí còn nói đùa rằng tìm ai đóng phim cũng không nên tìm Thịnh Hạ bởi vì hot search tuyên truyền một giây bị sau sẽ bị mất dấu ngay.

Có người bạn nhắn tin cho Chu Minh Khiêm 【vận khí của cậu không tồi, đến cả Nhậm Ngạn Đông không dám xóa hot search. 】

Chu Minh Khiêm đáp ‘ ha hả ‘ hai tiếng.

Bọn họ tụ họp liên tục đến hơn 9 giờ tối. Về đến nhà, Thịnh Hạ có chút mệt mỏi nên cô chỉ tắm nhanh hơn so với thời gian bình thường. Lúc dự định lên giường ngủ, có tiếng chuông của điện thoại gọi vào, là một dãy số lạ.

Cô nhìn chằm chằm dãy số này trong vài chục giây mới quyết định nghe máy.

“Là tôi.”

Một thanh âm từ giọng nói của nữ.

Thịnh Hạ nhận ra là giọng của Thương Tử Tình.

Sau một thời gian kể từ lúc sự việc náo loạn của cả hai, cô cùng Thương Tử Tình chưa nói chuyện qua một câu.

Thương Tử Tình biết Thịnh Hạ không thích vòng vo, nên nói thẳng ý đồ của cô, “Tôi đã đến dưới khu chung cư muốn cùng cậu nói chuyện về Mẫn Du.”

Bởi vì sự tình có liên quan đến Mẫn Du nên Thịnh Hạ mới quyết định xuống lầu một chuyến.

Thịnh Hạ đã xong các bước dưỡng da nên không nghĩ cần trang điểm gì. Cô chỉ chọn thay một cái váy gợi cảm và để xõa tóc và nhìn tổng thể mình trong gương mới bước ra cửa.

Khi Thịnh Hạ đến dưới lầu thì ô tô của Thương Tử Tình đã ngừng ở ven đường. Tối nay Thương Tử Tình tự lái xe lại đây, cô ấy đẩy cửa xuống xe lúc vừa nhìn thấy Thịnh Hạ,.

Thương Tử Tình vừa tham dự hoạt động tuyên truyền tối nay nên trực tiếp tìm Thịnh Hạ sau khi kết thúc tiệc. Cô ấy cũng đang mặc lễ phục dạ hội, trang điểm gợi cảm. Lúc cô nhìn thấy Thịnh Hạ thướt tha đi tới, chợt cảm giác áp bách một ít không khác lắm so với khi gặp Nhậm Ngạn Đông.

Thịnh Hạ dừng lại chỗ cách cô ấy hơn hai bước chân, ánh mắt lãnh đạm, “Có chuyện gì cô nói mau đi.”

Thương Tử Tình nhàn nhạt cười, tay tự nhiên dựa vào cửa xe, “chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm trước rồi, cô còn nhớ không?”

Thịnh Hạ không chút để ý nói: “Đầu óc và trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

Thương Tử Tình nhẹ nhàng ‘ a ‘ một tiếng, không thú vị mà muốn tranh cãi. Cô ấy tới cũng không phải cùng Thịnh Hạ đôi co ai đúng ai sai, dù sao cô và Thịnh Hạ đời này không có khả năng giải hòa.

Cô nói ngắn gọn, “Cô đổi người đại diện trước đi vì tôi bây giờ cũng ngại chuyện Mẫn Du sau này sẽ có ảnh hưởng đến cậu. Rốt cuộc mặc dù chúng ta không có tình cảm thân thiết nhưng ít nhất vẫn là nễ tình bạn học cũ, đúng không?”

Cô đang muốn chặt đứt các thế lực của Mẫn Du, làm cho cô ta rời xa giới giải trí tránh ở trước mặt Dư Trạch.

Cô cảm giác được Dư Trạch vẫn chưa dứt tình với Mẫn Du.

Cũng không lạ gì vì họ là mối tình đầu của nhau, lại tồn tại đến nhiều năm như vậy.

Dư Trạch trước nay cũng chưa muốn bền lâu hơn với người phụ nữ nào, chẳng qua gặp dịp thì chơi thôi, nhưng là trong mắt Mẫn Du không dễ cho qua được việc này mà một hai phải chia tay.

Trước đó mấy tháng Thương Tử Tình buồn bực nhưng bởi vì bối cảnh của Nhậm Ngạn Đông là bạn trai Thịnh Hạ. Không phải người mà cô có thể dễ vướng vào được nên khi cô ngáng chân Mẫn Du cũng đều phải lo trước lo sau, sợ đắc tội Thịnh Hạ. Ngàn lần cô không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ chia tay.

Mà gia đình Thịnh Hạ so với nhà cô không quá chênh lệch lắm nên cô bây giờ không cần phải xem sắc mặt của ai để hành sự.

Thịnh Hạ như cũ phong khinh vân đạm, “Tôi lại cảm thấy người đại diện nên đổi nghệ sĩ thì đúng hơn.” Cô lướt qua hai mắt Thương Tử Tình, xoay người liền rời đi.

Lên lầu, Thịnh Hạ một chút buồn ngủ đều không có, cô ghé vào cửa sổ một lát mà ngắm cảnh bên ngoài.

Ba tháng này cô phải đi Thượng Hải để đóng phim vì lịch quay là bắt đầu cuối tháng tư. Cố Hằng vừa hoàn thành một bộ điện ảnh thì Chu Minh Khiêm liền tranh thủ trước tiên khởi động ngay.

Ngày đó lúc ra sân bay đi Thượng Hải, Hạ nữ sĩ cũng thuận tiện đi công tác nên cùng ngồi xe với Thịnh Hạ nhưng bà bay sang Thâm Quyến.

Dọc theo đường đi, Thịnh Hạ chỉ vùi đầu vẽ tranh còn Hạ nữ sĩ tập trung xem tư liệu hội nghị. Khi bà lơ đãng ngẩng đầu vừa thấy được Thịnh Hạ đang họa.

Bức tranh đang được vẽ dang dỡ là một buổi tối trời mưa, ô tô ngừng ở ven đường, đèn xe sáng lên, ánh sáng đền được tô chiếu cả hai bên đường, bên cạnh ô tô còn có lời thuyết minh: Cần gạt nước cũng đang làm việc….

Cô: “……”

Ngước mắt nhìn con gái mình chính là lúc Thịnh Hạ cũng đang đắm chìm trong thế giới hội họa, không hề chú ý rằng bà đang ngắm nhìn cô.

Hạ nữ sĩ chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục xem tư liệu.

Loại này tâm tính trẻ con của cô bà cũng không biết chừng nào có thể thay đổi được.

Bức họa này chỉ hoàn thành một phần cảnh tượng mà không có họa nhân vật nào vì thời gian cũng không dư dả. Thịnh Hạ tô màu xong thì cất bộ công cụ đi.

Hạ nữ sĩ nghiêng sườn mặt hỏi, “Con vẽ gì vậy?”

Thịnh Hạ: “một cảnh tượng trong phim thôi.”

Hạ nữ sĩ dặn dò nói: “Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc thì phải gọi liền cho bà ngoại con đi. Con đều ở khách sạn suốt nên bà ngoại cứ nhắc mãi sợ con chịu cực khổ.”

Thịnh Hạ gật đầu, nhìn tranh vẽ mà thất thần đáp lời.

Hôm nay Mẫn Du không cùng đồng hành với Thịnh Hạ vì tối nay cô ấy phải tham gia tiệc cưới của bạn. Sáng sớm mai cô ấy đi chuyến bay sau mà Thịnh Hạ lại không muốn dậy sớm nên hôm nay cô đi trước.

Cô không mang nhiều hành lý lắm chỉ một cái nhỏ. Sau khi cô xuống máy bay, cô đeo kính đen cùng với khẩu trang.

Vì hình ảnh của cô khá bắt mắt nên mặc dù ngụy trang khá kín nhưng cô vẫn bị fans nhận ra.

Hai người phụ nữ đặc biệt khá kích động nên ngay từ khoảng cách xa đã bắt đầu chụp hình. Sau đó hai người đó tự nghĩ lần sau còn không biết năm nào tháng nào có thể nhìn thấy Thịnh Hạ nên liền tiến lên xin chữ ký của cô.

Thịnh Hạ gật đầu, dời bước sang chỗ khác để không ảnh hưởng đến người đang đi ra khỏi sân bay.

Đến đại sảnh của ga quốc nội, Nhậm Ngạn Đông cùng đoàn người và Hướng thư ký từ Thiên Tân bay đến Thượng Hải, Nhậm Ngạn Đông xuống máy bay liền nhận cuộc gọi. Anh cũng đang hướng mắt nhìn thẳng con đường phía trước,.

Hướng thư ký thấy được hình bóng quen thuộc cách đó không xa, cô đang ký tên cho fans. Mà bên này cô thấy Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện điện thoại nên cũng không gián đoạn anh.

Nhậm Ngạn Đông như cảm giác được khi anh vô tình nhìn sang bên tay trái, bước chân định trụ. Anh đã hơn một tháng không gặp cô.

Trong điện thoại chợt ngưng nói chuyện mười mấy giây, người bên kia điện thoại là thuộc chi nhánh phụ trách ở hải ngoại đang báo cáo với Nhậm Ngạn Đông tình hình công tác. Đối phương tự nhiên không nghe được thanh âm gì nên lập lại câu nói hai ba lần.

Vẫn là không có động tĩnh nên người bên kia thì vẫn nói chuyện mà anh còn có thể nghe được trong điện thoại truyền đến thanh âm ồn ào ngay tại sân bay.

“Nhậm tổng?”

Nhậm Ngạn Đông hoàn hồn: “Uhm, cứ tiếp tục.”

Anh thu hồi tầm mắt, nâng bước rời đi.

Khi Thịnh Hạ vừa ký tên xong, cô kéo khẩu trang lên và đẩy rương hành lý đi ra. Mẫn Du đã sắp xếp xe đón cô nên vừa rồi cô cũng nhận được tin nhắn có bảng số xe.

Khi cô đang nhìn theo hướng đi thì chợt ngưng lại cô hoảng hốt trong nháy mắt khi cửa xe vừa đóng lại, chính là cách điểm dừng ô tô không xa.

Cô vừa mới không nhìn lầm, bóng dáng của tam ca.

Di động cũng cùng lúc vang lên, là Lệ Viêm Trác gọi điện thoại đến.

Cô nhìn trong vài giây, tiếp nghe, “Lệ tổng, chào anh.”

Lệ Viêm Trác: “Ở chỗ sảnh chờ, xe tôi đang đi đến.”

Thịnh Hạ còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: “Lệ tổng, anh cũng ở sân bay à?”

Lệ Viêm Trác đáp bằng thanh âm ‘ uhm ‘, giải thích thêm: “Xe của đoàn phim đang cần đi công chuyện nên đ ingang cùng vừa lúc tôi đi công tác trở về, thuận tiện đón cô về nội thành.”

Thịnh Hạ: “Cảm ơn Lệ tổng, phiền anh rồi.”

Lệ Viêm Trác: “không cần khách khí với tôi đâu.”

Cô cúp điện thoại vẫn còn đang suy nghĩ về cái bóng dáng kia. Cô chỉ là vội vàng thoáng nhìn thấy nhưng dù sao khoảng cách xa như vậy mà cô cũng có thể nhìn ra anh.

Cô cất điện thoại vào túi áo khoát, theo dòng người đi ra ngoài.

Tới ga chờ thì xe của Lệ Viêm Trác đã chậm rãi dừng lại.

Xe dừng hẳn thì tài xế xuống đem hành lý của cô đặt vào cốp. Vì bọn họn đang ở nơi công cộng, lại ngại có phóng viên giải trí nên Lệ Viêm Trác không tiện xuống xe đón. Anh duỗi cánh tay dài mở cửa xe cho cô từ bên trong.

Thịnh Hạ mỉm cười, khách khí nói: “Cảm ơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN