Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 30


Cửa bên này của hội sở thỉnh thoảng có người ra vào nên lúc này Nhậm Ngạn Đông cũng mau chóng buông Thịnh Hạ ra. Anh nắm tay cô đi sang hành lang gấp khúc bên cạnh. Lệ Viêm Trác cùng mỹ nữ tóc ngắn ăn ý tự mình từng người bước vào trong phòng hội sở.

Thịnh Hạ hiện tại vừa mới hoàn hồn. Tâm tình cũng bình tĩnh chút ít. Cô không thể không thừa nhận, phương cách ôm ấp của anh vẫn có công năng chữa khỏi mọi phiền muộn cho cô.

Nhậm Ngạn Đông vẫn không lên tiếng, mở cái túi kia để lấy hộp trang sức bên trong ra. Đúng là phiên bản thiết kế trang sức giới hạn cao cấp đến cái hộp cũng đẹp tinh xảo dị thường, không hề giống các thiết kế thông thường khác.

Mắt Thịnh Hạ nhìn Nhậm Ngạn Đông rồi lại nhìn cái logo trên túi kia. Cô bỗng nhiên nhớ lại thời điểm tối đó lúc bọn họ đang ăn cơm ở nhà hàng. Cô đã nhìn trúng một lắc tay trong quyển tạp chí.

Vừa rồi khi cô nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ ấy mà còn cầm giúp cái túi có logo giống nhau. Trước đây cô đã từng nghĩ đến sau khi chia tay anh và cô có khả năng sẽ gặp được người thích hợp.

Nhưng cô không nghĩ rằng thời điểm đó sẽ nhanh quá mà thôi, mới chỉ một tháng.

Chớp mắt một cái đúng là cô chưa kịp suy nghĩ lý trí lắm. Tự mình mất đi sức phán đoán, tự khổ sở cho rằng anh có bạn gái nên cô hiện tại bỗng thoải mái hơn một chút.

“Cái mỹ nữ tóc ngắn kia, là bạn anh sao?”

“Cũng không tính là bạn. Anh cùng cô ấy không quen thân nhiều, cô ấy là vợ của bạn anh.” Nhậm Ngạn Đông cầm tay cô để đeo chiếc lắc tay vào.

Thịnh Hạ: “em còn tưởng là bạn gái mới của anh.” Cô chuyển động lắc tay đung đưa, đúng là so với hình trong tạp chí còn xinh đẹp hơn.

“Cảm ơn anh.”

Cô nghĩ nghĩ, “các hình ảnh đồ vật em muốn anh mua cho em lúc trước anh đều lưu ý thăm dò à?”

Nhậm Ngạn đáp bằng thanh âm ‘uhm ‘, anh đem hộp trang sức rỗng thả lại vào túi xách, kéo khóa kéo lên.

Thịnh Hạ tiếp tục hỏi về đề tài cô vừa nói, “Anh vừa rồi sao lại không giới thiệu một chút với bọn em về người mỹ nữ đó.” Cô không muốn tự mình lại hiểu lầm.

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, “Giới thiệu cũng chi bằng tự anh giải quyết hoài nghi cho em?” Một cái ôm có thể giải quyết hiểu lầm của cô, mà cũng có thể do lập trường của anh khi thấy có người ngoài Lệ Viêm Trác nên không muốn nhiều lời.

Thịnh Hạ đúng sự thật nói: “Em cùng Lệ Viêm Trác chỉ là bằng hữu bình thường. Hôm nay em mới biết được, anh ta khi còn nhỏ đã từng gặp em lúc học đàn violon với lão sư Trác, cũng chính là con của lão sư. Bọn em ăn cơm xong chỉ muốn đi ca hát.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, “Đừng chơi quá muộn, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chờ một lát, Thịnh Hạ nói: “chuyện lúc trước anh nói với em là sự thật.” Anh đã nói sẽ dần dần thay đổi chính mình, nếu về sau may mắn gặp lại bọn họ có thể vui vẻ ở bên nhau.

Cho nên thời gian đã hơn một tháng làm cô dần trấn tĩnh. Cô không để tâm vào chuyện vụn vặt mà quan tâm vào chuyện gì mình thích.

Sự việc trong tương lai thì có ai biết trước được. Có lẽ, từ từ cô cũng không còn yêu anh nhiều như bây giờ. Hoặc có thể theo thời gian trôi qua cô sẽ càng yêu anh hơn trước đây.

Cô cảm thấy nếu may mắn có lúc bọn họ tự điều chỉnh bản thân cân bằng rồi sẽ thuận theo tự nhiên gặp lại. Sau đó may mắn mà họ lại cùng nhau đi tiếp con đường dang dở.

“Tam ca, về sau nếu anh thật sự gặp được người mà anh cảm thấy thích hợp thì anh có thể nói cho Mẫn Du. Mẫn Du sẽ nói cho em để em không muốn là người cuối cùng biết đâu.”

Nói không chừng lúc ấy cô có thể hoàn toàn buông bỏ được đoạn tình cảm này. Mặc dù cô không làm được việc chúc phúc anh nhưng cô cũng sẽ tự thấy mình vui nếu anh vui.

Nhậm Ngạn Đông không muốn nói gì nhưng không nhịn được nữa, “Thịnh Hạ, không kết giao bạn trai là quyền của em nhưng anh vẫn luôn không đồng ý chuyện anh bị bạn gái chia tay.”

Thịnh Hạ: “……”

Nhậm Ngạn Đông nhất thời không muốn cùng cô tranh luận mà cũng không muốn làm cô mất vui. Anh kiềm chế thể hiện qua khẩu khí bình tĩnh, “Anh không phải có ý trách cứ em đâu.”

Anh nhìn đồng hồ, “Anh cũng có hẹn bạn.” Anh đang làm đối phương đợi khá lâu nên hỏi Thịnh Hạ: “em cùng anh đi sang phòng trong không?”

Thịnh Hạ: “Không chậm trễ anh nữa.”

Đây là cự tuyệt đi cùng anh.

Nhậm Ngạn Đông không miễn cưỡng cô vào hội sở.

Thịnh Hạ nghiêng mắt, “em hôm nay cũng thấy anh ở sân bay.”

Nhậm Ngạn Đông cùng cô đối diện vài giây, “anh cũng nhìn thấy em lúc em đang ký tên cho fans.”

Thịnh Hạ hơi giật mình, chần chờ chớp mắt một cái mới gật đầu.

An tĩnh vài giây, cô nói: “Vậy sao anh không kêu em?”

Nhậm Ngạn Đông cùng cô nói đùa: “anh cũng không phải cần chữ ký của em, không cần chụp ảnh chung, vậy thì kêu em làm gì?”

Thịnh Hạ hung hăng nâng chân lên đá ở trên đùi anh, cẳng chân anh bị đá trúng không nặng nhưng cũng đau chút.

Nhậm Ngạn Đông chịu đựng đau, bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng bật cười, duỗi tay xoa tóc cô, “Đi đường thì cẩn thận chút. Trước kia khi em đá anh thì thiếu chút nữa tự mình té ngã, em quên rồi à?”

Thịnh Hạ: “Đã quên rồi.”

Cô bước nhanh đến thang máy.

Hai người cùng đứng ngay cửa thang máy lúc cửa thang chậm rãi mở ra. Thịnh Hạ đi vào trước, ấn số tầng lầu cô cần đến, Nhậm Ngạn Đông nói theo: “Giúp anh ấn lầu 3.”

Thịnh Hạ không ấn, thừa dịp cửa thang máy bắt đầu đóng lại thì cô dùng sức đẩy anh ra khỏi thang máy.

Nhậm Ngạn Đông không có một chút phòng bị, anh bị đẩy lảo đảo mà thiếu chút nữa không đứng vững. Khi anh quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng gần sát.

Lúc Thịnh Hạ lên đến phòng tiệc lầu bốn thì không ít người cùng cô chào hỏi.

Lệ Viêm Trác nhận thấy cô có quen biết nhiều người nên anh cũng khá tò mò, “cô quen biết họ khi nào thì vậy?”

Thịnh Hạ cười cười, “đúng vào dịp Tết Âm Lịch.” Khi Tết đến thì có lúc dì cô mỗi ngày mang cô đến đây cùng ăn nhậu chơi bời, sống mơ mơ màng màng.

Lệ Viêm Trác gật đầu, khó trách sao cô có thể biết mặt nhiều người trong hội sở.

Có đoạn thời gian dịp Tết Âm Lịch anh không ở Thượng Hải, mà ở nước ngoài với mẫu thân.

Lúc sau anh vô tình thấy được Thịnh Hạ đang đeo lắc tay mà trước đó anh không thấy khi họ ăn cơm chung chợt anh bừng tỉnh.

Phòng dưới lầu, Nhậm Ngạn Đông trước cùng nói chuyện hạng mục hợp tác với bạn, sau đó anh đi tìm hỏi mượn di động của bằng hữu.

Bằng hữu nhìn anh, “cậu thảm như vậy? Thịnh Hạ đã kéo số cậu vào danh sách đen a?”

Nhậm Ngạn Đông biểu tình cam chịu nên cũng không hé răng,.

Anh nanh tin cho Thịnh Hạ: 【 khi anh ở sân bay thấy em là anh vừa từ Thiên Tân đáp xuống. Anh đang khá bận bàn một hạng mục của công ty con tại Thượng Hải nhưng anh cũng biết em sẽ tới Thượng Hải, cũng biết có xe đoàn phim đến đón. 】

Nhanh sau đó tin nanh trả lời vào máy di động của bạn mà Nhậm Ngạn Đông đang cầm trên tay 【 vậy việc của công ty bên kia thế nào? 】

Nhậm Ngạn Đông: 【 anh vẫn đang giải quyết. 】

Thịnh Hạ không hỏi nhiều mà nanh cho anh một tin kèm hình ảnh: 【 Thịnh thị đại đao.jpg】

Nhậm Ngạn Đông nhìn đến hình bức vẽ ‘Thịnh thị đại đao’ mà lại nghĩ tới nanh hỏi cô: 【 khi nào em đem trả lại tranh cho anh? 】

Sau đó Thịnh Hạ không trả lời tin nanh của anh.

Nhậm Ngạn Đông xóa tin nanh giữa hai người vừa trao đổi, trả điện thoại cho bằng hữu.

Bằng hữu hỏi: “cậu cùng Thịnh Hạ hiện tại như thế nào?”

Nhậm Ngạn Đông: “là tình trạng theo đuổi.”

Bằng hữu cười, ném cho anh cái liếc xéo nhưng cũng không muốn đả kích anh quá. Anh ta chỉ chế nhạo hai câu, “cậu á? theo đuổi người ta? Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đi van xin thương xót mới đúng hơn. Cậu mà đi theo đuổi người ta thì có mà làm cô ấy sặc chết.”

Nhậm Ngạn Đông liếc xéo muốn anh im miệng.

Bằng hữu hỏi anh, “cậu ở Thượng Hải mấy ngày?”

Nhậm Ngạn Đông: “nghỉ ngơi khoảng một tháng.”

Bằng hữu anh biết Thịnh Hạ đang đóng phim vì trước đó có thông tin bộ phim điện ảnh này được tuyên truyền về đội ngũ diễn viên. Phi này lại lấy cảnh diễn đều tại Thượng Hải, anh đương nhiên hiểu ra, “Vì là muốn phối hợp với cùng thời gian Thịnh Hạ ở đây à?”

Nhậm Ngạn Đông yêu cầu hai ly rượu vang đỏ, đưa cho bằng hữu một ly, “Không phải là tất cả.”

Bằng hữu không rõ nguyên do: “hả?”

Nhậm Ngạn Đông: “Tôi là phối hợp sắp xếp hành trình công tác trùng hợp với thời gian quay của đoàn phim.”

Bộ điện ảnh này được quay nhiều nơi cả trong và ngoài nước. Nguyên nhân là cảnh cuối được thực hiện quay tại Thượng Hải mà anh là nhà đầu tư cho bộ phim nên yêu cầu ưu tiên quay cảnh cuối vào tháng tư.

Trên tay anh có một hạng mục cần bàn bạc tại Thượng Hải mà trước sau anh khá bận gần một tháng, nên cơ bản là anh không có thời gian nghỉ ngơi. Nếu thời gian này đoàn phim quay ở địa điểm khác thì anh cũng không sắp xếp thăm cô được.

Nhậm Ngạn Đông nhấp một ngụm rượu sau đó anh chuẩn bị lên lầu.

Bằng hữu: “Không ở lại chơi sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Đi lầu trên tìm người nhà.”

Bằng hữu cùng anh chạm ly, nói về Thịnh Hạ, “tính tính cô ấy trẻ con, lại còn thêm kiểu công chúa kiêu ngạo, chỉ có cậu mới có thể chịu được.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, chào hỏi những người quen khác trước khi rời đi.

Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa trực tiếp đi tìm Thịnh Hạ, mà nanh cho Lệ Viêm Trác【 tôi chờ khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng tiệc lầu bốn, cậu ra uống với tôi một ly không? 】

Lệ Viêm Trác nhìn đến tin nanh mà trong lòng anh như có suy nghĩ nào phải là uống rượu, đây chỉ là một loại hình thức Hồng Môn Yến. Anh không đi cũng không được, về sau còn trông cậy vào quan hệ với Nhậm Ngạn Đông thu mua CE.

Anh hồi đáp: 【 tôi qua liền. 】

Lệ Viêm Trác nói cùng Thịnh Hạ đi ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ quay lại ngay.

Thịnh Hạ gật đầu, tiếp tục chơi bài.

Lệ Viêm Trác cầm hộp thuốc cùng bật lửa, bưng thêm ly rượu của mình đi khỏi phòng.

Khi đến khu nghỉ ngơi bên kia là khung cảng thảm cỏ cây xanh um, Nhậm Ngạn Đông vừa chờ anh vừa đang nhìn ngoài cửa sổ với biểu tình rã rời. Trong tay Nhậm Ngạn Đông cầm ly rượu nghiêng như thiếu chút nữa rượu đỗ xuống nền cỏ.

Nghe được tiếng bước chân, Nhậm Ngạn Đông hoàn hồn cầm lại ly rượu thẳng mà hướng nhìn Lệ Viêm Trác gật đầu như chào hỏi qua.

Lệ Viêm Trác đến gần anh nhưng không ngồi xuống dưới. Có một số việc mà tự hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra. Bọn họ không cần thiết phải giả vờ hồ đồ.

Anh đạm cười, “Có gì chỉ giáo?”

Nhậm Ngạn Đông đi thẳng vào vấn đề: “Năm trước khi cô ấy đang còn lưu diễn ở New York, cậu đã biết tôi cùng Thịnh Hạ đang ở bên nhau đúng không?”

Lệ Viêm Trác không lạ khi Nhậm Ngạn Đông có ý muốn điều tra anh nhưng tối nay Nhậm Ngạn Đông khẳng định sẽ không tin tưởng chuyên anh quen biết Thịnh Hạ vì có ý đồ chứ không chỉ là đơn thuần hâm mộ yêu thích.

Anh không phủ nhận, “Xác thật là lúc ấy tôi đã biết.”

Anh giải thích thêm: “Nhậm tổng yên tâm, tôi không đến mức lợi dụng phụ nữ đâu.”

Vì từ nhỏ anh chịu ảnh hưởng cùng khuyến khích từ mẫu thân nên anh yêu thích đàn violon.

Nhậm Ngạn Đông lắc nhẹ chén rượu, không nói tiếp.

Lệ Viêm Trác biết người như Nhậm Ngạn Đông chưa bao giờ phải nói nhiều lời.

Anh nói thẳng, “Lại nói, tập đoàn Lệ thị vẫn luôn cùng CE hợp tác vui vẻ nên tôi có ngốc cũng sẽ không tự tìm đường khó cho mình.”

Sau cùng anh nói, “Nhậm tổng tìm người mua cổ phần CE vì muốn tìm một bên cùng chung chí hướng, không thể không hợp nhau chắc hẳn anh cũng ngại bất đồng quan điểm? Lệ Viêm Việt đưa điều kiện gì có thể tôi chưa chắc thua kém với anh ta được.”

Nhậm Ngạn Đông cười như không cười: “Ở thương trường, tôi chỉ cùng hợp tác vì ích lợi, không phải tìm bạn bè cùng đồng đạo.”

Lệ Viêm Trác cười cười, cùng anh chạm ly.

Nhậm Ngạn Đông thể hiện ý tứ khá rõ không nễ mặt ai vì cuối cùng ai đưa giá làm anh vừa lòng thì anh hợp tác với người đó.

Uống rượu xong rồi, Lệ Viêm Trác mời, “Nhậm tổng sang phòng của chúng tôi ngồi chơi một lát không?”

Nhậm Ngạn Đông vốn dĩ chính là mục đích này nên gật đầu.

Gương mặt và thần sắc của Nhậm Ngạn Đông bình thường ít người có thể tiếp cận nên khi anh đi vào làm cho vài người kinh ngạc: “ngọn gió nào đem cái ngươi bận rộn này đến vậy?” Nói xong, mới hậu tri hậu giác hiểu rằng Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ trước kia là một đôi.

Nhậm Ngạn Đông khóe miệng ngậm như có như không cười: “ngọn gió Thịnh thị.”

Bọn họ cười như hiểu rõ tâm ý của anh.

Thịnh Hạ nghe được bên kia hi hi ha ha cũng xoay mặt đúng lúc chạm phải anh nhìn từ Nhậm Ngạn Đông. Hai người đối diện vài giây thì anh hướng đi về phía bàn cô đang ngồi.

Nhậm Ngạn Đông cùng mọi người chào hỏi một tiếng liền ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ: “Sao anh lại tới đây?”

Nhậm Ngạn Đông: “đòi nợ.”

Thịnh Hạ: “…..”

Còn nghĩ anh vì nhớ cô mà ghé sang.

Đến lượt Thịnh Hạ ra bài thì cô quay mặt sang chơi tiếp, không nói với anh nữa.

Nhậm Ngạn Đông hai chân bắt cheo ngồi trong trạng thái thả lỏng mà cánh tay đặt phía trên lưng ghế của Thịnh Hạ thượng, xem bài trong tay cô.

Thịnh Hạ đang do dự nữa muốn nữa không, cô theo bản năng xoay mặt nhìn Nhậm Ngạn Đông mà chưa nói gì. Thế nhưng Nhậm Ngạn Đông và cô như tâm linh tương thông. Anh gật gật đầu thì Thịnh Hạ liền ra kia một lần bài.

Cùng ngồi chơi bài đều là bạn tại Thượng Hải. Bọn họ cũng thành thói quen nói chuyện theo cách nói của địa phương Thượng Hải, không cẩn thận quá với Nhậm Ngạn Đông.

Riêng Lệ Viêm Trác có nhận thức chỉ bằng liếc mắt một cái về phia Nhậm Ngạn Đông, bọn họ vẫn là cố ý tiếp tục nói theo tiếng địa phương Thượng Hải.

Nhậm Ngạn Đông lấy ly rượu Cocktail ở góc bàn kia là ly của Thịnh Hạ. Cô đã uống một nửa nên anh hỏi Thịnh Hạ: “Em còn uống không?”

Anh đem ly rượu đưa đến miệng cô hỏi thì Thịnh Hạ không muốn bị anh ép liền lắc đầu.

Rốt cuộc Nhậm Ngạn Đông trực tiếp chính mình uống hết ly, Thịnh Hạ: “……”

Ngồi xem Thịnh Hạ chơi bài vài chục lượt mà rượu Cocktail cũng uống xong. Nhậm Ngạn Đông nhỏ giọng cùng Thịnh Hạ nói chuyện: “Đi xuống dưới lầu một chút anh muốn cùng nói chuyện.”

Thịnh Hạ chần chờ vài giây mới đồng ý theo.

Tại sân đèn sáng mà không khí trong lành, thoáng mát của cái gió xuân tháng ba làm người ta thêm nhu hòa thoải mái.

Thịnh Hạ cùng đứng mặt đối mặt với Nhậm Ngạn Đông, khoảng cách giữa cô và anh cách chừng một mét.

“Chuyện gì?” Cô hỏi.

Nhậm Ngạn Đông: “ngày mai em đến chung cư làm khách của anh trước khi em tham gia quay phim đi”

Thịnh Hạ nghi hoặc nhìn anh, ý tứ trong lời này mang chút phẩm vị tinh tế.

Làm khách?

“anh có ý gì đây?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn mắt cô: “em không phải hâm mộ chuyện Hạ Mộc cùng Kỷ Tiện Bắc vừa ăn kem vừa trò chuyện cả tối sao? Về sau, em không cần hâm mộ bất cứ ai hết.”

Thịnh Hạ: “Anh… muốn cùng em vừa ăn kèm vừa nói chuyện sao?”

Nhậm Ngạn Đông đáp trả bằng thanh âm ‘ uhm ‘, “sau khi em rời giường thì có thể trực tiếp qua chung cư. Sáng mai anh có thể dậy sớm đi ra ngoài nhưng nếu lúc em đến mà anh chưa về nhà thì tự mở cửa đi vào. Mật mã vẫn là như cũ.” Anh lại nhắc nhở cô: “em có thể ở bên đó cả buổi tối nên em hãy sắp xếp mọi chuyện trước rồi báo với Mẫn Du đi.”

Thịnh Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, “chỉ một lần ăn kem thôi? Anh nghĩ tụi mình có chuyện nói nhiều vậy không?”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, “Ta đã chuẩn bị trong một tháng này rồi.”

Thịnh Hạ: “…..”

Sẽ không phải là buổi nói chuyện có thêm mấy trăm trang tập tin PPT kèm theo đó chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN