Lần đầu tiên là khi bọn họ mới vừa yêu nhau mấy tháng. Đến sinh nhật, cô nói ‘ tam ca, anh xem anh đã quên mừng sinh nhật nhiều lần rồi. Cô vô tâm nói ra lại khiến cho anh ghi tạc trong lòng.
Năm ấy trước hôm sinh nhật mấy ngày, anh mang theo cô trên máy bay tư nhân bay qua các nước đông bán cầu để cô chọn một nơi mà mình thích. Sau đến hôm sinh nhật anh tiếp tục bay tiếp đến tòa nhà văn phòng mình.
Sau đó cô mới biết được, anh đã xin phép có đường hàng không ưu tiên để có hành trình bay này đền bù những lần anh lỡ bỏ quên sinh nhật cô.
Bọn họ bay từ đông bán cầu theo hướng tây dừng lại ở hai tòa thành vào ngày đó đều là 22.11. Bọn họ một đường tranh thủ thời gian bay mà dừng lại vào đúng ngày 22.
Cô ở trên phi cơ tổng cộng ăn mười mấy cái bánh kem để bù cho bao lần ước nguyện.
Cuối cùng, bọn họ ở tây bán cầu tọa dừng tại một tòa thành lúc ấy là kết thúc 22 chuẩn bị sang ngày 23.
Trong lúc toàn bộ nhân viên phi cơ còn có anh tuy rằng lời nói không nhiều lắm ngoài trừ đáp lời cô. Phần lớn thời gian anh bận xử lý công việc thế nhưng cô lại chưa từng thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Sinh nhật năm trước, thời gian đó bọn họ đều bận vì lịch làm việc không trùng nhau. Anh ở Bắc bán cầu, cô ở nam bán cầu.
Sinh nhật ngày đó, cô đang diễn đàn violon và đang quay hình lại đều được anh lưu giữ hết.
Món quà chính là đoạn quảng cáo chúc mừng sinh nhật có kèm đoạn video bối cảnh đàn violon của cô.
Một đoạn đầu nhàn vừa xong, Nhậm Ngạn Đông chưa đứng dậy, Thịnh Hạ cho rằng anh muốn đàn một đoạn nhạc khác nhưng cô không nghĩ tới anh có thể đàn thêm lần thứ hai.
Gió đêm khuya đầu mùa đông khá rét lạnh, Thịnh Hạ ôm áo gió thật chặt. Khi một trận gió thổi qua làm cho nước bể bơi thủy không ngừng gợn song. Ánh sáng đèn ánh xuống hồ bơi làm cho cảnh sắc cũng nháy mắt trở nên tán loạn.
Cô ngồi ở chỗ này ngẫu nhiên tự hồi tưởng về ký ức trươớc đây. Cô cũng cảm giác cái rét lạnh tại chỗ này mà vừa nhìn anh bơi lội. Cô cảm giác chân lạnh thì liền dùng khăn tắm bao quanh, anh thì sau khi lên bờ lại dùng khăn tắm từ trên đùi cô để lau mặt.
Trong lúc luyện thi thạc sĩ, trời trong nắng ấm, cô lười biếng dựa đầu trên bàn mà anh thì đang đứng ở khu vực hành lang ngoài lầu hai giúp cô soạn đề thi.
Sau đó, anh bồi cô ở trong sân làm bài. Khi cô nói đáp án đề mục nào thì anh phụ trách điền vào.
Khúc nhạc vừa kết thúc, Thịnh Hạ cũng từ hồi ức thoát ra.
Nhậm Ngạn Đông cầm áo khoát đang đặt trên ghế mà đi đến bên Thịnh Hạ. Anh đem áo gió đắp phía sau lưng ghế của cô đang ngồi và thuận tiệng ngồi bên cạnh.
“khúc nhạc này anh luyện bao lâu?” Thịnh Hạ ăn một ngụm bánh kem.
Nhậm Ngạn Đông, “gần một tháng nhưng vẫn là không trôi chảy lắm.” Không biết là vì anh khẩn trương làm cho đàn bị sai nhịp. Khi anh đàn lần thứ hai cũng không được hoàn mỹ.
Thịnh Hạ: “Cũng không tệ lắm.” Cô ăn miến bánh kem vị anh đào có chút vị bơ trong kem.
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: “Bánh kem không tệ đúng không?”
“Đều không tồi.”
“Cảm ơn.” Anh chính thức đáp lời cô.
Tuy rằng khúc nhạc khá đơn giản nhưng cái loại cảm giác vui vẻ khi bản thân vừa hoàn thành thật khác lạ không dễ gì lĩnh hội được.
Thịnh Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu đối diện với anh: “Trong khoảng thời gian này anh có mệt không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Còn tạm ổn. Trước kia anh đuổi theo em vòng quanh thế giới giờ hiện tại chỉ là ở Bắc Kinh.” Một năm rưỡi trước, hết nửa thời gian nghỉ ngơi của anh đều tranh thủ lúc ngồi trên máy bay.
Thịnh Hạ ngạc nhiên mãi đến một lúc sau đó cô chưa lên tiếng. Cô ngẫm nghĩ những lần đó đều là anh đi gặp cô sau khi anh bay một chặn đường dài đến.
Trừ ngày đầu tiên bọn họ yêu nhau là do cô chủ động tỏ tình, còn lại đều là anh làm hết. Anh đã từng hứa hẹn và thật ra tất cả đều được thực hiện.
Vì cô không muốn ăn bơ trong thời điểm tối muộn sẽ béo phì nên cuối cùng cô múc một muỗng nhỏ cho vào trong miệng. Tuy rằng bánh nhìn không tinh xảo nhưng vị ngọt thanh không ngán.
Nhậm Ngạn Đông hướng mắt nhìn đồng hồ thời gian đã đến rạng sáng. Anh cởi đồng hồ ra mà choàng sang tay Thịnh Hạ. Anh đem đồng hồ tròng lên trên cổ tay cổ tay cô.
Thịnh Hạ theo bản năng giật tay về nhưng Nhậm Ngạn Đông bắt lấy không cho cô động đậy, “Sinh nhật vui vẻ.” Anh dùng sức ấn tay cô vào trong vị trí ngực anh: “Chỉ có em, không tồn tại bất cứ ai hết.”
Thịnh Hạ bỗng nhiên quay mặt đi không them nhìn anh. Lúc này không gian có nước bể bơi phản chiếu hình ảnh đàn dương cầm và ở một góc xa xôi có thêm hình ảnh bầu trời với vài ngôi sao, một mặt hồ bình tĩnh và một khuôn viên sân vườn yên tĩnh.
Cũng không biết là hô hấp rối loạn của ai với ai, cả hai rõ ràng có thể nghe được.
Cách trong chốc lát, Nhậm Ngạn Đông mới bắt lấy đồng hồ lại mà tự mình đeo vào.
Thời gian không còn sớm, anh đưa Thịnh Hạ về nhà.
Nhậm Ngạn Đông cầm lấy bánh kem, hỏi cô còn muốn ăn không, Thịnh Hạ lắc đầu: “Ăn không nổi.” Nhậm Ngạn Đông đem phần dư của bánh kem mà ăn hết.
Trước khi lên xe, Nhậm Ngạn Đông lấy ra một món quà từ cốp xe. Món quà rất nhỏ mà anh sợ cô không cần nên liền trực tiếp mở ra mang đến.
Thịnh Hạ chợt sửng sốt do quà giống y như của Sở Dần Hạo, sách tài chính phiên bản tiếng Anh.
Đêm đó, cô cùng Nhậm Ngạn Đông nói chuyện về vài vấn đề trong hạng mục và anh có đề cập đến quyển sách này có kiến thức được tường thuật giảng giải rất kỹ càng tỉ mỉ, các tình huống thực tế cũng khá kinh điển.
Sau đó anh nanh tin qua lại với cô có nhắc thêm tên quyển sách này. Cô đem các vấn đề nan giải nói một lần nữa cho Sở Dần Hạo nghe trong lúc vô tình cô cũng nói đến nó lần nữa.
Cô không nghĩ tới bọn họ đều cùng dùng quyển sách này làm quà cho cô.
Khó trách cô nói quyển sách kia là quà của Sở Dần Hạo lại khiến anh trầm mặc một hồi lâu mới phản ứng bằng thanh âm nhẹ nhàng ‘uhm’.
Nhậm Ngạn Đông bị trùng quà tặng năm nay cho cô. Anh đoán chừng bản thân mình cùng Lệ Viêm Trác và Sở Dần Hạo quả thật tương khắc số mệnh mà.
Thịnh Hạ tiếp nhận quà, “Cảm ơn.”
Nhậm Ngạn Đông tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm cô, “Về sau em đem nó sang đọc cùng với anh.” Anh nhanh chóng buông cô ra và kéo cô vào cửa xe đã mở sẵn.
Đêm khuya không khí nơi thành thị không còn huyên náo mà rất bình yên như chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Hạ bận cả một ngày nên cũng khá mệt ngay lúc này. Cô tựa lưng vào ghế ngồi mà nhắm mí mắt thư giãn.
Khi đang chờ đèn đỏ Nhậm Ngạn Đông thả ghế phụ chỉnh ngã nhẹ, “Ngủ một lát đi, khi tới rồi anh kêu em.”
Khi anh chở Thịnh Hạ về đến đã là khuya nên anh về đến nhà mình liền sang thư phòng xem tin tức giải trí liên quan đến Thịnh Hạ. Tin tức này càng ngày càng nghiêm trọng.
Mẫn Du đứng ngồi không yên cũng gọi điện thoại cho anh. Cô hỏi anh rốt cuộc có ý gì, làm sao còn không xử lý tin tức trên mạng nữa?
“Nhậm Ngạn Đông, cả tối nay cậu bận gì! Cậu còn phải chờ tới năm nào nữa?”
Nếu không phải anh ngàn vạn lần dặn dò để anh xử lý Thương Tử Tình thì cô đã sớm nhờ quan hệ người nhà mà tự giải quyết. Mặc kệ cuối cùng cô phải chịu thua theo cha mẹ .
Nhậm Ngạn Đông: “đang xử lý.” Trực tiếp cúp điện thoại.
Trước đó anh có nói Hướng thư ký không được dùng official weibo của công ty nữa. Tối nay anh thế nhưng lại lần nữa hỏi mật mã của nó để tuyên bố trên official weibo…
Nửa giờ sau, Nhậm Ngạn Đông nhìn lại hot search mình vừa hành động đẩy thành vị trí nhất. Anh gọi điện thoại cho Hướng thư ký để phân phó nói: “Khi nào Thương Tử Tình chủ động nhận sai thì hot search này mới được triệt.”
Hướng thư ký: “Vạn nhất nếu ngày mai Thương Tử Tình không chịu thừa nhận thì sao?”
Nhậm Ngạn Đông: “Cô ta không dám.”
Sáng sớm hôm sau Thịnh Hạ vừa nhìn thấy hot search thì ánh mắt cô thoáng hoảng hốt một chút những tưởng mình còn trong giấc mộng.
Nhậm Ngạn Đông tag vào official weibo của Viễn Đông đã phát một dòng nanh để thanh minh và hơn nữa là chữ viết tay của anh.
Các bình luận dưới có một nửa là thảo luận chữ viết đẹp. Ho đánh giá chữ viết tựa như ánh mắt sắc bén và mang theo lãnh ngạo của anh.
Thịnh Hạ nghiêm túc nhìn mỗi một chữ chính văn công bố thanh minh:
“Một, tôi cùng Lệ Viêm Trác rõ ràng là đều quen biết Thịnh Hạ. Tôi thân với cô ấy 26 năm trong khi Lệ Viêm Trác chỉ có 21 năm quen biết. Ngày đó Thịnh Hạ cùng Lệ Viêm Trác gặp mặt ăn cơm cùng bá mẫu anh ta và chính tôi lái xe đưa Thịnh Hạ đến. Thật là có người bụng dạ khó lường giả danh vì sao lại không dám ra mặt công bố video bằng weibo nhỉ?
Hai, xét về thân thế tôi cũng là cổ đông của điện ảnh Phẩm Ngu.
Ba, chúng tôi chia tay là vì mâu thuẫn tính cách cả hai và chúng tôi đều đang nỗ lực duy trì đoạn tình cảm này bởi tôi hy vọng tôi có thể dùng quãng đời còn lại để đi cùng đường với cô ấy. Về vấn đề tình cảm cá nhân thì tôi không hề muốn cưỡng ép.
Bốn, tình thế này tôi minh bạch việc ai đó đâm sau lưng gây sóng gió. Họ biến từ không thành có, ác ý bôi đen, tùy ý trả thù thì kỳ thật người đó nên tự biết tôi không quá khờ.
Năm, tôi mặc kệ ngươi ấy là ‘ giáo thảo ‘ hoặc là lớp trưởng, hay là minh tinh điện ảnh, là tiểu công chúa nhà ai. Người đó dám công khai kế hoạch bôi đen Thịnh Hạ thì nội trong mười hai giờ tiếp theo tôi hy vọng có thể thấy một lời xin lỗi công khai!
Nhậm Ngạn Đông”
Vừa rạng sáng 23.11 Thịnh Hạ một hồi lâu sau khi xem xong cô mới bình phục.
Nhậm Ngạn Đông không thích nhất chính là làm to chuyện.
Tuy thế mà trong một năm vừa rồi anh đã cao hứng rất nhiều lần,. Từ chuyện anh công khai tình yêu bằng cách tag Weibo Chu Minh Khiêm đến chuyện lúc này đây anh đăng một cái tin trên hot search.
Trong một lúc sau, Thịnh Hạ gọi điện thoại cho Nhậm Ngạn Đông mà bên kia mau chóng tiếp nghe, “Tỉnh dậy rồi à?”
Thịnh Hạ không đáp hỏi lại: “anh biết là ai sao?”
“Ngoài trừ Thương Tử Tình thì còn ai vào đây?” Nhậm Ngạn Đông mới từ bể bơi bước lên nên không vội vào nhà. Anh ngồi xuống bên thành hồ mà nói tiếp: “Anh đã điều tra ra cô ta.”
Thịnh Hạ: “Lén giải quyết chu toàn. Anh làm như vậy không chừng lại có thể ảnh hưởng giá cổ phiếu.”
Nhậm Ngạn Đông: “Sẽ không.” Anh thúc giục cô: “Ngươi lên đi học đi, mặt khác không cần ngươi nhọc long của Viễn Đông.”
Cô đang nói thì có tin nanh báo vào máy của anh.
“cúp máy đi, buổi tối anh sang đón em.”
Nhậm Ngạn Đông mở di động xem tin nhắn【 hà tất cá chết lưới rách? 】
Nhậm Ngạn Đông hồi đáp: 【 cô ở bên Dư Trạch khá lâu nên lời nói không khác nhau nhỉ, cá chết lưới rách? Có phải đang tự nói mình không? 】
Thương Tử Tình không nghĩ tới ngày đó Nhậm Ngạn Đông tự lái xe đưa Thịnh Hạ đến. Cô ta chỉ ý định theo dõi tại nhà hàng. Chuyện Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ ở trên đường nắm tay nhau là cô ta thấy được trong tình cảnh cô ta đang trên xe dạo quanh vì tâm tình không thoải mái do mới cùng Dư Trạch sau khi ăn cơm xong có tranh cãi chút. Sau đó cô ta tình cờ thấy được Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ ở ven đường nắm tay đi chung nhưng lúc ấy ô tô lướt nhanh qua và cô ta cũng chưa kịp quay video lại.
Ban đầu Nhậm Ngạn Đông đã phát tin thanh minh kia cũng chưa làm cô có ý định thừa nhận. Tuy nhiên sau đó bên giám đốc nhà hàng cùng người đại diện của cô gọi điện thoại bảo chuyện Nhậm Ngạn Đông thông qua tổng giám đốc mà tra được là ai lấy đoạn video của nhà hang.
Buổi sáng hôm nay, Hướng thư ký tiếp tục gửi một phong thư cho người đại diện của Thương Tử Tình. Bên trong thư có vài tấm hình chứng cứ đều chỉ hướng bất lợi cho cô ta.
Thương Tử Tình mang theo khẩu khí không khuất phục mà lấy ra át chủ bài cuối cùng: 【 Nhậm tổng, lấy danh dự của ông nội tôi để chúng ta cùng giao dịch trao đổi thì thế nào? 】
Nhậm Ngạn Đông suy nghĩ một lát:【 trao đổi gì? 】
Thương Tử Tình: 【 tôi đưa cho anh quyển truyện tranh của Thịnh Hạ vẽ nội dung về anh. Sau đó tôi không cần công khai xin lỗi và xóa bỏ toàn bộ hiềm khích trước đây. Dù sao tôi có nhiều nhược điểm đều nằm trong tay anh thì tôi cũng không dám làm khó dễ đến Thịnh Hạ. 】
Tin gửi cho Nhậm Ngạn Đông đã lâu mà chưa thấy đáp trả, Thương Tử Tình trong lòng mơ hồ cảm thấy thật bất an. Sau đó di động báo có tin đến nên cô nhẹ nhàng thở ra nhưng là của người đại diện:【 cô quá hồ đồ a, cô nói cô có truyện tranh gì chứ a! Cô còn ngại mình làm loạn chưa đủ a? 】
Thương Tử Tình ngốc trong một lúc rồi nhanh chóng mở mạng xem hot search đứng nhất mà cảm thấy choáng váng cả đầu.
Nhậm Ngạn Đông một lần nữa biên tập thêm một phần thanh minh:
Khác, người nào đó tốt nhất đang trộm lấy truyện tranh của Thịnh Hạ thì cũng trong vòng mười hai giờ trả lại hoàn chỉnh.