Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 47


Mười hai giờ trưa thứ bảy, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Thẩm Lăng. Anh ta mời cô uống trà ở một quán cà phê đối diện khu chung cư.

Thịnh Hạ đại khái đoán được anh tìm cô vì lý do gì nên trực tiếp hỏi: “muốn nói chuyện về Nhậm Ngạn Đông sao?”

Thẩm Lăng không phủ nhận: “uhm, cũng vừa muốn xin lỗi em.”

Anh ta nói: “Thịnh Hạ, em đi ra một chuyến đi.”

Cuối cùng, Thịnh Hạ đồng ý.

Từ tháng sáu đến bây giờ, ngoài trừ là chuyện Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ, anh đang bị dày vò vì đặc biệt nghe Mẫn Du kể sự tình Thịnh Hạ dự tính tha thứ bằng món quà tặng sinh nhật Nhậm Ngạn Đông trước hôm tiệc sinh nhật vài ngày.

Chiều hôm đó, anh ở văn phòng hút thuốc cả buổi chiều.

Nếu không phải vì ngày đó anh lắm miệng, có lẽ, chuyện về sau không tệ vậy.

Nhậm Ngạn Đông từng nói với anh chuyện xảy ra hôm đó cũng là chuyện tốt. Mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ cũng không có gì không tốt, Ngạn Đông lại một lần nữa theo đuổi Thịnh Hạ.

Kỳ thật anh cảm giác Nhậm Ngạn Đông sở dĩ nói như vậy vì muốn trấn an sự bứt rứt trong lòng anh. Anh cũng đã cố gắng tự mình an ủi để bản thân thấy bớt nặng lòng.

Tuy nhiên anh lại nhớ khi Nhậm Ngạn Đông ở lại quán bar uống rượu trong nỗi buồn một mình.

Nếu đúng như Nhậm Ngạn Đông nói mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ không có gì không tốt thì sao Ngạn Đông lại tự uống rượu một mình?

Tại tiệc sinh nhật, sau khi Thịnh Hạ rời đi thì Nhậm Ngạn Đông cũng rời đi ba tiếng sau. Trước đó anh đã hỏi Nhậm Ngạn Đông, rốt cuộc là thật sự về lại chung cư để đuổi theo Thịnh Hạ hay không? Nhưng Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn không trả lời.

Mẫn Du nói Nhậm Ngạn Đông đuổi theo Thịnh Hạ…… Kết quả có thể khác đi.

Tối hôm qua, Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho anh muốn anh giúp một chút. Ngạn Đông nói muốn tỏ tình với Thịnh Hạ thông qua cuộc giao lưu truyền thông nên anh nhẹ nhàng thở ra mà hiểu được bọn họ đã chuẩn bị gần đến kết hôn.

Kết quả Nhậm Ngạn Đông nói: “Cô ấy không nhất định sẽ đồng ý.”

Anh không hiểu ra sao: “Vậy cậu tỏ tình làm gì? Cậu vẫn nên chờ xem biểu hiện cô ấy thế nào từ từ rồi thổ lộ sau.”

Trong điện thoại Nhậm Ngạn Đông trầm mặc một lát mới nói câu: “Nếu tôi không tỏ bày thì có mà chờ cô ấy có bạn trai mới rồi thì tôi có muốn cũng không còn cơ hội.” Lúc sau, Nhậm Ngạn Đông liền cúp điện thoại.

Thẩm Lăng vẫn luôn tự cho rằng Nhậm Ngạn Đông theo đuổi Thịnh Hạ một lần nữa thì sẽ có kết quả khả quan.

Mười mấy phút sau, Thịnh Hạ đến. Thẩm Lăng vừa hoàn hồn gọi cho cô ly nước trái cây.

Thịnh Hạ cười cười, “anh là đang chuẩn bị làm thuyết khách sao?”

Thẩm Lăng: “Nếu anh làm được thuyết khách thì sự tìh cũng không có kết quả như hôm nay. Vì anh làm hai người hiểu lầm nên anh phải nói rõ để em và lão tam không vì sự thiếu hiểu biết của anh thành ra cớ sự tệ hơn.”

Anh mang theo loại cảm giác đau lòng day dứt không nguôi trong một thời gian khá lâu.

Thẩm Lăng không chờ Thịnh Hạ hỏi mà nói một tràng liên tục.

“Anh chỉ nói suy nghĩ của anh vì anh không rõ trong lòng lão tam đang nghĩ như thế nào. Anh không biết, cũng sẽ không cố tình nói tốt gì cho cậu ta.”

Thịnh Hạ gật gật đầu, nghiêm túc nghe.

Thẩm Lăng: “Chuyện anh nói em là thế thân hoặc đã từng nói trong lòng cậu ta đang nghĩ đến ai chỉ là lúc đó anh nói trước mặt cậu ta suy luận của chính mình. Do anh tự cho mình là bạn thân hiểu biết cậu ta quá rõ mà tự kết luận như vậy.”

“Anh ta trước kia đúng là có đối đãi với tình cảm nam nữ rất bạc tình, vô tâm. Anh thế nên cho rằng lão tam đã bị ăn sâu bén rễ cái thói này với em. Hơn nữa, mấy năm nay chúng ta vốn dĩ ít thời gian liên hệ như xưa và cũng không bàn đến chuyện tình cảm cá nhân.”

“Anh chính là không biết cậu ta rốt cuộc đã chịu thay đổi cái tính này. Ai biết được cậu ta ba mươi tuổi thì sao có thể dễ dàng sửa tính được.”

“Anh vừa biết chuyện cậu ta xin ưu tiên đường hàng không để đền bù sinh nhật cho em. Cậu ta đã từng trong một năm rưỡi theo chân em rong ruổi khắp thế giới. Anh thật không dám tin nếu không do Mẫn Du kể anh nghe.”

“Anh đã hiểu do chính tự anh áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu ta.”

“Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không tìm em. Bởi vì chuyện này, anh thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không rõ. Anh tới tìm em để thay Nhậm Ngạn Đông biện bạch nghi vấn chỉ làm em thêm phản cảm. Suy nghĩ của anh đối với chuyện bọn em hợp lại chỉ có bất lợi, có thể…” Nói, anh thở dài.

“Thịnh Hạ.”

Thẩm Lăng nhìn về phía cô, “chính anh vẫn luôn cảm thấy Nhậm Ngạn Đông là không xứng với em dù cho thế nào chăng nữa.”

“dù lần đó anh với em đánh bài hoặc lần tiệc sinh nhật anh trước nay không hề chê cười em, cũng chưa bao giờ cảm thấy em đáng bị chê cười.”

“Trước kia anh lắm miệng xem vào chuyện tình cảm của Nhậm Ngạn Đông là bởi vì anh không hy vọng cậu ta cùng Kỷ Tiện Bắc náo loạn. Anh không hy vọng cậu ta bị người trong giới phỉ nhổ mà ảnh hưởng tâm tình.”

“Sau lần tiệc đó, anh lắm miệng xen vào chuyện tình cảm Ngạn Đông là vì anh cảm giác Nhậm Ngạn Đông quá tệ. Anh chỉ hy vọng em có thể tìm người tốt hơn vì Thịnh thúc thúc và Hạ a di đều không dễ dàng nâng niu yêu thương chiều chuộng một đứa con gái tốt đến vậy. Em cùng những người khác không giống nhau vì em còn người tụi anh thân từ bé đến khi bắt đầu sự nghiệp đánh đàn.”

Thịnh Hạ lúc này mới nói chuyện, “Cảm ơn.”

Thẩm Lăng lấy ly của mình cùng ly cà phê của cô nhẹ nhàng chạm vào, “anh nên cảm ơn em mới đúng.”

Sau khi hàn huyên một lát, Thẩm Lăng nhận được điện thoại từ công ty. Anh phải vội vàng trở về xử lý công việc nhưng Thịnh Hạ chưa đi liền mà tự mình ngồi một hồi lâu tại quán cà phê đến khi cà phê đã lạnh.

Chạng vạng, ánh chiều hoàng hôn chiếu xuống xuyên qua cửa sổ sát đất cạnh bàn, cũng chiếu lên trên người cô.

Trước đó Thịnh Hạ vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, nhưng hiện tại cô cảm thấy có chút chói mắt nên thu hồi tầm mắt và từ từ khuấy ly cà phê.

Di động báo tin nanh của Nhậm Ngạn Đông gửi đến: 【 tối nay anh có họp đến rạng sáng ba giờ kết thúc. Sau đó anh sang em liền nên em đừng thức đêm. 】

Thịnh Hạ: 【 uhm. 】

Nhậm Ngạn Đông thật ra không mở họp gì mà lúc này anh đang bố trí hiện trường cho màn tỏ tình vào ngày mai.

Họp báo truyền thông cho bộ phim điện ảnh còn có sắp xếp một màn diễn tấu đàn khúc nhạc trước đây Thịnh Hạ từng đàn trong tháng lưu diễn.

Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Mẫn Du mà sinh hoài nghi, “sao lại diễn tấu trực tiếp tại đó?”

Mẫn Du giải thích: “Vì mục đích là nhấn mạnh chủ đề của phoim, không phải bộ phim này quay chủ đề về nghệ sĩ đàn violon sao?”

Thịnh Hạ gật gật đầu như hiểu ý mà tin.

Mặc dù cô đóng vai chính mình nhưng Cố Hằng lại là diễn viên chính mà cũng là nghệ sĩ trong lĩnh vực âm nhạc.

Lúc trước khi cô cùng Phẩm Ngu ký hợp đồng thì Mẫn Du đã đưa ra điều kiện là Thịnh Hạ chỉ tham gia họp báo lần đầu tiên nhưng không tiếp thu bất luận cuộc phỏng vấn nào. Lúc sau các buổi tuyên truyền khác Thịnh Hạ không cần tham dự.

Thời gian họp báo là buổi tối cuối tuần nên ngày đó Thịnh Hạ chuẩn bị trang phục khá đơn giản.

7 giờ, đạo diễn Chu Minh Khiêm cùng các nhân viên nhà báo của giới truyền thông đang bày tỏ quan điểm về bộ phim. Mẫn Du thì đang ngồi ở khu vực lầu hai không mở đèn nên khá tối.

Nhậm Ngạn Đông cũng đang ngồi tại đây chỗ mà có thể thấy rõ dưới sân khấu nhưng người dưới không thấy rõ bọn họ.

Mẫn Du nhìn Thịnh Hạ trên đài không biểu hiện cảm xúc gì: “Rời khỏi sân khấu đàn trong một năm.” Trong một năm này cô cũng trải qua nhiều việc bận đến không quan tâm đến thời gian.

Sinh hoạt hằng ngày chỉ đơn giản quy cũ và chuyện tình cảm không ồn ào làm cô cảm thấy chính mình như già đi một tuổi.

Mẫn Du trước sau nhìn phía sân khấu, “Còn tưởng rằng cậu sẽ làm trò thổ lộ ngay hôm nay.”

Nhậm Ngạn Đông: “Như vậy không phải quá ích kỷ xấu xa sao?”

Mẫn Du nhẹ a một tiếng, “Nói giống như cậu là quân tử không bằng.”

Chuyện Nhậm Ngạn Đông lựa chọn tỏ tình sau cuộc họp là cô không dự đoán được vì cô cho rằng Nhậm Ngạn Đông sẽ thổ lộ trước mặt mọi người. Cô đoán anh làm như vậy tạo áp lực dư luận cho Thịnh Hạ sẽ vì nể mặt họ mà đồng ý với anh.

Mẫn Du nhắc nhở anh: “Tối nay là cơ hội cuối cùng. Nếu như cậu bị cự tuyệt thì về sau cậu muốn gặp nó cũng đều khó khan. Cậu có gì muốn nói thì nói hết ra đi.”

Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng mà an tĩnh nhìn người trên sân khấu.

Mãi cho đến 8 giờ rưỡi kết thúc họp báo. Phóng viên cùng nhân viên công tác đoàn phim sẽ có liên hoan sau đó. Thịnh Hạ đi về hậu trường lấy túi xách để chuẩn bị theo bọn họ.

Khi cô đi ngang qua phòng hóa trang mà trong nháy mắt hoảng hốt.

Chu Minh Khiêm tìm cô, “Thịnh Hạ, em không thể đi, Mẫn Du nanh em sang sân khấu bên kia. Phía dưới còn có một tiết mục cần em.”

Thịnh Hạ hơi giật mình, “Còn có tiết mục nữa a? Mẫn Du chưa nói em biết.”

Chu Minh Khiêm: “Chắc cô ấy bận quá nên quên mất. Em tự qua nhìn xem đi. Anh cũng không rõ tình huống như thế nào.”

Thịnh Hạ gật đầu, “Cảm ơn.” Cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mẫn Du nhưng đường dây bị bận liên tục.

Không biết khi nào mà sân khấu im ắng. Bên phải màn sân khấu bị kéo rũ xuống mà cô cũng không phát hiện màn sân khấu bên này có tồn tại.

Thịnh Hạ đang chuẩn bị gọi điện thoại Mẫn Du lần nữa thì bỗng nhiên đèn sân khấu vụt tắt. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu là một mảnh trời đầy sao và trăng rằm rất đẹp.

Thịnh Hạ sửng sốt vài giây mà xoay người về màn sân khấu được kéo lên. Một ban nhạc với đàn dương cầm ba chân ở giữa, Allen ngồi ở trước dương cầm.

Một màn này giống như đã cô đã từng thấy qua.

Theo khúc nhạc dương cầm vang lên, Thịnh Hạ nhìn đến bên kia sân khấu có Nhậm Ngạn Đông đang đi đến ôm một bó hoa hồng.

Cô đột nhiên phản ứng nhớ ra một cảnh tượng trong truyện tranh của cô đã vẽ.

Sân khấu được trang trí đây sao trời, có ban nhạc cùng dương cầm gia nổi tiếng thế giới diễn tấu và Nhậm Ngạn Đông lộng lẫy đứng trên sân khấu chuẩn bị tỏ tình với cô.

Đây chính là trang cuối cùng của truyện.

Thịnh Hạ hoảng hốt khi Nhậm Ngạn Đông đến gần. Cô cùng anh đối diện, trong khi hai người đều nói không nên lời thì bên kia Allen đã đang tấu một khúc nhạc với âm thanh thật huyền diệu khiến cho không khí trên sân khấu thêm khẩn trương.

Nhậm Ngạn Đông lui nửa bước về phía sau, quỳ gối xuống.

Trước mắt Thịnh Hạ thật hư ảo. Tất cả cảnh vật đều không chân thật, đều như trong mộng trước cảnh tượng như giấc mơ.

Cô há mồm ngạc vẫn chưa phát ra thanh âm gì trong khi Nhậm Ngạn Đông thì đang ngửa đầu, nhìn cô.

Anh lấy một tay nhẹ nắm tay cô và không ngừng ma sát mu bàn tay.

Khẩu khí của anh âm thầm truyền đến, “đây có thể là lần cơ hội cuối cùng anh thổ lộ. Anh biết chúng ta càng ngày càng xa nhưng chỉ là vì anh không dám thừa nhận và muốn duy trì một ngày thì đỡ một ngày.”

Tha thứ anh đã từng lừa dối em và cũng tha thứ sự cố chấp, hiện tại là ích kỷ.”

Anh nhìn vào mắt cô mà bình phục hô hấp.

“Sau khi anh và em bên nhau, anh vẫn luôn muốn trở thành một người chồng tốt, một người ba ấm áp. Anh còn không ngừng nghĩ đến viễn cảnh nhiều năm sau khi chúng ta rời khỏi thế giới này. Lúc đó em sẽ không hối hận vì gả cho anh, không hối hận từng yêu anh và kiếp sau còn muốn gặp anh lần nữa.

Anh đã từng tự cho rằng tất cả việc anh làm là đúng nhưng lần lượt vô hình chung mang đến thương tổn cho em, anh thật tình xin lỗi.

Hy vọng quãng đời còn lại anh có thể còn cơ hội đền bù cho em.”

Thịnh Hạ bỗng nhiên quay mặt đi, cô không muốn khóc nhưng không biết làm sao nước mắt từng chút từng chút không kìm chế được mà rơi xuống.

Nhậm Ngạn Đông dùng sức nắm chặt tay cô, “Thịnh Hạ, anh yêu em, vẫn luôn yêu em.”

Anh dùng cả tiếng Anh, Tây Ban Nha còn có tiếng Pháp, ba loại ngôn ngữ Thịnh Hạ đều hiểu để lập lại cùng một nội dung câu ‘anh yêu em, vẫn luôn yêu em’.

Màn đêm lúc này với ánh sáng lấp lánh và còn cảnh vật như trong mộng ảo. Tiếng nhạc dương cầm vẫn còn vang lên tiếp tục tựa như nước chảy từng chút thấm vào tim.

Bỗng nhiên, thanh âm truyền đến từ khu vực lầu hai, “Thịnh Hạ, đồng ý với cậu ta đi. Em cứ dùng cả đời này để hành hạ cậu ta.” Thịnh Hạ nhìn về phía đèn sáng bên kia chính là Mẫn Du.

Tay cô bị nắm chặt đến phát đau. Nhậm Ngạn Đông đã dùng toàn bộ sức lực trong cái nắm tay mà bản thân anh không phát giác ra.

Cô dùng tay lau nước mắt, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, “Có biết nếu lần nữa anh để lạc mất em thì sẽ bị thảm đến mức nào không?”

“Biết, anh tình nguyện.” Nhậm Ngạn Đông không để cô có cơ hội đổi ý. Anh đem hoa tươi đặt sang một bên và nhanh chóng đứng lên, ôm cô thật chặt trong ngực mình.

Thịnh Hạ không muốn bị kìm nén bản thân nữa, nước mắt cô cứ tuôn ra theo hướng từ cổ áo anh xuống đến vạt áo sơmi ướt đẫm cả một mảng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN