Thịnh Sủng Chi Hạ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Thịnh Sủng Chi Hạ


Chương 14


Edit: Gấu

Chưa beta

– ———————————————————-

Mai Như những ngày này đều trở về muộn, thỉnh an Kiều Thị xong, liền vội vàng trở về phòng.

Kiều Thị chọc ót nàng, bất mãn:” Tuần Tuần bây giờ không bám lấy nương nữa rồi, chỉ nhìn dì con thôi, hận không thể ở luôn đó. Ở trong đó có gì tốt, sao con nhớ kỹ như vậy?”

Mai Như chống cằm cười nói:” Chỗ đó có người đẹp như ngọc.”

” Con lại ba hoa.” Kiều Thị ôm chặt nàng, nói:” Được rồi Tuần Tuần, con ở chỗ dì chịu khổ, nhìn xem gầy một vòng rồi, nương thấy liền đau lòng.”

Nếu là bình thường, Kiều Thị sao có thể để Mai Như đến chỗ đó chịu khổ, không phải là vì hôn sự của nữ nhi nhà mình hay sao?

Ai ngờ Mai Như lại hiểu lầm trọng điểm, vừa nghe Kiều Thị nói, nàng hô một tiếng:” Thật không?” vội vàng nhảy dựng lên đi soi gương.

Nhìn chính mình trong gương, vốn là cô nương hai má mập mạp mà không biết từ khi nào đã nhỏ đi một ít, nổi bật lên là đôi mắt song diễm tươi đẹp, tỏa ra vẻ đào hoa, càng nhìn càng khiến người ta mê mẩn, sống mũi cao thẳng, nàng kiếp trước ước mơ cằm nhọn mũi cao thì bây giờ đều được toại nguyện rồi.

Mai Như vui mừng, sờ mặt quay đầu lại, nhếch miệng ngây ngô nói:” Nương, con thật sự gầy đi rồi.”

” Gầy không tốt, con ăn nhiều một chút.” Kiều Thị dặn dò.

Bây giờ Mai Như gầy xuống, bởi vì ngày thường ăn vặt rất ít. Ở dưới mí mắt của tiểu Kiều Thị, căn bản không có dưa và trái cây điểm tâm lót bụng, khi nàng luyện chữ phải đứng nhiều canh giờ, chân đau, tay mỏi, mỗi ngày trở về đều để nha hoàn xoa bóp, như vậy không gầy mới lạ.

Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Lại lướt qua mình trong gương, Mai Như rất vui mừng, hai mẹ con lại tám chuyện, Kiều Thị mới để nàng trở về phòng.

Hiện tại trên bàn trong khuê phòng của nàng, đều là các bức mà nàng đang luyện chữ.

Kiếp trước vì phải cầm sắt hòa minh với đại tài tử Phó Tranh, Mai Như đã mạnh mẽ luyện rất lâu, khó khăn lắm cuối cùng cũng vừa mắt. Nhưng mấy ngày nay lại không giống, Mai Như luyện đi luyện lại, thế nhưng lại luyện ra một tư vị khác. Nàng vốn là người yêu thích cái đẹp, hiện tại mỗi nét vẽ trong mắt nàng sẽ giống như với đồ trang sức hay là xiêm y, như vậy lại thuận tay, viết rất có hàm súc, một chữ sẽ nắn nót một hồi lâu, cực kì có ý tứ.

Có đôi khi tâm trạng tốt, liền viết toát ra vẻ hoạt bát, có đôi khi nhìn thấy chiếc lá rụng bị gió thổi đi, tâm trạng không thoát được sẽ xuống một chút.

Vốn viết chữ rất khó, nhưng vào trong tay nàng, giống như là bóp bùn. Mai Như có thể tùy ý nặn ra bất cứ hình dáng nào mà mình muốn. Mặc dù không lúc nào cũng đẹp, nhưng lại rất tự nhiên.

Mai Như càng luyện càng mạnh mẽ, với lại nàng dạo gần đây cũng hứng thú với vẽ tranh.

Ngày hôm đó vội vã trở về phòng chính là muốn vụng trộm thử thách bản lĩnh của chính mình.

Bỗng nhiên vừa mới vẽ một nét, Ý Thành vén mành lên nói:”Cô nương, Nhị cô nương, Tứ cô nương đến đây.”

Mai Như đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn sang, liền gặp Mai Thiến dẫn Mai Bình tới.

Bên ngoài ước chừng tuyết vừa rơi xuống, áo choàng của bọn họ dính ít hạt châu, tỏa ra hàn khí. Có nha hoàn hầu hạ các cô nương tháo áo choàng xuống, dâng lên chén trà nóng và điểm tâm. Mai Thiến bị lạnh nên sắc mặt trắng bệch, nhưng càng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta đau lòng. Mai Như bận rộn sai khiến nha hoàn đem lò sưởi đến, lại bất an nói:” Bên ngoài tuyết rơi, thời tiết giá rét, Nhị tỷ sao lại đến đây? ”

Nếu như bị Lão tổ tông biết, khẳng định sẽ trách phạt.

Mai Thiến trả lời:” Những ngày này Tam muội không có trong phủ, tỷ cùng Tứ muội muốn tìm muội nói chuyện cũng không thấy người đâu.”

Mai Như ngượng ngùng cười một tiếng:” Ngày thường đi đến chỗ dì, xin tỷ thứ lỗi, Nhị tỷ mau ngồi xuống.”

Mai Thiến lại không ngồi, đi đến bàn bên cạnh, tiện tay lấy một bức chữ của Mai Như lên xem. Cẩn thận tường tận xem một lúc lâu, nàng nói:” Tỷ cũng không nói chỗ nào không tốt, chỉ cảm thấy chữ của Tam muội tinh tế lên rất nhiều, để ở một chỗ, đều toát lên phong thái phong lưu.”

Phong thái phong lưu? Như thế nào là chữ phong lưu?

Lời này là Bình tỷ nhi hiếu kỳ. Nàng ta vốn là đang ăn điềm tâm, lúc này từ trên giường đứng lên, đến nhìn bĩu môi nói:” Còn không phải là có dì dạy cho.”

” Là Uẩn Lan dạy.” Mai Như sửa lại:” Dì không rảnh đâu.”

” Lan Nhi thật sự có bản lĩnh này?” Mai Thiến nhìn qua. Mai Như tự nhiên gật đầu. Uẩn Lan dạy hai lần, nàng lại hiểu rất rõ, nhưng cũng không dám kể công.

Mai Thiến đặt chữ trong tay xuống, cúi đầu rũ mắt xuống, một lúc lâu mới nói với Mai Như:” Tỷ thật hâm mộ muội. Ta cùng Bình tỷ nhi cả ngày trong phủ, đến chỗ phu tử chẳng qua là lấy lệ mà thôi.” Giọng nói nhẹ nhàng làm cho người khác đau lòng.

Mai Như tự nhiên nói tiếp:” Nếu Nhị tỷ muốn đi, ngày mai xin lão tổ tông, chúng ta cùng nhau đến chỗ dì.”

” Lão tổ tông sẽ không cam lòng cho Nhị tỷ đi đâu.” Bình tỷ nhi xen vào nói.

Mai Như vừa nghĩ, nàng không nói, lại nhìn Mai Thiến, đã thấy mặt mũi nàng đầy ảm đạm, tất nhiên là thất vọng.

Hôm sau lúc thỉnh an tiểu Kiều Thị, Mai Như liền nghĩ đến chuyện Thiến tỷ cùng nàng tâm sự, vì vậy nói với tiểu Kiều Thị:” Dì, Nhị tỷ của con cũng muốn đến chỗ ngài để học ạ.”

Tiểu Kiều Thị không ngẩng đầu lên, giọng điệu vẫn vậy trả lời:” Chỗ ta không phải là học đường, thư viện, cần nhiều người đến học làm gì?” Nói xong liếc về phía Mai Như:” Chỉ một mình con ta đã cảm thấy ồn ào, lại nhiều thêm một Thiến tỷ nũng nịu của con, ta thật sự không phải Bồ Tát.”

Mai Như âm thầm cả kinh. Nghe thấy ý tứ của dì, hình như không thích Thiến tỷ, nàng le lưỡi một cái, tinh thần như trong cõi thần tiên liền bị tiểu Kiều Thị đem nàng ném bộp xuống.

Lúc này, ngay cả lời nói xấu tiểu Kiều Thị cũng lười nói.

Mai Như chỉ cảm thấy tức ngực. Nhìn bức họa kia, nàng âm thầm không phục nói, nàng kém như vậy sao?

– —

Hai ngày nữa là đông chí, hoàng đế đi lễ bái vì thế nhà nhà cũng mừng lễ.

Mai Như hôm đó không cần đến Mạnh phủ, khó khăn lắm nàng mới có cảm giác được ngủ một giấc trọn vẹn, lúc này mới lười đi đến chỗ nương thân.

Đại tẩu đã đến, vẫn như cũ là bộ dáng yên tĩnh. Mai Như lâu rồi không nói chuyện với đại tẩu, cũng không biết gần đây tỷ ấy cùng với đại ca như thế nào rồi, nếu hỏi trực tiếp thì không tốt, chỉ âm thầm quan sát thần sắc của tỷ ấy. thấy bên dưới lông mi ánh mắt nhàn nhạt, bộ dáng chán nản, Mai Như liền biết là vì đại ca. Nàng không khỏi có chút nóng nảy, nghĩ lại, có nên hay không cùng nương nói lại chuyện để ca ca đến doanh trại luyện tập.

Mai Như trong đầu liên tục tính toán sẽ mở lời với nương như thế nào mới tốt, cho đến khi vào Xuân Hi Đường, khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần.

Bên trong vọng ra tiếng cười đùa, lão phu nhân ôm Mai Thiến vui mừng không ngừng.

Nhìn thấy Mai Thiến, Mai Như cũng có chút ngượng ngùng. Nguyên nhân chính là những lời của dì nói. Mỗi lần nghĩ đến lý do kia, Mai Như không giải thích được, có chút chột dạ, giống như muốn xin lỗi Thiến tỷ.

Lúc này nàng không tránh được lúng túng.

Ngược lại Mai Thiến cười dịu dàng nói:” Tam muội, chúng ta tí nữa cùng nhau đến dự sinh thần của Chu cô nương đi.”

Mai Thiến nhắc đến, nàng mới nhớ ra một việc.

Đông chí đúng là sinh thần của Chu Tố Khanh, nàng ta sẽ phái người gửi mỗi phủ thiệp mời, Định Quốc Công Nhị cô nương, Tam cô nương chắc chắn sẽ nhận được. Bởi vì Mai Như không thích người này, nên hứng thú rụng hết, không muốn đi, cho nên không để ở trong lòng. Hiện tại Mai Thiến nhắc đến nàng mới nhớ đến.

Mai Như nhíu mày, đang muốn mượn cớ từ chối, Lão tổ tông lên tiếng:” Hai tỷ muội cùng nhau đi náo nhiệt một chút.” Lại nói:” Hiếm khi thân thể A Du mới tốt hơn chút ít, muốn ra bên ngoài, Tuần Tuần đừng có ham chơi, để ý chiếu cố tỷ con một chút.”

Kể từ đó, Mai Như không tiện từ chối, chỉ có thể cùng Mai Thiến đến Hạ phủ.

Hạ thái phó là trọng thần trong triều, có đồ đệ khắp thiên hạ, trong đó cũng có con trai của nhiều quan chức quan trọng, Lão tổ tông để hai người đi cũng vì không muốn đắc tội Hạ gia.

Nghĩ đến đây là tầng lớp quan hệ có lợi có hại này, Mai Như âm thầm líu lưỡi, nàng đã đắc tội Chu Tố Khanh mấy lần, nếu để Lão tổ tông biết được, chắc sẽ cầm gia pháp giáo huấn nàng.

Hai tỷ muội ngồi trong xe ngựa, Mai Như lặng lẽ vén rèm nhìn ra ngoài.

Mai Thiến ngồi bên kia, quy củ, chỉ cười nói với Mai Như:” Xe bây giờ đi đến đâu rồi.”

Mai Như nhìn nhìn, nói ra chỗ trên đầu phố.

Mai Như đơn giản trầm tư một chút, nói:” Tam muội, đợi tí nữa về phủ ta đi chọn mấy bức đan thanh*, muội đợi được không? Hay là tỷ để Muội về phủ trước?”

Nguyên văn: 丹青: màu vẽ, bức tranh….

Mai Như vừa nghe hai chữ ” đan thanh”, tinh thần chợt tỉnh táo. Nàng hai ngày này đều bị tiểu Kiều Thị ghét bỏ, hết lần này đến lần khác đều lười chỉ ra chỗ nào nàng không tốt, Mai Như chỉ có thể đi hỏi Mạnh Uẩn Lan. Nhưng Uẩn Lan về phần vẽ tranh cũng là gà mờ, nói cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc này Thiến tỷ đề nghị ngay chỗ ngứa của nàng, Mai Như gật đầu nói:” Nhị tỷ, vừa vặn muội cũng muốn đi để mở rộng kiến thức, chúng ta cùng đi đi.”

Mai Thiến hơi sững sờ, cười nói:” Vậy thì tốt quá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN