Thịnh Sủng Chi Hạ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Thịnh Sủng Chi Hạ


Chương 7


Edit: Gấu

– ————————————————————

Kinh thành tuy lớn, nhưng chỉ sợ chưa đến hai ngày, chuyện Mai Thiến rơi xuống nước sẽ truyền đến tai tất cả mọi người. Loại chuyện như vậy mà dính vào, cô nương dù trong sạch đến cỡ nào thì cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Đỗ Thị không sớm thì muộn cũng sẽ lót đường cho cháu gái yêu quý này.

Trong Xuân Hi Đường, Đỗ Thị đem tất cả nha hoàn đuổi ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn nàng và Mai Thần, tiểu Ngô Thị, lão phu nhân mới sâu kín than một tiếng, đối với hai người nói:” Nghe đại tẩu nói, lần này cứu A Du chính là Yến vương điện hạ.”

” Đúng vậy ạ” Mai Thần đáp, ” Nhi tử đang chuẩn bị ngày mai đến phủ Yến vương để cảm tạ.”

Đỗ Thị sắc mặt lạnh xuống, lo lắng nói:” Nhưng hôm nay hắn đã đụng vào thân thể của A Du.”

Lời này chính là nói đến nỗi lo lắng của mọi người.

Vì chuyện này, Mai Thần cả đêm hai hàng lông mày không giãn ra, còn tiểu Ngô Thị cũng gấp đến độ đứng ngồi không yên, khóc không biết bao nhiêu lần.

” Nương, vị Yến vương điện hạ này dung mạo, nhân phẩm, tài năng đều rất tốt, chính là….. ” Nói đến đây, Mai Thần đè thấp âm thanh, cực kì khó xử nói:” Chính là xuất thân kém hơn mấy vị điện hạ khác, thật sự thấy ủy khuất cho A Du.”

Mai Thần nói lời này ám chỉ mẹ đẻ của Phó Tranh.

Phó Tranh là con thứ bảy của đương kim thánh thượng, mẹ đẻ là mỹ nhân nhưng lại là tiến cống. Ngẫu nhiên được bệ hạ sủng ái, sinh hạ Phó Tranh, mỹ nhân kia chính vì chuyện này mà tấn vị thành quý nhân. An quý nhân sau này vẫn được bệ hạ sủng hạnh, lại hạ sinh hoàng tử thứ 11 là Phó Chiêu. Nhưng sinh hạ Phó Chiêu không lâu, vị này liền qua đời. Bởi vì, An quý nhân thân phận thấp kém, lại sinh ra hai đứa con mang bộ mặt mị hoặc, cho nên hai huynh đệ Phó Tranh cũng không được Hoàng Thượng thích.

Đỗ Thị nghe thấy lời này, sắc mặt càng ngưng trọng, lúc này nhịn không được lại than một tiếng.

Mai Thiến là người mà Đỗ Thị đặt lên hàng đầu, nhiều năm như vậy liên tục để nàng ở bên người, không dám làm tổn thương đến nàng, hận không thể tìm được nam nhân tốt nhất trên đời này để xứng với Mai Như, làm gì có thể tùy tiện cùng một hoàng tử không được sủng ái để nhắc đến chuyện chung thân đại sự.

Tinh tế suy xét, nàng nói:” Đã như vậy, chúng ta không được sốt ruột, chỉ có thể từ từ giải quyết. Mặt khác, Thần nhi, hai ngày này con cùng phụ thân đi một chuyến đến Yến vương phủ, cảm tạ tốt Yến vương. Mặt ngoài lẫn mặt trong đều làm đủ, bình bình thản thản, có thể vì A Du mà rút lui.”

Mai Thần gật đầu:” Như vậy rất tốt.”

Đỗ thị vì chuyện của Thiến nhi đã rầu rĩ rồi, ngay ngày hôm sau chuyện phiền toái lại đến nữa.

Hôm sau, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào Xuân Hi Đường trong Xuân bẩm báo:” Lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân, bên ngoài…… ” Nói đến đây sắc mặt quản gia nhất thời rối rắm, Đỗ thị không kiên nhẫn liền thúc giục:” Có việc gì liền nói.”

Tống Bình vội vàng nói:” Lão phu nhân, bên ngoài có một xe ngựa đưa đến bánh bao của Liên Hương Tự! Nói là Thập Nhất điện hạ sai người đưa tới.”

Đỗ thị nghe thấy, lập tức không hiểu:” Thập Nhất điện hạ vì sao lại đưa bánh bao tới? “

Tống Bình trả lời:” Lý do cụ thể thì không nói, chỉ nói là điện hạ gửi cho Tam cô nương.”

” Tuần Tuần?” Đỗ Thị nhìn về phía Kiều thị, nghiêm nghị nói:” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “

Kiều Thị cũng không giải thích được chuyện này, liền sai người đi gọi Mai Như đến hỏi.

Mai Như lúc này đang ở đằng sau chỗ của Mai Thiến.

Từ hôm qua hồi phủ đến bây giờ, Mai Thiến vẫn không tỉnh, sắc mặt tái nhợt, căn bản không có huyết sắc, đút vô số thuốc nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu khá hơn.

Mai Vân cũng ở đây, hiện tại thấy tình trạng của Mai Thiến như vậy, nàng quay mặt, lặng lẽ rơi lệ:

” Thiến tỷ muội là người tốt, từ nhỏ hết lần này đến lần khác bị những cái xấu, thực làm cho người khác đau lòng.”

Nghĩ đến Mai Thiến ở kiếp trước, Mai Như cũng không nhịn được mà thở dài.

Kỳ thực Nhị tỷ cũng không được gả đến nơi tốt, cũng là có nhan sắc, kiếp trước bị thái tử nhìn trúng, sau đó trở thành thái tử phi. Ai ngờ thành thân chưa được nửa năm, thái tử liền có mới nới cũ…… Nếu Nhị tỷ mà gả cho Phó Tranh, thì đúng là một nhân duyên tốt.

Nghĩ như vậy, Mai Như kinh ngạc hướng đến người mà đang nằm trên giường.

Nàng âm thầm suy nghĩ, nếu Mai Thiến kiếp này gả cho Phó Tranh. Như thế, khi người đó đăng cơ làm hoàng đế,sẽ không tịch thu tài sản những kẻ phạm tội của Mai phủ? Về phần hai người, sẽ thành thân thuộc…… Chẳng phải vẹn cả đôi đường.

Hai ý nghĩ này cùng nhau, tâm của Mai Như không chịu nổi lại chùn xuống một chút

Nàng rũ mắt xuống, sáp sáp cười một tiếng.

Nàng quả thật suy nghĩ dư thừa…..

Vừa vặn có nha hoàn đến nói:” Tam cô nương, lão phu nhân cho gọi người ạ.”

” Có chuyện gì.” Mai Như nghi hoặc.

Nha hoàn kia đèm đem chuyện bánh bao thuật lại.

Mai Như vừa nghe, liền nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:” Phó Chiêu này thật sự….”

Nếu nàng bị lão tổ tông biết được chuyện nàng cùng hai người kia tranh chấp, chỉ sợ lại bị trách phạt – Bình tỷ nhi cũng vì chuyện Mai Thiến rơi xuống nước mà bị cấm túc ba ngày.

Mai Như chỉ cảm thấy phiền lòng, vội vàng cùng Tĩnh Cầm, Ý Thiền bàn bạc xong rồi, đỡ phải đến lúc đó không may lại ăn nói bậy bạ.

Đợi đến Xuân Hi Đường, Mai Như liền đem sự việc hôm qua ở Liên Hương Tự lúc cầm hai cái bánh bao, làm thế nào mà gặp được Yến vương điện hạ cùng Thập Nhất điện hạ kể ra hết đương nhiên sẽ tự động bỏ qua chỗ mà ” khó nghe”, rồi tô đẹp cho mình kha khá.

Đỗ Thị trừng mắt, hiển nhiên còn nghi hoặc: ” Tuần Tuần, hôm qua Thập Nhất điện hạ đem bánh bao của ngươi ăn, hôm nay cố gắng ý đưa tới bốn vỉ bánh bao để nhận lỗi. “

Mai Như lạnh nhạt gật đầu.

Ý Thiền đang đứng một bên cúi đầu thực sự muốn cười. Cô nương nhà mình lại có thể nói như vậy? Hôm qua còn nói túi bánh bao kia cho chó ăn, hôm nay thế nào lại nói cho điện hạ ăn, nếu bị tiểu bá vương kia nghe thấy, chỉ sợ lại tức giậm chân đanh đách.”

Tứ vỉ bánh bao này mặc dù đưa chẳng ra gì cả, nhưng cũng là quý nhân ban cho……. Đỗ Thị nhíu mày, quay đầu phân phó Kiều Thị, cho Mai Dần cũng đi theo Lão thái thái và Mai Thần đến Yến vương phủ, đem chuyện bánh bao để cảm ơn, sợ lại sinh ra việc khác, lại rơi vào miệng lưỡi thiên hạ.”

Dặn dò Kiều Thị, Lão tổ tông nhìn Mai Như, lại là một tiếng thở dài:” Đi ra ngoài một chuyến mà mang về bao nhiêu chuyện như vậy! Tuần Tuần, con hai ngày này ở yên trong phủ, đừng tiếp tục sinh sự nữa!”

Nói xong, đối với người dưới nghiêm nghị khiển trách:” Phủ bên trong của các cô nương đều lớn, hiện tại Vân tỷ vừa mới đính hôn, tiếp đến chính là A Du và Tuần Tuần, mỗi người đều phải cẩn thận một chút.”

Vội vàng không kịp nghe lão tổ tông nhắc tới hông sự, Mai Như ngẩn ra.

Nàng đã gả qua một lần, thất bại thảm hại, đời này còn phải lập gia đình sao?

Mai Dần từ nha môn trở về, nghe được chuyện tứ vỉ bánh bao, hắn cũng kinh ngạc vạn phần:” Tuần Tuần tại sao lại dính líu đến Thập Nhất điện hạ.”

” Chính là…. ” Kiều Thị nhíu mày:” Vốn là Yến vương điện hạ cứu Thiến Nhi, lão phu nhân lông mày đã vặn không mở ra, hiện tại Tuần Tuần lại tiếp xúc một vị tiểu vương nữa, lão phu nhân lúc này chắc chắn đang ưu sầu.”

Nghe lời nói có chút lo lắng, Mai Dần trấn an:” Ta coi Yến vương điện hạ và Thật Nhất điện hạ làm sao có thể coi trọng Tuần Tuần. Hơn nữa Tuần Tuần mới bao nhiêu? Nữ nhân nhà này toàn người nghĩ nhiều.”

” Tuần Tuần mười hai. ” Kiều Thị bất mãn nói:” Đảo mắt cái liền mười ba.” Lão gia, chàng cũng biết tính khí của Tuần Tuần không phải ai cũng chịu được, chúng ta không thể vội vàng làm bừa đến lúc đó lại không dư một chút đường lui nào.”

Mai Dần nghe Kiều Thị nói liền gật đầu vài lần.

Hai người ôn tồn trong chốc lát, hắn lại thở dài:” Trong cung người nào cũng rất phức tạp, căn bản không thích hợp với Tuần Tuần, đơn giản một chút vẫn tốt hơn.”

“Đúng vậy. ” Kiều Thị nói, trong đầu liền tính toán xếp hạng các công tử trong kinh thành.

Kiều Thị liền nghe thấy Mai Dần hỏi:” Tương ca nhi như thế nào rồi.”

” Còn như thế nào? ” Kiều thị buông tay, đem chuyện hôm qua đi Liên Hương Tự thuật lại. Nàng vốn trông cậy vào Tịnh Minh đại sư có thể chỉ điểm cho con dâu, Tịnh Minh đại sư lại chỉ nhìn Đổng thị mồ cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi thẳng:” Tịnh Minh đại sư này thật không có tình người! Lãng phí mấy trăm lượng tiền dầu vừng của chúng ta.”

Mai Dần lo lắng nói:” Vậy nàng càng phải khuyên nhủ Tương Nhi, tâm tư của Tương nhi mỏng manh, trong lòng sẽ càng chú ý hơn.”

” Biết ạ. ” Kiều Thị trở mình nói lầm bầm

Hôm sau Mai Dần đi theo Mai lão thái gia, cùng Mai Thần đến phủ Yến vương.

Phó Tranh mười năm tuổi năm ấy phong vương xuất cung, Yến vương phủ hai năm trước mới hoàn thành, mặc dù dựa vào hoàng thành, nhưng vị trí lại hơi lệch một chút. Hiện tại bên trong phủ chỉ có một chủ tử, không có chính phi cũng không có thiếp, nha hoàn hay nô bộc đều rất ít.

Đây là lần đầu tiên Mai Dần đến Yến vương phủ. Đi theo quản gia, Mai Dần vừa nhìn vừa đánh giá, không khỏi cảm thấy vương phủ này khó tránh khỏi cảm thấy ảm đạm cùng hoang vu. Nghĩ đi nghĩ lại, Yến vương cũng không phải là hoàng tử mà thánh thượng yêu quý nhất, nêhs quá mức phô trương, thật sự là không ổn.

Phó Tranh hôm nay một thân màu tím nhật, tay áo rộng giao với trường bào, tóc đen dùng kim quan buộc. Thấy Mai lão thái gia đến, hắn khách sáo thấy lễ.

Mai Dần thấy, thầm nghĩ, bộ dáng này của Yến vương, đúng là không tồi, đáng tiếc lão phu nhân và Nhị đệ lại không nhìn ra.

Mấy người tán gẫu một chút, liền nói đến chính sự.

Mai lão thái gia nguyên lai là ở bên ngoài điều binh đánh trận, hiện tại đã lớn tuổi, liền ở kinh thành bảo dưỡng tuổi thọ. Hiện giờ không có Đỗ Thị ở bên liền nói quanh co, là người không khôn khéo, chỉ biết nói cảm ơn.

Mai Thần biết rõ vì thế liền nói cảm ơn một lần nữa:” Vương gia hiệp can nghĩa đảm(*), bản tính này quả thực là hiếm có, hạ quan đa tạ vương gia ngày đó đã ra tay cứu giúp.”

侠肝义胆 (hiệp can nghĩa đảm): hành hiệp trượng nghĩa, thấy người gặp khó khăn thì giúp đỡ, bênh vực kẻ yếu.

Trong lời nói nâng Phó Tranh, lại một chữ cũng không nhắc đến Mai Thiến, ý tứ hàm xúc khó tránh khỏi quá mức rõ ràng.

Phó Tranh mím môi cười nhạt một tiếng: ” Mai hàn lâm khách khí rồi.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía Mai Dần, Phó Tranh nói:” Không biết Mai lang trung (*) đến, cũng là đến cảm tạ bản vương? “

(*) chức quan ngày xưa

Mai Dần mặc bộ nhậm lang trung, lúc này vội vàng chắp tay nói:” Vương gia, hạ quan trước tới là nói tạ ơn Thập Nhất điện hạ.”

” Cảm tạ Chiêu nhi? ” Phó Tranh hơi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Mai Dần nói:” Mấy ngày trước ở Liên Hương Tự, Thập Nhất điện hạ bất quá chỉ ăn hai cái bánh bao của tiểu nữ, mà làm phiền điện hạ còn nhớ, hiện giờ còn đưa bốn vỉ bánh bao đến phủ.”

” Thập Nhất điện hạ ăn…….. Tam tiểu thư hai cái bánh bao?” Phó Tranh nhíu mi, liền bắt được chỗ khả nghi, lại hỏi:” Đây là Tam tiểu thư nói? “

Mai Dần haha cười nói:” Đúng vậy, Vương gia, làm ơn chuyển tới điện hạ, đừng tiếp tục khách khí như thế. Tiểu nữ nhà ta thấy, kinh hoàng sợ hãi, thẹn không dám nhận.

Tiểu nha đầu kia giống chỗ nào kinh hoàng sợ hãi, thẹn không dám nhận?

Những lời này nói dối thật đúng là há mồm liền đến!

Phó Tranh lạnh lùng cười một tiếng.

Hắn không vạch trần Mai Như nói dối, chỉ nhàn nhạt nói:” Mai lang trung cũng làm ơn chuyển lời đến tam tiểu thư, không cần để ý, bánh bao đưa đến phủ thì cứ việc ăn là được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN