Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 192: Hoàn truyện
💋 edit: Phương Moe 💋
Mùa xuân ba năm sau.
Hôm nay là ngày vui của Tam công tử Kiều Nguyên Bảo, trên dưới Kiều phủ đều giăng đèn kết hoa.
Người mà Kiều tam công tử thú chính là muội muội nhỏ tuổi nhất của Cảnh Huệ đế – Định An công chúa.
Kiều tam công tử cùng Thuỵ Vương có quan hệ tốt nên hắn thường xuyên tiến cung chơi đùa. Nếu như nói ra thì hắn cùng vị công chúa này cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Đây đúng là một mối nhân duyên tốt.
Ngày xưa tiểu Bá Vương Thuỵ Vương nghịch ngợm khiến mọi người đau đầu thì bây giờ cũng đã trở thành một thiếu niên mười sáu tuổi khí thế hiên ngang, oai phong lẫm liệt, da thịt vốn trắng nõn nhưng do rèn luyện trong quân doanh nên đã trở nên ngăm đen.
Hiện nay nhìn huynh đệ tốt thú muội muội của chính mình thì trong lòng hắn rất thoả mãn hôn sự này. Hắn nâng chén kính Kiều Nguyên Bảo và nói:
“Sau này phải nhớ đối xử thật tốt với Định An.”
Kiều Nguyên Bảo cười cười, khắp khuôn mặt đều như tắm gió xuân.
Người Kiều gia luôn có dung nhan xuất chúng, Kiều Nguyên Bảo khi còn bé béo lùn chắc nịnh thì bây giờ lớn lên lại cao gầy, nghiễm nhiên là một thiếu niên nhanh nhẹn môi hồng răng trắng.
Kiều Nguyên Bảo nhớ tới tiểu thê tử vừa thú vào cửa, lúc trước hắn cùng Thuỵ Vương chơi đùa thì tiểu nữ tử này luôn bám theo mông bọn hắn như cái đuôi nhỏ, muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.
Bây giờ ngược lại thì tốt rồi… hắn bị nàng quấn cả đời luôn, nhưng mà hắn tình nguyện được nàng quấn như này.
Kiều Nguyên Bảo hướng về phía Thụy Vương kính rượu, chợt thấy một mỹ nam tuấn mỹ mặc cẩm bảo xanh sẫm đang ngồi ở phía bên kia, hiện nay đang cúi đầu lau trang phục của mình, Kiều Nguyên Bảo vội vàng đi tới:
“Biểu tỷ phu.”
Thuỵ Vương cũng hô: “Đường ca.”
Lục Lưu cầm trong tay chiếc khăn, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên một thân hỉ bào và nói:
“Chúc mừng.”
Kiều Nguyên Bảo thấy cẩm bào của Lục Lưu bị rượu đổ ướt nhẹp, hắn liền nói:
“Biểu tỷ phu, đệ dẫn người đi đổi một thân áo choàng mới.”
Lục Lưu ôn hoà nói:
“Không cần, lập tức sẽ khô thôi.”
Dù Lục Lưu không nói rõ nhưng Kiều Nguyên Bảo và Thuỵ Vương đều nhìn nhau nở nụ cười, trong lòng bọn hắn đều rõ ràng. Thuỵ Vương cười nói:
“Áo choàng này khẳng định là đường tẩu tự mình làm đi, nhìn đường ca bảo bối kìa…”
Lục Lưu cười cười, chính là ngầm thừa nhận.
Thụy Vương rất sùng bái vị đường ca này, hắn đi quân doanh rèn luyện chính là muốn sau này có thể trở thành người như đường ca. Chỉ là đường ca của hắn chỗ nào cũng đều tốt nhưng mà quá sợ vợ. Tuy nói vị đường tẩu của hắn là người hiền lành dễ thân, dung mạo xuất chúng, nhưng hai người này thành thân cũng đã năm năm mà đường ca sủng vị này so với hồi mới thành thân còn càng quá đáng hơn… Tuy nhiên lời này Thuỵ Vương cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng không dám nói ra. Dù sao thì hắn vẫn sợ đường ca.
Kiều Nguyên Bảo từ nhỏ cũng đã sùng bái vị biểu tỷ phu này. Có điều hắn và Thụy Vương có ý nghĩ không giống nhau, hắn đứng về phía tiểu biểu tỷ nên đương nhiên cảm thấy tiểu biểu tỷ đáng giá được biểu tỷ phu đối tốt như vậy. Kiều Nguyên Bảo thầm nghĩ hắn sẽ lấy biểu tỷ phu làm chuẩn, ở bên ngoài nói một không nói hai nhưng ở nhà thì đội thê lên đầu.
Kiều Nguyên Bảo cũng nói:
“Đệ vừa mới nhìn thấy tiểu biểu tỷ, hôm nay biểu tỷ uống hơi nhiều, biểu tỷ phu đi nhìn một chút đi.”
Giang Diệu coi Kiều Nguyên Bảo như đệ đệ ruột, bây giờ hắn thành thân nên nàng so với người khác thì càng cao hứng.
Lục Lưu ôn hòa gật đầu, biểu thị chính mình đã biết rồi.
Sau đó Kiều Nguyên Bảo tiếp tục đi chúc rượu, Thụy Vương là người nhà mẹ đẻ của tân nương nhưng lại giúp đỡ tân lang chặn rượu làm mọi người ở đây cười cợt không ngớt.
Lục Lưu cúi đầu nhìn áo bào bị ướt một mảng, hắn định chờ áo hơi khô thì sẽ đi tìm thê tử, thế nhưng Tuyên Vương xưa nay luôn coi mọi chuyện nhẹ như mây gió thì đến cùng vẫn không nhịn được, hắn chỉ ngồi một lát liền không kiềm chế nổi mà đứng dậy.
Mà ở phía bên này Giang Diệu xác thực uống hơi nhiều, hiện nay nàng đang tản bộ trong sân cho thoải mái thì vừa vặn gặp phải Lục Hành Chu.
Lúc này Lục Hành Chu đúng là thoải mái cùng nàng chào hỏi:
“Tam thẩm thẩm.”
Giang Diệu cười cười, nghĩ đến hai ngày trước Mạnh Miểu vì hắn mà sinh tiếp một hài tử mập mạp thì nàng liền mở miệng nói:
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn Tam thẩm thẩm.”
Tuy đối với Lục Hành Chu không còn thành kiến, nhưng Giang Diệu vẫn không thích hợp đứng lâu cùng một chỗ với hắn, chính lúc đang nghĩ nên nói gì để kết thúc cuộc nói chuyện này thì nàng đã thấy Lục Hành Chu nói:
“Hôm nay Kiều tam công tử thành thân là chuyện vui, có điều Tam thẩm thẩm cũng uống ít rượu thôi. Chất nhi còn có chút việc, xin thất lễ.”
Giang Diệu gật đầu, thầm nghĩ Lục Hành Chu này quả thực không còn giống ngày xưa.
Lục Hành Chu đi rồi, Giang Diệu liền ngước mắt nhìn về phía xa xa, thấy nam tử cao to tuấn mỹ đang chậm rãi hướng về phía mình, vẻ mặt thì nhàn nhạt… Giang Diệu cười cười, chờ hắn đến gần thì cái mũi nhỏ mới ở trên người hắn ngửi một cái.
Lục Lưu tuỳ ý để nàng ngửi, sau đó nói:
“Ta chỉ uống có hai chén.”
Nghe vậy, Giang Diệu liền ngước mắt nhìn hắn, hai mắt cong cong, đáy mắt long lanh giảo hoạt như cáo nhỏ, trêu ghẹo:
“Ừmmm… mùi rượu đúng là không hề ngửi thấy, chỉ là mùi chua này đều sắp làm cho thiếp ê cả răng rồi.”
Lục Lưu để kệ cho tiểu thê tử trêu gẹo, hắn chỉ ôn nhu cười cười, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, ở bên tai nàng hung hăng uy hiếp nói:
“Buổi tối trừng trị nàng.”
Ai thu thập ai còn chưa biết chắc chắn đâu. Giang Diệu bĩu môi. Người khác sợ hắn, nàng mới không thèm sợ hắn.
Giang Diệu dựa vào trong ngực của Lục Lưu nhìn cách đó không xa trong sân viện có một đám tiểu hài tử đang chơi đùa.
Tiểu tử một thân tiểu bào xanh ngọc mập mạp kia chính là nhi tử vừa tròn bốn tuổi của nàng.
Tính tình nhi tử mập hào phòng rộng rãi, bộ dáng tiểu mỹ nam mà nhân duyên cũng tốt, ngay cả tiểu Thái tử kiêu ngạo kia cũng đồng ý để nhi tử mập nhà nàng ở bên.
Vào lúc này nhi tử mập đang bị một đám tiểu hài tử vây quanh, hơn nữa đều là tiểu nữ oa nha.
Giang Diệu nhìn nhìn, nàng liền nhớ tới Lục Lưu khi còn bé… Xem ra tính tình Lục Lưu quái gở chút ngược lại cũng có lợi, nếu không thì chẳng phải sẽ giống như nhi tử nàng suốt ngày bị tiểu cô nương vây quanh sao?
Nghĩ đến đây tâm trạng Giang Diệu liền vui vẻ.
Lục Lưu nhìn kiều thê dáng dấp nhỏ nhắn như học trò, lập tức cổ họng hắn hơi động, cúi người xuống hôn nàng.
Thế nhưng nửa đường lại bị đôi tay nhỏ bé cản lại.
Bờ môi mềm mại ngậm lấy tay ngọc, con ngươi Lục Lưu tối sầm nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm trầm:
“Diệu Nhi…”
Giang Diệu đỏ mặt, nói lầm bầm:
“Đang ban ngày ban mặt… về nhà sẽ cho chàng hôn.”
Bởi vì mấy năm qua Lục Lưu biểu hiện ở phương diện phúc lợi rất nhiệt tình nên Giang Diệu tự nhiên cũng theo ý hắn. Chỉ là nam nhân không thể quá nuông chiều, thời điểm như thế này Giang Diệu vẫn có thể duy trì lý trí.
Lục Lưu không lên tiếng nữa, hắn chỉ nắm lấy tay thê tử rồi nhét vào lòng bàn tay nàng một thứ đồ nho nhỏ.
Đây là…
Giang Diệu cúi đầu nhìn tiểu châu chấu xanh mướt trong lòng bàn tay, rồi “hi hi” cười ra tiếng… Nam nhân này, mười mấy năm nay cũng chỉ có một chiêu như thế.
Lỗ tai Giang Diệu nóng bừng, nhận lấy tiểu châu chấu vừa mới được bện này, nàng hơi do dự một chút rồi mới vung khuôn mặt nhỏ lên nói:
“Chàng hôn đi!”
… Ai kêu nàng không có tiền đồ, lúc nào cũng bị hắn dụ dỗ bởi chiêu này đây.
——-HOÀN——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!