Thịnh Sủng Thê Bảo - Chương 29: Cùng đi chơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Thịnh Sủng Thê Bảo


Chương 29: Cùng đi chơi


Trong gian phòng riêng khác, Cửu công chúa nhàm chán quan sát gian phòng một chút rồi lại liếc mắt xem xét Vệ Bảo Linh ngồi ở phía đối diện.

Vệ Bảo Linh thoáng cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn ăn bánh hoa quế trên tay, còn nhỏ tuổi nhưng đã có dáng vẻ một thục nữ. Nàng thấy Cửu công chúa đang nhìn mình, cho rằng bản thân không cẩn thận nên làm bánh ngọt dính vào bên mép, liền giơ tay sờ sờ nhưng lại không có gì, mắt to long lanh chớp chớp, âm thanh ngại ngùng nói: “Biểu tỷ?” Khuôn mặt tiểu nữ oa ngây thơ đơn thuần nói xong liền có chút hồng hồng.

Dung mạo Vệ Bảo Linh có chút không giống với tiểu thư Vệ gia khí chất mạnh mẽ, hào hùng, mà là giống với mẫu thân Tô thị hơn.

Tô thị chính là người Ninh Châu, nữ tử của vùng Ninh Châu đa số đều dịu dàng yên tĩnh, âm thanh đặc biệt nhỏ nhẹ dễ nghe. Tô thị là là mỹ nhân số một không hai của Ninh Châu, nên dung mạo của Vệ Bảo Linh tự nhiên cũng xuất chúng.

Cửu công chúa mím mím môi, ngón tay tinh tế cầm chén trà trong tay lên thưởng thức, nói: “Không có gì.”

Vệ Bảo Linh không nhiều lời nữa, miệng nhỏ tiếp tục ăn bánh hoa quế, bộ dáng cực ngoan ngoãn.

Cửu công chúa tuy vừa mới qua sinh nhật tám tuổi, nhưng nàng so với hài tử cùng lứa trưởng thành hơn một chút, cũng hay suy nghĩ mọi chuyện thật nhiều. Nàng biết được đệ đệ thương yêu tiểu biểu muội này nhất, nàng cũng vô cùng thích tiểu biểu muội này. Đệ đệ nàng còn ồn ào, sau này hắn lớn muốn cùng tiểu biểu muội thành thân. Nhớ tới những nữ nhân trong cung kia chỉ toàn tính toán rồi đấu đá nhau, Cửu công chúa dù là con nít nhưng cũng thấy rõ ràng. Nàng hi vọng tiểu biểu muội cả đời đều đơn thuần đáng yêu như vậy, không muốn nàng ấy biến thành những nữ nhân cả ngày chỉ biết đấu đá tranh sủng kia.

Đang lúc suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, Cửu công chúa cùng Vệ Bảo Linh ngẩng đầu lên, thấy chính là Thập nhất hoàng tử đã trở lại.

Vệ Bảo Linh rạng rỡ nở nụ cười, lập tức thả bánh hoa quế trong tay xuống, hướng về phía biểu ca chạy đến.

Thập nhất hoàng tử giơ tay thân mật nhéo chóp mũi của Vệ Bảo Linh, sau đó mới quay về phía tỷ tỷ nói: “Hoàng tỷ, đệ đi tìm đường ca, tiện đường còn mang về hai cây củ cải nhỏ, hoàng tỷ xem này…” Hắn nở nụ cười vui vẻ, chỉ chỉ về phía sau hai tiểu hài tử trắng trẻo đáng yêu.

Tiểu nữ oa mặc một thân váy hồng nhạt, cao hơn một chút là Giang Diệu, người này dĩ nhiên Cửu công chúa nhận ra; còn ăn mặc một thân xiêm y màu xanh lục, thấp hơn một chút, mềm mại béo tròn chính là Kiều Nguyên Bảo.

Giang Diệu thấy tiểu biểu đệ có chút sợ hãi hướng về phía người nàng dựa sát vào. Giang Diệu mới có sáu tuổi, dáng người nho nhỏ, nhưng rất có phong độ biểu tỷ, quay sang Kiều Nguyên Bảo nói: “Đây là Cửu công chúa, vị kia là Vệ tỷ tỷ.” Giang Diệu biết vị tiểu biểu đệ này có chút sợ người lạ, may mà trong phòng không có nhiều người, mà tất cả đều là người nàng biết nên có thể ứng phó được.

Nghe âm thanh tiểu biểu tỷ vui tươi, Kiều Nguyên Bảo ngoan ngoãn khéo léo chào hai người. Cửu công chúa xinh đẹp, giữa hai lông mày có mấy phần anh khí, nhìn Kiều Nguyên Bảo mập mạp như nắm cơm, dường như nhìn thấy cái gì mới mẻ, nhanh chóng đi tới trước mặt Kiều Nguyên Bảo, hai tay nắm lấy mặt bánh bao của hắn, kinh hô: “Thật mập nha!” Nói xong lại nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái trên mặt Kiều Nguyên Bảo.

Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn Giang Diệu, vẻ mặt mếu máo.

Cửu công chúa tính tình hoạt bát, thẳng thắn, hiện nay nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo đáng yêu liền lôi kéo hắn đi chơi. Kiều Nguyên Bảo nhăn nhó một trận. Nhưng Cửu công chúa là người thông minh, nhìn nhìn thân hình hắn, lập tức xoay người bưng một đĩa mứt táo đến dụ dỗ Kiều Nguyên Bảo, liền thành công đem người đi chơi.

Giang Diệu đứng tại chỗ sững sờ nhìn Kiều Nguyên Bảo lại bị đồ ăn dụ dỗ đi tiếp, lúc này mới chợt phát hiện chỉ còn lại chính mình, nhất thời liền ý thức được có chuyện là lạ. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của thiếu niên tuấn tú ở phía trên, thân thể theo bản năng liền lùi lại mấy bước.

Phía sau Giang Diệu chính là ngưỡng cửa, Giang Diệu lùi lại suýt chút nữa thì vấp ngã chổng vó.

May mắn lúc ấy Lục Lưu nhanh chóng đưa tay ra đỡ nàng, sau đó dễ dàng bế nàng lên, đem nàng ôm lấy rồi ngồi xuống ghế.

Lục Lưu xoa xoa mặt nàng, nhìn nàng lại rụng thêm cái răng cửa, liền nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Lại rụng cái răng nữa.”

Hừ…dường như nàng rụng mất răng là một chuyện rất thú vị? Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu bị Lục Lưu xoa nắn có chút đau, con mắt trợn to lên nhìn hắn, tức giận nói: “Ngọc Trác tỷ tỷ đã nói chẳng mấy chốc sẽ mọc ra.” Đáng tiếc âm nhanh của nàng mềm mại nhu nhu, không có nửa phần uy hiếp, nghe giống như đang hờn dỗi hơn.

Lục Lưu đáy mắt ý cười càng thêm sâu.

Giang Diệu nghĩ nếu nàng có thể ra đời sớm trước hắn mấy năm thì thật tốt, nàng có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc thay răng. Chính hắn cũng vừa mới thay răng xong không quá mấy năm đi, dựa vào cái gì mà hắn cười nhạo nàng vui vẻ như vậy..?? Giang Diệu liếc mắt lườm Lục Lưu một cái, rồi đôi mắt to cứ thế nhìn thiếu niên trước mặt, bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng hắn thay răng, lúc này tâm tình của nàng mới tốt lên được mấy phần.

Ở trong phòng chơi một trận, Vệ Bảo Linh nhìn thấy các sạp hàng bày bán đủ mọi thứ ở bên rìa đường, trông thấy rất thích liền hướng về phía Thập nhất hoàng tử nói muốn mua. Thập nhất hoàng tử muốn gọi thị vệ xuống mua cho Vệ Bảo Linh, nhưng Vệ Bảo Linh chớp chớp mắt nói: “Chúng ta xuống dưới chơi đùa đi biểu ca, dưới đường có vẻ có rất nhiều thứ thú vị đấy.”

Ở Vệ phủ, Vệ Bảo Linh bị quản giáo nghiêm ngặt, những thứ đồ chơi nhỏ bán ở rìa đường như thế này, thì Tô thị sẽ không để cho nàng chạm qua, vì Tô thị cảm thấy những thứ này làm hạ thấp phẩm giá.

Thập nhất hoàng tử đau lòng tiểu biểu muội ít khi được vui chơi thoải mái, nên tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý.

Kiều Nguyên Bảo cũng thích xuống đường phố náo nhiệt, khi thấy mọi người nói thế hắn liền giơ bàn tay mập mạp lên, tỏ ý hắn cũng muốn đi. Cửu công chúa rất yêu thích cây củ cải trắng mập này, thấy bộ dáng hắn như thế khiến nàng vui vẻ cười khanh khách, sau đó nhìn về phía Lục Lưu nói: “Đường ca, chúng ta cùng xuống dưới dạo chơi đi.” Hôm nay xuất cung, có mười thị vệ đi theo nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lục Lưu ừ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn tiểu nữ oa trong lòng, vươn tay ra lại véo véo mấy cái lên khuôn mặt nhỏ non nớt, lúc này hắn mới hài lòng để nàng xuống đất, sau đó nắm tay nhỏ của nàng, dắt nàng đi ra ngoài.

Hôm nay trên đường cái rất náo nhiệt, một đám tiểu hài tử vui vẻ nhìn các sạp hàng đủ loại trên đường, xung quanh rộn rộn ràng ràng toàn người.

Đám người Cửu công chúa rất hào hứng, chỗ này ngó một chút, chỗ kia xem một tí, chơi đến vui vẻ, đi được một lúc thì đám người liền bị sạp hàng của người thổi kẹo đường thu hút. Sạp hàng này nhìn rất đơn giản, chỉ có một cái lò nhỏ để đun nóng đường, ống thổi và đường, nhưng qua tay người chủ lại thổi ra những viên kẹo đường đủ loại hình dáng động vật tinh xảo và trông rất sống động. Ông chủ là một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt béo ục ịch, hiền lành chất phát, mặc một thân trường bào màu xám cổ tròn, nhìn mấy hài tử trước mặt mình liền biết là chúng xuất thân từ gia đình giàu có, nên tự nhiên cũng nhiệt tình lên mấy phần.

Kiều Nguyên Bảo nhỏ tuổi nhất, thấy kẹo đường liền thích, ồn ào muốn con hổ.

Vệ Bảo Linh nhìn Kiều Nguyên Bảo một chút, lông mày khẽ nhăn, trong lòng có chút không vui. Trong ngày thường, chuyện gì cũng ưu tiên nàng đầu tiên, nhưng nàng lớn tuổi hơn hắn một chút, cũng không thể so đo với hài tử ba tuổi. Vệ Bảo Linh mỉm cười, hướng về phía Kiều Nguyên Bảo nói: “Vậy thì làm cho Nguyên Bảo trước tiên đi.” Giọng nói vô cùng hào phóng, sau đó lại liếc mắt nhìn Giang Diệu đang được Lục Lưu dắt trong tay, khách khí nói: “Diệu Diệu muốn làm cái gì? Chờ làm xong con hổ cho Nguyên Bảo, thì liền làm cho Diệu Diệu đi.”

Tuy ngoài miệng Vệ Bảo Linh nói vậy, nhưng trong đầu nghĩ nếu Giang Diệu là người thức thời thì nên để cho nàng làm trước mới đúng.

Giang Diệu cũng không phải là tiểu nữ oa sáu tuổi chân chính, liếc mắt một cái đã nhìn ra dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt Vệ Bảo Linh không tình nguyện.

Có lẽ hôm nay không tránh khỏi Lục Lưu nên trong lòng Giang Diệu có chút oán giận, vào lúc này nàng muốn xả giận lên người Vệ Bảo Linh. Mọi người có thói hư tật xấu, Giang Diệu cũng không ngoại lệ, ai bảo nàng không thể làm gì được Lục Lưu, nên nàng sẽ trút lên Vệ Bảo Linh. Nếu Vệ Bảo Linh muốn trở thành người hiền lành, tốt bụng, vậy thì nàng sẽ tác thành cho nàng ta.

Giang Diệu nở nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh nói: “Ta muốn trâu nước lớn…”

Xì xì ——

Tiểu nữ oa bình thường đều yêu thích những động vật nhỏ đáng yêu như thỏ, bướm, mèo…chứ ai lại thích trâu nước?

Nghe Giang Diệu nói xong liền khiến ông chủ sạp hàng có chút buồn cười, nhìn tiểu nữ oa dị thường đáng yêu, hắn nở nụ cười ôn hoà nói: “Tiểu cô nương đúng là người thú vị.”

Giang Diệu mím mím môi, nửa điểm cũng không cảm thấy trâu nước lớn có gì không thích hợp. Nàng thoáng ngẩng đâu, nhìn sắc mặt vốn luôn lạnh nhạt của Lục Lưu hiện giờ khoé miệng cũng nhếch nhếch lên, rõ ràng hắn cũng đang cười nhạo nàng đây.

Hừ, có cái gì vui mà cười chứ!!

Hai đại gia hỏa đều thật vui vẻ, chỉ có Vệ Bảo Linh là khuôn mặt nhỏ có chút cứng ngắc. Rõ ràng nàng là người đề nghị đến mua kẹo đường, bọn họ chỉ là người đi theo nàng mà thôi, nhưng không ngờ nàng lại là người cuối cùng được làm. Trong lòng Vệ Bảo Linh không thoải mái, nhưng Tô thị vẫn luôn giáo dục nàng phải là tiểu cô nương ngây thơ, hoạt bát thì mới có nhiều người yêu thích, nên dù không hài lòng nàng cũng không hề nói gì, chỉ là cái miệng nhỏ có chút hơi chu lên, nụ cười trên mặt cũng không còn.

Đại hổ của Kiều Nguyên Bảo đã làm xong. Kiều Nguyên Bảo là người thích ăn, đã sớm nhìn chằm chằm hồi lâu, vào lúc này nhận được đến tay, lập tức duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, mắt hơi híp lại thoả mãn, nhìn giống như phật Tiểu Di Lặc, trông vô cùng vui vẻ.

“Tiểu cô nương, trâu nước lớn cũng đã xong rồi đây”

Tay nhỏ của Giang Diệu duỗi ra nhận lấy trâu nước, nhưng nửa đường lại bị một đôi tay thon dài trắng trẻo dễ dàng đoạt mất, con mắt của đối phương tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng.

Giang Diệu oán thầm một trận trong bụng, lúc này mới ngoan ngoãn mềm mại nói:

“Lục ca ca…”

Có lẽ âm thanh gọi ca ca này đến là ngọt ngào nên Lục Lưu không tiếp tục trêu trọc nàng nữa, đem trâu nước lớn trả lại cho nàng.

Vệ Bảo Linh nhìn Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo đều có kẹo đường trong tay, còn mình thì đợi lâu như vậy mà chưa được, trong lòng càng ngày càng khó chịu.

Tính tình Thập nhất hoàng tử xưa nay luôn đơn thuần nên đúng là không nhìn ra Vệ Bảo Linh không vui, chỉ cảm thấy biểu muội xưa nay luôn hào phóng, hiểu chuyện, hắn liền săn sóc hỏi: “Biểu muội muốn cái gì?”

Nếu là trong ngày thường, tính tình Vệ Bảo Linh kiêu ngạo, làm sao bị như thế này mà còn có thể muốn, nhưng hôm nay… Vệ Bảo Linh nhìn biểu ca luôn cực yêu thương nàng, khuôn mặt đẹp đẽ cuối cùng cũng có chút vui vẻ, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Muội muốn phượng hoàng.”

Mẫu thân đã nói với nàng, chỉ có phượng hoàng mới xứng với nàng.

Nghe được âm thanh tiểu cô nương, ông chủ ngẩng đầu lên nhìn Vệ Bảo Linh một chút, khen ngợi: “Tiểu cô nương đúng là có phúc tướng, ngày sau tất sẽ đại phú đại quý.”

Lời này Vệ Bảo Linh rất thích nghe, những không vui từ nãy nhất thời bị quét sạch sành sanh, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp.

Giang Diệu vừa ăn kẹo đường trong tay vừa liếc nhìn Vệ Bảo Linh một chút. Người ta là người làm ăn, tự nhiên nói chuyện sẽ dễ nghe, hơn nữa nhìn trang phục của đám người bọn họ cũng có thể nhìn ra là gia đình giàu có. Vệ Bảo Linh này tuy rằng so với tiểu cô nương bình thường thì tâm tư không đơn thuần, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, tâm tình dễ lộ ra ngoài, mới chỉ một câu khen ngợi đã khiến nàng ta dương dương tự đắc, thật là không có chút phóng khoáng, nửa điểm khí thế mẫu nghi thiên hạ cũng không có.

Giang Diệu nhớ tới đời trước, Hoàng hậu Hoắc Tuyền kiêu sa, đoan trang, khí chất uy nghiêm cùng sủng phi Vệ Bảo Linh hoa lệ quyến rũ. Cũng may Hoắc Tuyền là người có bản lĩnh nếu mà tính tình nhẫn nhịn chịu đựng thì không biết sẽ bị Vệ Bảo Linh bắt nạt đến trình độ nào đây.

Kẹo đường phượng hoàng so với hai cái trước thì phức tạp, cầu kì hơn, nên thời gian làm cũng lâu hơn chút.

Chờ làm xong, Vệ Bảo Linh nhìn phượng hoàng hoa lệ phú quý, nụ cười trên mặt ngày càng xán lạn, phượng hoàng của nàng đẹp nhất, khí thế nhất.

Vệ Bảo Linh cầm kẹo đường phượng hoàng trong tay rồi cố tình làm như vô ý quơ quơ trước mặt Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo.

GIang Diệu liếc mắt nhìn, không lên tiếng. Còn Kiều Nguyên Bảo vì đợi quá lâu mà đã ăn hết hơn nửa kẹo đại hổ, hiện nay nhìn kẹo đường phượng hoàng trong tay Vệ Bảo Linh, ánh mắt hắn liền sáng rỡ, hưng phấn hét lên: “A a a a… Con gà.. Con gà kìa…”

Nụ cười trên mặt Vệ Bảo Linh lập tức tắt, lông mày nhíu lại oan ức nhìn Thập nhất hoàng tử: “Biểu ca, huynh nhìn hắn…”

Kiều Nguyên Bảo hoàn toàn không biết mình làm sai chuyện gì, vẻ mặt vô tội nhìn Giang Diệu bên cạnh, mắt to chớp chớp: “Tiểu biểu tỷ?”

Giang Diệu giơ tay xoa xoa mặt tiểu biểu đệ.

Kiều Nguyên Bảo rất hưởng thụ khi được Giang Diệu xoa xoa mặt. Hắn ăn xong kẹo đường đại hổ, mắt to lập tức nhìn chằm chằm kẹo đường trong tay Giang Diệu, miệng nhỏ liền tiến gần muốn cắn một miếng.

Chỉ là tiểu nam hài ba tuổi mà thôi, Giang Diệu cũng không ngại, nên để hắn thoải mái cắn. Nhưng giữa lúc Kiều Nguyên Bảo muốn cắn lấy kẹo đường của Giang Diệu thì liền bị Lục Lưu vươn tay ra túm lấy lưng áo, đem người nâng lên, xách tới đằng trước, mắt nhàn nhạt nhìn về phía ông chủ nói: “Lại làm thêm cho hắn hai cái.”

Vô duyên vô cớ bị xách lên, Kiều Nguyên Bảo vốn có chút khó chịu, nhưng vừa nghe lại có hai cái, lập tức liền không còn tức giận nữa, mắt chỉ tha thiết mong chờ nhìn ông chủ.

Giang Diệu sợ hắn ăn no đến hỏng bụng, nên chỉ bảo ông chủ làm cho hắn một cái.

Nếu vừa ăn xong mà được thêm một cái nữa thì Kiều Nguyên Bảo tất nhiên là hài lòng, nhưng vốn có thể được thêm hai cái, hiện tại còn một cái, trong lòng Kiều Nguyên Bảo có chút không thỏai mái.

Trên đường trở về, Giang Diệu ăn kẹo đường trong tay vừa nhìn đằng trước Cửu công chúa cùng Kiều Nguyên Bảo nói chuyện vui vẻ, nàng đúng là hơi kinh ngạc khi hai người nhanh như vậy liền thân thiết.

Nhưng nàng đúng là hi vọng tiểu biểu đệ cùng Cửu công chúa quan hệ tốt một chút, dù sao vẫn hơn là cùng Vệ Bảo Linh thân thiết.

Giang Diệu thấy Cửu công chúa muốn nắm mặt Kiều Nguyên Bảo, Kiều Nguyên Bảo thấy thế liền vừa cầm kẹo đường vừa nhấc chân ngắn lên chạy cười khanh khách, thật là ngây thơ đáng yêu.

Lúc nàng đang mải nhìn Cửu công chúa cùng tiểu biểu đệ chơi đùa, thì thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Giang Diệu giật mình kinh hô một tiếng, sau đó mới theo bản năng ôm lấy cổ đối phương, nghiêng đầu nhìn một bên mặt của hắn.

Lục Lưu nâng mông nhỏ mềm mại của nàng, đem người ôm đến vững vững vững vàng vàng, nhếch miệng lên cười một chút, sau đó mới đến gần cúi xuống cắn một miếng kẹo đường trong tay Giang Diệu.

Quá ngọt, hắn không thích, nhưng vẫn ăn.

Giang Diệu cúi đầu, nhìn kẹo đường trong tay bị Lục Lưu cắn, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhăn lại thành một đường, nhất thời liền cảm thấy không thể nào tiếp tục cắn xuống.

Thôi quên đi, nàng không ăn nữa.

Thời điểm bốn người lần lượt trở lại Bạch Tửu lâu, thì Cửu công chúa xưa nay vốn bình tĩnh trầm ổn, giờ viền mắt lại hồng hồng chạy tới, một bộ sốt ruột, lo lắng đến khóc lên: “Nguyên Bảo… Không thấy Nguyên Bảo đâu…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN