Thịnh Sủng Thê Bảo - Chương 7: Thiếu Niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Thịnh Sủng Thê Bảo


Chương 7: Thiếu Niên


Tiểu hài tử xưa đều
là ngồi không yên một chỗ. Sau khi thỉnh an lão vương phi, ba huynh đệ
Giang Thừa Nhượng liền dẫn muội muội đi Tử Lý viện chơi đùa. Trước khi
đi, Kiều Thị còn đặc biệt đưa vào tay của nữ nhi một khối cây dẻ cao.
Cây dẻ cao vàng óng ánh nhuyễn nhu, ở trên rắc nhân hạt dưa cùng hạt
thông, tuy mỹ vị không tinh xảo bằng ngày thường Giang Diệu hay ăn,
nhưng vẫn có thể cho vào miệng. Giang Diệu mấy ngày nay khẩu vi rất tốt, hơn nữa quyết nuôi mình đến béo trắng, nên cũng tự nhiên không kén chọn đồ ăn.

Lão vương phi nhìn bóng lưng bốn hài tử, hướng về Kiều Thị nói: “Thực sự là có phúc lớn, mấy hài tử này, có được thật là tốt.”

Kiều Thị cười nói vài câu khiêm tốn bọn nhỏ thường ngày nghịch ngợm. Có điều làm mẫu thân tự nhiên yêu thích người khác khen con của chính mình, lão vương phi giọng điệu chân thành, Kiều Thị nghe xong tất nhiên là vui
mừng.

Kiều Thị liếc nhìn về phía thiếu niên bên cạnh lão vương phi.

Tuyên Thế tử Lục Lưu dung mạo tuấn mỹ, cao gầy hơn so với thiếu niên bình
thường một chút, nhìn càng có phong độ con cháu hoàng tộc..

Kiều Thị
nhìn người rồi lại nhìn thêm mặt, lúc trước chỉ cảm thấy vị thiếu niên
này dáng vẻ cực tuấn mỹ, nhưng hôm nay biết được hăn cứu nữ nhi bảo bối
một mệnh, nên nàng càng nhìn càng yêu thích.

Kiều Thị cũng thuận thế khen Lục Lưu vài câu.

Lão vương phi nghe xong rất hài lòng.

Ngồi ở bên cạnh lão vương phi là một thân nữ tử áo hồng thêu hoa bối tử, đây chính là vợ sau của Tuyên Vương – Tống Vân Dao.

Tiểu Tống thị là muội muội ruột của Tuyên Vương phi đã qua đời, lúc trước
Tuyên Vương phi gả vào Tuyên Vương phủ, Tuyên Vương đối với Vương phi
sủng ái mọi cách, chỉ là sau đó Tuyên Vương phi mãi không mang thài hài
tử, nên Tuyên Vương cũng dần dần lạnh nhạt nàng, chuyển sang sủng ái
trắc phi Vưu thị.

Vưu trắc phi ôn nhu săn sóc, so với Tuyên Vương phi đoan trang thì rất lạc quan phóng khoáng, làm Tuyên Vương thật vui vẻ,
sau lại sinh được hai hài tử, địa vị ở Tuyên Vương phủ nâng lên một tầm
cao.

Tuyên Vương phi tâm tính rộng rãi, không để ý Vưu trắc phi
tính toán cái gì, nàng chỉ đón tiểu muội muội chưa cập kê vào trong phủ
giải buồn. Tuyên Vương phi là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, Tuyên Vương phong lưu, nếu không như vậy, lúc trước cũng không nghĩ mọi biện pháp
để kết hôn với nàng. Nhưng tóm lại nam nhân là loại có mới nới cũ, khuôn mặt Tống Vân Dao kém xa Tuyên Vương phi, nhưng nàng ta hồi đó tuổi trẻ
ướt át, thân hình thướt tha lung linh, gò má non nớt búng ra sữa, càng
nhìn càng khiến nam nhân sinh ý muốn chinh phục cùng bảo hộ. Nay nàng ta lại thường xuyên đến phủ chơi, nên quan hệ với Tuyên Vương tự nhiên
thân thiết.

Tuyên Vương phi sau khi qua đời, Tuyên Vương liền tái giá với muội muội của Tuyên Vương phi, trên danh nghĩa là đối với Tuyên
Vương phi nhất kiến si tình, nhưng trong loại sự tình loạn luân tỷ phu
cùng em vợ này thì ai trong lòng mà không rõ ràng??

Tiểu Tống thị nghe Kiều Thị khen Lục Lưu, trên mặt tuy là ý cười, nhưng trong lòng không cười.

Nàng tự mình bưng chén trà cho lão vương phi.

Lão vương phi lại làm như không thấy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tôn nhi,
nói: “Ngươi không cần ở cạnh ta, cũng ra ngoài chơi cùng bọn tiểu hài
tử đi.”

Tay Tiểu Tống thị đang bưng trà run lên, nụ cười chợt cứng đờ.

Nhiều người ở đây như vậy, lão vương phi liền không nể mặt mũi người con dâu
này, có thể thấy được lão vương phi đối với Tiểu Tống thị thành kiến sâu bao nhiêu.

Lục Lưu sắc mặt lạnh nhạt, hắn đối với lão vương phi xưa nay tôn kính, liền khẽ gật đầu sau mới đi ra ngoài.

Tử Lý viện của Tuyên Vương phủ đủ loại hoa cỏ, trong đó thược dược chiếm
đa số, hiện nay mùa thược dược nở rộ, trong viện ngập tràn hương thơm,
một nhóm tiểu cô nương ăn mặc đẹp đẽ đang tâng tú cầu cạnh khóm hoa.

Tâng tú cầu chính là một trong số những trò chơi yêu thích của tiểu cô nương trong kinh thành. Dùng màu sắc gấm vóc tươi đẹp làm thành từng quả tú
cầu, từng người đá lên lên xuống xuống, lấy số lần tâng lên xuống phân
ra thắng bại. Hiện nay cạnh khóm hoa có tổng cộng bảy tiểu nữ nhi khoảng sáu, bảy tuổi chia thành hai nhóm. Trong đó ba tiểu nữ nhi nhu quần màu đỏ, tâng tú cầu cũng là màu đỏ, đội bên kia bốn tiểu cô nương là màu
xanh lam.

Bọn nha hoàn vừa xem vừa đếm tú cầu lên xuống, khóm hoa đầy rẫy âm thanh lanh lảnh dễ nghe.

Giang Diệu nhìn đến xuất thần.

Nghĩ khi còn bé nàng nên chơi trò chơi, nhưng đời trước nàng chưa từng có
chạm qua. Hồi đó nàng hiểu được cơ thể chính mình, biết cha mẹ cùng các
ca ca lo lắng, nên nàng xưa nay không đi ra ngoài chơi, làm bé ngoan chờ ở quý phủ.

Cha mẹ đều cho rằng tính tình nàng yên tĩnh, nhưng trong lòng nàng kỳ thực rất muốn chơi đùa.

Dường như vòng một kết thúc, mấy tiểu nữ nhi liền ngừng lại.

Vào lúc này, tiểu nữ nhi lớn nhất mặc nhu quần đỏ nghiêng nghiêng đầu liếc
mắt nhìn sang, vừa vặn trông thấy Giang Diệu, liền cất bước chạy tới.

Giang Diệu nhận ra, đây là cháu ruột của Bình Tân Hầu phủ – Hoắc Tuyền.

Hoắc Tuyền so với Giang Diệu lớn hơn một tuổi. Mặt mày nàng tinh xảo, mang
theo gương mặt trẻ con phẫn nộn hồng hồng, chóp mũi tinh tế còn có chút
mồ hôi, nhìn thật đáng yêu.

Hoắc Tuyền lôi kéo tay Giang Diệu cười nói: “Diệu Diệu muốn cùng chơi với bọn tỷ không? Đội tỷ còn đang thiếu một người đây.”

Giang Diệu cũng cười cười, quay đầu nhìn ba vị ca ca không rời nàng một tấc,
nói: “Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Diệu Diệu muốn cùng chơi đùa với Tuyền tỷ
tỷ.”

Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa đúng là hi vọng muội muội
chơi đùa nhiều một chút, nhưng Giang Thừa Ngạn lại lo lắng, hắn nhìn một chút bên cạnh khóm hoa đằng kia, tiểu nữ nhi cao gầy nhất mặc quần màu lam, nói: “Ta không yên lòng.”

Tiểu nữ nhi mặc quần lam kia chí là La An quận chúa, lần trước chính nàng ta đẩy muội muội rơi xuống ao
sen. Hoắc Tuyền vỗ ngực cam đoan một cái nói: “Ba vị Giang ca ca yên
tâm, muội sẽ chăm sóc tốt cho Diệu Diệu. Có muội ở đây, La An không dám
bắt nạt Diệu Diệu.”

Kỳ thực Giang Thừa Ngạn lo lắng hoàn toàn là
dư thừa, La An quận chúa lần trước suýt chút nữa hại mạng nhỏ của Giang
Diệu, cũng là nhận không ít giáo huấn. Đặc biệt ba huynh đệ họ Giang còn treo tiểu nữ nhi nhà người ta lên trên cây, làm La An quận chúa một
trận ám ảnh.

Giang Thừa Ngạn còn muốn nói điều gì, Giang Thừa Nhượng
cùng Giang Thừa Hứa trong lòng hiểu ý liếc mắt nhìn nhau, sau đó mỗi
người một tay trực tiếp nhấc thân thể Giang Thừa Ngạn đi ra ngoài viện.

Muội muội thật vất vả mới muốn chơi đùa vui vẻ, bọn họ làm ca ca sao có thể không đồng ý?

Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền đi tới bên khóm hoa.

Đội La An quận chúa đều là mấy tiểu nữ nhi lớn tuổi nhất, nàng cũng là
người hung hăng càn quấy nhất. Nàng là nữ nhi duy nhất của Nguỵ vương,
Nguỵ vương coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, hơn nữa hiện nay Thái tử
chưa lập, mà Nguỵ vương là một trong số những hoàng tử xuất chúng nhất.
Nếu Nguỵ vương sau này làm hoàng đế, vậy La An quận chúa nàng liền trở
thành La An công chúa.

Nhưng Giang Diệu biết, hai năm sau, người lên đế vị không phải Nguỵ vương mà là Thập nhất hoàng tử nhỏ tuổi nhất.

Bên cạnh La An quận chúa là tiểu nữ nhi mũm mĩm, nhưng là thứ tôn nữ Tuyên
Vương phủ – Lục Linh Lung, cũng là muội muội ruột của Lục Hành Chu.

Lục Linh lung xuất thân không cao quý bằng La An quận chúa, nhưng tính kiêu căng thì giống như đúc.

Ngày sau Lục Lưu quyền khuynh triều chính, đắc ý nhất không gì bằng Lục Linh Lung.

Ỷ Tam thúc có thể chi phối hoàng đế, con mắt Lục Linh Lung muốn dài đến tận gáy, quả thực hống hách không chịu được.

Nhìn quần áo liền biết tổng cộng bảy tiểu nữ chia làm hai đội. Quần áo màu
xanh lam là La An quận chúa dẫn đầu, mà quần áo màu đỏ là Hoắc Tuyền
dẫn đầu. Hoắc tuyền hoạt bát đáng yêu, cùng hai tiểu nữ nhi còn lại chơi rất hợp ý, mà La An quận chúa xưng vương xưng bá, bắt mọi người nhất
định phải theo ý nàng ta.

Lần trước chính La An quận chúa rủ nàng
cùng chơi, nhưng Giang Diệu từ chối, La An quận chúa trong cơn tức giận
liền động thủ, nhưng không ngờ đẩy nàng rơi trực tiếp xuống ao sen, La
An quận chúa nhất thời bị doạ sợ. Nguỵ vương tuy rằng đau lòng nữ nhi,
nhưng sự tình như vậy, đành phải tự mình mang nữ nhi đên tận phủ để xin
lỗi, dù sao Trấn Quốc Công phủ địa vị trong king thành như nào? Nguỵ
vương trong lòng rõ ràng.

La An quận chúa tuy rằng hung hăng,
nhưng lúc trước nhận giáo huấn lớn như vậy, hiện nay cũng không dám tuỳ
tiện bắt nạt Giang Diệu, huống hồ Giang Diệu còn có ba ca ca đây.

Ba người kia là ba cái người điên a…

La An quận chúa ngẫm lại đều cảm thấy sợ.

Chỉ là, La An quận chúa kiêu căng tự mãn, nhìn Hoắc Tuyền nắm tay Giang
Diệu, liền biết Giang Diệu đã bị Hoắc Tuyền lôi kéo. Lần trước nàng ta
không đáp ứng nàng, lúc này lại cùng Hoắc Tuyền chơi, La An quận chúa
khá là tức giận, quay về phía Hoắc Tuyền nói: “Nhìn dáng vẻ nàng ta có
vẻ bệnh, sao có thể tâng tú cầu?”

Hoắc Tuyền lôi kéo Giang Diệu cùng chơi, tuy có tâm tư riêng là nàng vừa ý ba ca ca uy phong lẫm liệt
kia, nhưng trong lòng cũng là thật tâm yêu thích tiểu muội muội này.
Liền bênh Giang Diệu, nói: “Diệu Diệu nhỏ tuổi nhất, ta không thể để
nàng tự mình chơi đùa, coi như chúng ta chỉ có ba người, nhưng cũng dễ
dàng thắng các ngươi.”

Hoắc Tuyền ngẩng đầu ưỡn ngực đối nghịch La An quận chúa. Giang Diệu giờ khắc này nghe xong không nhịn được muốn vỗ
tay. Có khí thế, quả nhiên không hổ ngày sau làm mẫu nghi thiên hạ nha.

La An quận chúa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận trắng bệch. Nàng cắn môi, tức giận dùng sức dậm chân mấy cái.

Vừa rồi đội La An quận chúa và Lục Linh Lung tổng cộng bốn người, mà bên
này Hoắc Tuyền mới chỉ có ba, nhưng khả năng tung tú cầu của Hoắc Tuyền
cực tốt, tuy thiếu một người nhưng bên Hoắc Tuyền vẫn thắng dễ dàng.

Chính vào thời khắc này, con ngươi của Lục Linh Lung xoay một cái lộ ra vẻ
giảo hoạt, sau đó lôi kéo La An quận chúa lặng lẽ nói vài câu.

La An
quận chúa nghe xong lập tức liền vui vẻ, nói: “Vừa rồi nhìn các ngươi
chỉ có ba người, bản quận chúa hết sức nhường các ngươi, hiện tại thêm
Giang Diệu vào, bốn người đối bốn người mới công bằng, chúng ta đổi trò
chơi khác vui đùa một chút xem sao?”

Hoắc tuyền nói: “được, ngươi muốn chơi cái gì?”

La An quận chúa liếc mắt nhìn Giang Diệu, rồi mới hướng Hoắc Tuyền nói: “vậy chơi thược dược lệnh, thế nào?”

Thược dược lệnh là trò chơi mà hai đội chọn những hoa thược dược được cắt từ
giấy với màu sắc khác nhau, sau đó đuổi theo người của đội khác để dán
hoa lên, khi bị dán hoa thì người bị dán không được động đậy và xem như
thua, cuối cùng đội còn nhiều người không bị dán hoa thì là đội thắng.

La An quận chúa lớn tuổi nhất, lại chạy nhanh, tất nhiên sẽ có ưu thế, tuy nói bây giờ số người ngang nhau, nhưng Giang Diệu thân thể nhỏ bé, rõ
ràng phần thắng thấp hơn.

Giang Diệu lo lắng nhìn Hoắc Tuyền một chút.

Hoắc Tuyền nhưng lại nắm nắm tay Giang Diệu làm như cổ vũ, hướng về phía La An quận chúa nói: “Chơi thì chơi, ai sợ?”

”Được!”

Giang Diệu cúi đầu nhìn hoa thược dược đỏ được cắt bằng giấy trong tay mình,
chờ nghe âm thanh trò chơi bắt đầu, liền thấy La An quận chúa đã hướng
phía nàng chạy tới.

Đây là ý định nhằm vào nàng.

Giang Diệu thầm cười cười, chân nhỏ liền nhấc lên chạy.

Tiểu hài tử chơi trò chơi để vui thôi, thắng thua với nàng cũng không quan trọng.

Chạy một đoạn đường, Giang Diệu đã dừng lại một chút thở hồng hộc, chờ sau
khi nghe âm thanh của La An quận chúa càng ngày càng gần, nàng định đứng lên tiếp tục chạy, thì đầu vừa ngẩng liền nhìn thấy một thanh niên đứng phía trước mặt, nàng không do dự ôm lấy bắp đùi của hắn đứng lên, sau
đó thân thể nhanh nhẹn linh hoạt di chuyển ra đằng sau hắn.

Hai tay
Giang Diệu nắm chặt ống tay áo của hắn, đem tiểu thân thể nhỏ nhắn trốn
thật kỹ, phấn môi nàng hé mở thở hổn hển, khuôn mặt tinh xảo liền mang
theo ý cười.

Quả nhiên, La An quận chúa lập tức ngừng lại.

La An quận chúa không sợ trời, không sợ đất nhưng lại một mực sợ Thế tử Lục Lưu.

Chuyện này phải kể đến hồi trước, La An quận chúa là ái nữ của Nguỵ vương,
nàng ỷ vào được nhiều người khen ngợi, thấy vị đường thúc này bộ dáng
tuấn tú, liền muốn cùng hắn thân cận, vậy mà lại bị hắn đẩy mạnh một
cái, cái trán bị đập xuống đất chảy máu, nàng liền kêu đau oa oa khóc
lớn.

Tuy rằng sau đó Tuyên Vương có trách phạt Lục Lưu, mà trán của
La An quận chúa cũng không để lại sẹo, nhưng sau này mỗi lần La An quận
chúa nhìn thấy vị đường thúc mặt lạnh như băng này, liền muốn đi đường
vòng.

Lúc này cũng vậy.

Đôi mắt to sợ hãi của La An quận chúa
nhìn nhìn Lục Lưu, nàng liền thấy phía sau hắn lộ ra một góc quần màu
phấn, còn có đôi tay trắng mịn của Giang Diệu đang nắm lấy ống tay áo
hắn. Do dự một lúc, nàng liền dậm chân mấy cái, không cam lòng xoay
người đi trở về.

Giang Diệu phía sau Lục Lưu liền thò đầu nhỏ ra ngó. Trên đầu tiểu nữ nhi là hai búi tóc chải nụ hoa tinh xảo, khuôn
mặt nhỏ nhuộm ý cười, hai má phấn hồng lộ ra hàm răng trắng ngần.

Nàng thoáng ngửa đầu, chớp chớp mắt đen to lay láy, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn…”

Lúc này nàng mới nhìn rõ thiếu niên gương mặt lạnh lùng này, ý cười liền thu liễm một chút, nghĩ nghĩ nói:

“….Cảm ơn thúc thúc!”

Lấy tuổi Lục Lưu, nàng phải gọi hắn một tiếng Đại ca ca, nhưng Lục Hành Chu cũng gọi hắn một tiếng Tam thúc, nên nàng cũng theo Lục Hành Chu mà
gọi. Hơn nữa sau này Lục Lưu có tiền đồ như vậy, nhân vật lớn này nàng
không thể đắc tội.

Gương mặt tuấn tú không hề cảm xúc của Lục Lưu nhất thời giật giật một trận. Hắn thoáng ngồi xổm xuống, liền nâng mông nàng lên đem người đơn giản ôm vào ngực. Thân thể Giang Diệu chợt bay
lên, nàng theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn.

Cái mông nhỏ nhắn tiếp xúc với tay hắn, cảm giác rất mềm mại.

“…Gọi ta là gì?”

Ồ?

Âm thanh thiếu niên mát lạnh trầm thấp, thật là dễ nghe, nhưng giọng điệu này, hiển nhiên là không thích cách gọi này.

Tác giả có lời muốn nói:

Thịt Tươi: Ta làm sao có thể trông già như vậy…(*  ̄3)(ε ̄ *)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN