Thời Hàn cười: “Giống như muội vậy đó!” Ngươi xem, hắn còn không hề che giấu suy nghĩ của bản thân, A Cẩn tức giận: “Chó độc thân quả nhiên là chó độc thân!”
Thời Hàn hơi nhướng mày, cảm thấy bản thân không hiểu nổi ý nghĩa của ba từ này.
Vũ trụ nhỏ của A Cẩn tức giận bùng cháy hừng hực, thật sự không thể nhẫn nhịn, cho dù đẹp trai nhưng nàng vẫn khẳng định, Phó Thời Hàn không thể nào gả được, éc, không đúng, là không thể lấy được người vợ nào. Ngươi xem, làm gì có ai nói như vậy, nói với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp những lời như vậy chẳng phải tạo thành thương tổn cực lớn à?
Quả nhiên chỉ được cái mặt, đầu óc ngu ngốc không phát triển! Hừm (ˉ(∞)ˉ)!
Bây giờ đã không còn thịnh hành đàn ông độc miệng rồi, thịnh hành đàn ông ấm áp đó! Giống như ca ca nàng vậy, ấm áp, dịu dàng, làm chuyện gì cũng để lại chút thể diện, đàn ông như vậy mới thoả đáng! Còn đàn ông độc miệng gì đó, thật là làm người ta tức chết!
A Cẩn âm thầm kéo đĩa bánh ngọt trước mặt đến bên cạnh mình, nàng trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn, quyết định không cho huynh ấy ăn, bánh ngọt ngon như vậy, không thể để tên xấu xa ăn!
Thời Hàn nhìn động tác nhỏ của A Cẩn, bật cười: “Sao thế? Không cho ta ăn?”
A Cẩn gật đầu, nàng thận trọng nói: “Con người huynh không đáng tin như vậy, muội quyết định nên cách xa huynh một chút, muội vất vả làm món ngon cho huynh ăn, huynh còn nói muội là tiểu ác ma. Không thể nhẫn nhịn!”
Thời Hàn thấy nàng tức giận như vậy, lập tức cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn bắt chước động tác thường ngày của A Cẩn: “Muội thật nghịch ngợm.”
“Phụt!” A Cẩn trực tiếp bật cười: “Huynh có thể đừng có ẻo lả như vậy được không?”
Thời Hàn cuối cùng cũng quay về dáng vẻ lúc bình thường; “Ta cho rằng muội thích như vậy! Thích dịu dàng.”
A Cẩn: “…Chỉ số thông minh của huynh, ta mãi mãi không hiểu.”
Hai người tán tỉnh lừa người, Thời Hàn không hề nhắc nhiều đến chuyện của Phó gia. Hắn không có ý giấu giếm gì A Cẩn, chỉ là không hy vọng A Cẩn dính dáng đến mấy chuyện này, mấy chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm. A Cẩn cũng là một cô nương có tâm hồn trong sáng, không hỏi quá nhiều. Trong lòng Thời Hàn khó tránh khỏi cảm thấy buồn bã. Trong lòng suy nghĩ như vậy, hai người đều không nhắc nhiều đến chuyện của Phó gia, ngược lại không ngừng đấu võ mồm huynh một câu muội một câu, rất vui vẻ.
Hai người đang tươi cười nói chuyện, đột nhiên Thời Hàn nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Cha của muội đi Tứ Vương Phủ đòi người?”
A Cẩn gật đầu: “Đi rồi. Nhưng nghe nói hôm nay Tứ Vương gia đi Nghĩa Huyện, không quay về. Những người khác sao có thể làm chủ được. Cha của muội nói ngày mai ông ấy về thì lại đến.”
Thời Hàn mỉm cười gật đầu: “Ông ấy sẽ được như ý muốn.”
A Cẩn nghiêng đầu: “Vì sao huynh lại nói như vậy, nhưng nếu như ông ta còn có chút tình người thì sẽ không để cha của muội mang xác của Mộc Nghiên đi đâu nhỉ? Suy cho cùng cũng là thiếp thất của ông ta, đã chết không rõ ràng, nếu như lại để cha muội mang đi, thế thì cái nón xanh này cho dù không phải thì cũng thành phải. Sao ông ta có thể nhẫn nhịn được.”
Thời Hàn mỉm cười: “Thế chúng ta đánh cược đi? Đánh cược ông ta sẽ đồng ý. Tiền cược là… tiền cược là A Cẩn hôn ta một cái. A Cẩn thua thì A Cẩn hôn ta một cái, ta thua, ta hôn A Cẩn một cái. Thế nào?”
“Huynh muốn chết à?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thời Hàn mỉm cười quay đầu, người đứng sau Phó Thời Hàn đó, là ca ca với trái tim tan nát của tiểu cô nương Triệu Cẩn chứ còn ai!
Triệu Cẩn Ngôn đỉnh đầu bốc khói nhìn Thời Hàn nói: “Phó Thời Hàn, ta thấy cửa lớn nhà Lục Vương phủ chúng ta sắp đóng rồi. Sau này huynh không cần đến cửa nữa đâu. Đại thần như ngài đây, chúng ta tiếp đón không nổi. Tránh cho lúc nào đó huynh cướp muội muội của ta đi mất thì bọn ta có khóc cũng không có chỗ nào để kêu khóc.”
Thời Hàn đứng dậy mời Cẩn Ngôn ngồi xuống, vô cùng nghiêm túc nói: “Huynh cảm thấy, lấy bản lĩnh của ta mà lại không biết huynh ở đằng sau ta à? Chẳng qua ta chỉ chọc mọi người một chút thôi, huynh làm gì mà nghiêm túc lạnh lùng như vậy, làm tổn thương trái tim ta lắm đó. Cẩn Ngôn à, nhớ đến chúng ta là huynh đệ tốt lớn lên cùng nhau, không nói đến chuyện thị phi lúc nhỏ, huynh xem, nếu như không có ta bảo Cảnh Diễn đi tìm thần y, cơ thể của huynh có thể tốt lên à? Nếu như không đi chỗ Lý thần y, huynh có thể quen biết Lý Tố Vấn à, có thể cưới được người vợ xinh như hoa như ngọc sao? Được rồi, mấy cái này đều không tính. Nếu như không có ta giúp đỡ, vợ huynh có thể nổi tiếng ở Minh thành không? Đệ có thể an toàn trải qua đêm động phòng hoa chúc à?”
Hỏi đủ rồi, tự bản thân Thời Hàn lại đáp: “Không thể, tất cả đều không thể. Thế nên, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy? Ta đối xử với huynh tốt như thế, giúp đỡ huynh nhiều như vậy, nhưng không phải không đòi hỏi cái gì đâu!”
A Cẩn lập tức choáng váng: “Người ta là giúp người không cần báo đáp, huynh thì lại trái ngược.”
Thời Hàn không thể tưởng tượng nổi nhìn A Cẩn: “Nếu luôn giúp người mà không cần báo đáp là đạo đức giả. Hơn nữa điều này sẽ tạo thành gánh nặng cho người khác. Chẳng có ai muốn nợ nần tình cảm của người khác cả, đúng không Cẩn Ngôn?”
Khoé miệng Cẩn Ngôn giật giật: “Đúng là lời gì cũng để huynh nói hết rồi.”
Thời Hàn: “Ta hiểu rõ con người của huynh, sao có khả năng để nợ tình cảm của người khác được, hahaha!”
Cẩn Ngôn: “…”
“Hơn nữa Cẩn Ngôn hãy tin tưởng ta, sau này có rất nhiều lúc huynh cần đến ta…rất nhiều!” Thời Hàn vô cùng tự tin.
Cẩn Ngôn: “Cho dù là như thế, ta cũng không lấy hạnh phúc của muội mình ra làm trò đùa.” Hắn trừng mắt nhìn Thời Hàn, nghiêm túc nói.
Thời Hàn nhướng mày: “Lời này là có ý gì, cái gì gọi là không thể lấy hạnh phúc của muội muội ra làm trò đùa, ta là cái kiểu người lừa dối người khác à? Cản bản không phải!”
A Cẩn: “…Huynh nói lời này không thấy thẹn với lòng à.”
Thời Hàn: “Thật sự không hề!”
Lập tức ba người đều bật cười, tuy rằng Cẩn Ngôn rất lo lắng muội muội của mình sẽ chịu thiệt, nhưng hắn cũng biết, Phó Thời Hàn không phải là kiểu như thế, còn hiện tại, tất cả chẳng qua chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Đêm khuya Lục Vương phi không ngủ được ra ngoài đi dạo, nghe thấy trong sân của A Cẩn có tiếng cười vang lên liên tục, bà đi đến cửa sân thì thấy Tố Vấn đang đứng ở đó mỉm cười, bà khẽ hỏi: “Sao con không đi vào?”
Tố Vấn lắc đầu: “Con cảm thấy ba người họ ở cùng nhau rất hài hoà. Ừm, nếu như có thêm Oánh Nguyệt sẽ càng tuyệt hơn. Dù sao con vẫn cảm thấy lúc bọn họ nói chuyện vui khi còn nhỏ, con không nên ở đó thì hơn. Sẽ làm phiền bọn họ.”
Lục Vương phi lắc đầu cười: “Đứa nhỏ này, toàn suy nghĩ nhiều.”
Tố Vấn nghiêm túc nói: “Không phải suy nghĩ nhiều. Con cảm thấy như vậy rất tốt. Có ba bốn năm tri kỷ cùng nhau ngồi uống trà tám chuyện, là chuyện vui nhất.”
Lục Vương phi nghĩ một lát, cười nói: “Hồi ta còn là thiếu nữ, Thựơng Kinh có một bài vè trong nhóm các thiếu nữ. Giờ nhớ lại, cũng rất thú vị.”
Tố Vấn đến bên cạnh Lục Vương phi, kéo lấy cánh tay Lục Vương phi, Lục vương phi vừa đi về phía tiểu viện của mình vừa nói: “Tháng giêng đạp tuyết tìm thơ, nấu trà ngắm tuyết, ngâm thơ mua vui. Tháng hai đêm lạnh tìm mai, ngắm đèn giải đố. Tháng ba nhàn rỗi đánh cờ. Tháng tư bên hồ khom lưng đưa đu tận trời, cỏ thơm vui vẻ. Tháng năm muôn hoa đua, đầy vườn hương thơm. Tháng sáu trong đình ngắm cá, rừng tre bên hồ đung đưa xào xạc. Tháng bảy sen nở khắp hồ, du thuyền trên hồ. Tháng tám ấm đồng cầu Chức Nữ cho khéo tay thêu thùa. Tháng chín Đài Quỳnh ngắm trăng. Tháng mười thưởng cúc cuối thu. Tháng mười một văn ca thêu thùa. Tháng mười hai đốt lò đọc sách.”
Tố Vấn nghe xong cười nói: “Thật sự rất phong nhã.”
Lục Vương Phi gật đầu đồng ý: “Nhưng không chỉ có lúc đó. Đến bây giờ cũng như vậy, chỉ là tính cách của đám A Cẩn hoạt bát, không câu nệ mấy cái này, lúc đầu ta còn cho rằng, con gái của ta sẽ trở thành tiểu thục nữ cao quý tao nhã và có phẩm cách nhất Kinh thành, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều uổng phí.”
“Con lại rất thích cách sống tự do thoải mái của các muội ấy.”
Lục Vương phi: “Đây đều là giống mẹ ruột của bọ nó.”
Tố Vấn phụt cười ra tiếng, “Tất nhiên là mẹ tốt hơn.”
“Con thì sao? Lúc đó hay làm cái gì? Ta nhớ, con từ nhỏ đã ở trên núi rồi?” Lục Vương phi nói.
Tố Vấn gật đầu: “Từ nhỏ đến lớn con đều ở trong núi, mỗi ngày ngoại trừ xem sách y thì chỉ có hái thảo dược, nhưng con cảm thấy những ngày như vậy cũng rất thú vị. Mỗi ngày vừa sáng là cõng giỏ cùng gia gia lên núi. Không khí trong núi trong lành, con rất thích mùi thơm của cỏ xanh, ở trong núi con còn có rất nhiều bạn bè, chim hoàng oanh nhỏ, con nhện nhỏ, còn có con thỏ nhỏ. Con biết thói quen của bọn nó, cũng biết bọn nó sống ở đâu, lúc nào thì ra ngoài chơi, ra ngoài kiếm thức ăn…”
Lúc trước Tố Vấn rất lạnh lùng, nhìn rất cao ngạo xa cách, nhưng bây giờ Lục Vương phi lại cảm thấy con bé không khác gì với hai đứa con của bà, cũng đơn giản ngây thơ như vậy.
“Thật sự không nhìn ra, con cũng hoạt bát đấy.”
Tố Vấn nghi ngờ hỏi: “Con như vậy cũng tính là hoạt bát à? Con luôn cảm thấy mình không phải là cô nương hoạt bát. A Cẩn bên đó mới giống, con thấy con bé chơi với ai cũng rất tốt, con thì không làm được điều đó. Có lẽ con chỉ có thể nhanh chóng thân thiết đối với những sinh mệnh nhỏ không biết nói chuyện thôi.”
Lục Vương phi mỉm cười: “Hoạt bát cũng chia thành nhiều loại, kiểu của con cũng rất đáng yêu. Thành thực nói một câu thật lòng, ngày trước ta không hiểu vì sao Cẩn Ngôn lại thích con như thế, nhưng bây giờ đột nhiên ta lại hiểu ra một chút rồi, con rất chân thành, có thể bản thân con không biết, con như vậy khiến người khác rất thích.”
Tố Vấn cười: “Nhưng bên ngoài đều đồn con rất giỏi, chỉ mấy phút là đã có thể độc chết người.”
Lục Vương phi mắng: “Cái này đều do tên nhóc Thời Hàn đó làm phải không? Nhưng con yên tâm, Thời Hàn là vì muốn tốt cho các con. Ở Thượng Kinh này không giống như ở trong núi, động vật trong núi đơn giản nhưng con người lại không đơn giản. Lòng người là khó đoán nhất.”
Tố Vấn gật đầu: “Con biết. Con từng nghe A Cẩn nói, muội ấy nói con rất lạnh lùng, thật ra không phải.” Tố Vấn hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Con chỉ là… con chỉ là ừm, thực ra gia gia của con nói, nói từ trước đến nay con chưa từng xuống núi. Rất dễ bị người khác bắt nạt, bảo con nói ít nghe nhiều. Nhưng khi con làm theo như thế thì mọi người lại nói con lạnh lùng.”
Lục Vương phi không ngờ rằng, Tố Vấn không thích nói chuyện, im lặng như vậy là có nguyên nhân như thế, bà bật cười nói: “Xem ra, con nhóc nhà con còn rất ngây thơ. Lúc trước ta cảm thấy Oánh Nguyệt và A Cẩn nhà ta ngây thơ, chỉ sợ bọn nó chịu tổn thương, sau này ta dần dần hiểu ra, hoá ra là do ta suy nghĩ nhiều, bọn nó đều là đứa tinh ranh hơn, gắn thêm cái đuôi vào thì chính là con khỉ, ngược lại con mới là đứa ngây thơ thật sự. Nhưng con đừng suy nghĩ nhiều, A Cẩn nói con lạnh lùng cũng không có ý xấu gì, nó là kiểu nghĩ gì nói đó.”
Tố Vẫn mỉm cười: “Đương nhiên là con biết.”
…
Ngày hôm sau.
Có thể là do tối qua chơi vui muộn quá, lúc A Cẩn dậy thì trời đáng sáng choang, A Bích đi vào bẩm báo: “Hôm nay Vương phi đi Nhị Vương phủ làm khách nên từ sáng sớm đã đi rồi. Vương phi nói Quận chúa thích ăn gì thì sai phòng bếp trong phủ làm, đương nhiên, nếu thích tự làm thì cũng có thể.”
A Cẩn vươn vai “Ồ” một tiếng, sau đó nói: “Cha ta ở nhà à?”
Ánh mắt A Bích lúc này lộ ra vẻ sung sướng, giọng điệu của nàng vừa khẽ vừa vội: “Không có, nghe nói… đi Tứ Vương phủ rồi.”
Mỗi lần Lục Vương gia ra ngoài có hành động gì lớn, mọi người gần như đều cảm thấy đây đúng là điều mà mọi người mong đợi. Quả thật không còn gì tuyệt vời hơn. A Cẩn im lặng cạn lời, nhưng… cũng không biết cha có thể đem xác của Mộc Nghiên về không.” Nói đến việc này thì lại nhớ đến vụ cá cược đêm qua, tuy rằng việc này sau cùng không được đồng ý, nhưng A Cẩn vẫn cảm thấy trong lòng có kích động nho nhỏ.
“Ta cảm thấy… không chừng là có thể?” A Cẩn do dự nói.
Thực ra cách nghĩ của mọi người đều giống nhau, A Cẩn nghĩ như thế chỉ là do lời nói chắc chắn của Thời Hàn tối qua, nhưng lại khiến nàng không thể nào hiểu nổi.
Chẳng lẽ, Thời Hàn biết được vấn đề gì đó mà bọn họ không biết được à?
Nhưng nếu như Thời Hàn thật sự biết được cái gì đó, không có khả năng lại không nói với nàng. A Cẩn lặng lẽ trầm tư.
Bên này A Cần rời vào trầm tư, nghiêm túc suy xét, mà bên đó, Lục Vương gia lại dẫn theo Ngọc Chân và Phúc Quý, hùng dũng oai phong trực tiếp xông về hướng Tứ Vương phủ. Từ lúc chứng kiến được sức mạnh thật của Ngọc Chân, Lục Vương gia âm thầm cảm thấy, có lúc một người phụ nữ có sức lực lớn cũng rất tốt, Đây… chắc chắn là một kiểu hương vị phụ nữ khác, chỉ là, mấy cái này người bình thường không thể hiểu nổi suy nghĩ của ông.
“Nàng phải bảo vệ ta, nếu như bọn họ đóng cửa thả chó gì đó, nàng nhất định phải giúp ta.” Lục Vương gia nghiêm túc dặn dò Ngọc Chân, Ngọc Chân nhếch miệng đảm bảo: “Ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để Vương gia ngài chịu bất kỳ tổn thương nào.” Ngọc Chân vung nắm đấm, gương mặt vốn đã hung dữ lúc này càng dữ tợn hơn. Phúc Quý lặng lẽ lau mồ hôi, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Vương gia nhà mình, tuy rằng con người của Ngọc Chân di nương rất tốt, tuy rằng tính cách của bà ta cũng rất thoải mái vui vẻ, tuy rằng… tuy rằng, tuy rằng bà ta có nhiều điểm tốt, nhưng vẻ ngoài thật sự không nhìn nổi. Vốn đã xấu rồi, trước giờ còn không biết ý mà cứ há miệng thật rộng, miệng to thô kệch…”
Phúc Quý âm thầm gạt bỏ cảnh tượng kinh hoàng ở trong đầu.
Ba người thẳng tiến đến Tứ Vương phủ, dự định của Lục Vương gia là để tránh cho Tứ Vương gia không muốn gặp ông, Lục Vương gia quyết định nhân lúc Tứ Vương gia đi Nghĩa Huyện vẫn chưa về thì chặn ở chỗ này, không tin là ông ta có thể kiếm cớ không ở nhà. Mà chiêu này của Lục Vương gia quả nhiên vô cùng đúng đắn. Tứ Vương gia tuy rằng người thì đang ở Nghĩa Huyện, nhưng Nghĩa Huyện chỉ là huyện ở ngoại thành, không hề xa, hôm qua Lục Vương gia đến cửa, tất nhiên ông ta đã nhận được tin tức. Nhưng rốt cuộc hắn tìm ông ta có việc gì, ông ta lại không rõ.
Đối với Lục Vương gia, ông ta không ưa nổi. Thực ra mấy ngày nay Tứ Vương gia lại hơi nhớ Thẩm Mỹ Phù. Vốn ông ta ngấp nghé Thẩm Mỹ Phù, lúc đầu cho rằng có thể có được thứ mình muốn. Nhưng cho dù là Lục Vương phủ hay là bản thân Thẩm Mỹ Phù đều vô cùng cẩn thận, không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Trong lúc ông ta buồn bực thì gặp được Mộc Nghiên. Mộc Nghiên giống Thẩm Mỹ Phù bảy tám phần, nếu như ăn mặc trang điểm ổn thỏa thì càng giống hơn rất nhiều. Mộc Nghiên dịu dàng, ân cần, rất săn sóc ông ta, ông ta cũng coi Mộc Nghiên trở thành thế thân của Thẩm Mỹ Phù. Trong những giây phút… vui sướng đó, ông ta thậm chí đã gọi tên Thẩm Mỹ Phù vô số lần.
Nhưng bây giờ tất cả đều đã khác. Mộc Nghiên chết rồi, thế thân này đã chết rồi. Ngoại trừ lúc đầu tức giận ra, bây giờ ông ta lại bắt đầu thấy trống rỗng, mà lửa giận ở trong lòng không đè nén được lại một lần nữa phừng phừng bùng lên.
Ông ta rất muốn có được Thẩm Mỹ Phù, người cả đời này ông ta không có được lại bị kẻ ngu ngốc như Lục Vương gia cướp mất, trong lòng tràn đầy oán hận.
Mà kẻ ngu đần này vừa khéo lại là đệ đệ của ông ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ của ông ta, hắn ta không chỉ là đệ đệ của ông ta mà còn là một kẻ ngu đần nữa. Nếu như nói đạo lý với hắn ta, đó thật sự là tú tài gặp binh lính, có lý mà không nói được. Tứ Vương gia cảm thấy, tất cả đều không được như ý. Nhớ đến tên ngu xi này còn muốn gặp ông ta, ông ta càng ra quyết tâm không gặp!
“Vương gia, tối qua Lục Vương gia không đợi được ngài, hôm nay đoán chừng vẫn sẽ đến tìm ngài.” Vạn Tam ở bên cạnh Tứ Vương gia nói.
Tứ Vương gia cười lạnh: “Ông ta muốn gặp ta thì ta nhất định phải gặp à? Nếu như ông ta đến thì kiếm cớ nói là ta không có ở đây, thực sự không muốn gặp tên ngốc đó.”
Vạn Tam đáp lại: “Vâng.” Tuy rằng đáp là vâng, nhưng có gì đó dường như chợt lóe qua, Vạn Tam dừng lại một chút, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng do dự hỏi: “Vương gia, vừa nãy đột nhiên nô tài nhớ ra, ngài về như thế này, có khả năng Lục Vương gia đang đợi ở cửa không? Cái này cũng rất có khả năng đấy!”
Tứ Vương gia không cho là đúng: “Tên ngu đó sao có thể dậy sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên ba xào, hắn sẽ không dậy đâu. Chúng ta chỉ cần quay về phủ là được, nếu như ông ta lại đến thì kiếm cớ nói ta không có nhà. Nói nhiều thêm với ông ta một câu cũng đều xui xẻo.”
Vạn Tam thưa vâng.
Chủ kiến của hai chủ tớ rất tốt, chỉ là bọn họ hoàn toàn đánh giá sai sự quyết tâm của Lục Vương gia, đợi đến khi đến Tứ vương phủ, người gác cổng lập tức ra đón, chuẩn bị dắt ngựa vào.
Nói đến cũng nhanh, vào lúc Tứ Vương gia đang chuẩn bị bước vào Vương phủ, Ngọc Chân nhanh chóng lao ra, trực tiếp túm lấy tay của Tứ Vương gia. Tứ Vương gia nghe thấy “răng rắc” một cái, lập tức cảm thấy có khả năng mình bị gãy xương rồi. Ông ta nghiến răng đau đớn kêu lên: “Có thích khách!”
Lúc này Lục Vương gia cũng từ phía sau con sư tử đá bên phải của cửa lớn xông lên: “Lão Tứ, là ta!”
Xuất hiện kỳ lạ như vậy, đến cả người đi đường xung quanh cũng đều phải đi chậm lại.
Vạn Tam đẩy Ngọc Chân ra, đẩy một cái, không đẩy được… Hắn ta im lặng không nói lên lời, lại đẩy tiếp, không động đậy… Đây là phụ nữ à?
Ngọc Chân nghiêm túc nói: “Không gãy xương, chỉ bị trật khớp cánh tay, ta giúp ngươi nắn lại. Ấy, cái người này, ngươi đừng kéo ta, ta đang muốn cứu người.”
Nói rồi, Ngọc Chân dùng sức một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, quả nhiên được nắn lại.
Cảnh tượng kỳ lại này, lúc đó khiến cho mọi người vây xung quanh xem mà rùng mình.
“Lão Tứ, ông nhìn Ngọc Chân nhà ta có giỏi không, có phải ông nên cảm ơn nàng ấy không?” Lục Vương gia đắc chí thích thú. Có thể không vui vẻ được à? Thiếp thất nhà mình giỏi như vậy, người khác còn lâu mới sánh được!
Lục Vương gia đắc chí như vậy, Tứ Vương gia tức giận đến mức không kiềm chế nổi bản thân, ông ta rất muốn đè nén cơn tức giận để giữ gìn hình tượng tốt đẹp, nhưng thật sự là tức không chịu nổi.
Ông ta tức giận gào to: “Nếu như không phải do ả ta đột nhiên xông ra kéo ta, ta có thể bị trật khớp à.”
Lục Vương gia cảm thấy, chắc chắn là do cơ thể của lão Tứ không được tốt, lửa giận càng tăng cao! Kêu gào cái gì chứ!
“Điều đó cũng không thể gạt bỏ sự thật rằng nàng ấy đã giúp đỡ ông nắn lại cánh tay. Lão Tứ, ông không thể để bọn ta làm không công việc này được.” Lục Vương gia vô cùng nghiêm túc.
Tứ Vương gia tiếp tục tức giận gầm lên: “Các ngươi phạm sai, chẳng lẽ còn muốn được thưởng à? Có mặt mũi không vậy?”
Vạn Tam khẽ kéo góc áo của Tứ Vương gia, tỏ ý ông ta chú ý hình tượng. Tứ Vương gia cuối cùng cũng phản ứng lại, lạnh lùng nhìn Lục Vương gia, hận không thể chém ông ta ngàn đao.
“Bọn ta muốn được thưởng thì có gì sai? Cái này vì sao lại trở thành không biết xấu hổ rồi? Lão Tứ à, không phải chứ ta nói ông này, con người ông chính là do suy nghĩ quá nhiều, ông như vậy thật sự không tốt, ta ghét nhất điểm này của ông, không phúc hậu, ta…”
Lục Vương gia còn chưa càm ràm xong, Tứ Vương gia đã lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi, ngươi đến tìm ta rốt cuộc là có việc gì. Ta không muốn nói gì nhiều với ngươi.”
Thậm Chí đến mời vào phủ cũng không có khả năng.
Lục Vương gia xoa tay, cười nịnh nọt: “Thực ra, lần này ta tìm ông, là để lấy một vài thứ.” Lại tiếp tục xoa tay, mẹ ơi, điệu bộ này của mình thật sự là quá thấp kém. Nhưng vì để có thể chôn cất Mộc Nghiên thật tốt, vất vả này, ấm ức này, ông chịu được. Đàn ông, nên có dáng vẻ của đàn ông! Haha đàn ông mà!
“Muốn thứ gì?” Tứ Vương gia nhíu mày, vô cùng cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn cái gì!”
Lục Vương gia cũng không biết nhỏ tiếng, Vạn Tam cảm thấy tình cảnh này không được đúng cho lắm, đang định nhắc nhở một chút, lại không kịp rồi, chỉ nghe thấy Lục Vương gia cao giọng nói: “Ta đến lấy xác của Mộc Nghiên.”
( ⊙ o ⊙) hả!
Quần chúng xung quanh xôn xao, đừng hỏi vì sao bọn họ lại đi chậm như vậy, còn chậm hơn cả con rùa, đó là bởi vì, chỗ này kịch hay trăm năm hiếm có.
Huynh đệ hoàng gia tranh cướp một người phụ nữ, sống đã tranh, chết còn muốn tranh.
Nhớ năm đó, Tứ Vương gia dẫn đầu cướp được Mộc Nghiên cô nương, mười năm sau, có đổi thành Lục Vương gia chiến thắng không? Nhưng Lục vương gia cũng là kẻ thần kinh, người cũng chết rồi, còn đến đòi xác. Ấy…đợi đã, hình như có gì đó không đúng.
Lục Vương gia… đến đòi mang xác thiếp thấp của Tứ Vương phủ về chôn cất? Cái này, cái này giải thích thế nào nhỉ? Lại liên tưởng đến chuyện tự sát kỳ lạ của Mộc Nghiên, mọi người thấy ánh mắt bọn họ có một vài điều gì đó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ… Mộc Nghiên ngoại tình, mà người này chính là Lục Vương gia!
Trời ạ!
Thế là nói, Lục Vương gia đội nón xanh cho Tứ Vương gia, hơn nữa còn đè ông ta xuống trước mặt toàn thể mọi người trong Kinh thành? Cái này, cái này, cái này…cắn khăn tay, thích quá!
“Ta nói, ông giao xác Mộc Nghiên cho ta, ta muốn mang về chôn cất nàng ấy cẩn thận. Tóm lại ông không đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy cũng chết rồi, chẳng lẽ xác của nàng ấy ông cũng không muốn giao cho ta à?” Lục Vương gia lý lẽ hùng hồn.
Trong Kinh này có một kiểu người như vậy đấy, làm chuyện khiến người khác ghê tởm lại có thể lý lẽ hùng hồn như vậy. Nhưng ngoại trừ Tứ Vương gia, người khác lại không cho rằng như vậy.
Xem kịch càng thú vị! Hơn nữa, mấy chục năm rồi, nếu như Lục Vương gia bình thường, làm một thanh niên tuyệt vời hay là một trung niên tuyệt vời, vậy đó còn là Lục Vương gia sao? Đương nhiên không có khả năng!
“Không được! Người không biết xấu hổ à? Lại dám đến đòi xác của nàng ấy, ngươi là gì của nàng ấy, đừng nói là ngươi, cho dù là người nhà của nàng ấy cũng không thể đem xác của nàng ấy đi. Cút cho ta.” Tứ Vương gia vung tay áo định rời đi, lại nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, cánh tay của ông ta… lại trật rồi.
Ngọc Chân cảm thấy bản thân thật sự vô tội và tủi thân, bà ta chỉ định kéo Tứ Vương gia mà thôi, sao lại bị như vậy chứ? Người đàn ông này, quá yếu! Hơn nữa… vừa rồi ông ta nói cái gì? Lại dám nói Vương gia nhà mình không biết xấu hổ. Cái gì mà là không biết xấu hổ? Cũng chẳng phải thực sự có liên quan gì, chỉ bởi vì nàng ấy chết thê lương quá, bọn họ muốn làm chuyện tốt không được à?
Vạn Tam tranh cướp “Tứ Vương gia” với Ngọc Chân, hai người đều không có ý định buông tay. Nếu nói đánh nhau thật, Ngọc Chân chắc chắn không phải là đối thủ của Vạn Tam, nhưng bây giờ lại khác, Ngọc Chân nổi tiếng là có sức lực lớn, Vạn Tam lại không chiếm được lợi thế.
Tứ Vương gia: “Cánh tay của ta. Các ngươi muốn chết à?”
Ngọc Chân: “Ngươi buông tay, ta nắn lại cho Vương gia trước.”
Vạn Tam: “…”
Tiếng “Răng rắc” rõ ràng vang lên, lại được nắn lại.
Khuôn mặt Tứ Vương gia tức giận đỏ bừng: “Các người có phải bị điên không, lại dám làm như vậy. Ta nói cho ngươi biết, đừng có mơ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù Mộc Nghiên chết rồi cũng là người của Triệu gia ta, chỉ có thể chôn ở chỗ của Triệu gia bọn ta. Hơn nữa… cho dù không chôn, cũng không liên quan đến các ngươi, nàng ta là người đã có chồng, với tư cách là em chồng, ngươi phải tránh hiềm nghi.”
“Chôn ở nhà ta cũng là chỗ của Triệu gia mà? Ta cũng họ Triệu, ta còn là đệ đệ của ông đó! Ông không thể không hiểu nhân tình như vậy. Lúc sống ông đã giam giữ nàng ấy một đời rồi, chết rồi cũng không muốn buông tha cho nàng ấy? Ta nói Mộc Nghiên thật ngốc mà, năm đó sao lại không lựa chọn ta! Ông xem Lục Vương phủ của ta, Lục Vương phủ của ta tốt biết bao, thật sự rất hoà thuận, ông lại nhìn nhà ông đi, chướng khí mù mịt. Năm đó nàng ấy đi sai một bước, một bước đi sai lầm lỡ một đời!” Lục Vương gia càng nghĩ càng đau xót, lại rơi nước mắt: “Một cô gái đẹp như thế, xinh như hoa vậy, mới ngắn ngủi mười mấy năm, sao lại tuyệt vọng đến mức muốn tự sát như thế! Tứ Vương phủ của các ông! Thật sự là nhà cao cửa rộng ăn thịt người!”
Than thở lau nước mắt.
Tứ Vương gia tức đến mức cả người phát run, ông ta chỉ Lục Vương gia định mắng, nhưng nửa ngày cũng không mắng ra câu nào, sắc mặt đỏ bừng một lúc lâu, cuối cùng Tứ Vương gia mở miệng: “Đồ ngu si nhà ngươi, ngươi cút cho ta, ta không muốn trông thấy ngươi nữa, không muốn gặp.”
Lục Vương gia kiên định nói: “Ta không đi, năm đó ta không kiên trì nạp nàng ấy vào phủ, thế nên hôm nay nàng ấy mới tuyệt vọng tự sát như thế. Ta không thể để nàng ấy chết đi còn đáng thương như vậy, ông trả lại thi thể nàng ấy cho ta, ta muốn làm lễ tang hoành tráng, cho dù lúc nàng ấy còn sống không thể gả cho ta, nhưng ta tin, bọn ta có duyên phận, có duyên phận rất lớn. Nếu không sao có thể để ta gặp được nàng ấy. Lúc còn sống không thể ở cùng nhau, ta muốn tu duyên phận cho kiếp sau.”
Vẻ mặt của Lục Vương gia kiểu “Ta rất thâm tình, ta rất thích nàng ấy, ông để bọn ta ở bên nhau đi, không để cho bọn ta ở bên nhau thì ông chính là tội phạm” vẻ mặt kỳ lạ như vậy, nếu như đổi là người khác, chắc chắn sẽ bị khinh thường đến chết, nhưng đổi lại là Lục Vương gia làm như vậy, mọi người lại cảm thấy… Hình như, vốn dĩ… Sự việc nên như vậy!
Có thể thấy, ấn tượng lúc đầu của mọi người về một người quan trọng ra sao.
Vạn Tam đỡ Tứ Vương gia, thấy Tứ Vương gia tức muốn hôn mê, hắn ta nhỏ giọng nói bên tai Tứ Vương gia: “Vương gia, ngài đừng tức giận hại thân thể, nói không chừng, bọn họ chính là có ý định như vậy.”
Tứ Vương gia; “Ngươi vào đây.”
Một màn kịch hoành tráng như vậy trước cổng Tứ Vương phủ, thật sự không ngại mất mặt.
Lục Vương gia không muốn: “Ta không cần, ta đi vào cùng ông, chắc chắn ông sẽ càng không đồng ý. Trong phủ ông nhiều hộ vệ như vậy, sẽ ra sao nếu ông lại bảo bọn họ trói ta lại ném ra cửa sau? Còn có Ngọc Chân bên cạnh ta dịu dàng, đức hạnh, xinh đẹp như vậy, nếu bị mấy tên nô tài bên cạnh ông sàm sỡ thì phải làm sao? Còn có Phúc Quý.” Lục Vương gia vừa kéo, Phúc Quý lập tức xông lên phía trước, chặn trước người Lục Vương gia: “Ta thề chết bảo vệ Lục Vương gia.”
Mọi người:…
“Bây giờ cũng có một vài người đàn ông thích tiểu quan, ta sẽ không để những người xung quanh gặp nguy hiểm.”
Ngón tay Tứ Vương gia run rẩy chỉ về phía Ngọc Chân – người phụ nữ sức lực lớn xấu xí nói: “Nàng ta… ngươi còn cảm thấy có người sẽ sàm sỡ nàng ta à? Ta còn sợ nô tài trong phủ của ta bị sàm sỡ thì có! Đồ đàn bà xấu xí!”
“Ông nói ai xấu xí? Ông nói ai?” Lục Vương gia tức giận, chỉ vào Tứ Vương gia kêu gào: “Nói xin lỗi, ông nhất định phải xin lỗi, một người phụ nữ xinh đẹp như Ngọc Chân lại bị ông làm tổn thương như vậy, ông đúng là người tốt đấy! Lão Tứ, nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nhường ông, nhưng nhường ông không có nghĩa là ông có thể ăn nói linh tinh như vậy. Ông bắt nạt ta thì có thể, ông ghét bỏ ta thì được, ông thậm chí có thể đánh mắng ta cũng được. Nhưng ông tuyệt đối không được làm tổn thương người phụ nữ của ta, ta nói cho ông biết. Tuyệt! Đối! Không! Được!” Lục Vương gia chống eo. Nếu như A Cẩn có ở đây, chắc chắn muốn nói một câu, cái này…thật sự là cảm giác Hoàng giáo chủ quen thuộc, đúng là tổng tài bá đạo!
“Ngươi… Ngươi là muốn ta tức chết, Lão Lục, trước kia ngươi ra sao ta cũng biết, ta không muốn nói nhiều với ngươi nữa, tự bản thân ngươi cũng đừng có được voi đòi tiên. Chuyện này, đừng có mơ, cho dù ngươi nói cái gì cũng đều không được! Mộc Nghiên là di nương của ta, hơn nữa, việc nàng ta đang yên đang lành lại tự sát, ta còn chưa hiểu rõ tình hình. Ngươi ở trước cửa gióng trống khua chiêng đòi người như vậy, chẳng lẽ là muốn nói với ta, ngươi có liên quan gì với nàng ta à?” Tứ Vương gia nhìn chằm chằm Lục Vương gia, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, quả thực như đang giấu băng vậy.
Lục Vương gia không cam chịu yếu thế ưỡn ngực: “Ta với Mộc Nghiên trong sạch. Bản thân ông là người hèn hạ còn ta thì không phải, tuy rằng ta là một người rất phong lưu, nhưng cũng không phải là cái người dụ dỗ vợ người khác, phẩm hạnh này ta vẫn có. Ta muốn đem xác của Mộc Nghiên về, chỉ là hy vọng có thể chôn cất nàng ấy cẩn thận. Ta đoán rằng kiểu người như ông chắc chắn sẽ không chôn cất nàng ấy cẩn thận, một tấm chiếu cuốn lại rồi vứt đi, tám phần đã là kết cục tốt nhất. Tuy rằng năm đó nàng ấy không lựa chọn ta. Nhưng ta cũng từng yêu nàng ấy. Đối với một người mà mình từng yêu, cho dù người đó không thích mình, người đó không muốn gặp mình, ta vẫn không quan tâm. Thật sự không quan tâm. Ai bảo ta đã từng yêu chứ?”
Lục Vương gia như thánh tình nhìn trời, chắp tay sau lưng nói: “Nếu như ông cứ nhất quyết tạt nước bẩn vào người ta và nàng ấy, độc ác suy đoán quan hệ giữa ta và nàng ấy, thế thì ta nói cho ông biết, chỉ cần ông giao xác của nàng ấy cho ta, ta đồng ý thừa nhận bọn ta có quan hệ.”
Lục Vương gia cười khổ: “Trước giờ ta chưa từng để ý đến mấy cái hư danh đó, ta nghĩ, những người khác trong phủ của ta cũng không quan tâm, bởi vì trong mắt mọi người, Mộc Nghiên đã chết rồi, nàng ấy là một cô nương số khổ, chết rồi thì nên để nàng ấy trở về với cát bụi thôi!”
Tứ Vương gia: “Ngươi đừng có mơ, cho dù ta có thiêu hay là vứt nàng ta vào chỗ chôn tập thể cũng sẽ không giao nàng ta cho ngươi, tuyệt đối không! Cả đời này, nàng ta đừng có mơ mà thoát khỏi Tứ Vương phủ.”
Tứ Vương gia bị Lục Vương gia chọc tức, không quan tâm đến hình tượng tốt mình tạo dựng lúc bình thường nữa, lời nói tăm tối và hung ác.
Tứ Vương gia tuy rằng bị tức giận mất đi lý trí, nhưng Vạn Tam thì không, hắn ta vừa thấy tình hình không ổn, lập tức nói chen vào: “Lục Vương gia, xin ngài đừng làm khó Vương gia nhà nô tài. Một ngày làm vợ chồng trăm năm ân tình, Vương gia nhà nô tài cũng rất đau lòng trước cái chết của Mộc Nghiên di nương, nhưng Mộc Nghiên di nương là người trong phủ của nô tài, sống là người trong phủ nô tài, chết cũng là ma trong phủ nô tài. Để ngài mang đi như vậy thì còn ra cái gì chứ?”
Lục Vương gia trừng mắt nhìn Vạn Tam: “Hai huynh đệ bọn ta nói chuyện, liên quan gì đến ngươi? Hạ nhân trong phủ các ông, thật sự quá tệ! Ấy, đúng rồi, người này là Vạn Tam đúng không? Hôm Mộc Nghiên chết đó, hắn ta cũng ở đó.” Lục Vương gia nhìn Vạn Tam nói: “Chẳng lẽ là ngươi hại chết Mộc Nghiên?”
Vạn Tam suýt chút nữa là không thở được, hắn lập tức quỳ xuống: “Xin Lục vương gia đừng ngậm máu phun người. Ngài có chứng cứ gì, sao lại nói như vậy.”
Lục Vương gia hừ lạnh một tiếng; “Tất nhiên là ta không có chứng cứ, nếu như ta có chứng cứ, ta sẽ báo quan. Trực tiếp bắt ngươi vào đại lao, nhưng… ngươi dám nói hôm đó ngươi không có ở hiện trường? Ngươi không hề hoảng loạn xuất hiện? Ngươi không hề vội vã rời đi? Haha, ai biết rốt cuộc ngươi làm cái gì! Nói cho ngươi biết, đừng để ta tìm được bất kỳ dấu vết nào, chỉ cần tìm được, ta nhất định sẽ báo thù cho Mộc Nghiên, nhất định là như vậy.
“Lão Lục, ngươi đừng ở trước cửa nhà ta mà nhe nanh múa vuốt, ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ như này, ta sẽ vào cung cầu kiến phụ hoàng, bảo phụ hoàng cho ta cái công bằng.” Tứ Vương gia lạnh mặt.
“Ông! Tiểu nhân nhà ông, lại dùng phụ hoàng ép người.”
“Cút!” Tứ Vương gia xoay người định vào phủ: “Vạn Tam, đóng cửa.”
Tứ Vương Gia muốn vào phủ, nhưng vào lúc này, Lục Vương gia lại xông lên phía trước, trực tiếp ôm chân của Tứ Vương gia: “Huynh không thể đi, huhu, huynh không thể đi… Lão Tứ à! Xin huynh đó, đệ đệ chưa từng xin huynh chuyện gì! Huynh không thể giúp ta một lần à? Cũng chẳng phải người còn sống, vì sao huynh cứ muốn giam nàng ấy? Để ta mang xác của nàng ấy đi đi! Ta đảm bảo, chỉ cần huynh muốn gặp, ngày nào ta cũng dẫn huynh đi đến mộ nàng ấy. Huhu… Lão Tứ! Lão Tứ!”
Tứ Vương gia cạn lời.
Mà mọi người xung quay đều cạn lời, tất cả mọi người đều ngẩn người, cái này, cái này ngàn vạn lần không ngờ đến.
Lục Vương gia nằm ở trên đất ôm chân Tứ Vương gia, dù thế nào cũng không chịu buông: “Huynh xem, lúc mẹ ta chết, chẳng phải từng bảo huynh chăm sóc ta hay sao, huynh xem, cho dù nói thế nào, huynh vẫn được bà ấy chăm sóc ba năm! Không có tình cảm thì cũng có tình nghĩa chứ? Bà ấy bảo huynh giúp đỡ ta, chăm sóc ta. Nhiều năm như vậy, huynh hoàn toàn không làm được, không chỉ không làm được, huynh còn không thích ta, huynh còn đối chọi với ta, huynh không sợ mẹ ta ở trên trời về tìm huynh hỏi chuyện à?”
Phụt!
“Ta cũng không cáo trạng với bà ấy nữa, chỉ xin huynh giúp ta lần này, chỉ lần này thôi, huynh giao Mộc Nghiên cho ta! Giao cho ta đi, ta sẽ không nhắc đến chuyện mẹ ta từng chăm sóc huynh nữa? Chúng ta hòa nhau vẫn không được à? Huynh làm người đừng quên ân nghĩa như vậy chứ! Lão Tứ à! Huynh không sợ mẹ ta ở trên trời tìm huynh nói chuyện sao?” Lục Vương gia không chỉ không buông tay, còn lăn lộn, Tứ Vương gia bị ông làm cho lảo đảo.
Vạn Tam thấy người càng lúc càng đông, khó khăn nhìn Tứ Vương gia, sắc mặt Tứ Vương gia lúc này đã trắng bệch, nếu như có thể, ông ta thật sự muốn ngất luôn. Nhưng, cho dù bây giờ ông ta có ngất, sợ rằng có người nói ông ta giả vờ, nhất định sẽ không tin.
“Ngươi…”
“Huynh đồng ý với ta?” Lục Vương gia vui vẻ!
Tứ Vương gia: “Không có!” Cúi đầu gầm!
“Lục Thúc.” Một giọng nam trong trẻo vang lên, mọi người đều nhìn sang, người đến chính là Phó Thời Hàn. Phó Thời Hàn mỉm cười nhìn tình cảnh khoa trương trước mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Lục Thúc thật là người có tình có nghĩa.”
Lục Vương gia cảm động lại lần nữa rơi nước mắt: “Vẫn là Thời Hàn hiểu ta!”
Thời Hàn ngẩng đầu nhìn Tứ Vương gia hỏi: “Tứ thúc, Thời Hàn có ba câu hỏi, không biết Tứ Thúc có thể nói rõ cho ta không?” Tuy rằng Phó Thời Hàn không phải con trai ruột của Nhị Vương gia, nhưng vẫn luôn gọi mấy Vương gia là thúc thúc, mọi người cũng quen rồi.
Tứ Vương gia sâu sắc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ông ta vẫn nghiêm túc nói: “Ngươi nói đi.” Trong lòng cảnh giác.
“Dám hỏi, tịch của Mộc Nghiên di nương là gì? Là bình dân hay là nô tịch?”
Tứ Vương gia hơi nhướng mày: “Bình dân.”
Thời Hàn mỉm cười, điệu cười này, Tứ Vương gia hiểu ra chỗ nào đó không đúng, cảm thấy cực kì không ổn.
“Thế câu thứ hai, nếu như đã là bình dân, lúc Tứ thúc nạp bà ấy làm thiếp có đăng ký không? Luật lệ của bản triều, cho dù là chính thất, trắc thất hay là thiếp thất, chỉ cần là phụ nữ có thân phận thường dân thì đều phải đăng ký với quan phủ. Thế dám hỏi, Tứ thúc có đi không?” Giọng điệu của Thời Hàn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến Tứ Vương gia hận nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên bị hắn đoán đúng, ông ta không có, ông ta không đi đến quan phủ đăng ký. Lúc đó ông ta vốn không quan tâm, mà thân phận của ông ta, sao cần phải nhớ đến mấy cái đó, ngược lại không ngờ rằng, bây giờ lại như vậy, trở thành sơ hở cho người nắm.
“Tứ thúc, đoán chừng thời gian lâu rồi nên thúc quên phải không? Nhưng ta nghĩ, cho dù thúc quên cũng không sao. Quan phủ đều có ghi lại, ta nghĩ ở trong Thuận Thiên Phủ Duẫn đó, chắc có thể tra được rõ tình hình cụ thể.”
“Vương gia thân phận tôn quý, sao phải để ý đến mấy cái đó. Lúc đầu Vương gia để ta giúp, công vụ của ta bận rộn, quên mất chuyện nhỏ này.” Vạn Tam lại lần nữa cất tiếng, giải nguy cho Tứ Vương gia.
Thời Hàn “ồ” một tiếng thật dài, cười nói: “Hoá ra không có! Thế Lục thúc, Ngọc Chân di nương, có được đăng ký không?”
Lục Vương gia lục cục bò dậy, ưỡn ngực: “Đương nhiên là có.”
Thời Hàn gật đầu, dường như hiểu ra điều gì đó, cười thâm thuý: “Hoá ra, đội trưởng đội thị vệ của Tứ Vương phủ còn bận rộn hơn cả Lục Vương gia dòng dõi quý tộc của hoàng thất. Hahahaa, hahaa!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, biểu cảm nghi ngại nhìn Vạn Tam.
Vạn Tam hít một hơi thật sâu, quỳ xuống: “Tất cả điều này đều do sai lầm của nô tài.”
Thời Hàn cười nói: “Ngươi có gì mà sai? Ngươi bận rộn! Haha, bận! Ta nghĩ, hai vấn đề này nếu đáp án đều là khẳng định rồi, cái thứ ba càng thêm khẳng định!
Thời Hàn ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Nếu như Mộc Nghiên căn bản không được coi là người của Tứ Vương phủ, sao thúc lại không để Lục Vương gia mang xác người đi! Xem ra, vẫn nên gặp Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng phân xử.”
Lục Vương gia vừa nghe thấy thế thì hiểu luôn: “Ồ, hoá ra là ta có lý, thế thì ta nói cho ông biết, đi, đi vào cung!”