Cũng không hẳn là A Cẩn muốn đi điều tra chân tướng rõ ràng để khuếch trương chính nghĩa nhưng nàng cảm thấy chuyện của người này không thể không điều tra.
Lúc này Thời Hàn cũng không hiểu rõ cho lắm, hỏi nàng: “Vì sao muội lại đặc biệt để ý tới cái chết của riêng người này?” Có điều hắn vừa mở lời, chính mình đã suy nghĩ kỹ càng vì sao A Cẩn lại như vậy, hỏi nàng: “Muội cảm thấy chuyện nàng ta chết có dính dáng tới Tứ Vương phủ à?”
A Cẩn gật đầu: “Ta luôn cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhiều chuyện đột ngột quá, điều đó làm ta hoài nghi.”
“Nhưng Tứ Vương gia không có hành động gì, chắc là muội không biết, mỗi một Vương phủ, Hoàng Đế đều sắp xếp người vào, mà trong số những người này có người của ta. Ta chắc chắn gần đây Tứ Vương gia không có hành động gì lớn. Nếu như ông ta thật sự có liên quan đến cái chết của Vạn phu nhân thì sẽ không hờ hững như thế. Thực ra, Tứ Vương gia không phải là một người thông minh, có rất nhiều chuyện đều có quỹ đạo hành động của ông ta nhưng chuyện này thì không.” Thời Hàn làm việc từ trước tới nay đều dựa vào ba phần cảm giác bảy phần chứng cứ. Nhưng cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều phải có chứng cứ hay bằng chứng.
A Cẩn ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tứ Vương gia không có hành động gì, nhưng không có hành động gì thì tức là việc Vạn phu nhân chết không có điểm đáng ngờ sao? Ta lại cảm thấy không phải như vậy. Ông ta không hành động không có nghĩa là người khác cũng không hành động. Tứ Vương phủ này, không thể chỉ chăm chăm chú ý đến Tứ Vương gia. Phải biết rằng lúc trước Mộc Nghiên có tin tức lớn muốn truyền về. Mà lúc Mộc Nghiên chết thì bên cạnh cũng chỉ có một mình Vạn Tam. Trước đây huynh đã từng nói, trước giờ không có chuyện gì là trùng hợp. Ta tin tưởng lúc Mộc Nghiên chết chỉ có Vạn tam ở đó nhất định có lý do riêng của hắn ta.”
A Cẩn nói như vậy lại thật sự làm cho Thời Hàn gật đầu khen ngợi. Đúng là hắn không nghĩ tới phương diện này, có rất nhiều chuyện hắn chỉ tập trung nhìn khách quan. Về nữ quyến ở hậu trạch, hắn ít để ý nhiều, mà A Cẩn nói rất đúng, Tứ Vương gia không có vấn đề không có nghĩa những người khác không có vấn đề. Mặc dù Vạn Tam trung thành với Tứ Vương gia nhưng cũng chưa chắc hắn ta không làm những việc khác.
“Nhà hoàn Tiểu Hồng trong tay bọn muội thế nào rồi?”
A Cẩn khẽ lắc đầu: “Ca ca đã chắc chắn Tiểu Hồng không có vấn đề. Nhưng Tiểu Hồng không có vấn đề thì đồng nghĩa nàng ấy cũng không biết gì nhiều, thậm chí ngay cả thân phận cụ thể của Mộc Nghiên nàng ấy cũng không biết. Mộc Nghiên cũng không nói cho nàng ấy.”
Thời Hàn cười lạnh nói: “Nàng ta không biết cái gì hay là không muốn nói cho bọn muội, cũng có thể chưa hoàn toàn tin tưởng các muội chăng?”
A Cẩn: “Cũng không rõ, Mộc Nghiên sắp xếp cho nàng ấy đến một nơi mà có người ở đó tiếp ứng cho nàng ấy. Chỉ điều này cũng đã có thể để cho nàng ấy tin tưởng rồi, nàng ấy không biết nhiều, thậm chí Mộc Nghiên cũng không nói cho nàng ấy phương pháp mà chúng ta liên lạc với Mộc Nghiên.”
“Để ta gặp nàng ta.” Thời Hàn nghiêm túc nói.
A Cẩn nhướng mày, nàng có chút không hiểu suy nghĩ của Thời Hàn cho lắm, Thời Hàn hơi mỉm cười nói: “Muội tin tưởng ta. Đương nhiên ta tin tưởng kết quả của ca ca muội, nhưng mà Cẩn Ngôn ở trong núi đã lâu, có một số việc hắn không được nhanh nhạy cho lắm. Ta đến nói chuyện với nàng ta, ta hi vọng có thể tìm ra chút manh mối từ trong lời nói của nàng ta, chỉ cần một chút là được. Muội nên biết, có thể trong lời nói của Mộc Nghiên đã lơ đãng tiết lộ gì đó, chỉ là Tiểu Hồng chưa hề nghĩ tới.”
A Cẩn do dự một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được, ta sẽ sắp xếp.”
Nếu A Cẩn đã nhận lời với Thời Hàn rằng nàng sẽ sắp xếp thì chắc chắn nàng lo liệu rất nhanh chóng. Ban đầu, Cẩn Ngôn cũng không muốn để Thời Hàn biết quá nhiều chuyện bên trong Lục Vương phủ. Cũng không phải không yên tâm về Thời Hàn, chỉ là hiện tại mình đã thành niên, cũng đã quay trở về rồi, nếu cứ luôn ỷ lại vào Phó Thời Hàn thì quả thật không tốt.
Mặc dù mẫu thân rất coi trọng Phó Thời Hàn, lại còn coi hắn như con rể, nhưng Cẩn Ngôn cảm thấy vẫn không nên quá mức võ đoán. Bọn họ nên cho A Cẩn một cơ hội, cho A Cẩn cơ hội lựa chọn một lần nữa. Nếu như A Cẩn không chọn Phó Thời Hàn thì bọn họ cũng không đến mức quá bị động. Đương nhiên, xét về ứng viên để chọn lựa muội phu, đương nhiên Phó Thời Hàn là tốt nhất. Nhưng tốt nhất thì tốt nhất, bản thân mình còn có thể cưới một người mình yêu, vậy thì tại sao muội muội không thể có thêm lựa chọn chứ?
Nhưng bây giờ A Cẩn lại nói cho hắn biết, Phó Thời Hàn đã biết tất cả từ trước, chỉ là để trong lòng không nói ra thôi. Cẩn Ngôn ngoài than thở ra thì chẳng còn cách nào. Duyên phận của hai nhà dường như cắt không hết ràng buộc, mà A Cẩn cũng không tính toán qua được Thời Hàn, đầu óc của người này không biết trưởng thành như thế nào.
Nhưng mà nói thì nói như thế, Cẩn Ngôn cũng hiểu rõ vài phần. Đều nói Phó Thời Hàn nhanh nhạy bình tĩnh, nhưng sự nhanh nhạy bình tĩnh nhìn rõ thị phi này cũng là vì hắn không có mẫu thân, không có gia đình. Từ nhỏ đã sinh sống ở bên ngoài, mặc dù nhìn như được Hoàng Thượng sủng ái, phu thê Nhị Vương gia thương yêu nhưng thực tế thế nào thì có ai biết được! Dù cho mọi người đều yêu mến hắn nhưng ngay từ nhỏ đã trải qua biến cố trọng đại như vậy, lại bắt đầu cuộc sống sinh hoạt lại từ đầu, nghĩ thì cũng phải cẩn thận một chút. Đôi khi có một số việc đã hình thành nên thói quen, thật sự rất khó sửa đổi.
Cẩn Ngôn suy nghĩ nhiều nhưng dù như thế thì hắn vẫn đồng ý yêu cầu của A Cẩn. A Cẩn cũng nhanh chóng sắp xếp cho Phó Thời Hàn đi gặp Tiểu Hồng.
A Cẩn là một cô nương không tiện đi ra ngoài, cho nên Cẩn Ngôn đi cùng với Thời Hàn gặp Tiểu Hồng. Tiểu Hồng không quen biết Phó Thời Hàn, đương nhiên Thời Hàn cũng không nói ra danh tính của mình. Nhưng cho dù là thế thì hắn vẫn bắt được một vài tia manh mối, trên đường trở về, Cẩn Ngôn cảm khái: “Quả nhiên gừng càng già càng cay. Phó Thời Hàn, huynh thật sự có một chút tài.”
Thời Hàn hơi cười: “Ta chỉ có một chút thôi sao? Dù sao cũng phải hai chút chứ?”
Nói xong, hai người nở nụ cười.
Hóa ra lúc Thời Hàn truy hỏi thì vẫn luôn hỏi những sinh hoạt hằng ngày trong phủ. Thời gian hằng ngày Mộc Nghiên sẽ thường làm cái gì, cũng kể lại một ít những thói quen của người khác. Mặc dù Tiểu Hồng không biết nhiều nhưng cũng có thể nói ra đại khái.
Thời Hàn nói với Cẩn Ngôn: “Ta cảm thấy bí mật Mộc Nghiên phát hiện ra rất có thể liên quan tới Triệu Minh Y.”
Cẩn Ngôn vô cùng kinh ngạc với kết luận như vậy, hắn nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại nói như thế? Ta biết Triệu Minh Y là người trong ngoài không đồng nhất, nhưng cho dù là thế thì cũng không có nghĩa là nàng ta có vấn đề chứ? Nói thật, một nữ tử hậu trạch thì có thể làm chuyện gì lớn để Mộc Nghiên quyết định hẹn Lâm ma ma ra được?”
“Chúng ta không biết không có nghĩa là không có chuyện này.” Thời Hàn vẫn tươi cười, trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, chỉ ung dung nở nụ cười đã có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì. Nhưng bên trong làm thế nào thì đúng là không ai biết được.
Cẩn Ngôn trở nên trầm mặc hồi lâu: “Bây giờ chúng ta không thể nào xác minh, chỉ có thể tiếp tục theo dõi Tứ Vương phủ.”
Thời Hàn nói: “Huynh có để ý thấy một đoạn mà Tiểu Hồng nói. Nàng ta nói, trước khi chủ nhân của bọn họ chết mấy tháng thì đã thay đổi thói quen hai lần. Trước đây mỗi buổi hoàng hôn Mộc Nghiên đều đi ra hoa viên tản bộ, không đi hoa viên thì cũng sẽ loanh quanh trong sân. Mấy năm qua ngày nào cũng như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Chúng ta đều biết đây là cách để bà ấy thu thập tin tức. Nhưng cách này đã thay đổi từ ba tháng trước. Cứ sau bữa cơm chiều bà ấy lại bắt đầu ở trong phòng luyện đàn, huynh cảm thấy vì sao bà ấy lại có sự biến hóa này.”
“Bởi vì Hứa U U mang thai.” Điều này Cẩn Ngôn đã nghĩ tới.
Thời Hàn gật đầu: “Đúng, Hứa U U mang thai, mà trong phủ lại có người không hi vọng Hứa U U sinh được đứa bé này ra. Vì để tránh tai bay vạ gió hoặc là tránh có người mượn đao giết người, bà ấy sửa lại thói quen của mình, bắt đầu đánh đàn. Nhưng trước khi bà ấy chết một tháng, thói quen này lại thay đổi, đã biến thành ngày ngày tiếp tục giải sầu. Nhìn có vẻ như quay lại thói quen trước đó, có thể có người sẽ nghĩ rằng đây là vì thai của Hứa U U đã ổn định, không cần lo lắng nhiều nữa, nhưng ta lại cảm thấy không đúng. Bởi vì địa điểm bà ấy tản bộ đã thay đổi thành sân nhỏ mà không phải là hoa viên như trước. Mà chỗ bà ấy tản bộ thường xuyên xoay quanh chỗ ở của Triệu Minh Y. Cho nên ta cảm thấy, hẳn là bà ấy đã thám thính được chút manh mối liên quan đến Triệu Minh Y.”
Cẩn Ngôn nghe đến đó thì chỉ có một từ chịu phục. Nhưng Triệu Minh Y có gì đáng giá để tốn công tốn sức như vậy? Cẩn Ngôn thật sự khó hiểu.
“Có lẽ A Cẩn nói đúng, chúng ta không thể nào nhúng tay ở bên này nhưng chúng ta có thể nhúng tay vào bên khác. Mộc Nghiên chết rồi, Vạn phu nhân cũng chết rồi. Bên phía Mộc Nghiên không có manh mối gì nhưng bên phía Vạn phu nhân chúng ta vẫn có thể tiếp tục điều tra. Có thể… điều bọn họ biết đều là cùng một bí mật, một bí mật đáng giá để bị diệt khẩu.” Thời Hàn hơi nhìn lên trời, thấy sắc trời đã dần tối đi, dường như trời sắp mưa, hắn nói: “Huynh mau hồi phủ đi, ta đi mua chút đồ ăn cho A Cẩn.”
Cẩn Ngôn không nhịn được thở dài: “A Cẩn không thích đồ ăn bên ngoài lắm.”
Thời Hàn như cười mà không phải cười: “Ôi! Huynh lại chịu nói cho ta biết điều này.” Nói như thế nhưng Thời Hàn vẫn cực kỳ cảm kích: “Ta biết là nàng không thích, ta chỉ tới Hỉ Doanh Môn lấy cho nàng chút bánh ngọt, nàng cực kỳ thích bánh thủy tinh của Hỉ Doanh Môn.”
Khóe miệng Cẩn Ngôn co giật, yên lặng nhìn hắn.
Thời Hàn tiếp tục nói: “Tiện thể ta đi lấy cho huynh ít ô mai. Tẩu tẩu có tin vui, ta cũng không có gì hay để tặng, ta nghĩ tẩu tẩu sẽ rất thích thứ đồ ăn này.”
Trước khi có thai, khẩu vị của Lý Tố Vấn cực kỳ thanh đạm, nói chung mấy người thầy thuốc đều như thế, đều không thích những thứ có khẩu vị nặng. Bọn họ càng phải chú trọng hơn về chế độ ăn uống, khẩu vị quá nặng cũng không tốt cho sức khỏe. Bởi vậy nàng ấy toàn ăn rất nhạt nhẽo, còn Cẩn Ngôn quanh năm dưỡng bệnh nên cũng quen với những đồ ăn thanh đạm, hai phu thê thật sự có thể ăn được với nhau. Nhưng từ khi có bầu thì lại không giống như thế nữa, nàng ấy cực kỳ thích ăn chua, không chỉ có thế mà khẩu vị càng ngày càng kỳ lạ làm cho Cẩn Ngôn cũng không dám nhìn thẳng.
Cẩn Ngôn: “Ta đã thắc mắc sao Tố Vấn nhà ta lại không muốn để ta chặn ngang trước mặt huynh và A Cẩn, hóa ra huynh đã bắt đầu đi trên con đường mua chuộc tẩu tẩu.” Hắn hơi thở dài, nữ nhân nhà bọn họ đều cực kỳ dễ xiêu lòng! Theo như lời nói của A Cẩn, chỉ cần một chút xíu viên đạn bọc đường là có thể công phá được.
Thời Hàn hơi cười: “Có điều nhìn vẻ mặt của huynh như vậy, ta biết ta đã đi đúng đường rồi. Biết đâu tương lai ta còn có thể đi trên con đường mua chuộc tiểu chất nhi.”
Cẩn Ngôn: “Huynh có thể có chút tiền đồ được không?”
Thời Hàn hơi cười: “Tiền đồ gì đó thì phải xem làm thế nào mới biết được. Làm sao huynh biết ta không có tiền đồ? Ta lại cảm thấy như vậy rất tốt. Dù sao cũng phải có người trả giá nhiều một chút, mà trước giờ ta đều không ngại trả giá.”
Thực ra hắn nói câu cuối cùng vô cùng nghiêm túc.
Cẩn Ngôn khôn nhịn được: “Nếu như có một ngày huynh phát hiện A Cẩn không thích huynh thì huynh phải làm gì đây? Huynh còn có thể hờ hững như vậy sao? Huynh trả giá quá nhiều, nhiều đến mức người làm ca ca như ta cũng thấy có áp lực, thực ra như vậy thật sự không tốt.”
Thời Hàn nhíu mày, vẻ mặt như liếc kẻ ngốc: “Sao A Cẩn lại không thích ta được? Huynh đúng là nghĩ nhiều quá rồi, chẳng lẽ huynh có hội chứng tiền sản?”
Cẩn Ngôn cảm thấy hắn không nghe được hai chữ “hội chứng” này, mỗi lần nghe thấy hai chữ này hắn lập tức cực kỳ hung hãn muốn đánh người. Hắn chỉ hơi có chút tâm trạng, những người này lập tức gán cho hắn thành các loại hội chứng “hội chứng tiền hôn nhân” “hội chứng hậu hôn nhân” “hội chứng tiền sản”. Tương lai có phải sẽ còn có hội chứng hậu sản nữa hay không? Cẩn Ngôn cực kỳ tức giận, chẳng qua hắn chỉ quan tâm tới muội muội mà thôi!
Đương nhiên, hôm nay hắn còn không biết, chỉ mấy tháng sau, hội chứng hậu sản thật sự ập lên trên người hắn. A Di Đà Phật, hai muội muội của hắn sao biết được tâm tư của đại ca vậy?
“Thế tử gia, Phó công tử.” Cẩn Ngôn đang tức giận đến xoắn xuýt thì nghe thấy tiếng của một nữ tử. Hắn không biết nhiều nữ tử trong Kinh. Cẩn Ngôn quay đầu lại thì thấy là Thôi Mẫn, Thôi Mẫn vẫn như thế, cả người màu đỏ, nhiệt tình như lửa.
Nàng mỉm cười nói: “Thật không ngờ lại gặp hai vị trên đường. Đúng là trùng hợp!” Tầm mắt của nàng đảo qua Cẩn Ngôn, thấy toàn thân hắn mặc đồ trắng, trên mặt đang nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại không có chút u sầu nào, cực kỳ sáng sủa. Nghĩ tới nam tử kiếp trước tràn ngập vẻ lo lắng, đúng là không giống như cùng một người.
Cẩn Ngôn cười: “Đúng rồi, thật trùng hợp.” Nếu như là người bình thường hắn cũng chẳng buồn nói xã giao một câu nào, nhưng Thôi Mẫn thì khác. Hắn vẫn nhớ Thôi Mẫn đã từng giúp A Cẩn, lại còn có mối quan hệ khá tốt với A Cẩn. Đối với những người có thiện ý, đương nhiên Cẩn Ngôn sẽ không ghét đối phương.
Thôi Mẫn cười: “Không biết Gia Hòa Quận chúa có khỏe không? Lâu rồi không gặp, đúng là hơi nhớ Gia Hòa Quận chúa rồi!”
Gần đây trong Kinh thành dường như tiến vào thời kỳ rối loạn. Từ lần trước đi du thuyền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những danh môn khuê tú cũng bớt mở tiệc mời người ngoài. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng khó nói. Giống như Tô Nhu vậy, bây giờ Tô gia đã thất bại, ca ca của Tô Nhu vì chuyện này mà bị bắt, nhưng lần này dường như cũng không có ai giúp hắn ta, chắc hẳn là phải ở trong đó cả đời không ra được. Còn Tô Nhu ấy mà, nàng ta cũng không nhắc tới việc phải cứu ca ca của nàng ta nữa.
“A Cẩn vẫn thế thôi, nếu như Thôi tiểu thư có rảnh thì có thể đi chào hỏi A Cẩn, chắc nàng nhìn thấy ngươi sẽ rất vui mừng.” Lời Cẩn Ngôn nói cũng không phải là khách sáo mà là lời thật lòng. Vốn dĩ, quan hệ của A Cẩn và Thi Lam rất tốt, thường xuyên chơi đùa với nhau. Mặc dù tính cách của hai người không giống nhau nhưng lại chơi với nhau rất hợp. Điều này làm cho Cẩn Ngôn rất buồn bực. Sau đó, Thi Lam lập gia đình, tuy Nhị Vương phủ và bọn họ có mối quan hệ rất tốt nhưng dù sao Thi Lam cũng là Thế tử phi, bề bộn rất nhiều việc, đúng là không còn nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy nữa.
Nhưng việc của Thi Lam cũng làm cho Cẩn Ngôn hiểu rõ, cũng không phải là tính cách giống nhau mới có thể chơi với nhau được, tính cách khác nhau vẫn chơi với nhau rất tốt. Cho nên hắn mới hi vọng Thôi Mẫn có thể tiếp xúc với muội muội nhiều một chút.
“Vậy để ngày khác, ta chắc chắn sẽ đến chào hỏi.” Thôi Mẫn mỉm cười, hơi cúi người: “Tiểu nữ còn phải đi mua chút giấy và bút mực nên không quấy rầy hai vị công tử.”
Chờ Thôi Mẫn rời đi, Thời Hàn nói: “Ta tới Hỉ Doanh Môn, lát nữa sẽ tới nhà huynh.” Đây rõ ràng là dặn dò Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn trợn trắng mắt: “Ngày nào mà huynh không đến, còn cẩn phải nói cho ta sao?”
“Ta là người khách sáo.”
Nghe xong lời này, mắt Cẩn Ngôn càng trợn trắng hơn làm Thời Hàn nở nụ cười.
Quả nhiên mơ ướp rất ngon, Lý Tố Vấn ôm cái bình không buông tay, cảm thán Phó Thời Hàn đúng là người tốt. Cẩn Ngôn nhìn nương tử nhà mình vốn dĩ là người thông minh như vậy mà bây giờ cũng phải quỳ gối trước đồ ăn thì không tránh khỏi cảm giác phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn(*)
(*)Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn: là ẩn dụ cho tâm trạng bi thảm khi biết rằng không còn hy vọng sống sót nhưng vẫn hiên ngang trước cái chết.
Còn A Cẩn cũng ăn rất hăng, bánh thủy tinh của Hỉ Doanh Môn đúng là ngọt mà không ngán, A Cẩn tỏ vẻ nàng vô cùng yêu thích. Thực ra nếu như nói là ăn cực kì cực kì ngon, so ra không kém với sơn hào hải vị trong hoàng cung thì cũng không hẳn. Nhưng cái này lại làm cho nàng cực kì yêu thích, ai bảo bánh thủy tinh này rất giống với mùi vị của hiện đại.
Con người luôn có một vài loại tình cảm như vậy. Có người nói bánh thủy tinh là do Cảnh Lê Tịch phát minh nhưng A Cẩn biết đây không phải là do bà ấy phát minh mà là bà ấy làm theo cách làm của hiện đại. Trước đây còn ở hiện đại ăn thì cảm thấy không có gì cả. Nhưng bây giờ lại cảm thấy ăn rất ngon. Đây chính là một loại tình cảm.
“Ta rất thích nhìn dáng vẻ lúc A Cẩn ăn đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, giống như sóc nhỏ vậy.” Phó Thời Hàn khen người luôn độc đáo như vậy.
A Cẩn thở dài: “Nếu như huynh có thể đổi sang cách nói khác ta nghĩ ta sẽ vui vẻ hơn.”
“Mặt bánh bao nhỏ này…”
A Cẩn trợn mắt lên: “Cái này còn không bằng cách nói vừa rồi đâu. Phó Thời Hàn, huynh giỏi lắm.”
Thời Hàn cười nói: “Huynh muội nhà muội dường như rất thích trợn trắng mắt lên. Nhưng như vậy thật sự rất khó coi lại còn không lịch sự, ở trước mặt người ngoài vẫn nên chú ý một chút. Đương nhiên, ta không tính là người ngoài.”
A Cẩn xắn tay áo: “Huynh muốn ăn đập à?”
Thời Hàn: “Làm gì có chuyện đó!”
A Cẩn nhìn vẻ mặt của hắn lại không nhịn được bật cười.
“Vừa rồi ta thấy muội đi từ trong sân của A Điệp ra, có chuyện gì thế?” Thời Hàn hỏi.
A Cẩn chẹp chẹp: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là có người đến trước mặt của ta tìm đường chết.”
Thốt ra lời này xong thì Thời Hàn cũng hiểu rõ, hắn cười lạnh: “Nếu như muội không thích nàng ta thì xử lý là xong, giữ lại cũng sốt ruột.”
A Cẩn: “Không biết nàng ta nghe chuyện của Tô Nhu ở đâu mà cứ chắc chắn cho rằng là ta làm nên bị dọa sợ gần chết. Đại khái là sợ ta sẽ đối phó với nàng ta nên muốn tự sát. Vừa rồi ta vừa đi qua liếc nhìn một chút, không có việc gì cả, nàng ta cố ý thôi, cũng không phải muốn chết thật.”
A Cẩn cảm thấy mình đúng là nằm không cũng trúng đạn. Mặc dù nàng không có thiện cảm gì đối với Tô Nhu, cũng đúng là không muốn khách sáo gì nhưng nàng còn chưa kịp ra tay thì Tô Nhu đã tự xảy ra vấn đề rồi. Động tác của Triệu Minh Ngọc nhanh hơn thì nàng còn cách nào đâu.
“Nếu nàng ta muốn chết thì để cho nàng ta chết thật đi.” Thời Hàn nói.
Thực ra hắn hiểu rất rõ tâm tư của A Cẩn, sở dĩ A Cẩn không muốn ra tay với A Điệp là vì nể mặt Lục Vương gia. Mặc dù Lục Vương gia là người rất cặn bã nhưng không có ý đồ gì xấu, nhưng thực ra lại vì sự ngu dốt này mà làm được chuyện tốt. Nàng thực sự không đành lòng nhìn Lục Vương gia đau lòng.
Nói cho cùng, ông ấy vẫn là phụ thân nàng.
Nhưng dường như A Điệp không hiểu điều này, không ngừng muốn tìm đường chết, suốt ngày chỉ nghĩ cách đối phó với A Cẩn. Nếu như nàng ta và A Cẩn hòa bình thì Lục Vương phi cũng sẽ không làm khó nàng ta, lại còn có thể tìm cho nàng ta một mối tốt để gả đi, nhưng bây giờ nhìn nàng ta như vậy thì cũng khó khăn. Không có ai tạo cho mình một kẻ địch, cũng không có ai sẽ lấy đức báo oán. Đó là đồ đần.
“Huynh có thể đừng bạo lực như thế được không hả?” A Cẩn chọc Thời Hàn, vừa chọc vừa không quên ăn đồ ăn làm cho Thời Hàn thực sự không nhịn được cười, hắn cười hỏi: “Vậy ý của muội là gì?”
A Cẩn: “Đột nhiên ta nghĩ nếu như ta dẫn nàng ta ra ngoài, liệu nàng ta có nói với người khác là ta hại Tô Nhu hay không?”
Thời Hàn tường tượng một hồi nói: “Đúng là có khả năng này.”
A Cẩn: “Vậy ta dẫn nàng ta ra ngoài là được rồi…”
Thời Hàn: “…”
A Cẩn nghiêng đầu: “Thực ra ta thấy có hơi phiền. Nàng ta suốt ngày động kinh, chúng ta lại không thể giam giữ nàng ta mãi mà không có lý do gì. Mặc dù ta thấy không có vấn đề gì lớn nhưng dù sao cũng phải cho phụ thân ta chút mặt mũi. Cuối cùng phải cho ông ấy thấy, không phải chúng ta khăng khăng phải giam giữ A Điệp nha đầu mà do Điệp nha đầu của ông ấy là đồ thần kinh.”
Thời Hàn: “Ai cũng thấy là Triệu Minh Ngọc đẩy Tô Nhu rơi xuống thuyền nhưng nàng ta cứ kiên quyết nói là muội làm. Không phải là đồ thần kinh thì là cái gì?”
A Cẩn gật đầu cười: “Đúng rồi, đúng là đạo lý này.”
A Cẩn nói rõ là tính kế A Điệp nhưng lúc này A Điệp còn không biết gì. Bởi vì nàng ta “tự sát” nên nàng ta và Liên phu nhân bị giam trong một cái phòng, hai mẹ con co rúm vào với nhau cực kỳ đau khổ.
“Mẫu thân, người nói xem phải làm sao bây giờ? A Cẩn đúng là đồ điên, vậy mà ả lại ra tay với Tô Nhu. Nếu không phải là ả ra tay thì sao Tô Nhu lại xảy ra chuyện được! Nhất định là vậy đó.” A Điệp cũng không biết tình huống ở bên ngoài, nàng ta chỉ nhớ lần trước lúc A Cẩn đến gặp nàng ta đã nói, A Cẩn nói sẽ không bỏ qua cho Tô Nhu. Quả nhiên, Tô Nhu đã xảy ra chuyện rồi, Tô gia cũng có chuyện xảy ra rồi.
Nghĩ tới đây, Liên di nương không rét mà run, bà ta run rẩy kéo A Điệp: “A Điệp, hay là chúng ta van xin bọn họ đi, van xin bọn họ buông tha cho chúng ta.”
A Điệp nhíu mày: “Cho dù chúng ta cầu xin thì bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? A Cẩn đã biết, ả biết chuyện lần đó con cũng góp phần, bây giờ ả không ra tay chính là đang đợi, đợi có cơ hội thích hợp làm cho chúng ta phải chết. Mẫu thân, chúng ta không thể cầu xin bọn họ, cầu cũng vô dụng thôi, chúng ta chỉ có thể xin giúp đỡ từ phía ngoài. Nếu như, nếu người bên ngoài biết A Cẩn ác độc… Ít nhất, ít nhất chúng ta còn có thể sống sót! Bọn họ sẽ e ngại dư luận bên ngoài, chưa chắc sẽ dám ra tay với chúng ta. Nếu như có thể tìm được người có phẩm hạnh tốt không sợ cường quyền, có khi con còn thể gả được ra ngoài. Mẫu thân, lúc đó chúng ta sẽ có hi vọng. Chỉ cần vị hôn phu của con có địa vị trong triều, như vậy thì chúng ta còn lo lắng gì nữa!”
Liên di nương nhìn A Điệp, do dự hỏi: “Như vậy có được không?”
A Điệp: “Nhất định là được. Lúc đó ba người chúng ta sẽ mưu đồ bí mật, người xem, Triệu Minh Ngọc có chuyện rồi, Tô Nhu cũng xảy ra vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên con. Nếu như chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy, sớm muộn cũng đến lượt chúng ta. Mẫu thân, chúng ta phải nghĩ cách, người xem, lần này ta chủ động xuất kích nên đã có hiệu quả nhất định. Nếu như không phải vì con tự sát thì sao bọn họ để cho người bị giam cùng một chỗ với con?”
Liên di nương ngẫm nghĩ thì cảm thấy rất có lý: “Con đã nói như vậy thì nghe lời con.”
A Điệp gật đầu: “Cho nên chúng ta phải nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi đây, người hiểu không? Nghĩ tất cả mọi cách. Hơn nữa, con nghĩ phải nhanh chóng chọn một nam nhân tốt để gả đi. Chỉ có như vậy chúng ta mới có tương lai. Con rể của người có quyền thế thì phụ thân cũng sẽ đối xử với người tốt hơn nhiều. Đợi một thời gian, đưa người lên Trắc phi cũng không phải là không thể. Chỉ cần chúng ta tính toán cẩn thận, tất cả đều có thể.”
“Vậy con có ứng cử viên hợp lý chưa?” Liên di nương mờ mịt hỏi. Mấy ngày qua Lục Vương gia đều không đến thăm bà ta, trong đầu bà ta hoàn toàn phát hoảng. Nhớ năm xưa, bà ta cũng chỉ là nữ tử xuất thân ở một gánh hát nhỏ, làm sao biết tính toán cái gì.
“Ngài còn nhớ Ngu Kính Chi, Ngu đại nhân không?” A Điệp hơi đỏ mặt: “Con cảm thấy, chắc chắn hắn không sợ cường quyền.”
“Là người cưới phải thê tử giả kia sao? Nhưng hắn ta già như vậy, lại là người goá vợ, con gả cho hắn ta thì rất thiệt thòi!” Liên di nương cũng không hề nghĩ tới A Điệp là thân phận gì mà chỉ cảm thấy thân phận của Ngu Kính Chi thấp. Bà ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như phải gả cho một người, vậy ta cảm thấy Cảnh Diễn công tử rất tốt.”
A Điệp nhíu mày: “Cảnh Diễn? Quả thật hắn không tệ. Nhưng mà ở trong triều hắn không có chức quan gì cả. Nam tử, sao lại không vào triều làm quan chứ? Sĩ nông công thương(*), hắn là tiểu công tử của phủ Thừa tướng lại đi cái con đường thấp nhất, con không thích. Người này không có chí.”
(*)Sĩ nông công thương là tứ nhân thời xưa chỉ những người học tập, người làm nông, người làm công và người làm ăn buôn bán.
Liên di nương suy nghĩ một chút, gật đầu: “Con nói có lý, có điều ta cảm thấy chưa chắc hắn sẽ mãi như vậy. Nếu như con đã gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn, lời con nói đương nhiên sẽ có trọng lượng. A Điệp của ta xinh đẹp như vậy, còn lo không biến hắn thành ngón tay mềm(*)?”
(*)Ngón tay mềm là ẩn dụ cho thấy một người mạnh mẽ trở nên dễ dãi và yếu đuối sau những thất bại.
Sắc mặt A Điệp hơi hồng lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn Liên di nương: “Mẫu thân cứ hay trêu con. Tóm lại con mặc kệ, con không cần Cảnh Diễn, cho dù là Cảnh Diễn hay Phó Thời Hàn con đều không thích. Con muốn nam tử như Ngu Kính Chi, oai nghiêm, nội liễm.”
Nghĩ đến Ngu Kính Chi, nàng ta đỏ mặt.
Liên di nương thấy nàng ta như vậy thì sao không hiểu được, mỉm cười gật đầu nói: “Vậy thì nghe theo lời con, ta biết nha đầu con là người có chủ ý. Nhưng về sau mấy chuyện như tự sát thế này thì đừng làm. Con thật sự dọa chết mẫu thân. Mẫu thân chỉ có một bảo bối là con, con không thể làm như thế nữa!”
A Điệp gật đầu cười: “Con biết. Mẫu thân yên tâm. Con làm sao mà chết được, con đã tính toán kỹ từ trước rồi. Dù chết thật con cũng phải kéo con tiểu tiện nhân A Cẩn kia chôn cùng, đừng tưởng bản thân thoát được.”
“Không được nói tới cái chết với mẫu thân.” Liên di nương kéo tay A Điệp: “Trong phủ này chỉ có mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, con không thể làm bừa.”
A Điệp gật đầu mỉm cười: “Mẫu thân yên tâm, con vẫn còn tiếc mạng. Bây giờ điều chúng ta nên nghĩ là phải làm sao để bọn họ thả lỏng cảnh giác. Bây giờ chúng ta cần tính toán hai bước, một là nghĩ cách để vụng trộm chạy ra ngoài, một cái khác là làm sao để bọn họ dẫn chúng ta ra ngoài. Hai cái này chỉ cần một cái là được.”
Liên di nương gật đầu: “Để mẫu thân ngẫm lại.”
Mẹ con hai người thương lượng hăng say nhưng không hề biết tất cả những thứ này đều bị bà tử nghe trộm được, hơn nữa còn báo cho A Cẩn. A Cẩn nghe bà tử thuật lại những lời A Điệp nói không thiếu một chữ, nàng nhíu mày nhìn Thời Hàn: “A Điệp này, nàng ta không những có bệnh vọng tưởng người bị hại còn có tật mê trai. Ngu Kính Chi người ta sao lại thích nàng ta chứ. Người ta là quan lớn nhị phẩm đương triều, cưới ta còn dư sức chứ nói gì tới nàng ta. Chẹp chẹp! Liên di nương lại càng buồn cười, còn ghét bỏ người ta lớn tuổi, còn ghét bỏ người ta goá vợ, ôi mẹ ơi, bọn họ nghĩ cái gì thế?” A Cẩn phỉ nhổ xong thì nhìn thấy Thời Hàn ngồi đó với sắc mặt không tốt chút nào.
“Huynh sao vậy? Không thoải mái?” A Cẩn đưa tay dò xét, phát hiện nhiệt độ trên trán Thời Hàn vẫn rất vừa phải, không nóng lên, sao sắc mặt lại khó coi như vậy.
Thấy nàng vẫn không hiểu gì, Thời Hàn cảm giác mình thật mệt tâm, tiểu cô nương này thật sự khiến người ta phải bận tâm: “Cái gì gọi là… cưới muội còn dư sức?”
A Cẩn vung khăn tay nhỏ: “Không phải chỉ là so sánh thôi sao?”
Thời Hàn: “Muội so sánh không hợp lý. Ta cảm thấy cái này vừa hạ thấp muội lại cũng hạ thấp Ngu Kính Chi.”
A Cẩn: “Ồ ồ?”
Thời Hàn nghiêm túc: “Hai người đều là người quang minh lỗi lạc, không thể dùng sự so sánh như vậy được.”
A Cẩn: “À ha! Giống như có chỗ nào không đúng lắm!
Nhìn nàng thoải mái đồng ý, Thời Hàn nhìn chằm chằm nàng đến mức cong khóe miệng…
A Cẩn: Meow meow, Phó Thời Hàn cười lên thực sự quá đẹp! Gào! ┗ `O′ ┛gào… quá đẹp trai!
A Cẩn nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn như nhỏ mê trai, Thời Hàn nhìn vẻ mặt của nàng dường như cũng hiểu nên cười càng thêm xán lạn mấy phần: “A Cẩn, muội cảm thấy Thời Hàn ca ca là người thế nào?”
A Cẩn trả lời ngay: “Là một nam tử rất đẹp trai.” Đấy chính là đáp án tiêu chuẩn của một nhỏ mê trai, Phó Thời Hàn hơi cúi đầu xuống, nói: “Nam tử đẹp trai! Ta hỏi là con người của ta thế nào, không phải là ta trông như thế nào.”
Lúc này A Cẩn mới có chút hoàn hồn: “À ha, người thế nào nhỉ? Huynh có hơi lạnh nhạt, có hơi tàn nhẫn, có hơi thần kinh, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến việc huynh trở thành một nam tử đẹp trai.”
Thời Hàn cười véo hai má A Cẩn: “Đúng là một tiểu nha đầu.”
Rốt cuộc A Cẩn cũng hoàn toàn hoàn hồn, nàng nhìn tay của Phó Thời Hàn, tay hắn thon dài trắng nõn, hoàn toàn không giống với những nam tử khác. Nhắc đến thì nàng cũng đã nhìn tay của rất nhiều người nhưng bàn tay đẹp như Phó Thời Hàn thì lại hoàn toàn chưa từng thấy.
Nam tử như hắn đúng là được trời cao ưu ái. Trong Kinh có nhiều nam nhân tuấn tú như vậy nhưng A Cẩn lại cảm thấy không có ai xuất sắc như Phó Thời Hàn. A Điệp nói Ngu Kính Chi tốt hơn, nàng cảm thấy đúng là không biết nhìn người. Ai cũng biết cho dù là Thời Hàn ca ca hay là Cảnh Diễn ca ca đều là những người vừa nhìn đã biết là những người xuất chúng. Đương nhiên, cũng không phải là Ngu Kính Chi ca ca không tốt, nhưng so với Thời Hàn ca ca vẫn chênh lệch mấy phần.
“Ta cảm thấy A Điệp đúng là đồ ngu.” A Cẩn nghiêm túc nói.
“Ồ? Sao lại nói như vậy? Nhưng không phải chúng ta đã biết chuyện nàng ta ngu xuẩn từ lâu rồi à?” Thời Hàn cười nói. Dường như phát hiện A Cẩn rất thích hắn cười, lại còn dễ bị mê hoặc, cho nên khi hắn nói chuyện thì thường cong môi lên, cả người tỏa ra khí chất nhu hòa.
Quả nhiên, ánh mắt A Cẩn lại lấp lánh, Phó Thời Hàn như vậy thật sự có thể được xưng tụng là nam tử như ngọc. Ngày xưa lúc đọc tiểu thuyết thì hay miêu tả vai nam chính ôn nhuận như ngọc. A Cẩn cảm thấy chuyện này có chút lạ, như thế nào mới được tính là ôn nhuận như ngọc, cũng không thể nói là vẻ ngoài giống như ngọc thạch được. Nên nàng đã chiến đấu với mấy người ở trên mạng một trăm trận về cái đề tài này. Cái từ ngữ này vốn dĩ không nên xuất hiện. Nhưng bây giờ nhìn Phó Thời Hàn, trong đầu nàng chỉ có thể nảy ra một từ này. Nếu như ai đó nói Phó Thời Hàn không phải nam tử anh tuấn ôn nhuận như ngọc, khí chất xuất trần, nàng sẽ dùng viên gạch đập chết người đó.
“Ta cảm thấy A Điệp đúng là không tinh mắt.” A Cẩn nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm túc nói: “Rõ ràng Thời Hàn ca ca đẹp hơn Ngu Kính Chi gấp trăm lần, sao nàng ta lại cảm thấy Ngu Kính Chi tốt hơn được! Mặc dù Ngu Kính Chi cũng không kém nhưng so với huynh, cho dù là diện mạo hay tuổi tác thì rõ ràng đều kém hơn huynh.”
Rốt cuộc Thời Hàn không nhịn được, bật cười một tiếng: “Ta có nên cảm ơn A Cẩn đã công nhận ta như vậy không nhỉ?”
A Cẩn: “Nếu như huynh muốn cảm ơn cũng được.” Nàng nghịch ngợm chớp mắt.
Thời Hàn: “Vậy ta lấy thân báo đáp là được rồi.”
A Cẩn: “…” Dừng lại hồi lâu, nàng chống nạnh: “Ta còn là một tiểu cô nương đấy, sao huynh có thể mơ ước ta?” Lúc này nàng thật sự đã tỉnh táo lại.
Thời Hàn nhướng mày: “Không phải muội bảo ta cảm ơn sao? Muội xem trên người ta không có gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp. Hơn nữa muội cũng công nhận diện mạo của ta, đương nhiên là đã mơ ước ta từ lâu. A Cẩn, việc vừa ăn cướp vừa la làng này muội làm tốt đấy! A Cẩn nhà chúng ta đúng là sắp trò giỏi hơn thầy. Ta cũng không làm được như thế đâu!”
A Cẩn: “Phó Thời Hàn!”
Hai người nhìn chằm chằm nhau, hồi lâu không nhịn được bật cười lên. A Cẩn cảm thán: “Thời Hàn ca ca là người xấu, bây giờ không thương ta nữa rồi.”
Thời Hàn: “Sao lại nói thế?”
A Cẩn lên án nói: “Vừa rồi huynh gài ta, ôi ôi!”
Thời Hàn: “Rõ ràng là ta khích lệ mà!”
Hai người nói đùa, A Cẩn và Thời Hàn đã quen biết nhau từ nhỏ, thật sự là từ lúc bò đã có tình nghĩa rồi. Mặc dù bây giờ đã lớn nhưng A Cẩn vẫn cảm thấy giống như hồi nhỏ, nói chuyện cũng không để ý nhiều. Nàng như vậy nhưng người bên ngoài lại không nghĩ như thế. Người bên ngoài này chính là Oánh Nguyệt đến tìm A Cẩn.”
Oánh Nguyệt cảm thán, muội muội nàng đúng là to gan, ngay cả bắp đùi Phó Thời Hàn cũng dám ôm. Rõ ràng người kia rất đáng sợ! Hơn nữa… Huynh không thương ta nữa rồi… Câu nói như vậy thật sự không có vấn đề sao?
Oánh Nguyệt rơi vào khó hiểu!
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?’ A Cẩn nghe được tiếng động, nhìn thấy là Oánh Nguyệt thì vội vàng vẫy tay: “Mau tới đây ngồi.”
Oánh Nguyệt suy nghĩ một chút, quyết định cứu vớt muội muội khỏi nước sôi lửa bỏng cho nên ngồi xuống bên cạnh A Cẩn.
“Phó công tử, muộn như vậy còn chưa đi sao?” Nàng nắm chặt tay, giống như đã dựng lên dũng khí lớn nhất.
Thời Hàn liếc nhìn thấy động tác của nàng thì dừng một chút, nở nụ cười. Huynh muội trong Lục Vương phủ này đúng là thú vị, đều coi A Cẩn là đứa bé mong manh dễ vỡ. Nhưng bọn họ có biết không? Thực ra đứa bé này răng nhọn còn dài hơn bọn họ.
“Nghe nói hôm nay Cảnh Diễn đến đây? Mấy ngày nay còn đến Lục Vương phủ khá nhiều lần?” Thời Hàn nói gần nói xa.
Nhắc tới điều này, mặt Oánh Nguyệt cũng buồn bực, nàng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay rốt cuộc hắn muốn tới chỗ chúng ta lượn quanh làm gì? Lục Vương phủ của chúng ta cũng không phải cửa thành, đi tới đi lui!”
A Cẩn yên lặng không nói gì, sao tỷ tỷ nàng lại đơn thuần như vậy, đang nói chuyện đã bị người ta đánh trống lảng sang đề tài khác, đúng là… thương thay!
Hơn nữa, sao bọn họ lại không nhìn ra nhỉ? Ý của Phó Thời Hàn rất rõ ràng mà! Rõ ràng là hắn dẫn dắt Cảnh Diễn ca ca. Mặc dù trước giờ Cảnh Diễn ca ca chưa từng nói nhưng A Cẩn chắc chắn đây là tác phẩm của Phó Thời Hàn. Sao những người này lại không nhìn ra được, tại sao?
Ôi chao!