Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa


Chương 6


A Cẩn khẽ giật mình, lập tức nghĩ chẳng lẽ nàng và Đại Chu này có duyên phận không giải được? Giống như luôn có quỹ đạo nào đó không thể làm trái ở nơi xa xôi. Phải biết, trước khi xuyên không nàng cũng có họ Triệu tên Cẩn, mà bây giờ cũng giống nhau như đúc.

Lục Vương phi vui vẻ, uyển chuyển dập đầu tạ ơn Hoàng Đế. Ngu Quý phi nói: “Cẩn, mỹ ngọc. Thế mà lại hợp sở thích của nha đầu này. Hoàng Thượng anh minh!”

Hoàng Đế lại đưa ngọc bội cho A Cẩn, A Cẩn sợ ông đổi ý, vội nhét vào quần áo mình. Hoàng Đế thấy nàng lanh lợi, cười nâng nàng lên. A Cẩn bị hoảng sợ, thét lên!

A a a! Nàng sợ độ cao nha!

“A ô, y ê ya! Ừm!” Nàng rất nghiêm túc vung vẩy hai móng vuốt nhỏ với Hoàng Đế. Mọe kiếp, không phải tất cả bánh bao nhỏ đều thích nâng lên cao cao đâu! Loại chuyện đột nhiên nâng lên cao cao này của ông, ta sẽ sợ đấy! “A ô!” Nàng nghiêm túc cảnh cáo lão gia tử không có chừng mực này.

Hoàng Đế thấy gương mặt bụ bẫm của nàng đang bày ra vẻ chững chạc đàng hoàng ê a, nói với Ngu Quý phi bên cạnh: “Trẫm nhớ lúc lão lục lớn bằng tuổi con bé đã biết nói chuyện!”

Ngu Quý phi mỉm cười: “Trẻ con mỗi đứa mỗi khác. Tuy A Cẩn không biết nói chuyện, nhưng cũng lanh lợi hơn hài tử bình thường nhiều. Không bằng… Hoàng Thượng ban thưởng phong hào cho đứa nhỏ này đi?”

Lục Vương phi cảm kích nhìn Ngu Quý phi. Đây là một chuyện tốt mà bà cầu còn không được.

Hoàng Đế: “Quả nhiên nàng rất thích nhóc tỳ này.” Ngu Quý phi là một người rất đúng mực, bà sẽ không tranh thủ vì một Hoàng tử, Hoàng tôn nào. Cho dù là tiểu Quận chúa các phủ, bà cũng sẽ không quá thân cận. Bây giờ thế này đúng là hiếm thấy. Sau khi suy nghĩ một lát, ông bình tĩnh nói: “Ban danh Gia Hòa đi.”

Lục Vương phi dập đầu tạ ơn.

Tứ Vương phi nhìn bà đầy ghen tị, chiếc khăn kia gần như bị bà ta kéo nát.

“Gia Hòa tiểu Quận chúa, con biết bản thân có phong hào sao?” Ngu Quý phi chọc A Cẩn, lại thấy A Cẩn thật sự không để ý, bèn lau nước miếng của nàng đi: “Loại thoải mái nhẹ nhàng thế này mới đáng yêu.”

Quả nhiên là người đẹp, tâm cũng tốt. Hu hu!

“Ừm!” A Cẩn cảm thấy hôm nay mình đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tỏ ra dễ thương mà mẫu thân giao. Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Ngu Quý phi, nàng đã thu hoạch được tên và phong hào, hoàn toàn có thể đi lên rồi.

Nàng lắc lư eo nhỏ mập mạp của mình, hai tay vung đến vung đi: “Y nha nha nha…” Càn Long người ta cao tuổi rồi còn có thể mặc y phục ngũ sắc làm cha mẹ vui, dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé, đã chiếm được nhiều lợi ích thực tế như vậy rồi thì chắc chắn nên khiến mọi người vui vẻ.

“Nhảy cha cha!” A a, mình nói mấy chữ này rất tốt nha!

Hoàng Đế cười ha ha: “Con người lão lục chẳng ra sao, nhưng nhi tử và nữ nhi đều hiểu chuyện lạ thường.” Nghĩ đến nhi tử không đứng đắn này, Hoàng Đế ghét bỏ bĩu môi. Ông nghiêm túc dặn dò A Cẩn: “Cẩn nha đầu không nên học theo phụ thân không đứng đắn kia của con. Chờ con lớn lên, hoàng gia gia sẽ tìm một nhà khá giả cho con gả.”

A Cẩn “U oa” đáp lại, uốn éo người nhìn mẫu thân mình, ngón tay nhỏ chỉ bà ấy. Lục Vương phi suýt nữa đã ngã khỏi ghế, bé ngoan nhà bà có ý gì, bà hiểu rõ nhất. Đây là đang nói bà gả không tốt cũng là do Hoàng Thượng ban? Quả nhiên không thể nói nhiều trước mặt hài tử, nha đầu này thế mà nhớ kĩ!

Ngu Quý phi tò mò hỏi: “Ý của con bé là muốn hỏi mẫu thân mình sao? Quả nhiên hiểu chuyện.”

A Cẩn: Ha ha! Ý của ta là, Hoàng Đế chỉ hôn rất bẫy người! Nhưng mà đứa bé có chỗ tốt thế đấy, muốn biểu đạt cái gì cũng có người tự động bẻ qua chỗ tốt. Cho dù bị phát hiện cũng chỉ có thể nói là ngây ngô đáng yêu, híc híc!

Hoàng Đế ngờ vực: “Sao trẫm lại cảm thấy nhóc tỳ này có ý khác.”

Ngu Quý phi: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, con bé còn nhỏ như thế làm sao có ý khác được!”

Hoàng Đế cười như không cười nhìn nhóc tỳ, hỏi: “Không phải là con đang ám chỉ trẫm khiến mẫu thân con gả cho thứ không phải người đấy chứ?”

Ánh mắt A Cẩn đảo quanh bốn phía, người ta không bịa, ngài đang nói gì đó! Hơn nữa, rõ ràng người ta chỉ quang minh chính đại!

Hoàng Đế vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng: “Vật nhỏ này thật lanh lợi. Không giống lão lục thế mà lại tốt.” Nghe câu này của Hoàng Đế đi, quả nhiên là vả mặt bốp bốp bốp. May mà người bị vả mặt kia không có ở đây.

“Bốp!” A Cẩn học theo giọng điệu của Hoàng Đế, không ngờ lại cực kì giống. Nàng đắc ý, sau khi luyện tập mấy ngày, hình như nàng sắp biết nói chuyện rồi!

“Nói như vẹt!” Hoàng Đế lại vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng: “Đi, hoàng gia gia mang con ra ngoài đi dạo.”

A Cẩn cảm thấy độ ngầu của mình sẽ tăng lên lập tức. Ngươi nhìn đi, được Hoàng Đế ôm dạo phố là cảm giác thế nào. Lục Vương phi lại thấp thỏm, tuy mấy ngày nay bé ngoan rất lanh lợi, nhưng vẫn chỉ là đứa bé mới hơn tám tháng, còn chưa đủ chín tháng. Lỡ như khóc quấy thì phải làm sao mới ổn đây.

A Cẩn không biết ưu thương của mẫu thân mình, ra sức vọt thẳng đến cửa, cười y a a, du lịch cung nào. Ngu Quý phi an ủi Lục Vương phi: “Không sao đâu, ngươi ở yên đợi là được.”

Hoàng Đế ôm A Cẩn ra ngoài, nàng vẫy tay tạm biệt mọi người. Tính ra, dáng dấp Hoàng gia gia của nàng khá giống Hoàng Đế trong “Bộ bộ kinh tâm”. Tên là gì nhỉ, à đúng rồi, Lưu Tùng Nhân. Quả nhiên là cùng một cảnh nha, chỉ là nàng tốt số hơn Nhược Hi nhiều, còn lâu nàng mới làm loại chuyện luẩn quẩn mạo hiểm như yêu đương với Hoàng tử. Ặc, dù có muốn thì nàng cũng không thể, hà hà, ai bảo nàng có thân phận nở mặt chứ! Mặc kệ ai làm Hoàng Đế, hoàng thân quốc thích khắp kinh thành đều là thân thích nhà mình, cảm giác thế này quá sung sướng. Tính ra nàng cũng coi như là một thành viên trong đó nhỉ? Ái chà chà, sướng quá!

A Cẩn y y ya ya theo Hoàng Đế đến một cung điện khác, nàng không quen thuộc nơi này, chỉ phụ trách đi theo. Ầy, là phụ trách bị người ôm đi.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Giọng nam đồng loạt vang lên. A Cẩn bị giật mình, nàng quay người lại nhìn, con ngươi suýt nữa đã rớt ra. ヾ(。`Д′。), tại sao ở đây có nhiều người đẹp trai như vậy? Hơn nữa, thật sự là mỗi người một vẻ nha! Trong chớp mắt, nước miếng chảy ra…

Híc! Người bên kia có dáng vẻ giống “Trâu mộng đen” quá, nàng là fan của Keep Running, nàng thích Lý Thần. Ya, cầu ôm! Tiểu hoa si giang tay muốn xông về phía trước, lão Hoàng Đế thấy nàng không thành thật bèn chỉnh hai tay nhỏ của nàng làm ổ trong ngực mình: “A Cẩn ngoan nào!”

“Y a.”

Hoàng Đế bật cười: “Con đây là nhìn trúng ai thế?” Lão lục đang ở bên khác mà nhỉ? Quả nhiên là thứ hàng ngay cả khuê nữ cũng không chào đón hắn!

Hai tay nhỏ của A Cẩn vung vẩy, nhưng lại không biết biểu đạt thế nào. Làm đứa bé thật sự khó khăn quá rồi!

Nói chung, thấy nàng giãy giụa không ngừng, Hoàng Đế đặt nàng lên trên thảm: “Con thích ai thì đến đó đi!”

A Cẩn lập tức có loại cảm giác đóng cửa thả chó, phì phì, nàng đáng yêu như thế, còn lâu mới là chó gì đó! Nhưng mà đã được buông ra, nàng không hề do dự bò đến “Trâu mộng đen”, Lý Thần ca ca, ta tới đây!

“Y a.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN