Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu - Chương 12: Trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu


Chương 12: Trở về



Cảm thấy rất không đúng, trái tim Tuyệt Trì cứ đập dồn dập mãi, thời điểm mình chuẩn bị đến bắt Văn Túc, tên Văn Túc đó giống như biết trước, sớm đã không thấy bóng người. Cái cảm giác hoảng hốt bây giờ là như thế nào đây?

Kỷ Nhiên, nghĩ đến Kỷ Nhiên, Tuyệt Trì thỏa hiệp, được rồi, Kỷ Nhiên hắn là nam thì thế nào, mình tuy rằng không thích nam nhân, nhưng nếu người đó là Kỷ Nhiên, cũng không phải là không thể. Kỷ Nhiên, nếu ngươi chịu nhận sai một chút, trẫm sau này sẽ đối xử với ngươi thật tốt, chúng ta sẽ trải qua sinh hoạt như trước kia, ngươi vẫn là ngự tiền thị nữ, à không, là ngự tiền thị vệ của trẫm. Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên.

Khi Tuyệt Trì cõi lòng đầy hy vọng bước vào ngự hầu phòng, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy thi thể lạnh băng của Kỷ Nhiên nằm trên giường, bên cạnh thi thể có đặt một phong thư nghiêm chỉnh.

Trái tim như bị đâm một đao, đau đến mức Tuyệt Trì không thở nổi, chàng run rẩy cầm lấy lá thư, mở ra, nước mắt cuối cùng cũng không thể ngăn được chảy xuống.

“Tuyệt Trì, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta nghĩ có lẽ ngươi đã nhìn thấy thi thể của ta, thật là một lời dạo đầu tục muốn chết mà. Tuyện Trì, chuyện tới bây giờ, ta cũng không muốn giấu diếm nữa. Đúng, mục đích của ta khi vào hoàng cung là vì Văn Túc, nhưng không phải vì ta thích Văn Túc hay gì đó, mà vì một bằng hữu của ta nhờ ta mang Văn Túc về, tha thứ cho ta ta không thể nói chi tiết được, nhưng mà ta tuyệt đối chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lừa gạt ngươi. Ta cho rằng nếu ta hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, thì có thể rời đi sớm một chút, tận lực không tạo thành ảnh hưởng với bất luận kẻ nào, nhưng mà chính ta cũng không ngờ rằng, trong nhiệm vụ này, biến số lớn nhất chính là ngươi, Tuyệt Trì, ta không ngờ rằng, ta sẽ yêu ngươi. Tất cả chuyện này đều do một mình ta tự ý quyết định, không liên quan tới bất luận người nào, chỉ xin Hoàng Thượng đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của Kỷ Nhiên, đừng động vào Kỷ gia, tái kiến.”

Tuyệt Trì hung hăng vò nát tờ giấy viết thư, bàn tay run rẩy xoa thụy nhan an tĩnh của Kỷ Nhiên, khóc không thành tiếng: “Kỷ Nhiên, vì sao? Ta đã quyết định ở bên ngươi, vì sao ngươi lại không đợi ta? Kỷ Nhiên ngươi mở to mắt ra nhìn ta đi, ngươi nếu không tỉnh lại, ta sẽ chém đầu cả nhà Kỷ gia, Kỷ Nhiên, ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết, ta tuy rằng không thích nam nhân, nhưng mà ta thích ngươi! Không phải Hoàng Thượng, không phải ‘trẫm’, mà là ‘ta’, một nam nhân bình thường, ta muốn nói cho ngươi biết, Kỷ Nhiên, người ta thích chính là ngươi.”

“Kỷ Nhiên!!!” Một tiếng khóc than khấp huyết [1] vang vọng phía chân trời.

[1] Khấp huyết: 泣血Khóc chảy máu mắt, ý nói đau khổ lắm.

====

Thời điểm Kỷ Nhiên tỉnh lại thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Hỏa Bích và bí tịch hắn có thể cảm nhận được đang được mình nắm chặt trong tay. Mẹ Kỷ thấy thằng con của mình đã tỉnh, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, lại bái Bồ Tát bái thần linh làm thủ tục xuất viện trở về Kỷ gia.

Kỷ Nhiên nằm trên giường, cảm giác như thời gian sinh hoạt ở cổ đại của mình chỉ là một giấc mộng. Chẳng ngoài sở liệu, sau khi hồn phách của Kỷ Nhiên trở về vị trí cũ, thi thể nằm bất động ở chỗ đó chính là của ‘Kỷ Nhiên’ nguyên bản, Tuyệt Trì nhất định sẽ cho rằng mình đã chết. Nghĩ đến Tuyệt Trì, trong lòng Kỷ Nhiên đau xót, mình đã chết, chắc anh ta cũng có thể nhẹ nhàng thở ra rồi. Không biết Kỷ gia thế nào rồi, Văn Túc đã trở về chưa, có chiếu cố tốt cho Kỷ gia không, ài.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Kỷ Nhiên quyết định bây giờ mình phải dưỡng thương cho tốt đã, đợi mấy ngày nữa rồi trở lại kiểm tra tình huống cũng được.

Kỷ Nhiên không nghĩ rằng, mình cư nhiên còn muốn đi học. Ngồi trong giảng đường, nghe chủ nhiệm lớp không ngừng niệm XYZ, Kỷ Nhiên đột nhiên cảm thấy mấy ngày làm nha đầu trước kia thật là sướng muốn chớt, ài, Tuyệt Trì… Không được, không thể nhớ tới anh ta nữa.

Đột nhiên trên đầu đau xót, Kỷ Nhiên kinh hô: “Ai dám đánh bố mày!”

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, thấy bạn học xung quanh đều mang biểu tình mày chết rồi con ạ nhìn mình, Kỷ Nhiên cứng đờ xoay cái cổ của mình ra, khi nhìn thấy hai mắt ông giáo như đang phun lửa, Kỷ Nhiên lại một lần nữa thỏa hiệp: “Ồ, hóa ra là người lãnh đạo anh minh thần võ của ban chúng ta sao, xin hỏi thầy giáo Tạ thân ái, ngài giơ ngón thứ hai đó là muốn bảo tiểu nhân làm gì sao?”

Toàn ban cười vang, Kỷ Nhiên ảo não, bệnh nghề nghiệp ở cổ đại, lỡ mồm nịnh hót sai đối tượng rồi.

Rốt cuộc, Kỷ Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người bị đuổi ra khỏi lớp, đứng chịu phạt ngoài cửa.

Xí, đứng thì đứng!

Hì! Một tiếng cười khẽ truyền vào tai Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên nhìn xung quanh ngay cả con kiến cũng không thấy chứ đừng nói là nửa bóng người, thôi không để ý nữa. Hì! Tiếng cười khẽ thứ hai, đáng chết, đây rõ ràng chính là thanh âm của Văn Túc, ha, thằng oắt này còn dám chơi trò trốn tìm, bản lĩnh lớn qua nha. Kỷ Nhiên không để ý đến y nữa, tiếp tục chịu phạt.

“Uầy, Kỷ Nhiên, là tôi.” Văn Túc rốt cuộc nói chuyện bình thường, nhưng người vẫn không hiện thân.

“Sao ông lại tới đây?” Kỷ Nhiên nhỏ giọng nói chuyện, sợ bị người khác nghĩ hắn bị bệnh tâm thần.

“Tới gặp ông đó. Kỷ Nhiên ông đúng là vui tánh vờ lờ, người ta nịnh hót thầy giáo thì cũng chỉ dám nịnh đơn giản thôi, thế mà ông lại dám nịnh đến kinh thiên địa quỷ thần khiếp nha, Hoàng Hậu nương nương.” Văn Túc cười nói.

“Ông không cười thì sẽ chết à! Chờ đã, từ từ, ông gọi tôi là cái gì cơ?” Kỷ Nhiên không xác định hỏi.

“Hoàng – hậu – nương – nương.” Văn Túc nói nhát gừng từng chữ một, đáy mắt không giấu được không được hài hước.

“Cái… Có ý gì?” Như thế nào sẽ? Chẳng lẽ Tuyệt Trì anh ta? Không có khả năng, Tuyệt Trì anh ta sẽ không…

“Ông không nghe lầm đâu, Tuyệt Trì không để ý bị mọi người ngăn cảm, dùng một thân phận đem thi thể của ông đặt vào quan tài thủy tinh trong điện, chờ sau khi mình chết là có thể hợp táng với ông ở hoàng lăng, tất nhiên cái thân phận kia chính là Hoàng Hậu của Thánh Lăng, phong hào Tề Lăng. Kỷ Nhiên, hắn phong ông làm Hoàng Hậu.” Văn Túc hiểu ý cười, kỳ thật vận mệnh của Kỷ Nhiên cũng khá tốt.

Đầu óc Kỷ Nhiên bùm một phát, hoàn toàn không rõ Tuyệt Trì nghĩ như thế nào, anh ta làm sao có thể phong mình làm Hoàng Hậu chứ? Anh ấy rõ ràng chán ghét mình như vậy, anh ấy rõ ràng muốn đưa mình cho một đám nam nhân. Kỷ Nhiên nhớ tới địa lao đáng sợ ngày hôm đó, thân thể co rụt lại, ánh mắt tan rã. Bộ dáng run bần bật ấy làm Văn Túc đau xót trong lòng. Cười thầm, Tuyệt Trì ơi là Tuyệt Trì, lần này đến lượt ngươi ăn quả đắng rồi.

“Kỷ Nhiên, chừng nào thì ông trở về?” Mục đích Văn Túc lần này đến để hỏi một chút, nếu Kỷ Nhiên đã buông được thì sau khi trở lại hai người sẽ cùng nhau vào giang hồ Thánh Lăng, quậy tung thiên hạ Thánh Lăng. Hừ hừm ai bảo cái tên Tuyệt Trì kia dám dán bố cáo, nói cái gì mà tróc nã Văn Túc, treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim. Chủ yếu là chàng cư nhiên dám vẽ y xấu đến như vậy?! Thù này không báo không phải quân tử!

“Trở về?” Kỷ Nhiên mờ mịt, hiện trạng bây giờ, mình nên trở về sao? “Kỷ gia thế nào?”

“Kỷ gia bây giờ á, có đứa con trai làm Hoàng Hậu.” Văn Túc âm trắc trắc cười; “Nghe được tin ông chết, đại gia hỏa thương tâm lắm.” Há há, chờ ông trở về rồi bị Kỷ lão vương gia thu thập đi.

Kỷ Nhiên hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc trong lời Văn Túc, trong lòng nghĩ mình đột nhiên chết đi đại gia khẳng định thương tâm muốn chết, nhưng mà lại không thể trắng trợn táo bạo trở về nói: kỳ thật ta vẫn chưa chết. Kỳ thật ngoại trừ Kỷ lão vương gia tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, những người khác hẳn là thật sự rất thương tâm, đặc biệt là ba tỷ đệ Kỷ gia kia.

“Văn Túc, trước đừng hoảng hốt, chờ tôi thi đại học xong rồi nói tiếp.” Kỷ Nhiên điều chỉnh tốt tâm tình, hạ một quyết định.

“Tôi nói này Kỷ Nhiên, ông đã thành Hoàng Hậu cmnr, không lo ăn không lo mặc, còn thi đại học làm cái gì, tốn thời gian!”

“Dựa vào, ông cho rằng ai cũng như ông ấy, tôi mà là Hoàng Hậu, chẳng lẽ mẹ tôi thành Hoàng Thái Hậu à! Về sau còn không phải dựa vào tôi dùng nhân dân tệ nuôi sao, nói đi cũng phải nói lại, ai muốn làm Hoàng Hậu của anh ta chứ!” Kỷ Nhiên lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt làm Hoàng Hậu của Thánh Lăng.

“Mặc kệ ông muốn làm gì thì làm, Kỷ Nhiên, tôi ở kih thành Kỷ gia chờ ông nha! Bái bai!” Một trận gió thổi qua, hơi thở của Văn Túc biến mất không thấy. Kỷ Nhiên thở dài, ài, phải tìm thời gian giải thích cho mẹ một chút mới được.

Bởi vì Kỷ Nhiên từ nhỏ chính là một cô nhi, mẹ Kỷ ngậm đắng nuốt cay dọn phân dọn nước tiểu nuôi Kỷ Nhiên lớn lên, vốn dĩ Kỷ Nhiên đột nhiên nằm chết giả ở trên giường đã khiến cho Kỷ mama gầy ốm không ít, nếu một ngày nào đó Kỷ Nhiên lại đột nhiên biến mất, Kỷ mama không hộc máu tam thăng mới là lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN