Thịnh Thế Hôn Nhân
Chương 717: Thắt cà vạt
Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa mau cài cúc lại đi! Bạch Nhược Y sợ mình cứ tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn mãi nhìn mãi lại đến…
Cô bước lên phía trước một bước, ngón tay thon dài mảnh khảnh vuốt nhẹ lên áo sơ mi, cầm từng chiếc cúc như bảo thạch trong suốt, cài từng cái lại.
Ngón tay lạnh buốt đôi khi không cẩn thận sẽ chạm vào da thịt anh, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Bạch Nhược Y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.
Chỉ cài mấy cái cúc áo, mà Bạch Nhược Y cảm thấy lâu như cả thế kỷ, cô có thể cảm nhận được tim mình đập ngày càng3nhanh, ngày càng mãnh liệt.
Đứng trước cơ thể hoàn mỹ như này, ai mà không bị hấp dẫn chứ? Thế nhưng người đang giãy giụa ở ranh giới của dục vọng đâu chỉ có một mình Bạch Nhược Y, mặc dù không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Bạch Nhược Y, nhưng Thẩm Đình Thâm cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể và mùi thơm ngái trên mái tóc cô.
Mùi hương tràn ngập trong căn phòng, mỗi lúc một nồng đậm.
Cuối cùng cũng mặc xong áo cho Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm kéo kéo cổ áo, cũng không nói gì.
Bạch Nhược Y quay người lấy một cái quần âu, nhìn chằm chằm vào2chiếc khăn tắm quấn quanh hồng Thẩm Đình Thâm, do dự trong chốc lát.
Phía dưới khăn tắm…
không có.” Bạch Nhược Y chớp mắt, chột dạ trả lời.
Ánh mắt dần dần đi xuống, cũng may là Thẩm Đình Thâm không điển đến mức không mặc gì.
Bạch Nhược Y len lén thở dài, đưa quần âu đến gần chân anh, “Được rồi, nâng chân trái lên trước đi.” Khi mặc quần áo, Thẩm Đình Thâm rất nghe lời, bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó, không bao lâu sau đã mặc xong.
Nhưng Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy, Thẩm Đình Thâm hoàn toàn có thể tự mặc quần áo! “Biết thắt cà vạt không?” Thẩm Đình Thâm hỏi.
Bạch Nhược Y3cầm một chiếc cà vạt màu đen tuyền đến, đưa tay choàng qua cổ áo Thẩm Đình Thâm, gật đầu nói, “Thắt cà vạt thì biết.” Trước kia, khi mới mười mấy tuổi, Bạch Nhược Y ngồi xem phim nhìn thấy nữ chính thắt cà vạt cho nam chính cảm thấy vô cùng ngọt ngào, liền quấn lấy Bạch Kiến hỏi cách thắt, cuối cùng cũng học được rồi dần dần tập luyện.
hẳn là có quần chú.
Thẩm Đình Thâm không thể nào phát điên mà trần trụi không mặc gì cả, cứ như vậy để mình mặc quần áo cho anh ta đúng không? Nhưng với tính cách xấu xa của Thẩm Đình Thâm, có khi anh ta không mặc9gì thật rồi bắt mình mặc quần áo cho anh ta…
“Nhanh lên, sắp đến giờ rồi.” Giọng nói Thẩm Đình Thâm lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
“A…” Bạch Nhược Y hơi hoảng hốt, đưa tay giật khăn tắm bên hông Thẩm Đình Thâm, hai con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Đình Thâm, không dám nhìn xuống bên dưới lớp khăn tắm…
Cô khẩn trương nuốt nước bọt, tiếng lớn đến mức ngay cả Thẩm Đình Thâm cũng nghe được, anh nhướng mày, “Chỉ bảo cô mặc quần áo cho tôi thôi, cô cần gì khẩn trương đến thế?” “Không có…
Ánh mắt dần dần đi xuống, cũng may là Thẩm Đình Thâm không điển đến mức không mặc3gì.
Bạch Nhược Y len lén thở dài, đưa quần âu đến gần chân anh, “Được rồi, nâng chân trái lên trước đi.” Khi mặc quần áo, Thẩm Đình Thâm rất nghe lời, bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó, không bao lâu sau đã mặc xong.
Nhưng Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy, Thẩm Đình Thâm hoàn toàn có thể tự mặc quần áo! “Biết thắt cà vạt không?” Thẩm Đình Thâm hỏi.
Bạch Nhược Y cầm một chiếc cà vạt màu đen tuyền đến, đưa tay choàng qua cổ áo Thẩm Đình Thâm, gật đầu nói, “Thắt cà vạt thì biết.” Trước kia, khi mới mười mấy tuổi, Bạch Nhược Y ngồi xem phim nhìn thấy nữ chính thắt cà vạt cho nam chính cảm thấy vô cùng ngọt ngào, liền quấn lấy Bạch Kiến hỏi cách thắt, cuối cùng cũng học được rồi dần dần tập luyện.
Chỉ là Bạch Nhược Y không ngờ việc mình học khi mười mấy tuổi, đến giờ thật sự có thể áp dụng lên người đàn ông mà mình yêu.
Mặc dù Bạch Nhược Y biết hiện giờ quan hệ giữa cô và Thẩm Đình Thâm không phải là người yêu, nhưng với động tác này, Bạch Nhược Y rất hạnh phúc.
Cho dù thế nào, chí ít cô cũng được thắt cà vạt cho Thẩm Đình Thâm một lần.
“Được rồi!” Giọng nói Bạch Nhược Y nhẹ nhàng hơn, cổ thắt cà vạt rất nhanh, mà nhìn cũng rất đẹp.
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại không biết được cảm xúc ngọt ngào Bạch Nhược Y cảm thấy khi thắt cà vạt cho mình, thậm chí môi mỏng của anh còn nhẽ nhếch, giọng nói mang theo sự trào phúng, “Xem ra cô thường xuyên thắt cà vạt cho chồng mình nhỉ?” Vừa nói, anh vừa đưa tay tháo cà vạt Bạch Nhược Y đã thắt cẩn thận cho mình ra, vứt đi.
Như thể anh rất ghét bỏ việc Bạch Nhược Y thắt cà vạt cho mình vậy, anh tự thắt lại.
Nút thắt rất hoàn hảo, dù sao từ lúc học cấp ba Thẩm Đình Thâm đã bắt đầu tham gia vào công việc ở công ty, chuyện thắt cà vạt anh đã làm quen từ lâu.
Đừng nói là bây giờ mắt không nhìn thấy, cho dù chỉ dùng một tay, Thẩm Đình Thâm cũng thắt cà vạt vô cùng hoàn mỹ.
Tâm hồn thiếu nữ của Bạch Nhược Y vừa mới quay lại không được bao lâu thì đã bị động tác của Thẩm Đình Thâm dội một gáo nước lạnh, giọng nói của cô mang theo sự tức giận rõ ràng, “Rõ ràng là anh có thể tự thắt cà vạt, vì sao còn muốn tôi thắt? Bắt tôi thắt xong lại giật ra, không phải anh nói anh vội lắm à? Sao tôi thấy anh không hề vội chút nào thế.” “Tôi thích thể thì sao nào?” Thẩm Đình Thâm nói từng câu từng chữ, “Bạch thị bây giờ vẫn đang ở trong tay tôi, chú ý lời nói và hành động của cô đi.” Cách nói chuyện giống như của một chủ nhân đối với thứ mà mình sở hữu, nếu bảo là nói chuyện thì nên nói là ra lệnh thì đúng hơn.
Bạch Nhược Y liếc Thẩm Đình Thâm, làm mặt quỷ đối với anh, lẩm bẩm vài câu, có điều không nói rõ ra thôi.
Dù sao Thẩm Đình Thâm cũng không nhìn thấy, nên Bạch Nhược Y có làm gì anh cũng đâu có biết.
“Cô đang làm gì thế!” Thẩm Đình Thâm mãi không thấy Bạch Nhược Y có động tĩnh gì, không chờ được nói, “Đến giờ rồi, nhanh đưa tôi đến chỗ hẹn.” “Được được!” Bạch Nhược Y trả lời qua loa hai tiếng, sau đó kéo tay Thẩm Đình Thâm, bước nhanh ra ngoài.
Người bị mù cả hai mắt, sợ nhất là khi chạy, bởi vì người đó không biết được tiếp theo sẽ dẫm lên cái gì, hơn nữa trong bóng tối vô tận sẽ càng ngày càng hoàng.
Hàng lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm chau chặt lại, giọng nói mang theo sự tức giận, “Cô kéo tôi chạy làm gì!” “Không phải anh nói sắp đến giờ rồi sao? Tôi muốn giúp anh tiết kiệm thời gian.” Bạch Nhược Y kéo anh chạy nhanh hơn, nhìn nét mặt khẩn trương của Thẩm Đình Thâm mà thấy buồn cười.
“Dừng lại!” Thẩm Đình Thâm vươn tay dò dẫm trong không trung, muốn chạm vào một thứ gì đó để khiến mình an tâm.
Bạch Nhược Y cười, “Anh sợ chạy theo tôi? Sợ tôi khiến anh bị ngã sao?” “Tôi không có tâm trạng đùa với cô.” Nét bối rối trên mặt Thẩm Đình Thâm khiến anh không lừa được người khác, anh thật sự rất sợ chạy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!