Thịnh Thế Kiều Y - Chương 1: Sống lại từ chốn hoàng tuyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Thịnh Thế Kiều Y


Chương 1: Sống lại từ chốn hoàng tuyền


“Tiền Phúc, khi nào tiểu thư mới tỉnh lại?”

Nguyệt nương một tay cầm thìa thuốc, một tay cầm khăn ướt, thuốc vừa đưa vào miệng, liền cầm khăn lau đi.

Người trên giường vẫn im lặng như cũ.

Tiền Phúc với mái đầu bạc trắng, rút cây châm cuối cùng ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

“Nguyệt nương à, tiểu thư đã uống Đoạn hồn tán, cho dù lão gia còn sống cũng chỉ có thể khiến tiểu thư kéo dài hơi tàn thôi.”

Tiền Phúc cất đống kim châm cứu lại, lắc đầu than nhẹ: “Ta thấy tiểu thư sắp không được rồi.”

Nguyệt nương quỳ sụp xuống: “Tiền Phúc, xin ngươi cứu tiểu thư, ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư!”

Tiền Phúc oán hận đáp: “Chỉ trách ta đến trễ một bước, nếu không thì…”

Tiếng khóc bi thống, u sầu khiến lòng người lạnh lẽo.

Trên giường, nữ tử với khuôn mặt xanh xao nằm bất động, dường như sắp trở thành người quá cố.

Mùa đông năm Bảo Khánh thứ 32.

Ngày 8 tháng chạp âm lịch, là ngày lành hoàng đạo.

Hoàng hôn đỏ một cách kỳ lạ, không khí vui mừng bao trùm khắp Cố phủ, lan ra cả xung quanh.

Phía Đông viện, tiếng chiêng trống báo hỉ vang dội, đèn đỏ treo cao, vô cùng náo nhiệt.

Trong sảnh chính, khách ngồi chật cả sảnh, nến đỏ cháy rực rỡ. Những nhân vật có địa vị ở phủ Tô Châu đều tề tựu nơi đây.

“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương vào bái đường”

Trong một tiểu viện hẻo lánh ở phía Tây Bắc, những dải lụa trắng trên cửa phòng vừa được tháo xuống. Hai a hoàn khoảng chừng mới bắt đầu để chỏm thì đang ngồi buồn chán cắn hạt dưa, rì rầm bàn tán với nhau.

“Lục tiểu thư thật đáng thương, nằm hôn mê trên giường bệnh đã ba tháng rồi. Vậy mà chẳng có lấy một người trong phủ tới hỏi thăm.”

“Cả phủ còn đang bận chuẩn bị cho việc cưới Quận chúa vào phủ, đâu có ai thừa hơi để tâm đến tiểu thư.”

“Nghe nói vị Quận chúa này mới thủ tiết nửa năm, còn có cả một đứa con của chồng trước nữa.”

“Nếu không phải thủ tiết, người ta làm sao lại chọn Nhị gia nhà chúng ta được. Người ta chính là Quận chúa Hoa Dương, con gái Tề vương, là hoàng thân quốc thích đấy. Cố gia chúng ta sắp được một bước lên trời rồi.”

“Chỉ thương cho Nhị nãi nãi*, người tốt như vậy mà lại bị ép uống thuốc độc…”

(*) Nãi nãi: dùng để gọi người vợ cả, với sự kính trọng. Nhị nãi nãi là vợ cả của Cố Nhị gia, mẫu thân của Lục tiểu thư Cố Thanh Hoàn, bị Cố gia ép chết.

“Cái con đáng chết này, không biết giữ mồm giữ miệng, bị người khác nghe được, cẩn thận cái mạng quèn của ngươi.”

Tiếng nói chuyện xuyên qua tấm rèm bằng bông dày, truyền vào trong phòng. Tiền Phúc đầy bi thương, khập khiễng bước ra ngoài.

Nguyệt nương đè nén nỗi bi phẫn trong lòng, đứng dậy đi thêm than vào chậu sưởi trong góc phòng. Rồi bà rót nước nóng ra, vắt khăn, lau mình cho tiểu thư.

“Tiểu thư, người nghe xem. Nhị nãi nãi mới đi ba tháng, đất trên mộ còn ướt mà nhị gia đã cưới nhị nãi nãi mới rồi. Thật sự là quá tuyệt tình!”

Khăn lạnh rồi, nguyệt nương lại nhúng vào nước nóng, vắt kiệt nước.

“Tiểu thư, những ngày này, may mà có Tiền Phúc. Hắn phụng mệnh Tiền lão gia, trốn từ kinh thành ra, ngã gãy cả chân để báo tin cho nhị nãi nãi. Nhưng cuối cùng vẫn trễ một bước… Tiểu thư à…người phải sớm tỉnh lại, nếu không nô tì cũng không sống nổi nữa.”

Nguyệt nương nghẹn ngào.

Đôi mắt của cô bé đang nằm trên giường từ từ mở ra.

Đôi mắt ấy có đồng tử đen như mực, sâu thẳm tựa đầm nước, như chứa đựng ngàn vạn cảm xúc lại như không một chút gợn sóng.

Nguyệt nương không hề hay biết, vẫn xoay người vắt khăn để lau người cho tiểu thư.

“Nguyệt nương!”

Giọng nói non nớt nhưng vô cùng âm u, như thể vang vọng từ vực thẳm địa ngục.

Nguyệt nương nghe thấy tiếng gọi, lập tức sững sờ.

Xoảng một tiếng, chiếc chậu đồng bị đá văng. Nguyệt nương nhảy bổ đến bên giường, nhìn chằm chằm cô bé đang nằm trên đó.

“Nguyệt nương, ta tỉnh rồi.” Cô bé xoay mặt sang, đôi môi đỏ khẽ cất lời.

Nguyệt nương sợ đến nỗi hồn bay phách tán, ngã ngồi xuống đất.

“Tiền Phúc! Tiền Phúc!”

Tiền Phúc tập tễnh chạy vào, ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả thảo dược trong tay.

Cô bé đang nằm trên giường từ từ ngồi dậy. Cô bé có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, hàng mi dày cong vút, xinh đẹp như búp bê sứ.

“Nguyệt nương, ta tỉnh rồi.”

“Tiểu thư… người… người… có thể nói chuyện!?”

Nguyệt nương luống cuống bò dậy. Tiểu thư bị tật từ trong bụng mẹ, sinh ra đã luôn ngây ngô, đến nói chuyện còn không trôi chảy. Sao giờ lại…

Nguyệt nương mở to mắt nhìn một cách cẩn thận. Tiểu thư vẫn giống như trước, nhưng dường như cũng có gì đó không giống. Đôi mắt vốn dĩ ngây dại giờ lại trong vắt, sáng như ánh trăng.

Nguyệt nương nắm chặt tay tiểu thư, khóc không thành tiếng: “Ông trời có mắt. Nhất định là nhị nãi nãi trên trời linh thiêng đã phù hộ cho tiểu thư.”

Hàng mi của cô bé khẽ run rẩy, sau đó cô bé nhìn về phía Tiền Phúc đang đứng cách đó vài bước chân, hắng giọng: “Tiền Phúc, là ông cứu ta sao?”

Tiền Phúc lảo đảo, ngạc nhiên ngước mắt nhìn lại. Ông và Lục tiểu thư chưa hề gặp mặt, làm sao mà tiểu thư lại biết ông là ai.

“Ngươi… ngươi… là ai?”

Cô bé mỉm cười: “Tiền gia đời đời làm nghề y. Tổ phụ am hiểu về chẩn mạch, mẫu thân thì am hiểu về dùng dược, còn ông giỏi nhất là dùng kim châm cứu. Có thể ép được Đoạn hồn tán ra khỏi cơ thể, hiện tại ngoài ông ra thì còn ai được nữa?”

Sắc mặt Tiền Phúc trắng bệch, gân xanh nổi lên, đôi mắt như sắp nhảy ra ngoài.

Ông sống trong Tiền phủ đã lâu, lại thường hành tẩu giang hồ, đi nhiều nên biết nhiều, đã nghe qua vô số chuyện kỳ quái.

Giật mình, run rẩy, ông lấy hết can đảm hỏi: “Ngươi… rốt cuộc… là ai!?”

Cô bé không lập tức trả lời mà rũ mắt nhìn xuống, hàng mi dày che đi ngàn vạn cảm xúc bên trong.

Lòng bàn tay Nguyệt nương đổ mồ hôi, bà run run hỏi: “Ngươi… ngươi… có phải là… tiểu thư không?”

Cô bé im lặng một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc này, tất thảy phấn son trên thế gian đều không thể che đi sự lạc lõng, cô đơn trên khuôn mặt cô bé.

“Ta là Tiền Tử Kỳ!”

Giọng nói này không lớn, nhưng với người trong phòng thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Không gian lặng ngắt như tờ!

“Đỡ ta dậy.” Tiền Tử Kỳ giãy giụa. Lồng ngực cô vô cùng đau đớn, hệt như bị lửa đốt.

“Tiểu thư, người đừng vội cử động, độc của Đoạn hồn tán đã ngấm vào tứ kinh bát mạch…”

“Đỡ ta dậy!”

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh và ngữ khí vẫn lạnh lẽo như vậy.

Nguyệt nương với Tiền Phúc nhìn nhau, sau đó cả hai đỡ tiểu thư đến ngồi trước gương đồng.

Tử Kỳ đưa tay vuốt nhẹ lên gò má. Làn da của cô gái trong gương trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như họa, làn môi son hơi cong lên. Vẻ mặt ấy trông như đang dỗi hờn nhưng lại mang vài phần yêu kiều, khiến lòng người xao xuyến.

Cô thất thần, lẳng lặng nhìn kỹ khuôn mặt này.

Khuôn mặt này hoàn toàn không phải là của cô, mà là của biểu muội Cố Thanh Hoàn. Sao lại có thể như vậy?

Trái tim Tiền Tử Kỳ chợt đau đớn tới mức, như có thể ngất đi.

“Tiểu thư!” Nguyệt nương, Tiền Phúc đứng hai bên đỡ, lo lắng vô cùng.

Tiền Tử Kỳ cắn răng, nhìn lại một lần nữa.

Trong ánh mắt của thiếu nữ, nơi tròng mắt tối đen như mực kia chất chứa sự thâm trầm, tĩnh mịch không tương xứng với lứa tuổi của cô.

Tiền Tử Kỳ khẽ thở dài, chỉ có ánh mắt này mới đúng là của cô. Đó là ánh mắt của Tiền Tử Kỳ ở kiếp trước, ánh mắt đã nhìn thấu hồng trần, không còn gì luyến tiếc khi ở khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.

Tiền Tử Kỳ kêu lên một tiếng rất khẽ, cơ thể bỗng không còn chút sức lực nào, ngã khuỵu. Vào thời điểm ấy, rốt cuộc cô đã hiểu ra, bản thân đã trọng sinh vào cơ thể biểu muội Cố Thanh Hoàn.

“Tiểu thư… tiểu thư.” Nguyệt nương sợ hãi kêu lên.

Đôi mắt Tiền Phúc tối sầm lại, quát khẽ: “Đỡ tiểu thư lên giường, ta phải châm cứu. Nhanh!”

Nguyệt nương rùng mình, hai tay gồng lên, vội ôm tiểu thư lên giường.

Tiền Phúc nâng châm lên. Chỉ trong chốc lát, ngân châm đã ghim vào các huyệt đạo quan trọng.

Sau nửa tuần trà (khoảng 7 – 8 phút), có máu đen chảy ra theo mười đầu ngón tay của Tiền Tử Kỳ. Khuôn mặt Tiền Phúc hiện lên sự vui mừng. Ông ngồi bệt xuống đất, nói bằng giọng khàn khàn: “Nguyệt nương, tiểu thư được cứu rồi.”

Cơn gió lạnh buốt xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thổi vào trong phòng.

Nguyệt nương rùng mình một cái, ánh mắt nhìn người đang nằm trên giường, lẩm bẩm: “Tiền Phúc, tiểu thư… rốt cuộc là ai?”

Khóe mắt Tiền Phúc cay xè, rưng rức nói: “Nguyệt nương, tiểu thư… chính là tiểu thư của chúng ta.”

Một đêm đông nọ.

Ánh lửa rợp trời, ngập đầy trong mắt, lan tràn khắp mặt đất và thế gian.

Người con gái đó nhìn khói đặc mù mịt trong ngọn lửa, nhìn xà nhà đổ ập xuống, nhìn sự hoảng loạn, thất thố và cả tiếng ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ.

Người con gái đó đứng yên, không hề nhúc nhích, bởi, cô đang đợi.

Cô đợi người đàn ông đó xông qua ngọn lửa, chạy đến ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô rằng: “Tử Kỳ, đừng sợ. Ta đến cứu nàng!”

Đúng như cô mong đợi.

Người đàn ông anh tuấn cưỡi ngựa đến, nhưng lại dừng bước cách đó mấy trượng. Đôi mắt của người đó bình tĩnh, phản chiếu ngọn lửa cháy hừng hực. Vẻ mặt người đó rất lạnh lùng, không một chút gợn sóng mà nhìn thẳng vào cô.

Tim cô chợt nhói lên, cô gọi to tên người đàn ông ấy.

Người đàn ông đó từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích. Ánh mắt kia sâu không thấy đáy, như thể sự sống chết của cô không liên quan gì đến hắn.

Một cảm giác đau đớn chưa từng có lan tràn khắp cả cơ thể của cô, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Một khắc trước, hắn nói: Tử Kỳ, ta muốn cùng nàng nhìn ngắm muôn dặm Cửu Châu.

Một khắc trước, hắn còn ôm cô vào lòng, những ngón tay dài vuốt ve mái tóc mềm của cô.

“Tại sao?”

Hai tiếng ấy còn chưa kịp thốt ra, một mũi tên sắc nhọn đã xuyên qua lồng ngực cô.

Người con gái đó cúi đầu, không dám tin mà nhìn vào mũi tên trên ngực mình. Cô lại ngỡ ngàng ngẩng đầu. Mái tóc đen dài của cô tung bay trong gió lửa, âm thanh xé gió của mũi tên như còn văng vẳng bên tai.

Người đàn ông đó vẫn còn đang giơ cao chiếc cung trên tay.

“A!”

Cô thét to một tiếng, miệng phun ra một búng máu.

Cô ngẩng mặt nhìn trời mà ngã xuống. Tiếng thét đó chứa đựng sự bi thương không nói hết được bằng lời, kéo dài nỗi oán hận tới tận kiếp này.

“Tiểu thư lại gặp ác mộng rồi. Nhìn mồ hôi lạnh vã ra khắp cả mặt này.”

Nguyệt nương vội vã đi vào, cầm khăn cẩn thận lau mồ hôi cho Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn ngồi bật dậy, không ngừng thở gấp, tay túm chặt ngực mình. Giấc mơ này của cô đã lặp đi lặp lại suốt mười ngày nay.

Cô biết, đây không phải mơ, mà là cảnh chết thảm của mình ở kiếp trước.

Ngọn lửa cháy hừng hực suốt cả một đêm, đỏ cả nửa kinh thành. Tiền gia một trăm lẻ tám người, bao gồm cả phụ mẫu, huynh đệ của cô đều táng thân nơi biển lửa, không một ai sống sót.

Mà cô, thì lại chết dưới mũi tên từ vị hôn phu của mình.

“Nguyệt nương, rót cho ta ly trà nóng.”

Uống xong ly trà, Thanh Hoàn nhẹ thở ra một hơi, yếu ớt ngã vào lòng Nguyệt nương.

Nguyệt nương vô cùng đau lòng. Bà đỡ lấy lưng của tiểu thư, nhẹ nhàng dỗ dành, an ủi như trước kia.

“Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều nữa, trời không tuyệt đường người. Nô tì và Tiền Phúc dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.”

“Di mẫu* vì sao mà chết?” Thanh Hoàn đột nhiên hỏi.

(*) Di mẫu: Dùng để gọi em gái hay chị gái của mẹ. Ở đây, Tiền Tử Kỳ đã trọng sinh trong thân thể của Cố Thanh Hoàn, mẫu thân của Cố Thanh Hoàn (người thường được gọi là Nhị nãi nãi) là em gái của mẫu thân Tiền Tử Kỳ, Cố Thanh Hoàn và Tiền Tử Kỳ là chị em họ. Vậy nên, Tiền Tử Kỳ nói “di mẫu” là đang chỉ Nhị nãi nãi – mẫu thân Cố Thanh Hoàn.

Đôi mắt Nguyệt nương lập tức trở nên chua xót, bà thút thít: “Người của Cố gia sợ bị liên lụy, nên cho người… cho người mang đến một bát Đoạn hồn tán.”

“Di mẫu bằng lòng chịu chết sao?” Thanh Hoàn lòng đau như cắt.

Nguyệt nương rơi lệ nói: “Nhị nãi nãi nói ‘Đoạn hồn tán, chỉ cắt được hồn, nhưng cắt không được hận’. Người sẽ hóa thành quỷ, nguyền rủa toàn bộ Cố gia.”

“Biểu muội vô tội biết bao?” Thanh Hoàn cắn răng nói.

“Nhị nãi nãi bảo ‘sống ở nơi tàn bạo lại tham lam như Cố gia’, còn không bằng đi theo người.”

Thanh Hoàn từ từ nhắm mắt lại.

Mười bốn năm thanh mai trúc mã, một mũi tên xuyên tim, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Cả trăm người Tiền gia táng thân biển lửa, thê thảm bao nhiêu.

Di mẫu và biểu muội bị Cố gia bức đến đường cùng, tự vẫn mà chết…

Một kiếp này, những người kia, những việc kia, thật đáng sợ biết bao.

Cô siết chặt nắm tay, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay, đau tới tận tâm can. Sự quyết tâm trong tim mang theo đau thương vô tận, cô cắn răng thề:

Tất cả những ân oán kiếp trước, kiếp này cô sẽ trả lại hết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN