Thịnh Thế Kiều Y - Chương 411: Nhặt kiếm của huynh lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Thịnh Thế Kiều Y


Chương 411: Nhặt kiếm của huynh lên


“Muộn rồi, nha đầu!”

Lão Túc vương khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt quanh trên cơ thể Cố Thanh Hoàn, sau đó đột nhiên nổi giận nói: “Con trai, cô gái này là của con rồi đấy, hãy hung hăng chiếm đoạt ả, ả chính là người con gái mà Thái tử yêu tha thiết.”

Bấy giờ đầu óc của Triệu Cảnh Vĩ hoàn toàn trống rỗng.

Khó trách ánh mắt mẫu phi nhìn gã luôn có vẻ lo sợ, người nhìn gã, nhưng lại không phải là gã. Hóa ra gã vốn không phải là con trai của phụ hoàng, mà là con của lão Túc vương.

Ân Đào Hồng đẩy con trai đang đứng nghệt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không mau lên, con nhớ nhẹ tay một chút, ả vẫn còn có tác dụng.”

Sắc đêm tiêu điều.

Triệu Cảnh Vĩ nhìn cô gái trên long sàng, không biết tại sao bàn chân gã lại nhẹ bẫng, đầu óc cũng mịt mờ, hoàn toàn không thể khơi dậy được chút dục vọng nào.

Tại sao gã có thể là con trai của Lão Túc vương?

Hai người họ, một người là phi, một kẻ là thần, tằng tịu với nhau sau đó sinh ra gã?

Thật ra gã vốn chẳng phải là hoàng tử hoàng tôn, mà là con hoang?

Lão Túc vương dùng tay vỗ vào người gã, lạnh giọng bảo: “Con trai, không chỉ có cô gái này, mà tất cả những gì con muốn, phụ thân đều sẽ cướp về, để trước mặt con. Giang sơn Đại Chu này là của con.”

Là của gã?

Triệu Cảnh Vĩ chầm chậm nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt như thanh kiếm bén của lão Túc vương, đột nhiên nhếch miệng cười.

Là con hoang thì có làm sao? Chẳng lẽ vương, hầu, khanh, tướng vừa sinh ra là đã cao quý sao, ai ngồi lên ngai vàng ấy thì người đó mới là chính thống. Sách sử là do người thắng viết, còn kẻ thua mới là loạn thần tặc tử.

Triệu Cảnh Vĩ bật cười ha ha, đột nhiên nhào tới, “xoẹt”, xé rách vạt áo trước của Cố Thanh Hoàn.

Quyền lực là liều thuốc kích thích tốt nhất cho đàn ông. Người đàn ông này vô cùng hưng phấn, hệt như lang sói. Gã dùng sức gặm cắn Cố Thanh Hoàn, cô hoàn toàn không có sức lực để vùng vẫy.

Lần này sẽ không có Triệu Cảnh Diễm, cũng không có Lưu Triệu Ngọc nữa, chỉ có một mình cô.

Trên vai truyền đến từng cơn đau nhức khiến cô sinh ra dũng khí vô tận, loại dũng khí này mãnh liệt mà đáng sợ. Cô ngẩng đầu lên, cắn lấy cổ của Triệu Cảnh Vĩ, chết cũng không chịu buông.

Cơn đau này khiến Triệu Cảnh Vĩ nảy sinh một sự hưng phấn khó lòng kiềm chế. Gã giơ nắm đấm lên, đấm mạnh vào bụng của Cố Thanh Hoàn, một cú, hai cú.

Lão Túc vương cực kỳ hài lòng với hành động này của con trai mình, lặng lẽ rời đi.

Cố Thanh Hoàn đau đến mức toàn thân co quắp, thế nhưng hàm răng vẫn không chịu nhả ra, ngược lại còn còn tăng thêm sức lực.

Triệu Cảnh Vĩ cảm thấy cơn đau trên cổ mình lại tăng thêm. Gã như con thú bị nhốt, lại đấm Cố Thanh Hoàn thêm vài cú, cuối cùng đành bất đắc dĩ ném cô lên long sàng.

Gã giơ tay xoa cổ, thấy bàn tay dính đầy máu thì nghiến răng kèn kẹt. Người con gái này quả là dữ tợn, vết cắn sâu đến tận xương, nếu còn cắn tiếp, sợ là…

Đột nhiên gã thấy hoa mắt chóng mặt, trên cổ có vật gì đó lạnh lẽo đâm qua. Gã cảm thấy trong cơ thể mình như đang có thứ gì đó tuôn trào ra ngoài. Triệu Cảnh Vĩ chầm chậm cúi đầu xuống, không dám tin nhìn máu tươi đang không ngừng chảy ra ngoài. Sau đó gã lại từ từ ngẩng đầu lên, gắng sức nhìn chằm chằm Cố Thanh Hoàn đầy khủng bố trước mặt, ánh mắt gã đặt lên cây trâm bạc trong tay cô.

Ngay sau đó, gã ngã bộp xuống đất.

Cố Thanh Hoàn thở hổn hển, trái tim như sắp nhảy lên cổ họng. Cô lau vệt máu bắn trên mặt, từ từ nhắm mắt lại.

“A…”

Ân Quý phi xông vào trong phòng. Nhìn thấy đứa con trai yêu ngã trong vũng máu, bà ta hét lên chói tai, ôm lấy Hiền vương gào khóc.

Nhưng dù bà ta có khóc lóc thế nào thì Hiền vương cũng không thể mở mắt ra được nữa, chỉ có máu đang không ngừng chảy ra lặng lẽ đáp lời bà ta.

Cố Thanh Hoàn sửa soạn lại mái tóc rối bời, khóe miệng nhếch lên. Cô ngước mắt nhìn, vừa hay thấy lão Túc vương loạng choạng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Hiền vương, giơ tay kiểm tra mũi gã. Trong mắt ông ta nổi lên cuồng phong bão táp.

Cô thấy bàn tay của ông ta khẽ vung lên, một quyền kèm theo nội lực quét qua, lồng ngực Cố Thanh Hoàn đau nhói. Cô bay xuống đất như một chiếc lá rụng, máu tươi từ trong cổ họng trào ra ngoài.

“Giết nó, Nghị Hổ, giết nó để trả thù cho con trai của chúng ta.” Ân Đào Hồng đã phát điên: “Giết nó, giết nó, giết nó đi…”

“Vương gia!”

Tiền điện truyền đến tiếng bước chân, Tô Tử Ngữ đi vào, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh. Hắn ta kìm nén sự sôi trào trong lòng, nói: “Vương gia, đã liên tục giết ba vị quan viên rồi, chém giết vẫn đang tiếp diễn. Vừa rồi chúng ta đã bị vây kín bốn bề, trong Cấm Vệ Quân cũng đã có một nửa đầu hàng.”

Dường như để minh chứng cho câu nói này, tiếng chém giết rung trời lờ mờ truyền đến. Sắc mặt của lão Túc vương trở nên tím tái, ông ta lôi Cố Thanh Hoàn đang hôn mê dậy, bước nhanh rời đi.

Tô Tử Ngữ liếc nhìn Ân Quý phi như đã phát điên, trên gương mặt dính máu của bà ta là biểu cảm vô cùng dữ tợn, điên cuồng.

Trước cổng Tuyên Đức, Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng người trên tường thành, trong lòng quặn đau.

Dưới ánh lửa bập bùng kia chính là gương mặt mà hắn ngày đêm nhung nhớ. Thế nhưng trên gương mặt đó bây giờ chỉ còn một màu trắng bệch, dính đầy máu, hàng mi dài vô lực cụp xuống, nhìn như đã không còn chút sức sống nào.

Ánh mắt hắn dời xuống, trên bộ y phục trắng của cô đỏ thắm một mảng như ánh tà dương của ngày hè, nhìn thấy mà đau lòng.

Lúc này Triệu Cảnh Diễm chỉ cảm thấy có một nỗi đau không nói nên lời, cảm giác này còn đau đớn hơn việc trái tim của hắn bị khoét đi.

Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Lão vương gia, thả cô ấy ra, ta sẽ tha cho ông tội chết.”

Lão Túc vương mỉm cười quỷ dị, dùng kiếm đặt lên cổ của Cố Thanh Hoàn: “Lão Bát, người phụ nữ của ngươi đang ở trong tay ta, ngươi hãy lập tức lui binh, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt.”

Triệu Cảnh Diễm nổi giận đến đỉnh điểm, cười lạnh đáp: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, lão vương gia tưởng ta sẽ sợ sao?”

“Ha ha ha!”

Lão Túc vương ngửa cổ cười lớn. Một đứa con trai của ông ta đã chết, một đứa con trai khác thì bị vây đánh, ông ta tính toán nhiều như vậy, dệt nên vô số cái lưới, cuối cùng lại tự chui mình vào rọ.

Còn muốn sống sao?

Lão Túc vương cười ra nước mắt, bàn tay cầm đao đưa ra phía trước, cổ của Thanh Hoàn lập tức rỉ máu.

“Cùng lắm thì chết chung thôi. Có nha đầu này chết cùng bản vương là đủ rồi. Lão Bát, ngươi có muốn đánh cược một ván với bản vương không?”

Ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm lạnh băng, lòng đau như cắt. Đánh cược một ván, sao hắn có thể đánh cược được. Trên đời này, đến bản thân mình hắn cũng có thể đánh cược, nhưng chỉ không nỡ đánh cược cô.

Lão Túc vương vô cùng nhạy bén, sự do dự trong phút chốc của Triệu Cảnh Diễm đã khiến ông ta hiểu rõ người con gái trong tay mình chính là lá bùa hộ mệnh lớn nhất của lão.

“Lão Bát à, bản vương đã cược đúng rồi, ngươi quả nhiên là một kẻ si tình.”

Cơn đau như bị dùi vào tim lan tràn, cuối cùng hóa thành tiếng quát chói tai: “Lão Túc vương, ông muốn thế nào?”

“Chẳng thế nào cả, lui binh, đầu hàng, ban chiếu chỉ bố cáo cho thiên hạ biết rằng, Thái tử hành thích vua, tội ác tày trời, đế vị do lão Túc vương kế thừa.”

“Khốn kiếp, lão tặc nhà ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Tưởng Hoằng Văn tức giận mắng to.

Lão Túc vương nhếch miệng, cười lạnh lùng, cây đao lại cứa lên trước nửa tấc, từng giọt máu chảy xuống, như rơi vào trái tim của Triệu Cảnh Diễm.

Loảng xoảng, Triệu Cảnh Diễm ném trường kiếm trong tay xuống, cúi đầu xuống thật thấp.

“Lão Túc vương, ông thắng rồi, ta nhận thua.”

“Triệu Cảnh Diễm!” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Nhặt kiếm của huynh lên, đừng để ta khinh thường huynh.”

Không biết từ khi nào, đôi mắt đen láy đó đã mở ra, sáng bừng như vì sao trên bầu trời. Sự quật cường, cứng rắn, quả cảm trong đôi mắt ấy khiến tất cả mọi người bên ngoài cổng thành đều phải run sợ.

Nhìn vào đôi mắt của cô, Triệu Cảnh Diễm không nói gì cả, cũng không nhặt kiếm lên, cứ như vậy chỉ nhìn cô. 

Thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời hắn là những tháng ngày quen biết, yêu thương cô, không có âm mưu, không có tính toán, không có hoàng quyền.

Sáng sớm tỉnh dậy, hắn lắng nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nghĩ bây giờ cô đang soi gương chải tóc, trong lòng lại có động lực vô tận.

Đêm đến đi ngủ, hắn thấy bóng cây đong đưa bên ngoài cửa sổ tựa vòng eo mềm mại như cành liễu của cô, mỉm cười đi vào giấc mộng, trong mơ đều là vẻ mặt lạnh nhạt của cô.

Nếu hắn nhặt thanh kiếm dưới đất lên, vậy cũng có nghĩa là hắn lựa chọn hoàng quyền, hy sinh toàn bộ sự tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình.

Đừng, Hoàn Hoàn, đừng tàn nhẫn như vậy, nếu không có nàng đứng bên cạnh ta, ta còn cần giang sơn này làm gì. Chẳng qua chỉ là một chiếc ghế lạnh lẽo mà thôi, nó không thể an ủi quãng đời còn lại của ta được.

Đôi mắt đầy tia máu của Cố Thanh Hoàn ánh lên tia sáng yếu ớt, một lát sau đã phủ lên một lớp hơi nước, mơ hồ không rõ.

Đình Lâm, những giây huynh chần chừ vì ta này đã đủ để chứng minh tình nghĩa mà huynh dành cho ta, như vậy là quá đủ rồi.

“Triệu Cảnh Diễm, huynh nhìn đi, bọn họ là binh lính của huynh, cũng là thần dân của huynh. Bọn họ liều mạng, đổ máu, chém giết vì huynh là để nghênh đón một minh quân, minh quân này sẽ khiến thiên hạ thái bình, văn hóa hưng thịnh, người già được quan tâm, trẻ nhỏ được dạy dỗ. Huynh là Thái tử, là Thái tử của thiên hạ, trong người huynh chảy dòng máu của Đại Chu, huynh không nên quẳng kiếm xuống vì một người con gái, mà phải nhặt nó lên vì thần dân của mình, chém chết loạn thần tặc tử, trả lại thái bình cho thiên hạ. Triệu Cảnh Diễm, huynh có nghe thấy không?”

Hắn không nghe thấy, không muốn nghe thấy.

Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Cảnh Diễm chảy ròng ròng xuống, răng cắn chặt môi, máu chảy xuống dưới. Không ai biết lúc này hắn phải trải qua sự đấu tranh như thế nào.

Giang sơn, người thương.

Người thương, giang sơn.

Ai có thể nói cho hắn biết, hắn phải lựa chọn như thế nào?

“Triệu Cảnh Diễm, Tiền gia và Thịnh gia đều chết trong tay của lão tặc này, huynh hãy nhặt kiếm lên, nhặt cung lên, ngắm vào ta, ngắm vào ông ta. Nếu huynh không trả giúp ta mối thù này, cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh.” Gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô gái, một dòng máu nhỏ chảy ra từ miệng cô. Sau khi la to một hồi, cuối cùng cô đã không thể cất lên bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng.

Nỗi đau đớn trong cơ thể dường như muốn nghiền nát cô thành bột mịn, nhưng cô không thể nhắm mắt, nhất định cô phải mở to mắt để nhìn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của lão tặc, từng nhát đao lăng trì trên cơ thể của ông ta.

Như vậy cô mới có thể an ủi người thân trên trời và linh hồn của bản thân.

Cô chầm chậm nghiêng đầu qua, trên gương mặt tái nhợt như một con quỷ nở ra một nụ cười châm chọc.

“Một mạng đổi một mạng, lão tặc, ông sợ rồi sao?”

Lão Túc vương giận tím mặt, giáng xuống mặt cô một bát tai, máu từ trong miệng cô chảy ra ngoài, vạch ra một đường cung thật đẹp.

Sau một bạt tai này, gương mặt từng xinh đẹp, sinh động của Thanh Hoàn chỉ còn lại vẻ chật vật.

Cô nhắm chặt mắt, hàng mi dài run rẩy, một giọt nước mắt to như trân châu tuôn rơi, làm tổn thương hai người đàn ông một trên, một dưới tường thành.

Sắc mặt của Triệu Cảnh Diễm u ám, hắn khom người xuống, nhặt trường kiếm lên.

Trường kiếm vung lên, ánh lên tia sáng choang, lúc này trái tim của hắn đã lạnh băng, không còn chút hơi ấm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN