Thịnh Thế Kiều Y - Chương 414: Hoàn hoàn, nàng chắc chưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Thịnh Thế Kiều Y


Chương 414: Hoàn hoàn, nàng chắc chưa


Triệu Cảnh Diễm cúi đầu nhìn cô, dưới ánh trăng, gương mặt của cô như hòn ngọc đã được mài giũa, khiến người ta rung động, khó diễn tả thành lời. Hắn mỉm cười, ung dung nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô rồi gật đầu một cái.

“Ta đi đây, nàng đừng tiễn.”

Cố Thanh Hoàn mỉm cười gật đầu. Mãi đến khi vạt áo màu vàng biến mất ở chỗ khúc quanh, nụ cười trên mặt cô mới dần biến mất.

Trần Bình bước ra từ góc tối, trầm giọng thưa: “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Cố Thanh Hoàn thản nhiên đáp: “Không vội, đợi Thất gia đi cũng không muộn.”

Đêm khuya.

Giờ Sửu.

Một chiếc xe ngựa đi ra từ cửa sau Thanh phủ, thẳng tới thành Bắc. Xe đi qua Tứ Bài Lâu, một người một ngựa đứng dưới cổng.

Mắt người nọ sáng lên khi thấy xe tới, dưới chân dùng sức, ngựa đi chầm chậm.

Vừa thấy thế, Trần Bình điều khiển xe đuổi theo ngay sau đó.

Xe đi được nửa chung trà thì tới cửa thành Bắc, người nọ xoay người xuống ngựa, lấy thẻ bài trên lưng quần cho thị vệ giữ cửa nhìn. Ngay sau đó, cửa thành từ từ mở ra.

Ra khỏi cửa thành, xe ngựa chạy rất nhanh, sau nửa canh giờ thì đi tới một chỗ rừng rậm.

Xe đi xuyên qua rừng, dừng lại bên dòng suối xanh ngắt nằm sâu trong rừng.

Nhìn ngôi mộ nằm lẻ loi ở cách đó không xa, Cố Thanh Hoàn chậm rãi tiến lên, mỗi một bước đều đi rất chậm.

Ngôi mộ hiện ra dưới ánh trăng, tấm bia đá ánh lên sắc xanh thăm thẳm, không khắc lấy một chữ nào, nước mắt Cố Thanh Hoàn rơi xuống.

Dương Nhuệ đi lên trước, nhìn cô gái bên cạnh, nói bằng giọng khàn khàn: “Trên bia lúc trước khắc bốn chữ – Mộ của vợ ta. Sau đó hắn để thư lại cho ta, nói nếu hắn bỏ mình, xin chôn hắn ở nơi này rồi xóa chữ trên bia đi. Hắn nói hắn không muốn để người khác quấy rầy sự thanh tịnh của hai người họ.”

Cố Thanh Hoàn quỳ sụp xuống, tay chạm lên tấm bia, nhẹ nhàng sờ từng chút một.

Có lẽ trước đây thật lâu, tay của hắn cũng từng xoa nhẹ tấm bia này, nhớ nhung người người nằm dưới đó.

Nhìn động tác của cô, Dương Nhuệ trầm mặc một lúc, sau đó quay người lấy bọc quần áo từ trên lưng ngựa rồi đặt xuống trước mộ.

“Đây là đồ trong thư phòng hắn, hắn bảo ta giao lại cho cô. Ban đầu Tô gia không chịu, sau đó ta tốn chút bạc thì lại chịu. Ân Đại Mi điên rồi, đứa bé kia không phải của Tử Ngữ, song Tô gia không biết điều đó, chỉ mong ngóng đứa bé đó ra đời, thừa kế tước vị của Tử Ngữ.”

Tô Tử Ngữ cứu mạng Hoàng hậu tương lai, Hoàng đế phong hắn làm Nghĩa Dũng hầu, có thể thừa kế ba đời. Tô gia thất bại thảm hại, chỉ còn dựa vào cái tước hầu này để bảo vệ vinh hoa phú quý của toàn tộc.

Cố Thanh Hoàn làm như không nghe thấy, chỉ sờ từng tấc một. Hai người ngủ bên trong này, một là hắn, một là bản thân cô.

Bọn họ chia lìa tám năm, hôm nay đã được trùng phùng.

Tô Tử Ngữ, bây giờ huynh đang ở đâu. Phải chăng đã đi ngang qua cánh đồng hoa bỉ ngạn, thấy được sông Vong Xuyên, Mạnh Bà vẫn mang dáng vẻ thần bí như vậy sao?

Huynh sẽ chờ ta, hay là sẽ uống canh Mạnh Bà… Nước mắt Thanh Hoàn rơi như mưa.

Ông trời đùa giỡn bọn họ.

Hắn tới, cô đi, gặp nhau rồi lại bỏ lỡ nhau.

Tám năm sau, bọn họ gặp lại, kết quả… vẫn bỏ lỡ nhau.

Tử Ngữ, kiếp sau huynh nhất định phải tìm được ta. Mặc kệ sống hay chết, huynh đều phải dùng sức níu tay ta lại, không bao giờ được buông ra.

Kiếp sau, ta sẽ không làm tiểu thư gia tộc, huynh cũng đừng làm công tử thế gia. Chúng ta ở một thôn xóm sâu trong núi, là hàng xóm chỉ cách một bức tường, ta gọi huynh là đại ca, huynh kêu ta là muội muội.

Qua mười sáu tuổi, chúng ta thành thân. Ta sẽ ở nhà dệt vải, nuôi gà, nuôi heo, sinh con dưỡng cái cho huynh. Huynh vào rừng núi săn thú, ra ruộng trồng trọt, kiếm tiền nuôi gia đình…

Từ trong ngực truyền đến cơn đau như dao đâm vào tim, Cố Thanh Hoàn không cách nào nghĩ thêm nữa. Cô bịt chặt miệng lại, chỉ sợ sẽ đánh thức đôi phu thê đang yên giấc trong mộ.

Hồi lâu, cô xoay người, đầu ngón tay mở nút thắt của bọc quần áo ra, ánh mắt chợt dừng lại.

Cây trâm của cô, khăn tay của cô… chiếc lá, hà bao, ngọc bội cô tặng hắn… Tờ giấy hắn nắm tay cô viết…

Cố Thanh Hoàn không còn chút sức lực nào, dựa người lên tấm bia mộ, nhìn vào một thế giới khác ở nơi sâu thẳm trên bầu trời, mặc cho nước mắt lăn dài.

Dương Nhuệ nhìn người con gái đang đau đớn này, khẽ thở ra một hơi rồi xoay người rời đi.

Gã cảm thấy giờ phút này mình muốn uống một vò rượu mạnh, sau đó đến rừng trúc sau núi Thần Cơ Doanh, cầm lấy trường kiếm trước đây của bạn tốt, múa một trận cho thỏa thích.

Lúc trời sáng, Cố Thanh Hoàn về trong phủ, vẻ mặt đã bình tĩnh như trước.

Cô gọi Tiền Phúc và Nguyệt nương tới, chủ tớ ba người đóng kín cửa nói chuyện.

Không có ai biết bọn họ đã nói gì. Nhưng đám Xuân Nê, Ngân Châm lại phát hiện ra rằng, lúc Tiền Phúc và Nguyệt nương ra ngoài thì hai mắt đều đã đỏ lên, hình như đều đã khóc.

Ngày kế, Trần Bình phụng lệnh đưa thư đến trong quân. Đi đi về về, thời gian đã đến mùa Đông, chỉ còn bốn tháng nữa là đến ngày đại hôn của đế hậu.

Mười Một tháng Mười một, sinh thần Thanh Hoàn.

Sáng sớm, trong cung ban thưởng tới, Cố Thanh Hoàn chỉ mặc y phục đơn giản, vào phòng khách tạ ơn.

Tiếp đó, người tới Thanh phủ chúc thọ nhiều không kể xiết, Thanh Hoàn ra lệnh cho Tiền Phúc và Nguyệt nương xử lý, còn mình thì vào thư phòng.

Lúc chạng vạng, Lưu tẩu sử dụng tất cả tài nghệ của mình làm mấy bàn tiệc. Cố Thanh Hoàn lệnh cho người trong cả Thanh phủ, không phân biệt tôn ti địa vị cao thấp, cùng nhập tiệc uống rượu.

Ngồi trên bàn chủ lần lượt là vợ chồng Sử Lỗi, Tùng Âm, Tưởng Hoằng Văn, vợ chồng Cố Thanh Chỉ.

Thanh Hoàn là thọ tinh, hoàn toàn thay đổi thái độ, luân phiên kính mỗi người một chén rượu nhạt. Kính xong một vòng, đôi mắt cô đã mơ màng hơi say, được Nguyệt nương đỡ vào trong phòng. Mọi người đều cười Thanh Hoàn tửu lượng không tốt.

Vào trong phòng, Cố Thanh Hoàn đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô cho đám nha hoàn lui xuống, lệnh Nguyệt nương chải tóc cho cô.

Nguyệt nương cầm khay đến gần, xõa tóc tiểu thư, nhẹ nhàng chải hai bên tóc mai, nghìn sợi tóc, cột tóc mây, cài cây trâm, cài bộ diêu, trang điểm, dặm chút phấn, xoa chút son…

Chốc lát sau, thiếu nữ trong gương như ánh trăng chiếu xuống dòng sông, xinh đẹp như ráng chiều, rung động lòng người.

Nguyệt nương thất thần nhìn cô, môi mấp máy mấy cái, cuối cùng biến thành thở dài.

Cố Thanh Hoàn dắt tay bà, ngước mắt cười nói: “Đi chuẩn bị đi.” Giờ Tuất hai khắc, có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến. Con ngươi Thanh Hoàn sáng lên, cô xách váy lên, bước ra khỏi viện nghênh đón.

Nơi cửa viện rất tối, chỉ đốt hai ngọn đèn lồng. Thiếu nữ bước ra từ trong ánh sáng mờ ảo, trên người mặc một bộ váy đỏ, xinh đẹp mà rực rỡ.

Triệu Cảnh Diễm nhìn đến ngơ ngẩn, hai mắt sáng ngời.

Vốn tưởng rằng cô lạnh lùng như sương tuyết, chỉ có màu sắc mộc mạc mới có thể tôn vẻ đẹp của cô lên. Hắn chưa từng nghĩ cô mắc sắc đỏ lại xinh đẹp thế này, thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành.

Cố Thanh Hoàn cười khẽ, bước tới dắt tay của hắn, chầm chậm đi vào trong phòng.

Bàn tay nam tử thon dài trắng nõn, mang theo sự ấm áp. Chỉ đi vài bước, chủ nhân bàn tay dường như đã tỉnh táo lại, ngửa tay lại, bao bọc tay cô vào trong lòng bàn tay của mình.

Vào trong phòng, ánh sáng chợt sáng lên, nến đỏ nhấp nháy, hương thơm bay ra. Cái bàn tròn nhỏ trong phòng đặt mâm cơm, vài món ăn, một bầu rượu trắng.

Triệu Cảnh Diễm hơi hốt hoảng, tay dùng chút lực, Thanh Hoàn đã ngã vào trong lồng ngực hắn.

“Hoàn Hoàn, tối nay phòng này hình như hơi khác.”

Thanh Hoàn ngước mắt, khẽ cười: “Người thì sao, người thì khác cái gì?” 

Triệu Cảnh Diễm cúi đầu nhìn cô, ngón tay nhẹ vuốt gò má cô, trong lòng dâng lên ý ngọt dịu dàng: “Người thì vẫn là người trong lòng kia thôi.”

Cố Thanh Hoàn ôm lấy hắn. Giống như trước, cô tựa mặt vào ngực hắn, chỗ đó là nơi tim hắn đập.

“Đình Lâm, ta muốn một sinh thần không giống trước đây.”

Con ngươi Triệu Cảnh Diễm sáng lên, lòng không yên mà nhảy lên thình thịch. Hắn cũng không dám nghĩ đến hướng đó, cẩn thận hỏi dò: “Không giống thế nào?”

Cố Thanh Hoàn cười tươi xinh đẹp. Cô chạm ngón tay vào lồng ngực hắn, ngón tay từ ngực chầm chậm đi lên, cuối cùng dừng lại ở trên môi người đàn ông, dịu dàng vuốt ve, vẽ lại dáng hình đôi môi đẹp mắt của hắn.

“Đám cưới trong cung là cho thiên hạ xem. Tối nay ta chỉ muốn vì hai ta.”

“Ầm”, Triệu Cảnh Diễm ngây dại. Hắn dùng sức ôm lấy cô, lực tay hơi mất khống chế, gần như muốn đưa cô khảm vào trong thân thể của mình.

“Hoàn… Hoàn… Nàng chắc chứ?”

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn mơ màng, đôi môi khẽ mở. Cô đưa tay ôm cổ hắn, giọng nói hơi run rẩy: “Ta chắc chắn.”

Con ngươi Triệu Cảnh Diễm như chứa ánh lửa. Hắn không nói gì thêm, đôi môi đã bao lấy đôi môi mát lạnh của cô.

“Đợi chút.”

“Hoàn Hoàn, nàng hối hận sao?” Cơ thể Triệu Cảnh Diễm run rẩy, hắn thì thầm bên tai cô.

Cố Thanh Hoàn dắt tay hắn, cười thấp rồi chỉ vào rượu trên bàn, xấu hổ đáp: “Còn chưa uống rượu giao bôi.”

Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, kéo Thanh Hoàn ngồi trên chân mình. Hắn cầm chén rượu đưa vào tay cô, lại bưng một chén lên, cụng vào chén trong tay cô một cái.

“Một chén này là mừng sinh thần nàng. Sau này, mỗi một lần sinh thần của nàng, ta đều sẽ bầu bạn bên cạnh.”

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn, nghịch ngợm cười một tiếng: “Quà đâu?”

Con ngươi Triệu Cảnh Diễm ấm dần, hắn lên tiếng gọi: “A Ly!”

A Ly cúi thấp đầu đi vào, để một cuộn tranh xuống.

“Hôm nay trẫm không về cung, ngươi đi sắp xếp.”

“Vâng, Hoàng thượng!” Bước chân A Ly hơi khựng lại, sau đó cậu xoay người rời đi.

Trong phòng không còn người ngoài, Cố Thanh Hoàn đứng dậy mở quyển trục ra. Khuôn mặt cô gái trong tranh rõ ràng đến từng đường nét, ánh mắt đong đầy tình ý nhìn người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông kia mặc áo xanh, với nụ cười khẽ trên môi, lúc ấy đã hoàn toàn đắm chìm trong sự quyến luyến của cô gái.

Triệu Cảnh Diễm từ phía sau ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm vai cô: “Bức tranh trước đó đã bị bẩn, ta vẫn luôn muốn vẽ bức mới.”

“Chỉ dựa vào tưởng tượng đã có thể vẽ ra?” Cố Thanh Hoàn nghi hoặc.

Triệu Cảnh Diễm đưa tay để bức tranh xuống, lại xoay người cô lại, kéo tay cô đặt trên ngực hắn: “Đều ở trong đây.”

Sức lực khắp người Cố Thanh Hoàn như bị rút đi. Cô si ngốc mà nhìn người đàn ông trước mặt, khóe mắt ươn ướt.

Mấy tháng nay, cho dù là mưa gió, cho dù bận rộn nhiều việc, đêm xuống hắn luôn lặng lẽ đến viện này, cho dù thời gian chỉ đủ để liếc nhìn cô một cái.

Hắn nói tất cả vui vẻ của hắn đều là cô ban cho, nếu ngay cả một cái liếc mắt này cũng không thấy được, hắn sẽ mất ngủ.

Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng chạm vào mũi cô: “Sao lại khóc?”

Cố Thanh Hoàn vuốt mặt mình mới nhận ra nước mắt đã chảy từ bao giờ, bèn oán giận đáp: “Đều do huynh chọc ta?”

“Được được, đều là lỗi của ta. Đến đây đi nương tử, chúng ta uống rượu giao bôi này xong, ta nhất định cho nàng một sinh thần không giống trước đây.”

Cố Thanh Hoàn xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn chủ động cầm chén rượu lên, ngóng nhìn hắn.

Nửa bên gò má của hắn bị ánh sáng mờ tối bao trùm. Đột nhiên cô nhớ tới năm ấy, khi sắp rời Kinh đi tới Tây Bắc, hắn đã bày tỏ với cô trong noãn các. Ánh mắt của cô không biết đặt đâu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt hắn, càng nhìn, cơn đau trong lòng càng nhiều hơn.

Hóa ra từ khi đó cô đã động lòng rồi.

Triệu Cảnh Diễm thấy cô si ngốc nhìn mình, trong lòng bỗng thấy phơi phới. Hắn vòng tay qua cánh tay cô, từ từ ngửa đầu lên nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào mặt cô, đồng thời uống cạn chén rượu.

Uống xong, hắn khẽ cười rồi bế ngang Thanh Hoàn lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN