Thịnh Thế Phong Hoa - Quyển 1 - Chương 29: Lại thấy “Nam nhân qua đường” (canh hai)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thịnh Thế Phong Hoa


Quyển 1 - Chương 29: Lại thấy “Nam nhân qua đường” (canh hai)


Thanh âm sàn sạt thanh không ngừng vang lên, ba hắc y nam tử xuất hiện ở trước mặt ba người Bạch Phong Hoa, bảo kiếm trong tay ba người lóe hàn quang, trên mặt là một chiếc khăn màu đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ánh mắt như hổ rình mồi nhìn ba người Bạch Phong Hoa .

“Cường đạo?” Đồng Hòa Vương nhíu mày đoán.

“Cường cái rắm, huynh có gặp cường đạo nào mặc quần áo tốt như vậy chưa? quần áo trên người bọn họ đều thuộc hàng tốt nhất. Cường đạo sẽ mặc loại quần áo này đi ra đường sao?” Bạch Tử Mặc tức giận lập tức mắng Đồng Hòa Vương một phen.

Bạch Phong Hoa vừa nghe, trong lòng cũng vừa động, không nghĩ tới Bạch Tử Mặc tại thời khắc này cư nhiên còn có thể bình tĩnh quan sát như vậy.

“A đúng, đúng!” Đồng Hòa Vương đánh giá ba hắc y nhân đối diện, híp mắt lại, bỗng nhiên nói, “Quần áo của những người này, sao lại giống như…”

“Lên!” Đối phương thấy Đồng Hòa Vương sắp nói toạc ra huyền cơ, sợ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử, quát một tiếng liền huy kiếm vọt đi lên.

“Ta tin huynh! Đến rồi kia!” Bạch Tử Mặc ngao ngao kêu to, huơ kiếm ngăn cản, lắc mình một cái liền ngăn ở trước mặt Bạch Phong Hoa, kêu to, “An Thiếu Minh, huynh đứng cho vững, che cho chúng ta đi!”

“Ta tin ai đây, huynh có phải là người hay không? Bảo ta thay huynh đánh là sao!” Đồng Hòa Vương cũng oa oa kêu to, mặc dù là đang nháo, nhưng động tác trên tay lại rất nghiêm túc, trong nháy mắt phát ra chiến khí màu trắng, đem công kích trước mắt đón đỡ.

Giờ phút này, đầu óc Bạch Phong Hoa lại nhanh chóng suy nghĩ, một ý niệm trong đầu đã muốn như ẩn như hiện. Những người này, tựa như Tử Mặc nói, tuyệt đối không phải cường đạo, vì họ không có thừa dịp Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương nói chuyện vừa rồi mà đánh lén, hơn nữa, công kích hiện tại với Đồng Hòa Vương cùng Tử Mặc tựa hồ cũng chứng tỏ họ đang bảo trì lực lượng.

Thử sao?

Muốn thử ai?

Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh, là muốn thử mình sao!

Là ai? Là ai muốn thử mình? Chuyện của Triêu Dương công chúa khiến cho ai hoài nghi hay là chuyện khác khiến cho người hoài nghi? Trong đầu Bạch Phong Hoa nhanh chóng hiện lên ý niệm này, nhưng lại thủy chung không có đáp án.

Ba hắc y nhân này, chiến khí tựa hồ đều không thua kém lục cấp, tuy rằng gắt gao ngăn chặn Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương, nhưng không có ra sát chiêu. Mà là từng bước ép sát, đem đối tượng công kích dời về phía mình, mà mỗi khi lùi về phía sau, Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương sẽ lấy hết sức ngăn trở. Chiến khí của Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương đều ở cấp năm cao nhất, kém một ít nữa là đến cấp sáu. Mà đối phương vẫn không có hạ sát thủ, mà vẫn thủ hạ lưu tình. Vẫn giằng co mãi, đối phương tựa hồ cũng thực nóng vội.

“Các ngươi là do ai phái tới! Lớn mật! Cư nhiên dám ám sát bổn vương, các ngươi là ám vệ của ai? !” Đồng Hòa Vương đã đoán ra thân phận ba hắc y nhân trước mắt, lớn tiếng quát.

Nghe Đồng Hòa Vương nói như vậy, làm cho ba hắc y nhân lại càng nóng vội hơn. Mà trong lòng bọn họ càng hối hận, không thể tưởng được cư nhiên quần áo trên người bọn hắn khiến cho đối phương đoán ra thân phận bọn họ. Về sau làm sao mình phục mệnh chủ tử đi làm việc được nữa? Khi trở về, chuyện thứ nhất muốn đề nghị với chủ tử, là quần áo của bọn họ về sau không thể dùng loại vải chuyên dụng của cung đình!

Ba hắc y nhân trao đổi ánh mắt cho nhau, cư nhiên đồng thời bay lên trời, kiếm chiêu biến ảo ở không trung, nổi lên kiếm hoa sắc bén, chiến khí màu trắng sáng lạn chói mắt, mũi kiếm hướng thẳng Bạch Phong Hoa!

Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương biến sắc, kiếm chiêu này thực lực của bọn họ hiện tại không thể ngăn cản được! Bạch Tử Mặc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chắn ở trước mặt Bạch Phong Hoa, chuẩn bị vì nàng đỡ lấy một kiếm, mà Đồng Hòa Vương cũng muốn vì Bạch Tử Mặc đỡ một kích này.

Bạch Phong Hoa cũng là dị thường bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên kéo Bạch Tử Mặc về phía sau, rút ra bảo kiếm của mình bên hông, chuẩn bị đón nhận.

Nhưng mà ngay tại lúc điện quang sáng lên dị thường, dị biến lại nổi lên!

Ba hắc y nhân bỗng nhiên hai mắt trợn lên, giây tiếp theo cương (dạng như đứng yên) ở giữa không trung, sau đó như hoa lê rơi rụng, “Phốc phốc phốc” trực tiếp rớt xuống đất, tiếp theo là nằm yên bất động .

“Hả?” Đồng Hòa Vương kinh ngạc nhìn ba hắc y nhân nằm trên mặt đất bất động, trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu. Đây là kiếm chiêu gì đây? Nằm Thức?

Bạch Tử Mặc cũng vội vàng kéo Bạch Phong Hoa qua, sau đó nhìn ba hắc y nhân bất động, há to miệng, ba người kia làm cái gì vậy?

Vẻ mặt Bạch Phong Hoa cũng ngưng trọng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước cách đó không xa, khẽ chu môi, cúi đầu chậm rãi nói “Đa tạ cứu giúp.”

Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương thế này mới cảnh giác, hai người lập tức ngẩng đầu, liền thấy ở cách đó không xa phía trước bọn họ, một nam nhân đang đứng, một nam nhân áo trắng siêu cấp đẹp trai! Là nam nhân này ra tay cứu bọn họ?

Bạch Tử Mặc nhìn tuyệt đại nam tử trước mắt, khóe miệng run rẩy, trong lòng khó chịu, cho dù bị người này cứu hắn cũng không thích! Trong thiên hạ làm sao có thể có nam nhân còn đẹp hơn mình. Đẹp còn chưa tính, bộ áo trắng phiêu diêu theo gió, trên gương mặt biểu tình lãnh khốc, bên hông là một cây sáo xanh biếc, lông mày mang theo khí phách thản nhiên cùng tự tin, cả người đều tản mát ra một loại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng là sao đây? Hơi quá đáng rồi nha!

Đồng Hòa Vương thu hồi bảo kiếm, cũng chắp tay nói lời cảm tạ “Tại hạ là Đồng Hòa Vương của Đông Mộc quốc, đa tạ vị hiệp sĩ này đã ra tay cứu giúp, xin hỏi tôn tính đại danh của hiệp sĩ, thuận tiện cho tại hạ đáp tạ.”

Vẻ mặt nam tử áo trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nhìn thoáng qua bên này, còn chưa kịp nói chuyện, phía sau lại có động tĩnh vang lên. Một trận gió thổi qua, lại trong nháy mắt, sau lưng nam tử áo trắng đã đứng bốn nam tử khí thế bất phàm Bốn gã nam tử đều mặc một thân trang phục lục nhạt, đai lưng tơ vàng bên hông thêu một loại hoa văn giống nhau, bên hông bọn họ đều đeo một thanh bảo kiếm bất phàm. Bốn người không thèm chớp mắt nhìn sang bên này, giống như đoàn người của Bạch Phong Hoa không tồn tại.

“Công tử, không tìm được tung tích nó .” Lục y nam tử cầm đầu bẩm báo .

“Tiếp tục tìm.” Nam tử áo trắng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Dạ!” Bốn người cùng lĩnh mệnh, một trận gió thôi qua, lại biến mất không thấy tung tích.

“Không cần khách khí.” Nam tử áo trắng thế này mới quay đầu, nhìn Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu nói ra một câu, không đợi đoàn người Bạch Phong Hoa nói gì, đã biến mất không thấy hình bóng.

Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương hai mặt nhìn nhau, trong mắt hai người tràn ngập kinh nghi. Nam nhân này, cùng bốn nam tử tùy tùng kia, rốt cuộc là loại người nào? Thực lực cư nhiên có thể cường đại đến mức này! Tuyệt đối bằng một cao thủ siêu việt của Đông Mộc quốc ! Bọn họ rốt cuộc là ai? Đến Đông Mộc quốc làm gì?

Bạch Phong Hoa nhìn phía trước, ánh mắt mang chút sương mù. Nam tử áo trắng này, chính là “nam nhân qua đường” ngày ấy ở rừng cây nhỏ sau học viện gặp được. Những người đó gọi hắn là công tử, hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong này? Vì sao phải cứu mình?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN