Thịnh Thế Tiểu Thư
Chương 8: Hứa gia
“Mày đi la cà ở đâu mà giờ này mới lết xác về đấy?” Lôi Hành Liệt vừa mới thay giày xong thì từ trong nhà bếp đã truyền ra một giọng nói đầy chanh chua của người phụ nữ, giọng nói bén nhọn, vô cùng chói tai, ngôn từ như vậy đối với một đứa trẻ mà nói cũng là khó nghe, nhưng mặt cậu vẫn không đổi sắc mà đi vào nhà, hiển nhiên là đã quen với chuyện này.
“Mày bị điếc à? Không nghe tao hỏi hay sao?!” Không nghe thấy tiếng trả lời, người phụ nữ từ trong bếp đi ra, bà khoảng hơn ba mươi tuổi, bởi vì không thường xuyên chăm sóc cho bản thân mà nhìn bề ngoài lại giống như bốn mươi tuổi, thân hình hơi gầy, làn da khô ráp, một vài chỗ còn bị nứt nẻ, mái tóc bà ngắn ngang vai, được buộc tùy ý ở phía sau, trên người bà mặc một bộ đồ bộ ở nhà, đeo tạp dề ngang bụng, trên tay còn cầm chiếc giá nấu canh, nhìn bộ dạng của bà, hoàn toàn không có vẻ gì giống như là một bà chủ của một gia đình cả, ngược lại càng giống người ở trong nhà hơn.
Người phụ nữ này là mợ của cậu, cũng chính là mẹ của Hứa Diệc, gọi Thái Dung, năm nay ba mươi tuổi, bà xuất thân từ trong gia đình nông dân, quê hương của bà vốn dĩ là ở thành phố Y thế nhưng năm đó thành phố Y có một trận dịch bệnh, Chính phủ đưa ra sách lệnh khiến dân chúng đều phải sơ tán, cha mẹ Thái cũng đã mất trong trận dịch bệnh, Thái Dung liền lưu lạc một mình đến thành phố S, ở nơi này bà gặp được cha Hứa.
Đừng nhìn vẻ ngoài hiện tại của Thái Dung như vậy mà nhầm, mười một năm trước bà cũng là một người phụ nữ xinh đẹp thanh thuần, nếu không làm sao được cha Hứa coi trọng mà gả vào Hứa gia? Thái Dung có ngũ quan thanh tú dễ nhìn, cả người của bà ngoại trừ làn da có chút rám nắng ra thì cũng miễn cưỡng xem như là một mỹ nhân, bởi vì xuất thân từ nông thôn nên trên người mang theo một chút hơi thở thanh khiết, đôi mắt mơ hồ lộ vẻ ngây thơ, điều này khiến người sống quen với những cô gái thành phố như cha Hứa không khỏi chú ý đến, dưới sự theo đuổi nồng nhiệt của cha Hứa, một phụ nữ nhà quê như bà nhanh chóng bị hạ gục, sau cùng gả cho cha Hứa rồi mang thai Hứa Diệc.
Phụ nữ vốn là sinh vật dễ thay đổi, đặc biệt là những người xuất thân từ nông thôn, chưa từng nhìn thấy cảnh đô thị phồn hoa như Thái Dung đây là dễ dàng thay đổi nhất, lúc đầu bà từ thành phố Y đến thành phố S vẫn còn lạ nước lạ cái, so với Y thị thì S đúng là một một nơi xa hoa lộng lẫy hơn nhiều, người thiếu hiểu biết như Thái Dung cũng biết nơi này vốn không có đất dung thân cho một người nhà quê như bà, cho nên khi cha Hứa ngỏ lời bà cũng là cam tâm tình nguyện đi theo cha Hứa. Thế nhưng sau khi đã quen với cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa này rồi thì tính tình của người phụ nữ này cũng bắt đầu thay đổi, thời gian mười năm đã tôi luyện cho người phụ nữ mới hai mươi tuổi này thành một cô gái không hiểu chuyện đến một người đàn bà chanh chua, tính toán chi li với mọi người, đặc biệt là khi Hứa gia phá sản.
“Chào mợ, con vừa mới đi học về.” Mặc dù ngày thường Thái Dung đối xử với cậu không tốt nhưng suy cho cùng đối phương cũng là trưởng bối, huống hồ hiện tại cậu đang ở trong nhà họ Hứa, nếu nghịch ý đối phương thì thứ chờ đợi cậu chính là lưu lạc đầu đường xó chợ.
Lôi Hành Liệt tuy còn nhỏ nhưng sống hoàn cảnh khốn khổ thế này, tư duy không khỏi phát triển hơn những đứa trẻ bình thường khác, đừng nhìn cậu nhỏ tuổi mà nghĩ cậu không biết gì, cậu biết rất nhiều là đằng khác, ở trong ngôi nhà này, địa vị của cậu là thấp nhất, ngay từ lúc mẹ cậu dẫn cậu về đây sống nương nhờ thì cậu đã biết, không thể chống đối những người này, nếu không cậu sẽ không có cơm mà ăn.
Lôi Hành Liệt cũng không hi vọng xa vời sẽ có một mái ấm gia đình, bởi vì những thứ cậu trải qua trong những năm gần đây đã hoàn toàn khiến cậu thất vọng về thứ mang tên là gia đình, cậu chỉ muốn có một bữa no để có thể sống qua ngày mà thôi.
“Giờ này mấy giờ rồi mà mày mới về hả?” Thái Dung liếc mắt nhìn bộ dạng gầy gò của cậu, đôi mắt thoáng qua tia phiền chán, giọng điệu không khỏi cay nghiệt hơn vài phần: “Mau đi giặt hết đám đồ trong phòng rồi còn lau dọn nhà cửa, nhà bao nhiêu việc mà lại la cà suốt ngày, không có chút ý tứ về thân phận của mình gì cả.” Dứt lời còn không đợi cậu đáp lại bà liền quay người vào bếp, bỏ mặc cậu một mình đứng đó, Lôi Hành Liệt đứng ở giữa nhà khoảng chừng một phút sau mới bắt đầu động.
Hứa gia cũng không phải gia đình giàu có gì, có lẽ trước kia là nhưng hiện tại thì không, nơi mà nhà họ Hứa đang ở là một khu chung cư cũ kĩ đã xuống cấp, bởi vì đã xuống cấp cho nên tiền mua nhà ở nơi này rất rẻ, ít nhất thì đối với những người bình dân làm lụng kiếm sống qua ngày thì đây đúng là một con số bọn họ có thể gánh vác được. Có câu “Tiền nào của nấy”, nhà xuống cấp mà giá rẻ thì diện tích cũng chẳng được bao lớn, vừa đủ cho một nhà ba người, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, hai phòng ngủ và một nhà kho, phòng ngủ lớn tất nhiên là để dành cho vợ chồng Hứa gia, phòng còn lại thì được Hứa Diệc độc chiếm, còn Lôi Hành Liệt… chỉ có thể ngủ ở nhà kho.
Nhà kho không lớn, chỉ to hơn nhà vệ sinh một chút, so với phòng ngủ của Hứa Diệc thì không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần, bất quá đối với một đứa trẻ như cậu mà nói thì nhiêu đây cũng là quá đủ, Lôi Hành Liệt không thích ở cùng người khác, cậu có sức chiếm hữu rất mạnh, bất kì đồ vật nào của cậu ai cũng không được đụng vào. Lúc mới đến Hứa gia Hứa Diệc đã lấy trộm di vật mà mẹ cậu để lại, sau khi phát hiện Lôi Hành Liệt đã đánh cho Hứa Diệc một trận, Hứa Diệc ăn đau bèn trả đồ vật cho cậu, một bên chạy đi méc cha Hứa để cậu bị đánh đến thừa sống thiếu chết, nằm trên giường hôn mê hơn một ngày đêm mà không ai chăm sóc, cuối cùng qua ngày thứ hai cậu đã tỉnh dậy, có vẻ như mạng cậu lớn đến nổi Thần Chết cũng không muốn mang đi. Trải qua chuyện đó, Lôi Hành Liệt bắt đầu thu liễm tính tình của mình lại, trước kia cậu có mẹ che chở, sẽ không ai bắt nạt cậu nhưng bây giờ mẹ cậu đã không còn, cậu lại nương nhờ ở đậu người khác, cuộc sống tất nhiên là không còn như xưa, trận đánh đập này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nếu sau này cậu còn sống tùy tính như thế, thứ chờ đợi cậu không đơn giản chỉ là vài roi này, dường như Lôi Hành Liệt đã trưởng thành sau một đêm.
Lôi Hành Liệt bắt đầu trở nên hiểu chuyện, cậu không còn gây gổ cũng Hứa Diệc nữa mà trở nên nhường nhịn Hứa Diệc, đối với lời châm chọc và coi khinh của Hứa Diệc xem như không thấy, ngày thường cậu cung phụng Hứa Diệc như thiếu gia của mình, mà cậu chỉ là một tùy tùng thấp kém, bởi vì cậu biết trong nhà này Hứa Diệc chính là vua, vợ chồng Hứa gia đối với Hứa Diệc yêu thương nuông chiều, chỉ cần không đối đầu với Hứa Diệc thì cậu chắc chắn có thể sống yên ổn qua ngày. Cho dù bề ngoài Lôi Hành Liệt có biểu hiện ngoan ngoãn và cam chịu thế nào thì sâu bên trong nội tâm của cậu vẫn khó mà có thể thay đổi, lòng chiếm hữu của cậu vẫn rất lớn, cậu không cho phép ai bước chân vào lãnh địa của mình, mỗi khi có người xâm phạm, cậu liền như một con sói con nhe nanh múa vuốt, nhưng sói con biết bản thân không thể tiếp tục như vậy, nếu không sẽ có một ngày răng nanh và móng vuốt của cậu sẽ bị người khác bẻ mất, đến lúc đó cậu chỉ là một con chó nhỏ không có sức kháng cự, cho nên cậu học cách kìm chế bản thân. Ở trong ngôi nhà này Hứa Diệc là lớn nhất, cậu biết bản thân mình không thể chống lại Hứa Diệc, vì vậy cậu bắt đầu không quý trọng đồ vật của mình, kể cả di vật duy nhất mà mẹ cậu để lại cậu chẳng bận tâm đến, cho dù Hứa Diệc có phá hỏng nó đi chăng nữa hay dùng nó để khiêu khích cậu thì cậu cũng không tức giận, Hứa Diệc thấy vậy nhiều lần cũng sinh ra nhàm chán, cũng không có tìm đến cậu gây sự nữa, lúc này cậu mới yên tâm cất di vật của mẹ cậu đi.
Vì sao ngay từ đầu cậu không giấu di vật đi?
Dựa vào tính tình của Hứa Diệc, thứ không có được cậu ta sẽ càng muốn có, Lôi Hành Liệt có thể lựa chọn giấu đi di vật mà mẹ cậu để lại nhưng một ngày Hứa Diệc tìm ra nó, hậu quả thế nào cậu không cần đoán cũng biết. Ngôi nhà này là sở hữu của họ Hứa, Hứa Diệc lại là tiểu thiếu gia nhà này, cho dù nhà kho là nơi ở của cậu nhưng chỉ cần Hứa Diệc muốn vẫn có thể ra vào bình thường, thậm chí những đồ vật trong này chỉ cần Hứa Diệc thích cũng có thể lấy đi, nếu cậu thể hiện rằng món đồ mà mẹ cậu để lại cho cậu là quan trọng thì Hứa Diệc đặc biệt muốn phá hủy, tâm tư thiếu niên phản nghịch vốn là như thế, cho nên Lôi Hành Liệt mới nhắm mắt làm ngơ, Hứa Diệc thấy thế sẽ dần mất hứng thú, không quan tâm đến món đồ đó nữa mà trả lại cho cậu.
Nhà kho vốn không lớn thế nhưng chiếm một nửa diện tích chính là số đồ bỏ của vợ chồng Hứa gia, người nghèo có một tâm lí là cho dù đồ hư không còn sử dụng được nữa thì cũng không chịu vứt đi mà cứ ôm khư khư giữ lấy, có lẽ là sợ tiếc của, cũng có thể là không nỡ. Trong lúc vợ chồng Hứa gia vắng nhà Lôi Hành Liệt thường xuyên đêm một ít đồ vật ở trong đám rác rưởi này ra ngoài, lúc đầu cậu định vứt đi nhưng sau đó suy nghĩ lại thì cậu quyết đem đi bán lại cho các xưởng đồ bỏ, mặc dù không có được bao nhiêu tiền nhưng đối với một đứa trẻ như cậu thì mấy đồng tiền này cũng rất cần thiếc. Cậu không dám bán những thứ đáng giá, mà chỉ bán những đồ vật linh tỉnh nhỏ nhặt, cậu sợ bị phát hiện, dựa vào tính tình của Thái Dung, một khi phát hiện ra chuyện này nhất định sẽ đánh chết cậu, may mắn là Thái Dung không có chú ý đến việc đồ vật trong kho ngày càng hao hụt, chỉ nghĩ rằng những thứ đồ bỏ không cần thiết đã bị bà hoặc cha Hứa vứt đi, mà không biết rằng có một cậu nhóc đang làm giàu từ việc đó.
Một gốc bên cạnh đống đồ rác rưởi của vợ chồng Hứa gia chính là lãnh địa của Lôi Hành Liệt, bởi vì căn phòng hơi nhỏ nên không thể đặt được một chiếc giường, cho nên cậu phải ngủ ở trên đất, lý do trên chỉ là lời nói dối tùy tiện được Thái Dung nghĩ ra mà thôi, sự thật chính là vợ chồng Hứa gia chẳng muốn tiêu tiền của mình để mua giường cho một thằng nhóc ăn nhờ ở đậu như cậu ngủ, dù sao tình cảnh hiện tại của Hứa gia cũng không còn như xưa, nếu không phải vì Lôi Hành Liệt mang một nửa huyết thống của Hứa gia, chỉ sợ cha Hứa cũng không cãi lại vợ mình mà nhận nuôi cậu.
Chỗ ngủ của cậu được trải một tấm thảm, tấm thảm này là cậu lấy từ trong đám đồ bỏ của Thái Dung, trước kia bà dùng tấm thảm để trải ở phòng khách nhưng dùng lâu rồi nên nó bị rách, rồi còn bị dơ một góc giặt hoài không ra, lúc này cha Hứa lãnh lương nên đã mua một tấm thảm khác, Thái Dung thấy vậy bèn vứt vào nhà kho, nhờ vậy mà được tiện nghi cho Lôi Hành Liệt. Lúc Lôi Hành Liệt mới đến, vợ chồng Hứa gia chỉ cho cậu một chiếc gối và chiếc chăn mỏng hơi cũ, vào mùa hè trong nhà rất nóng nên ngủ dưới đất đôi khi lại còn tốt hơn ngủ ở trên giường, bất quá vào mùa đông thì nhiệt độ giảm dần, ngủ lại dưới đất cũng coi như là một cực hình, cho nên cậu đã xin Thái Dung tấm thảm này để lót phía dưới, Thái Dung thấy tấm thảm cũ kĩ lại rách nát cho nên cũng không có keo kiệt mà cho cậu, nhờ vậy mà Lôi Hành Liệt có thể sống qua những ngày đông giá lạnh.
Ngoại trừ chỗ ngủ của cậu ra thì nơi này vẫn có đặt một chiếc bàn nhỏ, chiếc bàn cũ kĩ, trên đó còn dán hình siêu nhân đã phai nhạt, đây là chiếc bàn học của Hứa Diệc từng dùng, bởi vì Hứa Diệc cảm thấy nó đã cũ nên mới vứt đi, sau đó bèn làm nũng với Thái Dung để bà mua bàn mới cho mình, Lôi Hành Liệt không có tập vở hay đồ dùng học tập, cho nên những thứ đồ vật mà Hứa Diệc vứt bỏ, Lôi Hành Liệt đều tận dụng để bản thân dùng, cũng bởi vì vậy mà bị Hứa Diệc chê cười là “thằng nhặt rác”, Lôi Hành Liệt bị mắng đã quen cho nên cũng không có phản ứng lại lời Hứa Diệc nói. Trên bàn nhỏ được đặt một vài quyển sách mà cậu dùng tiền bán đồ trong phòng để mua ở tiệm sách cũ, cậu không có sách vở của lớp sáu, bởi vì Thái Dung không tình nguyện bỏ tiền ra mua cho cậu, trong tiềm thức của bà cậu là kẻ ăn nhờ ở đậu, lại không mang họ Hứa, bà cũng không có ý định nuôi lớn cậu, cho nên là không có nghĩa vụ phải mua sách cho cậu đi học, ngay cả việc cậu nhập học ở trường Tiểu học Hoa Nam bà cũng phản đối, chỉ là cha Hứa thấy cậu thi đầu vào được hạng nhất, không có tốn tiền học phí mới để cậu đi học, còn sách thì cậu mượn của thư viện, vở bài tập dùng để viết bài là những tờ giấy cũ được cắt dán thành, viết cũng là của Hứa Diệc vứt đi, cho nên ngày thường ở trên lớp Lôi Hành Liệt đều tranh thủ làm bài tập cho xong, bởi vì khi về nhà cậu sẽ không có thời gian làm bài tập.
Vốn dĩ Lôi Hành Liệt cũng có một chiếc cặp nhỏ để đến trường, đó là chiếc cặp cũ của Hứa Diệc, nhưng bởi vì ngày hôm qua bị một đám người chặn đánh, cặp của cậu bị dơ, dính nước mưa và một đống bùn đất, may mắn là tập bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là sau khi mang về thì nhận được sự trách móc của Thái Dung, nà chán ghét bảo cậu vứt chiếc cặp đi, bởi vì dính bùn nhiều như vậy thì cho dù dùng bao nhiêu nước cũng khó mà giặt sạch được, huống hồ chiếc cặp đã cũ kĩ lại rách nát, bà tất nhiên không muốn vì một thứ đồ bỏ này mà tốn thêm tiền nước. Hứa Diệc có rất nhiều cặp nhưng Lôi Hành Liệt chỉ có một chiếc cặp đó mà thôi, nếu không phải chiếc cặp đó đã cũ và rách đến nổi không dùng được nữa thì chưa chắc Thái Dung đã để lại cho cậu dùng, hiện tại Thái Dung bảo cậu vứt chiếc cặp này đi thì cậu chẳng còn cặp nào để đụng tập đến trường nữa, cho nên hôm nay cậu cầm vở bài tập đến trường, sau khi làm xong thì để ở dưới hộc bàn, ngay cả về cũng không có lấy, bởi vì Tiểu học Hoa Nam bảo an rất tốt, hơn nữa sau giờ học buổi sáng thì buổi chiều cũng không có lớp, cho nên cậu rất yên tâm khi để vở ở đó, chỉ là tình trạng này không thể tiếp tục kéo dài lâu hơn nữa được, năm sau cậu sẽ lên lớp sơ trung, vẫn là nên kiếm tiền để mua một chiếc cặp mới.
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc ở phòng mình, Lôi Hành Liệt nhanh chóng đi đến phòng của vợ chồng Hứa gia và Hứa Diệc thu dọn đồ dơ, sau đó đem bỏ vào thau, sau khi bỏ bột giặt và đổ nước vào thì cậu bắt đầu giặt giũ quần áo, đồ của Hứa Diệc không được giặt chung với mọi người, bởi vì cha Hứa đi làm mệt mỏi, quần áo sẽ rất hôi, mà quần áo của Hứa Diệc không những phải mới mà còn phải thơm tho sạch sẽ nữa, nếu không trong nhà sẽ có một trận ầm ĩ. Sức lực của cậu không lớn, cho nên giặt một đống quần áo chỉ qua nửa giờ đã khiến cậu mệt mỏi không thôi, sau khi xả và phơi lên rồi cũng đã qua một giờ trưa. Lôi Hành Liệt mang quần áo ra ban công để phơi, phơi xong thì cậu bắt đầu lau dọn phòng ngủ của vợ chồng Hứa gia, cha Hứa ngày thường đi làm đến tối mới về, quần áo mặc xong liền vứt ở đó, ngoài ra còn có vài hộp phấn, kem lăn lóc trên bàn của Thái Dung. Trước khi Lôi Hành Liệt xuất hiện, mọi chuyện trong nhà đều là do Thái Dung làm, cha Hứa thì phụ trách kiếm tiền, nhưng sau khi Lôi Hành Liệt dọn đến đây, Thái Dung ngoại trừ nấu ăn ra thì không đụng một chút nước vào tay, hết thảy việc trong nhà từ lớn đến nhỏ đều do cậu làm, nếu cậu làm không xong thì sẽ bị mắng, Thái Dung chỉ phụ trách đi chợ, nấu ăn một ngày ba bữa cho gia đình và chăm sóc Hứa Diệc. Cậu không dám chạm vào đồ vật lung tung, sợ Thái Dung sẽ nổi đóa, sau khi thu dọn phòng hai người xong thì cậu bắt đầu thu dọn phòng Hứa Diệc.
Hứa Diệc đi đến trường đều là một bộ dạng sạch sẽ tươm tất nhưng không ai biết rằng phòng ngủ của cậu lại là một nơi vô cùng bừa bộn, sáng sớm thức dậy Hứa Diệc không có sắp xếp lại chăn gối, để chăn gối lung tung khắp nơi, quần áo thì vứt đầy trên giường, tập vở lại bày đầy bàn, dưới đất còn có không ít đồ chơi chưa dọn, phòng ngủ lại chẳng khác nào nhà kho, mắc khoảng gần nửa tiếng cậu mới dọn xong phòng của Hứa Diệc, so với phòng của vợ chồng Hứa gia thời gian gấp ba lần!
“Thằng nhóc chết tiệt, mày đâu rồi?”
Lôi Hành Liệt từ phòng Hứa Diệc bước ra, nhìn thấy Thái Dung đeo tạp đê đứng ở phòng khách, ánh mắt dòm ngó xung quanh, rõ ràng là một bộ dáng đang tìm kiếm gì đó.
“Mợ, con vừa mới dọn phòng Hứa Diệc xong.” Lôi Hành Liệt đi trước giải thích, không phải tự nhiên cậu lại đi giải thích với Thái Dung, bởi vì lần trước Hứa Diệc mất đồ, khóc nháo một trận nói là cậu ăn cắp, Thái Dung liền tức giận cho cậu vài roi, từ nay về sau không được tùy tiện bước vào phòng của Hứa Diệc nếu không được sự cho phép của bà. Sự thật chính là Hứa Diệc có âm mưu từ trước, Hứa Diệc gọi cậu vào phòng, khoảng vài phút sau lại lấy cớ đuổi cậu ra ngoài, lúc đó cậu còn chưa hiểu Hứa Diệc định làm gì nhưng khi Thái Dung cầm roi đánh cậu, cậu cũng đã rõ, sau đó Hứa Diệc còn đi đến trước mặt cậu làm mặt quỷ, nói ai bảo thành tích ở trường cậu tốt quá làm chi, đến giáo viên chủ nhiệm lớp Hứa Diệc cũng lấy cậu ra so sánh với cậu ta, vì vậy mà Hứa Diệc tức giận, mới nghĩ ra mưu kế khiến cậu đi chịu đòn của Thái Dung.
Dưới ánh mắt châm chọc cùng khiêu khích của Hứa Diệc, Lôi Hành Liệt an an tĩnh tĩnh trở về phòng mình, cả ngày hôm đó cậu phải nhịn đói, hơn nữa còn phải chịu nổi đau về da thịt, nói cậu không câm hân là giả, nhưng cậu biết bản thân không thể chống đối lại Hứa Diệc, ngoại trừ nhẫn nhịn ra thì chỉ có thể là nhẫn nhịn.
Thái Dung nghe vậy không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, cũng không có mở miệng mắng chửi, chỉ nói: “Đi gọi Tiểu Diệc về ăn cơm.”
“Dạ.” Lôi Hành Liệt ngoan ngoãn nhận lệnh ra khỏi cửa, khu chung cư Hứa gia đang ở là một nơi đông người và phức tạp, phức tạp ở đây chính là loại người nào cũng có, bởi vì giá nhà ở đây rẻ cho nên hầu như bọn côn đồ đầu đường xó chợ cũng tập trung ở đây.
Nhà của Hứa gia nằm ở góc trong cùng của dãy hành lang, muốn xuống nhà phải đi qua năm, sáu cái nhà khác, bởi vì là buổi trưa, tất cả mọi người đều về nhà ăn trưa nên có vài cái nhà mở cửa, tiếng nói vang ra vô cùng náo nhiệt. Ở khu nhà này cũng có không ít trẻ con, khi chính sách dân số chưa ban ra thì mọi người đều sinh đẻ không có kế hoạch, đến khi chính sách đã ban ra thì đứa trẻ cũng đã sinh ra, ở nơi này nhà có ít trẻ thì là một, hai đứa, nhiều thì con số cũng lên khoảng bảy đến tám đứa, Hứa gia cũng là một trong số hộ có trẻ con ít nhất ở đây, ngoại trừ Hứa gia ra thì còn một nhà nữa chính là căn nhà đầu tiên ở cầu thang đi xuống, nhà của vợ chồng Giang gia.
Giang gia cũng là gia đình bình thường như Hứa gia, cha Giang đi làm công cùng với cha Hứa, còn mẹ Giang ngoại trừ ở nhà nội chợ ra thì bà cũng có công việc của riêng mình, bà bán vải ở ngoài chợ, cửa hàng vải đó là của mẹ bà để lại, mỗi tháng cũng thu được chút lợi nhuận, cuộc sống so với Hứa gia bên đây thì thư thả hơn nhiều, nguyên nhân là bởi vì Thái Dung không có đi làm, mà ở nhà ngồi đợi chồng kiếm tiền về nuôi. Vợ chồng Giang gia có một đứa con trai cùng một cô con gái, là song sinh, hai đứa trẻ cùng tuổi với Hứa Diệc, anh trai gọi Giang Bắc, em gái gọi Giang Nhứ, bởi vì khu này chỉ có Hứa Diệc cùng anh em Giang gia cùng tuổi nên tình cảm hai nhà Giang – Hứa rất tốt, hơn nữa cha Giang cùng cha Hứa lại con làm thêm một chỗ cho nên hai nhà cũng thân càng thêm thân, Hứa Diệc thích nhất chính là chơi đùa cùng anh em Giang gia, đặc biệt là Giang Nhứ.
Giang Nhứ năm nay mười tuổi, tiểu cô nương lớn lên đặc biệt đẹp mắt, mẹ Giang là con gái Giang Nam, sở hữu nét đẹp mềm mại dịu dàng, Giang Nhứ thừa hưởng hết nét đẹp từ mẹ, từ nhỏ đã vô cùng chọc người yêu thích, miệng lại rất ngọt cho nên cả khu nhà này đối với cô bé đặc biệt chiếu cố, có thứ gì tốt cũng chia cho cô một ít, mà Hứa Diệc cũng cực kì thích Giang Nhứ.
Một đứa trẻ mười tuổi chưa hoàn toàn nhận thức được thế nào là thích một người, chỉ biết rằng đối phương lớn lên đáng yêu mà bản thân lại rất thích chơi cùng đối phương, như vậy chính là thích.
Cửa nhà Giang gia không có đóng, vừa đi đến Lôi Hành Liệt đã thấy ba thân ảnh nho nhỏ chụm đầu vào một góc chơi đồ chơi, khu chung cư này nhà nào nhà nấy đều có diện tích như nhau, cho nên Giang gia cũng không lớn hơn Hứa gia là bao, nhưng lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, so sánh với Hứa gia bừa bộn thì phòng khách Giang gia lại rộng rãi và thoáng mát hơn rất nhiều, thích hợp cho trẻ con chơi đùa.
Lôi Hành Liệt không có đi vào mà đưa tay gõ cửa, tiếng động thu hút sự chú ý của ba cái đầu nhỏ, ba người đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đến là cậu thì không có bao nhiêu phản ứng. Hứa Diệc hơi bĩu môi, không nhìn cậu mà tiếp tục chơi đồ chơi trên tay, Giang Bắc lạnh nhạt nhìn cậu, cũng chưa có nói gì, tiếp tục chơi đồ chơi cùng Hứa Diệc, còn Giang Nhứ, cô bé nhìn cậu rồi chớp mắt, không giống như hai người kia bỏ qua sự tồn tại của cậu, cô mặc dù không có bao nhiêu phản ứng nhưng vẫn là mở miệng.
“Anh có chuyện gì sao?” Giọng nói cô bé mềm mại, ngọt như đường, rất giống với gương mặt đáng yêu của cô, nhưng Lôi Hành Liệt cảm thấy cô không đáng yêu bằng Thịnh Hàm.
Khi Thịnh Hàm mở miệng, miệng nhỏ hơi chu lên, đôi mắt lại tỏa sáng, hai má hồng phấn đô đô như bánh bao, cực kì đẹp mắt, cực kì đáng yêu, khiến người khác nhìn không rời mắt, còn Giang Nhứ mặc dù cô bé cũng rất đáng yêu nhưng so sánh với Thịnh Hàm lại là không bằng, có vẻ như bởi vì hoàn cảnh khác biệt cho nên làn da của cô bé không có tinh tế mịn màng như má của Thịnh Hàm, hơn nữa khi cô nói chuyện với cậu, rõ ràng môi nhỏ hơi tỏ thái độ không thích, đôi mắt cũng là trừng cậu, tựa hồ không vui với sự xuất hiện của cậu, rất rõ ràng, cô gái nhỏ này không thích cậu.
Đúng như Lôi Hành Liệt đoán, Giang Nhứ không hề thích cậu, đối với anh trai lớn hơn cô hai tuổi nhưng thân hình gầy gò ốm yếu, so với cô còn muốn nhỏ hơn, làn da ngăm đen, trông vô cùng dơ bẩn, ngũ quan bị ẩn giấu, ngoài trừ đôi mắt có chút dọa người ra thì không nhìn ra được gì, hơn nữa ngày ngày đều mặc một bộ đồ như nhau, cũ kĩ và bẩn thỉu, một đứa trẻ mười tuổi thì nhận thức của bọn họ về người khác chỉ vỏn vẹn qua bề ngoài của họ, đối với đứa trẻ đáng yêu như Giang Nhứ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Cho dù đối phương đứng xa cô, cô vẫn tỏ thái độ ghét bỏ, sợ đối phương làm dơ chiếc váy mà cô đang mặc trên người.
“Hứa Diệc, mợ gọi về ăn cơm.” Lôi Hành Liệt cũng không có để ý đến Giang Nhứ, ánh mắt cậu rơi vào người Hứa Diệc, đối với lời nói của Giang Nhứ hoàn toàn không có ý định trả lời, trong mắt người khác Giang Nhứ là một cô bé đáng yêu nhưng trong mắt cậu cô nàng lại chẳng là gì cả
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!