Thịnh Thế Trà Hương
Chương 50: Thế tới ào ạt
Sáng ngày hôm sau, giờ thìn, Tần Thiên đang hầu hạ Đại phu nhân uống thuốc, bỗng nhiên, Lam Sơn hoang mang rối loạn chạy vọt vào.
“Phu nhân, phu nhân, Nhị di thái thái cùng Hồ đại nhân và các Tông lão gia đều đang ở đại sảnh, nói là muốn thỉnh Đại phu nhân đến đại sảnh một chuyến, có chuyện quan trọng muốn cùng phu nhân thương lượng!”
“Cái gì?” Đại phu nhân tay run lên, chén thuốc bắn ra giường, “Nhanh như vậy sao? Là ta sơ suất quá…” Trong lúc thì thào, Đại phu nhân sắc mặt thay đổi.
Tần Thiên tiếp nhận chén thuốc trong tay Đại phu nhân, đặt ở một bên, phát hiện tay bà hơi run rẩy.
“Phu nhân…” Tần Thiên lo lắng gọi một tiếng. Nguyệt Nương cũng thay đổi sắc mặt: “Nhất định là Nhị di thái thái đang giở trò quỷ… Nàng ta biết rõ phu nhân thân thể không tốt, còn thừa dịp lúc này muốn giải quyết mọi chuyện…” Nói xong, lại nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, giống như có chút hối hận đã không nghe Tần Thiên khuyên bảo. Nhưng cho dù nghe theo thì làm thế nào? Nhị di thái thái hành động quá nhanh, căn bản khó lòng phòng bị!
Giống như kỳ tích, chỉ trong chốc lát, Đại phu nhân đã khôi phục bình tĩnh. Bà đứng dậy, đem tóc dài trước ngực hất ra phía sau, sắc mặt đông lạnh như hàn băng.
“Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ yêm. Người tới, giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, ta phải đi gặp bọn họ!”
Đại phu nhân nhìn về phía cửa, gương mặt đoan trang tú lệ để lộ ra một loại khí phách nhiếp nhân của đương gia chủ mẫu. Nhất thời khí phách này cũng khích lệ mọi người, ai nấy đều lập tức lấy lại tinh thần.
Gặp nguy không loạn, kiên nghị quả cảm, thật sự là làm cho người ta kìm lòng không được tâm sinh kính nể. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, trong lòng tràn đầy sùng kính cùng thưởng thức.
Nguyệt Nương giúp Đại phu nhân chải đầu vấn tóc, Tần Thiên, Bích Ti cùng Lam Sơn giúp đỡ phu nhân thay đổi xiêm y. Đại phu nhân nhìn mình trong gương đồng, sắc mặt tái nhợt, lại phân phó Ngọc Hoàn, “Trang điểm cho ta một chút, những người đó ước gì nhìn thấy ta bộ dáng ốm yếu, ta quyết không thể để cho bọn họ được như ý!”
Sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Đại phu nhân cùng với Tần Thiên, Nguyệt Nương, Lam Sơn, Ngọc hoàn và một vài nha hoàn khác đi phía sau, tiến về phía đại sảnh.
Đại sảnh của Trang phủ.
Thời điểm Tần Thiên đi theo Đại phu nhân đến đại sảnh, liền nhìn thấy một tình cảnh.
Một gã mặc quan phục đầu đội quan mạo đại lão gia ngồi ở vị trí chính giữa trong đại sảnh, hẳn là tỷ phu của Nhị di thái thái, Tri châu đại lão gia Hồ đại nhân. Hồ đại nhân đại khái hơn bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt dài nhỏ híp lại, nhưng nếu ngẫu nhiên hé ra sẽ thấy có tinh quang thoáng hiện. Môi mỏng manh mím chặt, bộ dáng nhìn qua có vẻ khôn khéo lõi đời.
Nhị di thái thái an vị ở ghế bên phải của Hồ đại nhân, bên cạnh và đối diện với nàng ta là một vài nam nhân có chút thân phận ngồi theo thứ tự. Nhìn qua lớn tuổi nhất là một lão già râu tóc bạc trắng, trên đầu đội mũ màu lục, mặc một kiện trường bào tơ lụa không mới không cũ, gầy trơ cả xương, ánh mắt cúi thấp. Ba người khác đều tầm hơn năm mươi, sáu mươi tuổi, trong đó có một nam nhân béo trắng, vẻ mặt hòa khí, mặc một kiện trường bào có vạt áo màu lam mới tinh, ngồi hơi nghiêng thân mình, một người khác mang vẻ mặt nghiêm túc, ngũ quan đoan chính, ngồi cũng dị thường đoan chính, câu nói “Ngồi vững như chuông ” ước chừng là cách hình dung chính xác nhất, còn một người nữa dáng người rắn chắc, mày rậm miệng rộng, mặc một kiện trường bào màu xám bằng vải bông, trường bào hé ra, một chân đang không ngừng run rẩy. Còn người cuối cùng có vẻ trẻ nhất, ước chừng chưa đến bốn mươi tuổi, hai má hóp, đôi con ngươi láo liên vòng vo chuyển, bộ dáng có vẻ không an phận.
Mà Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đứng ở phía sau Nhị di thái thái. Ngoài ra còn có một số nha hoàn, ma ma, gã sai vặt chia đều ra đứng ở bốn phía đại sảnh, liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy cả sảnh đường đều là người, có một loại khí thế bức nhân.
Thời điểm Đại phu nhân từ hành lang gấp khúc đi vào cửa hông, không biết là ai hô lên một câu: “Đại phu nhân đến.” Ngay sau đó, mọi người nhất tề xoay ra phía Đại phu nhân nhìn đến, ánh mắt lóe ra, thần sắc mỗi người đều khác nhau.
Trừ bỏ Hồ đại nhân cùng lão già râu tóc bạc trắng kia, còn lại mọi người đều đứng dậy. Có người gọi đệ muội, có người gọi tẩu tử.
Đại phu nhân mặt mang mỉm cười, nha hoàn vây xung quanh, chậm rãi đi tới, bộ pháp trầm ổn, khí định thần nhàn. Bà đi đến giữa đại sảnh, mới đình chỉ cước bộ, ánh mắt nhìn trên mặt từng người một cái rồi rời đi.
Hôm nay, Đại phu nhân mặc một kiện áo gấm Tứ Xuyên dùng tơ vàng thêu hoa rủ cùng màu với đế giày, phía dưới là váy dài màu sắc nhã nhặn. Tóc vấn kiểu phượng kế, trên tóc cắm một đôi trâm lưu kim bích ngọc mạ vàng, trước ngực đeo một vòng xuyến cát tường như ý rất to bằng vàng ròng, kim quang lấp lánh, chói mắt sinh huy, cùng với trâm bích ngọc trên đầu hòa lẫn sắc vàng.
Bà ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt bình tĩnh thong dong, hai tay ở trước ngực khẽ nắm, mỉm cười, khí phái cùng khí thế của đương gia chủ mẫu hiển hiện rõ ràng. Cho dù đứng giữa mọi người, lại không một ai có thể áp chế quang huy của bà.
Nhị di thái thái nghĩ đến lần này xuất kỳ bất ý, đánh cho Đại phu nhân trở tay không kịp, cuống quít mà ra, không nghĩ tới đối phương thần thanh khí sảng, bình tĩnh, quả thật làm cho nàng ta có chút ngoài ý muốn, nàng ta có chút không cam lòng hừ lạnh một tiếng.
Đại phu nhân không để ý đến nàng ta, đầu tiên mặt hướng Hồ đại nhân hành lễ, cung kính gọi một tiếng: “Hồ đại nhân.”
Hồ đại nhân ngồi ở phía trên cười nói: “Phu nhân thân thể không khoẻ, không cần đa lễ.”
Đại phu nhân đứng dậy cười cười, “Một chút ốm vặt, tĩnh dưỡng vài ngày đã không có việc gì rồi, tạ Hồ đại nhân quan tâm.” Nói xong, lại xoay người đi đến trưởng giả trước mặt, thi lễ: “Tam thúc công! Thấy ông thân thể an khang, điệt tức trong lòng thật sự cao hứng.”
Lão già kia lúc này mới mở cặp mắt đục ngầu, nâng nâng tay phải: “Điệt tức có lòng. Không cần đa lễ.”
Đại phu nhân cười cười, lại đi đến trước mặt nam tử béo trắng kia, gọi một tiếng: “Đại bá.” Nam tử béo trắng liền ngồi thẳng thân mình, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không thấy, đệ muội khỏe chứ?”
” Đệ muội khỏe, tạ Đại bá quan tâm.”
Tiếp theo lại đi tới trước mặt nam tử nghiêm túc kia, gọi một tiếng “Nhị bá.” Nam tử nghiêm túc ừ một tiếng. Lại đi đến nam tử uy vũ trước mặt, gọi một tiếng: “Tam bá.” Cuối cùng, là nam tử trẻ tuổi nhất kia đi đến trước mặt Đại phu nhân, xoay người thở dài: “Tẩu tử an khang.”
Đại phu nhân cười cười, “Tiểu thúc khách khí.”
Tuy rằng Đại phu nhân vẫn khí định thần nhàn, nhưng đám người Nguyệt Nương cùng Tần Thiên vẫn canh cánh trong lòng. Bởi vì các nàng đều biết, tuy rằng Đại phu nhân đã được nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng thân thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Buổi tối hôm qua còn ngủ không an ổn, vẫn nói ngực khó chịu. Các nàng đều sợ Đại phu nhân vì chịu đựng đả kích cùng khinh bỉ, thân thể sẽ không thể chịu nổi.
Sau khi Đại phu nhân cùng mọi người chào hỏi xong, hai tay chậm rãi mở ra, mỉm cười nói: “Khó được hôm nay Hồ đại nhân đại giá quang lâm, trưởng bối cùng các thúc bá lại tề tụ tại đây, đợi ta sai phòng bếp làm vài món đồ ăn ngon, mọi người cùng nhau ôn chuyện, náo nhiệt một phen.”
Một bên Nhị di thái thái thấy bà vẫn chậm rãi, đã sớm mất kiên nhẫn, nàng ta đứng dậy, cười lạnh nói: “Đại tỷ, ngươi hồ đồ rồi a? Hôm nay ta mời Hồ đại nhân, mời các vị trong dòng họ lại đây, không phải để cùng ngươi ôn chuyện náo nhiệt đơn giản như vậy!”
Đại phu nhân quay đầu nhìn nàng, cười bình tĩnh, “Nga, như vậy rốt cuộc có chuyện gì phức tạp sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!