Thỏ heo!!! Anh yêu em
Chương 35
-Mẹ !!! Con xin mẹ im đi !!_hắn gằng giọng, đôi mắt thu hút trc kia của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Thay bằng đôi mắt nghi ngờ và nhận lấy ánh mắt đó ko ai khác ngoài Linh.
-Nếu ko tin cô ấy, vậy anh ko cần hỏi nữa !!
Gia vòng tay trước ngực bước tới nó, cô nắm lấy đôi tay đang run rẩy liên hồi, cô vẫn biết Linh hoàn toàn oan ức nhưng lúc này đây cô hoàn toàn bất lực nhìn chính ng nó thương yêu nghi ngờ. Đôi mi nó khẽ chớp làm cho nước mắt ngày một nhiều hơn. Nó ko giải thích, ko xin lỗi chỉ biết trưng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng đau lắm chứ, ng mình luôn tin tưởng, yêu thương vì tiền mà yêu mình, nỗi khổ đó ko ai thật sự hiểu. Chỉ cần nó nói một câu thôi, một câu đủ làm hắn tin tưởng, hắn chỉ cần có vậy.
“ Em nói đi, nói em yêu anh chứ ko phải vì tiền, nói đi, anh sẽ tin”
Đôi mắt hắn có phần hơi dịu lại nhìn nó. Nó khóc, tim hắn đau, trong hai ng chẳng có ai là hạnh phúc.
Dùng tay quệt đi nước mắt, hít một hơi thật sâu dồn nét cảm xúc.
-Nếu anh thật sự ko tin tưởng em thì có nói gì cũng vô ích. Đúng, anh giàu, em vì tiền mà quen anh. Giờ em thật sự thua, sau này sẽ ko bao giờ làm phiền cuộc sống của các ng, thời hạn 1 tháng hôm nay chính thức chấm dứt.
Ánh mắt giận dữ nhìn hắn, niềm tin của hắn đối với nó thật sự đổ vỡ. Nó quay đầu rời khỏi, nước mắt nó lại lần nữa rơi, tim nó đau, chẳng ai hiểu.
Gia hừ lạnh bước đến hắn.- Niềm tin của anh đối với Linh…ko có !! Cô nhếch môi bỏ đi.
Thiên chỉ biết đứng nhìn hắn, nhìn hắn trong đau đớn.
t/g: đáng ghét……
-Thôi bỏ đi, đứa con gái như vậy chỉ đáng vứt đi. Con mau về rồi chuẩn bị đám cưới với Hà Anh đi._bà Lưu bước đến vỗ vai hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn bà rồi gạt phăng đôi tay trên lưng mình.- Bà bỏ đi 5 năm, bỏ tôi lại nơi đây 1 mình trong cô đơn, bây giờ bà quay về lại bắt tôi nghe lời bà, đánh mất đi ng tôi yêu. BÀ HÀI LÒNG RỒI CHỨ !!_hắn hoảng loạn hét lên rồi chạy nhanh ra khỏi nơi đây.
“Linh !! Em thật sự là ng như vậy sao?? TẠI SAO VẬY??”
Hắn vừa chạy, hai hàng nước mắt tuôn rơi trong đau khổ.
—–^^——-^^——–
-Linh !! Mai tớ sẽ đi Mỹ !!_Gia nhìn nó nói
“Đương nhiên mình sẽ dẫn theo Linh, ko thể để Linh vì hạn ng đó mà buồn rầu”
-Mỹ !!_nó nhìn qua khe cửa sổ buồn bã.- Tại sao?
-Du học, 3 năm sau sẽ về. Nếu muốn tớ có thể dẫn cậu đi khỏi nơi đây.
Nước mắt nó lại tự ý rơi, nó òa khóc ôm lấy Gia. – Tớ…tớ có thể đi theo cậu ko?? Tớ ko thể chịu đựng nữa…hức…hức…
Gia vuốt đầu nó, tâm trạng nó ko tốt, cô chỉ biết ngồi nhìn bạn mình khóc rồi lau nước mắt. Còn việc khác thì ko thể giúp.
“ Tớ xin lỗi !!”
-Hức…hức… tớ…ko lẽ đã yêu lầm ng hay sao? 1 đứa bần hàn, nghèo khổ như tớ lại còn trèo cao, mong muốn yêu hắn. Tớ đã lầm, hắn chưa bao giờ tin tưởng tớ, hắn nghĩ tớ vì tiền, tất cả là vì tiền…._nó òa khóc, tay ôm chặt cô. Những uất ức, đau buồn, hờn giận của nó đều trút ra hết.
-Ko sao ! Ko sao ! Tớ tin Khánh ko phải như vậy đâu, hãy để thời gian chứng minh._cô cố gắn an ủi bạn mình.
Đúng, có lẽ thời gian sẽ chứng minh tất cả, chứng minh sự trong sạch, chứng minh tình yệu của 2 ng.
Sau này khi gặp mặt, có thể…có thể sẽ thành 2 ng hoàn toàn xa lạ hoặc có thể họ sẽ yêu nhau nhiều hơn, tin tưởng nhau nhiều hơn.
-Tớ sẽ đi Mỹ với cậu, tớ sẽ du học !!_nó lau nước mắt, trấn tĩnh lại tinh thần.
-Ừm, tớ sẽ chon g làm visa cho cậu!! Mà cậu tính….?_cô chưa dứt câu nó bỗng trả lời
-Tớ sẽ học ngành thời trang, ước mơ trc kia của tớ.
Có lẽ nó đã quyết tâm rời xa nơi này để làm lành vết thương trong lòng. Gia hiểu đc tâm trạng nó hiện giờ nên cũng muốn giúp một phần.
———–^^—————
Nó vế đến nhà với đôi mắt vô hồn, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiếu. Mẹ nó thấy thế liền lo lắng.
-Con…con làm sao thế?
Nó thay đổi sắc mặt, nó nở nụ cười vui.
-Dạ ko, tại con vui quá !!!_nó nhún nhảy xung quanh mẹ
-Vui??
-Vâng, con sắp đc du học Mỹ, trường sẽ lo toàn bộ, 2 ngày sau con bay !!
-Hả?? Con…con…_mẹ nó giật mình, vừa vui lại vừa lo lắng
-Con sẽ ko sao, con sẽ điện thoại về cho mẹ, yên tâm đi._nước mắt nó sắp trào ra, ko để mẹ nó thấy nên nó chạy nhanh lên lầu.
Nước mắt hiện giờ lại trào ra, nó dựa ng vào tường ôm đầu ngồi phịch xuống khóc nức nở.
“Lưu Huy Khánh, tôi hận anh, anh thật quá đáng, hức…hức”
Cả đêm nó lại ko ngủ, tâm trí nó hiện giờ toàn hình bóng hắn.
-Trần Gia Linh !! Sao em ko mở máy._hắn tức giận quăng cái điện thoại vào tường ko thương tiếc.
Buồn bã dựa vào tường, nước mắt lăn dài trên má. “ Anh sai rồi, em…anh nhớ em…anh xin lỗi”
1 bầu trời, 2 con ng đang đau khổ vì nhau. Có đáng ko??_Đây là câu hỏi làm tất cả những ng yêu nhau tự hỏi.
Ng ngoài nghĩ: “Tình yêu??Ko có ng này thì ng khác cũng đến, làm sao phải buồn”
Nhưng những ng trong cuộc có tâm trạng như thế nào, cảm xúc ra sao có ai biết đc.
Có thể buổi sáng rất vui đó, cười cười, nói nói để che dấu tất cả. Nhưng khi ở 1 mình, nước mắt lại vì một ng nào nó mà rơi, tim lại vì 1 ng mà đau. Nỗi đau này có ai thấu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!