Thở Nhẹ
Phần 25
Tôi cứ nghĩ đến chuyện cũ và tôi lại thấy anh ta là một kẻ đáng sợ…anh ta nhất định sẽ đánh chết mình …
xe đến cửa một căn nhà khác tôi k dám xuống xe
Thư kí: cô xuống xe đi ạ
-tôi k vào đâu,tôi muốn về nhà
-cái này?…
Tại nhà Khánh vũ đi ra xe thấy người của mình đứng hết bên ngoài cổng…
Vũ: Hương đâu rồi
-đã thấy ra đâu ạ
-cô ta đi ra rồi cơ mà
-chúng tôi chưa thấy ai ra cả chỉ có vài chiếc xe hình như của chủ tịch đi qua…
-chết tiệt…
Vân ngồi trong tỏ rõ lo lắng
P: tao sợ sẽ có chuyện
Huy: sao Hương lại quen vũ được ,quen ai thì k quen đúng thật là
Vân: em nghĩ không phải là do H đâu ,em tin H …cô ấy nếu biết vũ là em trai khánh thì có tự vác xác đến k ,các anh nghĩ đi…
Khánh lái chiếc siêu xe màu đỏ đi phía sau tới chỗ xe Hương …anh ta phanh lại rồi gõ cửa kính xe thì Hương kéo kính xuống
H: tôi phải về,cho tôi về …
-chỗ tôi đâu phải thích đến là đến mà thích đi là đi
Khánh mở cửa xe rồi kéo tay Hương ra ngoài
-buông tôi ra tôi và anh không còn liên quan nữa lâu rồi
-không liên quan nữa vậy mà cô lại dám yêu đương vs thằng em họ tôi,nói đi nó sơ múi cô bao lần rồi
Hương tát bốp vào mặt Khánh
-anh là thằng bỉ ổi nhất
-bỉ ổi,tôi tự hỏi tôi bỉ ổi ở điểm nào (cười nhẹ)
-vì anh nên con tôi mới chết,chính vì anh và nếu biết vũ là em họ anh thì có giết chết tôi cũng không tới
-sau 3 năm cô vẫn nghĩ là tôi gián tiếp hại chết con của cô,cô là con đàn bà ngu ngốc nhất tôi từng quen
-phải,tôi ngu ngốc nên mới quen kẻ như anh …
-cô từng nói tôi giết con cô và cô giết con tôi chẳng phải hòa sao
-anh im đi…tôi k muốn nghe (H ôm đầu che tai ngồi xuống ghế) tôi k muốn nhìn thấy mặt anh k muốn nghe anh nói…
-vậy à ,vậy cô thích nghe ai nói ,nghe thằng vũ à,con khốn sao mày dám ngủ với nó
Khánh tóm áo tôi
-anh vẫn vậy,anh quên chúng ta đã chia tay và tôi có quyền đến vs tất cả những người đàn ông tôi muốn…nếu hôm nay anh đánh tôi,tôi sẽ đứng im cho anh đánh còn nếu anh muốn quan hệ vs tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi chết ở đây cho anh xem…
Khánh cười vô hồn rồi buông tay khỏi áo Hương
-thư kí K…đưa cô ta ra ngoài
Điện thoại của Khánh reo lên là Vũ gọi
Khánh: nói đi
-anh đưa Hương đi đâu vậy có gì đó nhầm lẫn
-nhầm lẫn ,anh nói cho mày biết Hương từng là người đàn bà của anh suốt 1 năm thế nên vc anh đưa cô ta đi k có gì là nhầm lẫn em hiểu không
-em không biết đó là ngy cũ của anh em thề đấy,em và cô ấy chưa có gì cả,em chỉ thuê cô ấy làm bạn gái tối nay thôi ,Hương chỉ là vì tiền nhà 3 tháng thôi…
-vậy à,nếu mày nói sai mày nhận hậu quả đáng tiếc đấy vũ…
Khánh dập máy rồi ra bên ngoài thấy Hương đang ngồi chết rét ở sân trên chiếc ghế…
K: lại đây
-không… anh bảo tôi đi về mà
-tôi đổi ý rồi
-anh…tôi k đùa vs anh
-ai đùa vs cô…nếu cô k vào tôi sẽ gọi người đàn bà khác đến quan hệ ngay trc mặt cô đấy
Hương đứng bật dậy tuyết rơi xuống…Khánh quay đi cười nhẹ…
tôi vào trong nhà vì sợ lời anh ta nói,người đàn ông đó nói là sẽ làm nên tôi rất sợ…vào bên trong
K: cởi áo lông ra
-không ,cởi làm gì
-sưởi đang bật …
-à…(H như con ngố cởi áo lông ra)
Aó lông cởi ra Khánh thấy chiếc váy khoét sâu phần ngực khiến anh ta khó chịu
-hắn mua váy cho à
-có hai cô gái mang đến
-vũ thấy cô mặc thế này chưa
-chưa tôi choàng áo luôn mà (giải thích)
-thôi dc rồi uống nước gừng đi cho ấm bụng,cô ăn gì không
Tôi thấy Khánh sắn tay áo lên rồi xào mỳ thơm phức
-anh có cần phụ không
-có,rửa rau đi
-à vâng
Tôi mở tủ lạnh lấy rau ra rửa …Khánh đứng bên cạnh cười nhẹ …anh ta như một đầu bếp chuyên nghiệp vậy …hai đĩa mỳ đổ ra bàn cùng hai ly rượu
K: ăn thử đi
-sao nay anh tốt thế (H nói ngô nghê)
-tôi chưa bh không tốt vs cô cả
Lời anh ta nói làm tôi khựng lại nhưng tôi vẫn cố như đang giả vờ ăn và k suy nghĩ
-mỳ này ngon thật…
-ngon thì ăn nhiều vào
-nhà này vs nhà kia đều là nhà anh à
-nhà kia bố tôi ở còn trc khi lập gia đình tôi sống ở đây
-tôi thấy ở đây k bị rộng và ấm áp hơn…
Khánh cười rồi khi chúng tôi đói diện,tôi ngại cúi đầu tu hết ly rượu…
-rượu mạnh đấy…
Khánh ngồi hút thuốc còn Hương rửa đĩa dọn dẹp…thấy xoảng vỡ đĩa anh ta đứng dậy nhìn Hương hình như ngấm rượu say…
H: tôi hoa mắt quá tụt huyết áp rồi
-cô say ý (Khánh cười nhẹ)
-say á ly rượu bé tí mà …
Khánh thấy Hương nằm xuống ghế rồi buông thõng tay…anh ta bế Hương lên trên phòng ngủ ,đặt Hương xuống giường Khánh vuốt nhẹ tóc của Hương sờ lên đôi má ,anh ta cắn răng rồi quay đi…
Tôi mở mắt dậy thấy trời đã sáng vội bật dậy quần áo trên người vẫn nguyên…tôi thấy bức tranh tôi vẽ được treo ở góc phòng….nhớ lại cuộc gọi ” có người mua bức tranh đó 1 tỉ và chuyển sang tiền học”…người đó là Khánh…tôi nhìn bức tranh rồi rơi nhẹ nước mắt…
Tiếng nói chuyện bên dưới nhà,tôi mở cửa ra ngoài rồi thấy Vân đang nói chuyện vs Khánh
Vân: anh Khánh sao k nói rõ chuyện năm xưa,ngày anh đi gặp vợ Văn em có ngồi cùng quán cafe đó và em chứng kiến anh nói cô ta cầm tiền mua nhiều đồ cho bé Tú Linh và thời gian này hạn chế cho tú linh gặp mẹ vì anh sợ con bé sẽ tác động làm Hương chia tay anh …
K: thôi chuyện qua rồi anh k muốn nhắc lại
-cô ấy k hiểu lại cứ nghĩ anh gián tiếp hại chết con cô ấy,chắc chắn ai đó đã nói sai sự thật,cái anh làm là mong muốn cho hai mẹ con họ có thời gian ổn định tâm lý …còn chuyện con nhỏ Ngọc đó cho Hương nghe đoạn anh nói cứ sinh con đi mà nó k cho H nghe nốt anh nói đoạn sau là nếu thích cứ sinh con và đó là con của riêng cô…cô ta k hề có thai chỉ cố tình tiếp cận H để trả thù vc năm xưa anh bỏ cô ta…anh Khánh em biết anh k thích nói nhiều nhưng đừng để bản thân bị mang tiếng xấu như thế…
-cô ta nếu chịu nghe anh nói thì đã k có chuyện,dù sao thì cũng chia tay rồi,lát anh sẽ đưa cô ta về em yên tâm…về chăm Phong đi k nó tỉnh lại k thấy em rồi lại mang tiếng anh nhé (Khánh trêu)…
Vân ra về còn Khánh đứng kéo đàn violin dưới trời tuyết,gương mặt anh ta lạnh tanh …tuyết cứ rơi phủ kín đầu của Khánh …
Tôi ngồi bệt sau cánh cửa…tôi chưa bh nghe anh ta nói ,tôi đã chủ động chia tay và rồi tự đau khổ dằn vặt ,mình lại tin vợ văn tin ngọc mà lại k tin Khánh…mình tại sao,tại sao lại không tin người ấy…
Hương ôm miệng khóc lớn rồi bên ngoài Khánh đang kéo violin mặt buồn rười rượi ,họ một lần nữa trong lòng những kí ức tổn thương ba năm trước lại trỗi dậy…tôi còn nhớ mãi lời nói của người ấy” chẳng biết phải làm gì khi em muốn buông tay kết thúc chuyện tình yêu mình bấy lâu nay”…
Tôi mở cửa sổ nhìn xuống bên dưới…
“Anh Khánh ”
Khánh ngẩng lên Hương nhẩy xuống ôm vào cổ khiến Khánh đỡ vội vàng
-cô điên à may là thấp nếu k có tôi gẫy chân rồi
-anh Khánh ,anh còn yêu em không?
-sao cô hỏi đột xuất thế (Khánh đỏ mặt)
-em chỉ hỏi là còn hay không còn thôi
-còn thì sao mà không thì sao
-nếu còn thì anh làm người yêu em nhé
Khánh đột nhiên đặt Hương xuống rồi đau tim …
-k ôn rồi
-anh sao thế ,anh thư kí ơi
Khánh ngã ra nền tuyết rồi ngất đi mà trên miệng vẫn nở nụ cười
Thư kí K: chủ tịch,chủ tịch cậu sao vậy,chủ tịch…
Tôi k hiểu mình đã nói sai điều gì khiến anh ta ngất đi như vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!