Thợ Săn ♥ Alpha - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thợ Săn ♥ Alpha


Chương 2


Dịch:pastelxduck
Biên:pastelxduck

Tôi thay vào một bộ thường phục và nhấc các túi vũ khí lên một cách dễ dàng. Thả chúng vào trong chiếc bmw đen rồi vòng lên phía ghế lái, khởi động động cơ và lái xe đi. Mở GPS lên xem, nó viết…

Centralia, Pennsylvania

Tiếng phanh gấp rít lên, bánh xe dừng đột ngột. Nơi đó…

Là nơi cha mẹ tôi đã mất.

Bàn tay đặt trên vô lăng siết lại khiến các khớp ngón tay trắng bệch. “Hít thở đi, Diana, thở sâu vào.” Tôi tự trấn an mình phải bình tĩnh. Tôi híp mắt lại. Nghĩ kỹ thì tôi cũng không quan tâm cha mẹ tôi đã mất vì nhiệm vụ nào. Nhưng nếu nó cùng là nhiệm vụ cha mẹ đã nhận thì con đảm bảo với hai người rằng con sẽ hoàn tất nó triệt để kể cả đó là việc làm cuối cùng của con.

Tôi lái xe hàng giờ rồi dừng ở một nhà hàng thức ăn nhanh. Một phần là do tôi đói nhưng quan trọng hơn là đây là nơi tôi tiếp nhận thông tin cho nhiệm vụ.

Tôi đỗ xe vào bãi đậu. Tôi chỉ mặc bộ đồ đặc biệt kia khi đi săn, còn những lúc bình thường thế này tôi vẫn thích những trang phục bình thường hơn. Tôi leo ra và khóa cửa xe.

Mùi thức ăn ập tới làm dạ dày tôi cồn cào. Tôi lướt qua xung quanh tìm kiếm Chadler, một trong số hiếm những thợ săn biết bộ dạng và tên thật của tôi. Có gì đó thu hút ánh nhìn tôi, một nhóm những cô gái trẻ và họ là người sói. Sao tôi biết ư? Vì là thợ săn nên biết thôi nhỉ.

Sau khi quan sát kỹ họ trong vòng hai giây tôi dời ánh mắt về lại phía Chadler, người đang nhướn mày nhìn tôi. Tôi thở dài và lắc đầu, nó có nghĩa là ‘những người sói đó vô hại’. Chadler gật đầu. Trước lúc chúng tôi nói chuyện, tôi phải sử dụng một loại thuốc nước đặc biệt được chế từ một phù thủy mũ trắng – nhóm phù thủy giúp đỡ những thợ săn như tôi. Khi tôi nói như tôi, có nghĩa là những thợ săn giết vì mục đích tốt. Nhờ loại thuốc nước này, không người sói nào có thể nghe chính xác cuộc hội thoại giữa chúng tôi. Nó hoàn toàn bị nhiễu với họ.

Tôi ngồi xuống đối diện Chadler. Chúng tôi gọi món. Tôi lấy một cái bánh burger kèm khoai tây chiên Pháp và anh ấy cũng thế.

Tôi trưng bộ mặt tỉnh bơ với Chadler sau khi đã gọi món xong. Anh hắng giọng, “Em phải chú ý nơi nhiệm vụ của em sẽ diễn ra. Đó là nơi cha mẹ em đã bị giết.”

Tôi gật đầu, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại nhưng gương mặt vẫn vô cảm như cũ. Thức ăn được đem tới. Tôi cắn một miếng burger vào miệng, Chadler tiếp tục: “Rouge, Diana. Nhiều rouge có vẻ như đã hợp tác với ma cà rồng. Cha mẹ em đã từng hoàn thành nhiệm vụ này trước đó nhưng không may họ lại bị giết vào giây phút cuối cùng của chiến dịch. Và bây giờ, chúng lại tiếp tục kế hoạch đó một lần nữa. Chúng dự định trước hết sẽ lên nắm quyền thị trấn và sau đó là thâu tóm toàn bộ nước Mỹ. Nhiệm vụ của em là phải ngăn chặn chúng trước khi quá trễ.”

Tôi rút điện thoại ra, đánh: “Em làm việc một mình ư?” Tôi không thể nói, tôi không thể để lộ việc mình không câm được. Kể cả khi tôi đã dùng thuốc nước, họ vẫn biết là tôi có thể nói.

Tôi luôn đơn độc trong các nhiệm vụ và thấy khá ổn với nó. Nhưng nhiệm vụ này khá khó khăn. Ý tôi là, một người đấu với nhiều pack rouge và ma cà rồng. Tôi chắc chắn sẽ chết nếu chỉ có một mình!

Chadler lắc đầu phủ định. Tôi đánh vào điện thoại lần nữa, chìa ra cho anh xem, “Ai thế?”, tôi hỏi. Nếu người được lập đội với tôi là một kẻ yếu thì tôi thà làm việc một mình còn hơn.

Mày tôi nhíu lại khi nghe tiếng Chadler cười thầm. “Đừng lo, cậu ta có kỹ năng rất tốt. Không may là, cậu ta sẽ không tới cùng lúc với em. Cậu ta sẽ trễ vài ngày vì còn đang vướng giữa một nhiệm vụ khác. Ồ, và cậu ta lớn hơn em một tuổi.” Mắt tôi mở to khi nghe Chadler nói. Òa, anh ta khá trẻ để là một thợ săn như tôi nhỉ. Anh ta bắt đầu từ khi nào? Như đọc được suy nghĩ của tôi, Chadler nói “Cậu ấy mới bắt đầu một năm trước.” Phải có kỹ năng thật sự thì anh ta mới được lập đội với Sát thủ của Satan tôi.

“Cả hai đều được ghi danh vào trường trung học trong thị trấn. Em sẽ bắt đầu đến trường vào ngày mai. Chỉ có một trường trung học trong thị trấn đó nên sẽ chẳng nghi ngờ gì về việc em sẽ phải chạm trán với người sói. Thậm chí có thể là Alpha. Đồng thời cũng có một pack thống trị thị trấn, tộc Ám Nguyệt. Họ không phải là ác quỷ nhưng lại là một trong những tộc mạnh nhất nước Mỹ. Vì thế hãy cẩn thận.” Wow.

“Dù sao đi nữa, chúng tôi đã đăng ký trên giấy hai người là anh em họ. Hai người sẽ sống với nhau.” Chadler nói. “Ồ, còn đây là địa chỉ và chìa khóa.” Chadler đưa tôi một tờ giấy và một chùm chìa khóa. “Một phòng tra khảo cách âm cũng đã được lắp đặt dưới tầng hầm nếu em muốn tìm thông tin từ tên rouge nào đó bắt được.” Anh ta thêm vào. Đúng thế chứ!

Tôi đánh vào điện thoại, chìa sang Chadler. “Anh ta có xe riêng chứ?” Tôi hỏi. Mong rằng anh ta có. Tôi không muốn ai bước vào xe mình.

Chadler cười, “Tôi không biết. Nhưng đó là vấn đề của em và cậu ta. Không phải tôi.” Tôi rên rĩ. “Vậy thôi, rất vui vì gặp lại em, Diana. Nhưng tôi có một cuộc gặp khác cần phải đi.” Chadler đứng dậy rời khỏi nhà hàng. Tôi ăn miếng khoai tây Pháp cuối cùng trước khi rời đi và tiếp tục chuyến hành trình.

—-

Trời đã tối khi tôi cuối cùng cũng tới thị trấn. Trông nó có vẻ bình thường nếu tôi không nhận thấy rất nhiều người sói. Mặc dù cũng có con người nhưng số lượng rất ít. Tôi đi sâu vào trong thị trấn, tới địa chỉ được ghi trên tờ giấy. Không có bóng người nào trong khu vực hai mươi dặm xung quanh. Nó cũng khá gần rừng nữa.

Ngôi nhà trông khá cũ kỹ song tôi thấy có vài điều còn tệ hơn nữa. Nó là một ngôi nhà hai tầng có garage một bên. Màu sơn trắng trông khá ngu ngốc. Một vài dây leo bám trên góc tường và ngôi nhà được bao quanh bởi vài khóm hoa chết. Nếu có mồm thì có lẽ nó đã hét lên ‘MA ÁM!’. Ngoại trừ mấy thứ đó ra thì nó khá ổn.

Tôi đỗ xe trước bãi cỏ, tắt động cơ và bước ra khỏi xe. Từ khóe mắt, tôi thấy một tên người sói đang quan sát mình nhưng tôi giả vờ như không thấy. Hắn không phải là rouge. Chúng không gào hú và tấn công tôi ngay tức thì, chúng đang kiểm tra xem tôi có phải là một mối đe dọa không hay chỉ là một cô gái bình thường bất đắt dĩ mới chuyển tới đây.

Tất cả vũ khí như súng, dao và những thứ khác đều được tôi che giấu kỹ trên người khi tôi không mặc bộ đồ của mình. (mỗi lần nói ‘bộ đồ’ có nghĩa là bộ đồ màu đen đặc biệt khi đi săn) Những vũ khí chết chóc khác như cung, nỏ, súng ống cùng một số nữa thì được đặt trong túi lớn. Cái túi được chèn đầy vải dày để ngăn không cho tiếng ‘lách cách’ khả nghi vang lên.

Tôi nhấc chiếc túi thật sự đựng đồ lên trước và lôi chìa khóa từ trong túi áo, tiến tới cửa chính, tra khóa mở cửa, tìm kiếm công tắt đèn rồi bật nó lên. Chà. Bên ngoài hơi đáng sợ nhưng bên trong thì tốt hơn nhiều. Một luồng khí ấm áp ập đến khi tôi bước chân vào nhà.

Tôi đứng cảm thán căn phòng khách một chút trước khi thả chiếc túi trên tay xuống một bên và tiếp tục ra ngoài lấy những chiếc túi đầy vũ khí khác. Bây giờ, có tới hai tên người sói theo dõi chuyển động của tôi. Một lần nữa, tôi tiếp tục giả mù.

Đang định túm hết mấy cái túi một lượt rồi ra ngoài thì tôi chợt nhớ mình phải hóa trang thành một cô gái yếu đuối. Tôi giả bộ rằng ba cái túi rất nặng, nghiến răng cho hiệu ứng càng thêm chuẩn và bước ra ngoài xe. Thực tế thì việc nhấc chúng đối với tôi cũng dễ dàng như việc nhấc mấy cái túi vậy. Ừ hứ, tôi có cơ bụng… may là cơ bắp tay tôi không nổi rõ lên.

Đóng sầm cửa lại phía sau lưng, tôi thở nhẹ. Diễn xuất còn khó hơn cả việc giết một con ma cà rồng nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN