Thơ Tình Trong Gió
Chương 71: Liên hoan
Tống Kiểu Kiểu được cô Hạ – giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp giới thiệu. Bà không tài nào nhìn ra cô gái nhỏ trước mặt thật ra đã là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp đại học rồi. Bởi vì trông cô quá trẻ so với tuổi, ăn mặc cũng đơn giản thoải mái, mái tóc được cột cao kiểu đuôi ngựa, nhìn vào rất thanh thuần tươi tắn. Bà thấy cô chẳng khác gì mấy học sinh mà bà đang dạy cả.
Sau khi trông thấy khuôn mặt đầy căng thẳng của cô, bà bèn trấn an tâm lý cô bằng một câu: “Không việc gì phải lo lắng, cũng chỉ là một tiết học đơn giản thôi.”
Tống Kiểu Kiểu đàn áp nỗi lo lắng trong lòng xuống, gật đầu: “Dạ vâng.”
Cô Hạ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, cảm tình trong lòng ngày càng nồng đậm.
Thời điểm cô Hạ bước vào lớp, có vẻ các học sinh đã báo trước với nhau từ lâu nên phòng học vốn ồn ào lập tức im ắng ngay. Khi trông thấy mấy học trò của mình ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, đáy lòng bà cũng hài lòng phần nào.
Ánh mắt của tất cả học sinh đều chiếu vào Tống Kiểu Kiểu – người đang đứng cạnh cô Hạ, họ suy đoán sôi nổi: Lẽ nào có học sinh mới sắp chuyển vào lớp?
Lúc mọi người còn đang suy đoán, cô Hạ đã giới thiệu Tống Kiểu Kiểu với họ: “Các em cũng biết giáo viên tiếng Anh đang có thai nên không tiếp tục dạy các em được, vậy nên môn Anh văn học kỳ này sẽ do cô Tống phụ trách. Các em đừng thấy cô Tống còn trẻ tuổi, thật ra kiến thức chuyên ngành của cô ấy rất vững, hơn nữa còn sắp tốt nghiệp đại học rồi nữa…”
Mấy học sinh phía dưới nhìn Tống Kiểu Kiểu đứng cạnh cô Hạ với nét mặt tươi tắn rạng rỡ, thâm tâm bị tổn thương sâu sắc.
Ban đầu mọi người còn tưởng có học sinh xinh đẹp nào mới chuyển trường, hóa ra là giáo viên dạy thế của họ? Hơn nữa còn sắp tốt nghiệp đại học rồi? Nhưng vì sao trông cô không khác biệt gì mấy so với các bạn nữ trong lớp vậy?
Tống Kiểu Kiểu thấy ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, thật lòng mà nói cô cũng rất lo lắng, nhưng song song đó vẫn giấu chút mừng thầm nho nhỏ. Giáo viên? Sau này cô sẽ được làm giáo viên của người khác sao?
Sau khi cô Hạ giao lớp lại cho Tống Kiểu Kiểu, bà lập tức xuống hàng ghế dãy cuối cùng ngồi, vô tình vị trí của học sinh nghỉ phép này gần ngay cạnh một học sinh cá biệt trong lớp, học sinh cá biệt nhìn giáo viên chủ nhiệm ngồi kế bên mình mà tuyệt vọng đến cùng cực.
Tống Kiểu Kiểu quan sát mấy học sinh ngồi phía dưới, cô cố gắng xua tan nỗi căng thẳng trong lòng. Vừa bắt đầu cô còn chưa quen nhưng càng về sau mọi thứ đã suôn sẻ hơn nhiều. Phát âm tiếng Anh của cô trôi chảy rành mạch, kết hợp giữa tiếng Trung và tiếng Anh rất mượt. Mấy học sinh cá biệt bên dưới cho dù có nghe không hiểu nhưng chỉ cần ngước mắt trông thấy cô giáo trẻ trung xinh đẹp như vậy cũng xem như cảnh đẹp ý vui.
Cô Hạ để ý mấy học sinh cá biệt trong lớp, bà phát hiện bọn họ không hề ngủ gật, cũng không chụm đầu nói chuyện riêng nên cực kỳ hài lòng.
Một tiết học cứ thế hoàn thành mỹ mãn, khoảnh khắc cả lớp đứng dậy cùng hô “tạm biệt cô” thì Tống Kiểu Kiểu mới thả lỏng. Hóa ra làm giáo viên mãn nguyện vô cùng, vui hơn mấy chuyện học hành buồn chán trong trường nhiều.
Xong một tiết học, ấn tượng của cô Hạ đối với Tống Kiểu Kiểu vẫn vẹn nguyên hài lòng. Mặc dù vẫn còn non trong cách dạy, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô lên lớp, chỉ cần dạy nhiều cô sẽ quen hơn thôi, ít nhất cô cũng đã dũng cảm cất bước đầu tiên này.
“Cô Tống, biểu hiện xuyên suốt tiết học của em khá lắm, sau này tiếp tục phát huy nhé.”
Tống Kiểu Kiểu lập tức đáp lời: “Dạ vâng ạ!”
Thật ra kết thúc tiết học cổ họng Tống Kiểu Kiểu đã khô rát không chịu nổi nữa, ban đầu còn định vội vã quay về rót nước uống, nhưng sau khi quay về văn phòng cô phát hiện ly nước bên góc bàn của mình đã được rót đầy rồi. Cô nhìn Phương Du Nhiên – người quay về trước mình cũng đang cầm ly nước uống, nói: “Nhiên Nhiên, cậu thật có lòng quá.”
“Không phải tớ rót đâu.” Phương Du Nhiên phân trần, khi cô quay về thì trên bàn hai người đã bày sẵn nước ấm rồi.
“Không phải cậu rót sao?” Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên, chẳng lẽ Vương Đình?
“Là đàn anh Cao Khải.”
Đang nói, Cao Khải chợt đẩy cửa văn phòng họ bước vào, Phương Du Nhiên nói với anh ấy: “Đàn anh, cám ơn anh đã rót nước cho tụi em nhé.”
Cao Khải cười tươi rói: “Mấy đứa em thiếu kinh nghiệm quá, sau này lên lớp nhớ mang theo nước riêng, không thì dạy xong một tiết sẽ không chịu nổi đâu.”
Hai cô gái thụ giáo rồi gật đầu.
Sau khi Vương Đình quay về, mấy cô gái cùng ngồi trao đổi với nhau cảm giác của mình. Cả ba người ai cũng thấy khá ổn, chí ít không xuất hiện sự cố gì quá đáng.
***
Buổi chiều sau khi tan trường, các thầy cô tổ Anh văn đã sớm quyết định xong địa điểm tổ chức liên hoan, hôm nay mọi người sẽ cùng nhau ăn tiệc buffet.
Mới hôm trước mấy cô gái vẫn còn là sinh viên, vậy mà sang hôm nay đã trở thành giáo viên rồi. Ngay lúc này lại còn ra ngoài liên hoan cùng mấy thầy cô có thâm niên trong nghề càng khiến ba người căng thẳng. Nỗi căng thẳng này còn hơn cả việc dạy học nữa. Khi còn ngồi trên ghế trường cấp III, nào có ai nghĩ đến chuyện trong tương lai mình cũng sẽ trở thành giáo viên, lại còn dùng cả thân phận giáo viên để cùng nhau liên hoan ăn uống chứ.
Trong tổ Anh văn giáo viên nữ chiếm đa số, hầu hết đều đã lập gia đình và có con. Giáo viên trẻ cũng chỉ có hai người nhưng đều là nam, một người là Cao Khải, người còn lại tên Trình Minh. Trình Minh lớn hơn bọn cô năm tuổi, nghĩa là năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi. Sau khi tiếp xúc có thể nhận ra tính cách của anh ấy rất tốt, quan hệ giữa anh ấy và Cao Khải cũng khá thân thiết.
Trong quá trình liên hoan, thỉnh thoảng các thầy cô có đặt ra vài câu hỏi cho cả ba. Thật ra ý định ban đầu của các thầy cô là muốn mọi người chuyện trò thoải mái, cùng nhau bồi đắp tình cảm mà thôi. Nhưng sau khi thấy ba người trả lời đâu ra đấy, điệu bộ còn có chút mất tự nhiên càng khiến mấy thầy cô buồn cười. Có điều mọi người cũng thông cảm cho cả ba, dù sao các cô gái đều là những thiếu nữ đôi mươi nên khó tránh khỏi chuyện căng thẳng. Hồi tưởng về những năm tháng khi xưa, tất cả bọn họ cũng đều như vậy cả thôi.
Bữa tiệc này mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ, đến khi sắp tan tiệc Tống Kiểu Kiểu mới gửi Wechat cho Lục Kinh Tả, mà tốc độ hồi tin của Lục Kinh Tả cũng rất nhanh.
Ban đầu anh chàng đồng nghiệp còn tưởng hôm nay mình sẽ về trước, còn Lục Kinh Tả sẽ tăng ca đến sáng. Vẫn còn nghĩ như vậy thì Lục Kinh Tả chợt nhìn vào di động, sau khi hồi tin xong lập tức muốn về trước. Đồng nghiệp tuyệt vọng nhìn cậu thu dọn đồ đạc: “Không tăng ca sao? Giờ phải về rồi sao?”
Lục Kinh Tả gật đầu rồi “uhm” một tiếng.
“Anh cứ bỏ mặc em một mình vậy ư?” Đồng nghiệp tỏ vẻ đau khổ, chẳng phải họ vẫn là bộ đôi tăng ca của công ty sao?
Nghe vậy Lục Kinh Tả liếc anh chàng đồng nghiệp: “Mọi ngày số lần cậu bỏ mặc anh một mình chắc ít nhỉ?”
Đồng nghiệp: “…” Không dám nói gì nữa, dù gì phần việc còn lại anh chàng vẫn đủ khả năng hoàn thành được.
Và rồi Lục Kinh Tả cứ thế ra về trong ánh mắt đầy sự hâm mộ của đồng nghiệp.
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Vương Đình được bạn trai đến đón, còn Phương Du Nhiên buổi trưa có nói với cô tối nay cô ấy sẽ không về ký túc xá mà sẽ về nhà, vậy nên cô ấy cũng về trước. Cô cũng từ chối lời mời của mấy giáo viên muốn đưa cô về.
“Tin tin –” Tiếng còi xe vang vọng từ phía sau, chiếc xe hơi màu đen đậu sát cạnh cô, người ngồi bên trong hạ kính xe xuống, là Cao Khải.
“Vẫn chưa về à? Để anh đưa em về nhé?”
Tống Kiểu Kiểu nhỏ nhẹ từ chối: “Không cần đâu anh, chút nữa bạn trai em đến đón.”
Cao Khải ngẫm nghĩ chốc lát: “Là cậu bạn bên Khoa Tài chính đúng không?”
“Đúng rồi.”
Cao Khải khẽ gật đầu: “Vậy anh đợi chung với em nhé?”
Tống Kiểu Kiểu còn chưa trả lời đã nghe giọng nói thân thuộc truyền đến từ phía sau: “Kiểu Kiểu.”
Cô theo bản năng ngoảnh đầu nhìn, lập tức trông thấy người quen đang đứng đằng sau. Ánh mắt cô sáng rỡ, cô quay qua chào tạm biệt Cao Khải: “Đàn anh, bạn trai em đến rồi, em về trước đây, ngày mai gặp anh nhé.”
“Được…” Cao Khải còn chưa nói hết Tống Kiểu Kiểu đã xoay người đi mất, anh dõi theo từ kính chiếu hậu và thấy cô chạy lon ton về phía chàng trai như én bay về tổ.
“Tả ca!” Tống Kiểu Kiểu ùa vào lòng cậu: “Em nhớ anh lắm.”
Lục Kinh Tả nghe thấy thanh điệu êm ái dịu ngọt đầy lưu luyến của cô, cậu cúi xuống hôn vào trán cô: “Uhm, anh cũng rất nhớ em, hôm nay dạy vui không?”
“Khá ổn, các thầy cô ai cũng tốt bụng, học sinh cũng ngoan ngoãn nữa, em cảm thấy em rất có tiềm năng làm giáo viên nhé.” Tống Kiểu Kiểu hào hứng kể với cậu.
Khóe môi Lục Kinh Tả thoáng cười: “Vậy sao?”
“Uhm, đúng vậy.”
Lục Kinh Tả nhớ đến chiếc xe hơi màu đen ban nãy, cậu không trông thấy được người bên trong, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng đây chắc chắn là nam, cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Người lúc nãy nói chuyện với em là đồng nghiệp à?”
“Phải, à đúng rồi, anh ấy là đàn anh Cao Khải đấy. Chắc anh không biết đâu, bây giờ anh ấy đang dạy ở trường cấp III Duệ Đức luôn, nhưng mà anh ấy là giáo viên chính thức rồi.”
Cao Khải? Bộ não Lục Kinh Tả dần tái hiện những thông tin về người tên Cao Khải này, và mối quan hệ giữa anh ta cùng Kiểu Kiểu cũng ngày càng rõ ràng hơn.
“Tả ca?”
Lục Kinh Tả nhìn sang Tống Kiểu Kiểu, hỏi: “Sao vậy?”
“Em gọi anh hai lần rồi đấy, anh đang nghĩ gì vậy?”
Lục Kinh Tả xoa đầu cô: “Không gì cả, về thôi, anh đưa em về.”
“Được.”
***
Lục Kinh Tả đưa Tống Kiểu Kiểu đến lầu dưới ký túc xá: “Đến rồi, em vào đi.”
Tống Kiểu Kiểu dựa dẫm ôm chầm lấy cậu: “Em không muốn xa anh đâu.”
Lục Kinh Tả tựa cằm trên đỉnh đầu cô: “Anh cũng vậy.”
Cả hai ôm ghì lấy nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương cùng nỗi nhớ nhung mãnh liệt.
Lục Kinh Tả nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nhịn không được bèn hôn nhẹ vào môi cô: “Ngoan.”
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, cuối cùng cô nói: “Vậy em vào nhé, anh cũng về đi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi lên lầu Tống Kiểu Kiểu vẫn đang chìm trong suy tư, thật ra cô muốn hỏi Lục Kinh Tả sau này hằng ngày có thể đến đón cô tan làm không. Nhưng nghĩ đến chuyện dạo gần đây cậu bận rộn biết bao việc nên câu hỏi này cô lại không bật ra được, cô không muốn đè thêm gánh nặng cho cậu.
Sau khi quay về ký túc xá, Thang Viên Viên và Tần Mẫn đã nằm trên giường rồi. Cô còn tưởng mấy cô ấy đang ngủ nên nhất cử nhất động đều rất nhẹ nhàng, ngờ đâu giọng nói của cả hai vang lên gần như cùng lúc: “Về rồi à?”
Tống Kiểu Kiểu giật mình, lập tức nói: “Hai cậu còn chưa ngủ sao?”
Tần Mẫn kéo màn giường ra, Thang Viên Viên bật đèn ngủ của mình lên: “Sao ngủ sớm vậy được, đang nằm trên giường chơi di động ấy mà.”
“Ủa? Nhiên Nhiên đâu?”
“Tối nay Nhiên Nhiên về nhà cô ấy rồi.”
“Vậy á, hôm nay đi dạy thế nào?” Cô ấy và Tần Mẫn vì muốn thi nghiên cứu sinh nên trường không sắp xếp cho hai người thực tập.
“Rất tốt.”
“Vậy trong tương lai phải gọi cậu là cô Tống rồi.”
“Sao hôm nay về trễ thế?”
“Tối nay tớ ăn liên hoan với mấy thầy cô ấy mà.”
“Đúng rồi, cậu còn chưa tắm đấy.”
Tống Kiểu Kiểu chợt nhớ ra, phải rồi, cô còn chưa tắm nữa!! Sau khi ký túc xá tắt đèn thì nhà tắm cũng đóng cửa, đồng nghĩa với việc tối nay cô không thể tắm gội gì được?!!
Tần Mẫn nhìn dáng vẻ luýnh quýnh của Tống Kiểu Kiểu, cười nói: “Yên tâm, bọn tớ thấy các cậu trễ rồi còn chưa về nên có lấy nước ấm cho các cậu đây, rót đầy tám cái bình thủy của tụi mình luôn. Bây giờ Nhiên Nhiên không về vậy xem như tám cái bình thủy này của cậu hết đấy.”
Tống Kiểu Kiểu lập tức dâng trào xúc động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!