Thơ Tình Trong Gió - Chương 75: Có thể gọi bằng mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thơ Tình Trong Gió


Chương 75: Có thể gọi bằng mẹ


Mỗi khi Lục Kinh Tả đến đón Tống Kiểu Kiểu, cậu đều sẽ nhắn Wechat cho cô trước, và hôm nay cũng vậy.

Buổi chiều sau khi dạy xong, Tống Kiểu Kiểu tạm biệt Phương Du Nhiên rồi bước về phía cổng trường. Từ xa cô đã trông thấy Lục Kinh Tả đang đứng đợi, cô bèn chạy chầm chậm đến bên cậu. Bởi vì giờ tan học nên trước cổng trường có rất nhiều học sinh đang đứng, cô phải cố gắng kiềm chế để không sà vào lòng cậu.

Còn Lục Kinh Tả lại không chút kiêng dè, cậu bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cả hai nhìn nhau cười rồi bước ra ngoài cổng trường.

Trên đường về có gặp vài em học sinh, sau khi nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu các em ấy bèn chào hỏi cô nhiệt tình: “Cô Tống.”

Tống Kiểu Kiểu nhìn các em ấy hiền hòa, mỉm cười đáp: “Đi học về nhớ ôn bài kỹ càng nghe chưa, đừng quên ngày mai phải kiểm tra Anh văn đấy.”

“Dạ biết rồi ạ.”

Sau khi cả hai đi xa, nhóm học sinh mới bắt đầu bàn luận sôi nổi.

“Kia là bạn trai cô Tống à?”

“Chắc đúng rồi, cậu không thấy hai người ấy nắm tay nhau sao?”

“Bạn trai cô Tống đẹp trai quá nhỉ?”

“Đúng vậy, tình cảm hai người họ thật tốt, ghen tị ghê.”

“Tớ còn nghe nói cô Tống và bạn trai còn là thanh mai trúc mã nữa thì phải?”

“Thật không, vậy hạnh phúc quá rồi còn gì?”

“…”

Những lời bàn luận ấy đương nhiên phía đối phương không thể nghe thấy, bởi vì hiện tại họ đang chuẩn bị ghé vào siêu thị, phần nguyên liệu nấu ăn mua hai hôm trước đã ăn hết nên hôm nay phải mua tiếp để lấp đầy chỗ trống trong tủ lạnh.

Tống Kiểu Kiểu đi bên cạnh Lục Kinh Tả, cậu vừa đẩy xe hàng vừa chọn nguyên liệu nấu ăn. Cậu mua hầu hết những món cô thích, khi tạt ngang qua khu vực trái cây cậu cũng mua thêm ít trái cây. Sau khi thanh toán xong xuôi, cả hai cùng đi bộ về nhà.

Lục Kinh Tả cắm ống hút vào lọ sữa chua rồi đưa cho cô, đây là hãng sữa chua cô thường hay uống. Giờ ăn trưa ở trường cũng có sữa chua nhưng đều không phải hãng cô thích: “Sữa chua của hãng này vẫn ngon nhất.”

Tống Kiểu Kiểu đưa sữa chua đến bên miệng cậu theo thói quen, Lục Kinh Tả hút một hơi: “Anh mua mấy lốc để mai em mang đến trường nhé?”

“Thôi không cần đâu, em vẫn thích uống lúc mới lấy ra từ tủ lạnh hơn.”

Sau khi Tống Kiểu Kiểu uống xong, Lục Kinh Tả cầm lọ sữa chua rỗng ném thẳng vào thùng rác gần đó, vẫn một phát chuẩn xác như thường lệ.

Khi về đến nhà di động của Tống Kiểu Kiểu chợt reo vang, cô lấy di động ra xem, là điện thoại của Vương Tuệ Lâm: “Mẹ gọi em.”

Lục Kinh Tả “uhm”một tiếng, xách bịch đồ vào bếp: “Em bắt máy đi.”

Tống Kiểu Kiểu nghe máy: “Alo, mẹ ạ?”

Giọng Vương Tuệ Lâm truyền đến: “Kiểu Kiểu à, hai đứa con tan làm chưa?”

“Tan làm rồi ạ.”

“Bây giờ đang ở nhà hay sao?”

“Dạ đang ở nhà.”

“Vậy được rồi, giờ mẹ với ba qua thăm tụi con. Ba mẹ cũng vừa mua ít nguyên liệu để sang nấu bữa tối cho tụi con đây.”

“Dạ được.”

“Mẹ với ba con sắp tới rồi, hai đứa ở căn 7022 phải không?”

“Dạ phải.”

Sau khi ngắt máy, Lục Kinh Tả hỏi cô: “Dì gọi có chuyện gì vậy?”

Tống Kiểu Kiểu bình thản đáp: “Không có chuyện gì, chỉ nói sẽ đến đây ngay, còn bảo đã mua nguyên liệu nấu ăn cho tụi mình…”

Nói đến đoạn sau, giọng Tống Kiểu Kiểu ngày càng nhỏ dần. Cô vô thức nhìn về phía Lục Kinh Tả, tiếp theo ánh mắt cả hai đồng loạt nhìn về phía phòng ngủ trên tầng hai. Giây sau, Tống Kiểu Kiểu hét lên một tiếng rồi cả hai cùng vọt lên lầu.

Tống Kiểu Kiểu mở tủ quần áo ra rồi vứt hết đống quần áo của Lục Kinh Tả lên giường. Còn Lục Kinh Tả thì hối hả ôm đống quần áo ấy chạy sang treo vào tủ quần áo phòng bên cạnh, ai nấy đều luống ca luống cuống. Vừa mới thu dọn xong thì tiếng chuông dưới nhà lập tức vang lên, cả hai liếc nhìn nhau rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng nhau xuống dưới lầu.

Lục Kinh Tả tót vào nhà bếp, còn Tống Kiểu Kiểu lập tức chạy ra mở cửa. Sau khi cửa mở quả nhiên thấy ba Tống và mẹ Tống đang đứng bên ngoài.

“Ba mẹ đến rồi ạ, hai người vào đi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm ghé thăm chỗ ở của cả hai, ban nãy họ cũng có chạy ngang qua ngôi trường cấp II mà Tống Kiểu Kiểu đang thực tập, quả thực rất gần.

Vương Tuệ Lâm quan sát cả căn hộ cao tầng, phải nói căn nhà được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, bài trí cũng rất ấm cúng. Tống Khánh Quốc rảo mắt nhìn xung quanh, mặc dù không nói gì nhưng trong mắt ông ánh lên sự ưng ý. Có ai không muốn con mình được ở chỗ tốt chứ?

Đúng lúc Lục Kinh Tả từ trong bếp bước ra, cậu chào hỏi hai người: “Chú dì, hai người đến rồi ạ.”

Vương Tuệ Lâm cười với cậu: “Đang nấu cơm hả con?”

“Dạ mới đi siêu thị về, đang chuẩn bị nấu đây ạ.”

Tống Khánh Quốc gật đầu, sự ưng ý trong mắt ông ngày càng nồng đậm, ông lập tức mỉm cười rồi đưa bịch đồ trong tay cho cậu: “Nấu đi, vừa hay chú dì cũng mua ít nguyên liệu này.”

Lục Kinh Tả vội đón lấy, Vương Tuệ Lâm nói: “Đi thôi, để dì xem con nấu gì nào?”

“Dạ được.”

Ban đầu Vương Tuệ Lâm định đảm nhận chức trách nấu bữa tối, nhưng Lục Kinh Tả lại không đồng ý: “Dì, để con nấu cho, hai người cũng chưa từng thử qua tay nghề của con, để lần này con nấu cho hai người thử ạ.”

Vương Tuệ Lâm đánh mắt nhìn Tống Khánh Quốc đang đứng bên ngoài phòng khách, rồi bà nói với Lục Kinh Tả: “Lúc ông ấy không có ở đây, con có thể gọi bằng mẹ.”

Lục Kinh Tả theo bản năng nhìn sang ba Tống đang đứng bên ngoài phòng khách, sau đó cực kỳ lễ phép gọi một tiếng: “Mẹ.”

Vương Tuệ Lâm tức khắc vui mừng, sớm muộn gì chẳng trở thành con rể, gọi sớm một ngày hay gọi trễ một ngày cũng đâu có gì khác nhau, cho nên gọi sớm được ngày nào hay ngày ấy.

Tình cờ ngay lúc vào gọi Vương Tuệ Lâm, Tống Kiểu Kiểu có nghe thấy màn trò chuyện của hai người, khóe môi cô bất giác cong cong. Mẹ cô thật sự thích cậu quá mức rồi, thậm chí cô có thể dự trước được cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào luôn. Cô mỉm cười bước vào: “Mẹ, con dẫn mẹ tham quan tầng trên trước nhé?”

“Được.” Sau đó Vương Tuệ Lâm quay sang nói với Lục Kinh Tả: “Mẹ đi xem phòng trước đây.”

“Dạ vâng.”

Khi quay đi Tống Kiểu Kiểu thấy Lục Kinh Tả đang nhướng mày về phía mình, cô cũng nhăn mặt làm trò hề với cậu rồi mới chạy theo bám lấy tay Vương Tuệ Lâm.

Tống Kiểu Kiểu dẫn hai người tham quan mấy căn phòng ở tầng trên, thật ra cũng chỉ có ba phòng mà thôi, một phòng làm việc và hai phòng ngủ.

Phòng làm việc đã được lót thảm trải sàn, có bàn ghế sofa chuyên dùng uống trà và hai chiếc bàn làm việc, bên trên còn để vài quyển vở, còn có rất nhiều sách được xếp gọn gàng ngăn nắp ngay kệ sách phía bên cạnh. Vương Tuệ Lâm chợt nhìn thấy giữa dãy sách chuyên ngành bỗng lọt đâu mấy quyển tiểu thuyết không chút liên quan, vừa nhìn đã biết của con gái mình. Tống Kiểu Kiểu cũng để ý, cô xấu hổ lấp liếm: “À… bình thường buổi tối tụi con đều làm việc ở phòng này.”

“Buổi tối mà còn làm việc à?”

“Có nhiều việc ở công ty anh ấy chưa xử lý xong sẽ mang về đây tối làm tiếp, còn con sau khi dạy về cũng phải chuẩn bị bài rồi soạn giáo án, không thì chấm bài thi các thứ ạ…”

Tiếp theo Tống Kiểu Kiểu lại dẫn hai người đi tham quan phòng ngủ. Hai căn phòng ngủ đều nằm ở hướng Nam và có một tấm cửa sổ sát sàn cực lớn. Hai căn phòng được trang trí rất rõ ràng, một phòng tiêu biểu cho phong cách của phái nam, phòng còn lại điển hình cho phong cách của phái nữ.

Trước khi xuống lầu, Tống Khánh Quốc rảo mắt quét cả căn phòng lần cuối rồi mới quay đi.

Tống Kiểu Kiểu chú ý đến ánh nhìn sau cuối của ông mà không khỏi chột dạ.

***

Đây là lần đầu tiên Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm được nếm thử tay nghề nấu ăn của Lục Kinh Tả. Mặc dù không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp nhưng nấu ăn ở nhà thì như vậy đã giỏi rồi. Nhìn sang con gái mình đang ăn uống thỏa thuê, hai vợ chồng chỉ lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Tống Kiểu Kiểu gắp cho Vương Tuệ Lâm một miếng sườn om: “Mẹ, con nói mẹ nghe, món sườn om này anh ấy nấu cực kỳ ngon luôn, mẹ ăn thử xem.”

Vương Tuệ Lâm ăn một miếng, tỏ vẻ đồng tình: “Uhm, quả thật rất ngon, tay nghề của Kinh Tả giỏi đấy.”

Lục Kinh Tả mỉm cười: “Chú dì thích là được rồi ạ.”

“Thích chứ thích chứ.” Vương Tuệ Lâm gật đầu.

Chung quy ngày hôm nay ghé đây Tống Khánh Quốc cảm thấy rất hài lòng, nhà cửa trang trí đàng hoàng, đồ ăn nấu cũng ngon, quan sát thái độ khi ở cùng nhau có thể nhận thấy con gái ông đang sống vô cùng tốt. Như chợt nhớ đến đến điều gì, ông bèn nói với Lục Kinh Tả: “Kinh Tả, vừa nãy trên đường đến đây chú dì có chạy ngang qua trường Kiểu Kiểu đang thực tập, chỗ này rất gần trường của con bé, vậy còn con?”

Ông biết Kinh Tả ban đầu đang ở ký túc xá dành cho nhân viên của công ty, sau khi Kiểu Kiểu thực tập mới chuyển ra ngoài, đã vậy còn thuê một căn hộ gần trường cô như vậy, vừa nhìn đã biết cậu suy nghĩ cho cô.

“Chú dì, con vẫn chưa nói cho hai người biết, con vừa mới mua xe ạ.”

Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm ngỡ ngàng: “Mua xe?”

“Dạ, con lấy tiền tiết kiệm của con và vay ít tiền của ba con. Không phải xe đắt tiền nhưng dùng rất ổn, đợi sau này con sẽ tiết kiệm thêm rồi đổi xe tốt hơn.”

Tống Khánh Quốc gật đầu lia lịa, nghe cậu nói xong ông mới nói: “Xe chạy được là được rồi, đắt hay rẻ không quan trọng.”

Tống Kiểu Kiểu húp ngụm canh rồi nói: “Bây giờ sáng nào anh ấy cũng đưa con đi làm hết.”

“Gần vậy mà còn phải đưa sao?”

Tống Kiểu Kiểu: “…”

Lục Kinh Tả cười nói: “Vì gần nên không tốn bao nhiêu thời gian ạ.”

Tống Khánh Quốc liếc nhìn Tống Kiểu Kiểu, rồi quay sang Lục Kinh Tả nói: “Kinh Tả, con đừng chiều chuộng nó quá, không là nó sẽ xem trời bằng vung đấy.”

Lục Kinh Tả cười nói: “Dạ, con biết rồi.”

Tống Khánh Quốc thấy cậu ra vẻ đồng ý, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác. Điều này khiến ông vui mừng nhưng cũng lo lắng. Vui mừng vì cậu thích con gái mình nhiều đến vậy, chắc chắn trong tương lai con bé sẽ không phải chịu ấm ức. Còn lo lắng ở chỗ ông sợ sau này con gái mình sẽ cậy được nuông chiều mà sinh thói kiêu ngạo, xem trời bằng vung.

Vương Tuệ Lâm lại thấy chẳng hề gì, nhìn Kinh Tả đối xử tốt với con gái mình, bà cảm thấy cực kỳ thân thích. Từ lâu bà đã biết cậu sẽ trở thành một đứa con rể tốt rồi, thật may mắn khi họ “ở chùa được hưởng lộc Phật”.

“Ba, ba cứ yên tâm, con sẽ không xem trời bằng vung đâu mà.” Tống Kiểu Kiểu nói với Tống Khánh Quốc.

Tống Khánh Quốc lườm cô: “Con cũng vậy đấy, Kinh Tả đi làm vất vả biết bao nhiêu, con phải thông cảm cho nó một tí.”

“Con biết mà, bởi vậy dạo này con bắt đầu học nấu ăn rồi.”

“Con mà cũng nấu ăn? Ăn được không đấy?”

Tống Kiểu Kiểu: “…” Đây là ba ruột mình thật sao?

Lục Kinh Tả thấy Tống Kiểu Kiểu xụ mặt, bộ dạng tuyệt vọng, cậu bèn cười nói: “Kiểu Kiểu nấu cũng ngon lắm ạ.”

Mắt Tống Kiểu Kiểu sáng rỡ, lập tức bùng nổ sự tự tin: “Con nấu ngon lắm, mỗi lần anh ấy tăng ca con toàn tự nấu không đấy.”

Vương Tuệ Lâm tỏ ra mừng rỡ, quyết đứng về phía con gái và con rể của mình: “Lão Tống, ông đừng có xem thường con gái tôi, con gái tôi cũng tốt đẹp vô cùng.”

Tống Kiểu Kiểu nghe thấy, lập tức vểnh cao chiếc đuôi nhỏ của mình lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN