Thố Vương Tiên Lộ
Chương 120: Không thể ngồi yên
Tiểu Thất không biêt có người đang nảy sinh chủ ý xấu đối với mình. Tình hình hỗn loạn xét cho cùng cũng có lợi nhiều hơn là có hại, tần này khuất tầm nhìn của bọn lính gác thuận lợi cho hắn đi dò xét xung quanh mà không bị nhiều kẻ để ý. Nhưng việc cùng một phe mà gây chiến với nhau, Huyết nhục vương vãi làm hắn khó kiềm chết phải tránh xa một khoảng cách, hô hấp có phần không được thoải mái. Hắn biết càng đi xuống dưới thì sẽ càng khó khắn hơn nữa. Cầm cự được đến bây giờ đã ngoài dự lieejyu của hắn từ lâu
Trước khi đánh mất bản thân, hắn cũng muốn biết kết cục của nhưng kẻ bại trận là như thế nào? Tiểu Thất nhân lúc những chiếc xe kéo xác kẻ bại trận thu hồi vào trong tháp liền lẳng lặng đi theo và giữ khoảng cách. Hắn vẫn giả bộ đi theo vào trong tháp như không để ý hai gã lính gác cửa vào tháp, tất nhiên bọn chúng không cho kẻ lạ mặt đi vào, hai tên Tử Giác đầu to xác tay cầm ngọn đinh ba sắc nhọn chắn ngang lối đi
Tiểu Thất không dám manh động xông vào bên trong, nhưng hắn cũng kịp liếc qua. Phần bên trong có thiết kế giống như một ngọn hải đăng, một cầu thang hình xoắn ốc dẫn xuống phía dưới. Từ góc độ mà hắn nhìn xuống thì vẫn còn sâu lắm mới tới đáy. Nhưng âm thanh vang lên từ dưới đó xem ra lò mổ này không có đơn giản là một lò mổ thông thường
Tiểu Thất thở dài quay lại hốc đá” chẳng lẽ nơi đó thực sự bí mật đến vậy ư? Chỉ có kẻ thua cuộc sắp chết mới bị đi vào đấy. Mà sao mình lại tò mò về chỗ đó cơ chứ, chẳng lẽ mình đã thầm chấp nhận cái chết rồi” Theo quan sát của hắn thì nấy tên thủ lĩnh ngoài thực lực dựa vào nhục thể thì không có gì cao minh cả. Chúng vẫn chưa có được ma khí chưa thành thuộc hạ của Ma Quân nên chưa được trang bị, vũ khí cũng như áo giáp. Nhưng thứ dùng được chỉ là nhặt lấy, hoặc cướp từ các thế lực khác. Nhưng cách sử dụng cũng chỉ tạo ra công kích giản đơn… Điểm mạnh duy nhất là công kích mạnh mẽ và dai sức
Hiện giờ đã hết phi châm, muốn sống sót đi xuống tần dưới e rằng phải động chân tay thực sự. Thế lực của hắn gia nhập đến tầng này đã không còn mạnh mẽ một hơi đi xuống mấy tầng. Thực lực đã yếu hơn thế lực khác lại còn lục đục nội bộ. Không thể dựa hơi đám này mà đi xuống nữa. Nhân số càng ngày càng ít. Sự chú ý lên người hắn đã bắt đầu được tăng lên, hắn không thể tránh được nữa
…
Tiểu Thất biết vậy cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị ma tính khống chế, điên cuồn mà chém giết, sống sót được hay không chẳng quan trọng nữa. Lý trí đã mất chẳng biết làm thế nào mới có thể khôi phục. Chỉ sợ ngày hắn tỉnh táo trở lại thì bản thân đã là thuộc hạ của Vực chủ. Mà cũng có thể là đã chết mất xác
Không phải mấy ngày sau mới có khiêu chiến, Ngay khi hắn vừa trở về đã có chút biến đổi. Bên trong không gian đã im ắng,, tên Song Giác Đầu cuối cùng còn sót lại nay đã nằm dài bất động ở ngoài hành lang. Máu chảy lênh láng, tên đó bị một tên yêu nhân bề ngoài giống một loại bò sát rên gọi Phá Thạch Giác, phần đuôi dài và to như đuôi của ngạc ngư ( cá) sấu bàn tay chỉ có ba ngón to và dài với vuốt sắc. Đôi mắt giống như loài rắn, lưỡi cũng thập thò ra vào.
Thân hình cao lớn, dưới sự chỉ điểm của Man Huyết Tử, tên phó thủ lĩnh cũ chỉ tay vào người tiểu Thất nói vài câu gì đó. Tên thủ lĩnh Phá Thạch Giác đi tới phía hắn cước bộ càng ngày càng nhanh, làm Tiểu Thất có chút khó hiểu. Nhưng hắn cảm nhận được tên này không phải đến chào hỏi gã. Chiếc lưỡi dài ướt át lướt qua mặt của hắn, hơi thở có chút nồng nặc và tanh tưởi. bàn tay của hắn to lớn chỉ dùng hai ngón liền tóm lấy cổ của Tiểu Thất mà nhấc lên không trung
Mấy tên thuộc hạ không ngừng hò reo. Đây cũng là lần đâu bọn chúng để ý đến một gã nhỏ con như hắn, mấy trận chiến đã qua hắn giúp sức cũng chẳng ai nhận ra. Trong mắt bọn chúng hắn chỉ là một kẻ bám theo, hưởng lợi từ bọn chúng mà thôi. Bọn chúng không để ý nhưng hôm nay xem ra có người mách lẻo việc hắn ăn ké thành quả bọn chúng
Bị nhấc bổng lên trên không, Tiểu Thất charwrng hề phản kháng, ánh mắt Tiểu Thất quét ngang qua một lượt rồi dừng lại ở tên phó Thủ lĩnh. Tên Man huyết Tử còn sót lại đây sao, sống sót được đến tầng năm xem ra không phải không có suy tính. Việc hắn ăn ké xem ra là do tên này nói ra đây mà
Đột nhiên tên thủ lĩnh ném hắn ra lôi đài ở giữa… Tiểu Thất lăng không vài vòng rồi tiếp đất khá nhẹ nhàng thầm nghĩ” Bọn chúng ném hắn ra có ý gì đây, chẳng phải trước giờ toàn hỗn chiến hay sao… giờ này lại có một mình ta ở ngoài này” Hắn quan sát một lúc thì bắt đầu thấy nhiều tên yêu nhân bắt đầu kéo ra bên ngoài hành lang, và bắt đầu hò hét
“Đây là … “
Tên thủ lĩnh vứt một người lên võ đài… thế lực đó đã loại bỏ hắn… giờ hắn không thuộc phe phái nào cả. Tên nào muốn dành lấy hắn thì có thể lên lôi đài mà cướp về. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra thêm một người cũng là thêm một phần sức. Nếu đuổi khỏi phe phái chứng tỏ là vô dụng lắm không có tác dụng trong chiến đấu
Một tên vô dụng chỉ biết chạy trốn, bọn họ không giữ lại ăn thịt mà cho lên lôi đài làm trò tiêu khiển. Một phần cũng để ra oai với các phe phái khác, bọn họ đủ mạnh có thể vứt đi một tên thuộc hạ mà không có ảnh hưởng gì
Đã có con mồi, giờ đã đến lúc kẻ đi săn xuất hiện. Xen lẫn tiếng hò hét, một con yêu nhân nửa người nửa báo nhanh nhẹn nhảy tới võ đài mà không cần đi qua dây xích, dáng bộ này dường như rất nôn nóng trước món đồ tiêu khiển này a
Tiểu Thất vẫn còn mơ hồ vì sao mình lại bị ném lên lôi đài. Song cái miệng to lớn của tên yêu nhân nửa người nửa báo với cặp răng nanh dài đang lao về phía hắn,khiến hắn không khỏi thấy nguy hiểm. Tốc độ quá nhanh hắn chỉ có thể né tránh sang một bên.
Yêu nhân này vẫn đứng bằng hai chân, di chuyển lúc giống người lúc lại giống báo thật khó mà đoán định được thế công, Liên tiếp mấy hồi hắn chỉ biết né tránh, cứ mỗi lần như vậy, đám yêu nhân lại ồ lên dường như rất chán ghét việc hắn né tránh liên tục mà không trả đòn
Đây đúng là mèo vờn chuột mà, ai là mèo ai là chuột cũng đã thấy rõ rồi. Nhưng con mèo không bắt được đã có phần nôn nóng. Cả người như một con báo lớn vồ lấy tiểu Thất. Vẫn như lần trước hắn lách người né tránh. Nhưng làn này yêu nhân đã có chuẩn bị sẵn, cái duôi của nó quật sang ngăng đạp vào mặt của Tiểu Thất làm hắn tối tăm mặt mày một lúc. Nhưng từng đó sơ hở là qúa đủ cho yêu nhân tung ra một trảo trới trước người Tiểu Thất
Thối lui liền mấy bước. Tiểu Thất đã nhìn lại thấy phần bộ da lông khoác bên ngoài đã bị cào một vệt lớn. nhờ có nó mà vết thương hắn nhận phải cũng không lớn… nhưng chỉ cần tầm đấy cũng đủ huyết dịch tuôn ra ngoài
Từ khi hắn xuống tầng này đã phải ngưng khí hô hấp khó khăn nhằm khống chế lại mùi của huyết khí vương vãi… Nhưng bị một trảo thế này hắn không thể tiếp tục được nữa… hít lấy một hơi thật sâu Huyết khí phẳng phất trong không khí theo đó cũng đi vào người hắn. Huyết khí của chính mình
Không gian bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ. Âm thanh hai bên tai giờ chỉ nghe được tiếng ù ù. Đang là không khí náo nhiệt, tiếng hò reo không ngớt nhưng hắn lại cảm thấy im lặng một cách lạ thường, cứ như bản thân đang dần thoát khỏi cơ thể này vậy. Hắn nhìn lại đôi bàn tay cảm giác thật xa lạ vãn chuyển động theo ý nhưng lại có cảm giác lâng lâng mơ hồ
“ Ta lại sắp mất đi sự kiểm soát với cơ thể rồi sao”
“ Xọat … xoạt”
Trước người của hắn lại thêm hai vết cào nữa. Bộ lông của Tử giác đầu đã rơi ra để lộ nhục thể của nhân loại. Lại bị trúng chiêu nhưng sao ta lại không cảm thấy đau chút nào
Huyết dịch bị hai vết cào nữa đã vương vãi ra khán đài. Tiểu Thất mở trừng trừng con mắt, cả người khuỵu gối gục xuống nền võ đài. Từng giọt máu chạy ra sàn đấu, cổ họng hắn bắt đầu cảm thấy khô khốc như lần trước
“ Không …xong …rồi “
Đôi mắt đỏ ngầu hắn lại lạc vào không gian chỉ toàn màu đỏ của máu cố gắng ngoi lên nhưng chẳng bao giờ lên được phía bên trên, không gian này lại giống như một đại dương khổng lồ, còn hắn đang chìm sâu ở dưới và sắp đuối sức
“ Có phải khi ta không chịu được nữa thì phần người sẽ bị biến mất mãi mãi… ”
“ Không… ta vẫn chịu được… ta vẫn có thể cảm nhận được mà….”
Trong khôn gian rộng lớn, hắn không bơi lên nữa, càng cố gắng bơi lên hắn càng thấy không gian xung quanh hắn càng rộng hơn và chẳng bao giờ đi lên đến bên trên bề mặt
“ Ta còn Thủy Mặc Tâm Pháp nhất định …có thể tìm thấy lối ra”
Hắn thôi cử động buông người chìm xuống phía dưới không gian đỏ ngầu
…
Tên lôi đài xảy ra dị biến. Tên được dùng làm trò tiêu khiên vốn đã gục ngã dưới sàn đấu. Nay đã đứng dậy ánh mắt đỏ ngầu vô hồn. Vết thương do ba vết cào gây ra nay đã ngừng chảy máu. Sắc mặt bắt đầu nhăn nhó. Hàm răng nhe ra nghiến nghe ken két
“ Hống “
Hắn hống lên một tiếng nghe vang vọng cả mấy tầng bên dưới và phía trên. Mây tầng đó cũng bắt đầu kéo nhau ra xem náo nhiệt. Một kẻ bị thế lực buôn bỏ vứt đi làm đồ tiêu khiển giờ này đang phát ra bạo nộ. Hắn sẽ làm gì trước khi bị đem tới tòa tháp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!