Thố Vương Tiên Lộ - Chương 31: Ngoài ý muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thố Vương Tiên Lộ


Chương 31: Ngoài ý muốn


Tiểu Thất nhìn quanh một lượt, không có gì bất thường cả, hắn bèn tìm một góc, Tu luyện luyện tâm pháp, hòa nhập vói khung gian nơi đây, cảm nhận từng luồng khí xung quanh, tiếng nói chuyện nhỏ dần, hắn không còn bận tâm nữa. Những lúc như thế này hắn cảm giác được mình như đã thoát ra khỏi cơ thể, tự do bay lượn trên cao hắn có thể bay đến mọi ngõ ngách nhìn thấy yêu thú, nhưng bọn chúng không có bỏ chạy, cứ như không nhìn thấy hắn vậy. Cảm giác này thật thoải mái. Lượn một vòng quanh đoán áp tiêu, không có ai phát hiện ra, kiểu này mà nhìn lén người khác chắc vui lắm đây,hắn quay lại vị trí đang ngồi nhập vào cơ thể, khác với nhứng lần trước, hắn có chút mệt mỏi

Mở mắt ra hắn thấy có chút gì đó không đúng. Cảm giác khoan khoái sau khi tu luyện mới đúng, sao lần này lại có chút mệt mỏi như vậy, hắn bối rối nhìn lại thì thấy Một lão giả đang cười với hắn. Ăn mặc thì bình thường thôi, không giống thương nhân, cũng không giống hạ nhân

“Cảm giác bay lượn tự do thế nào?”

Tiểu Thất ngơ ngác,Lão giả này là ai, sao lại biết việc mình vừa “ bay một vòng”

“Xin Lỗi. ta với lão không có quen nhau thì phải”

Lão giả mỉm cười quay sang chỗ khác, mắt nhìn lên trời trầm ngâm

“Đúng là không quen những, ít ra và và ngươi có vài điểm chung a.”

Tiểu thất quấn khăn che người như vậy, lão không nhìn thấy mặt, cũng không biết mình là ai sao có thể có điểm chung cơ chứ

“Chúng ta đều luyện một loại tâm pháp, và chúng ta đều thích tiêu diêu tự tại”

“Tu luyện cùng một loại tâm pháp?”

Lão giả gật đầu

“Thủy mặc Tâm pháp của ngươi đã luyện đến mức độ “ Hồn lìa khỏi xác” cũng coi như là đại thành rồi a.. ha ha ha”

Biết được cả công pháp tu luyện, vị lão giả này không có đơn giản a, vội cúi đầu thi lễ

“Tiểu bối thất lễ rồi, không biết tiền bối xưng hô thế nào”

Lão giả có chút không vừa ý

“Không cần như vậy, vạn vật đều như nhau ta cũng là ngươi, mà ngươi cũng là ta, những tiểu tiết này không cần phải để tâm”

Nghe thật là cao siêu, có huyền cơ trong đó chăng, thôi kệ cứ hỏi thăm vài câu đã, vị này cũng khiến Tiểu Thất tò mò không ít

“Vậy ra lão cũng tu luyện Thủy Mặc Tâm Pháp? Có thể lý giải một chút về tâm pháp này không?”

Lão giả cũng không co úp mở a

“Công Pháp này do Thủy Mặc Lão Tổ do cảm ngộ bản thân mà ghi lại. Công pháp này được lưu truyền trong Tiên Môn, giúp con người hòa nhập với vạn vật, sống an nhàn tự tại a, Không hiểu một kẻ phàm nhân nơi này lại có được nó”

Nghe nói đến tiên môn, Tiểu Thất vô hùng hứng thú a

“Lưu truyền trong tiên môn sao, đó là nơi nào?”

Lão giả này suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn chưa có câu trả lời xác đáng a

“Ta cũng không biết nên nói nó như thế nào. Tiên Môn … nơi đó con người luôn tìm đến đại đạo, dù có người đã thấy nó, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chạm đến nó. Chạm tới đại đạo là khi ngươi nhận ra mình có tất cả cũng là lúc ngươi mất tất cả”

Nghe thật là khó hiểu

“Vậy theo lão ta có nên đi tiếp không?”

Lão giả cười dài. Nhìn về con đường mòn để lại một câu rồi biến mất

“ Đại đạo ở ngay trước mắt,… chúng ta cùng tuy đi cùng nhau trên một đường, nhưng ta đã sắp tới đích, còn ngươi mới chỉ bắt đầu mà thôi”

Tiểu Thất cảm khái, Xem ra vị này là một cao nhân a. Ta luyện Thủy Mặc Tâm pháp, lại là một pháp quyết của tiên môn sao. Nghe có vẻ lợi hại đấy, nhưng sao nó lại lưu lạc tới Bạch Thành, thôi không quan tâm đến việc này, Dù sao cũng luyệt đến cảnh giới”Hồn lìa khỏi xác” cũng coi như là thành công, Ngồi một chỗ cũng có thể đi” du lịch” rồi có điều đầu óc có hơi choáng váng một lúc

Tiếng tù và lại cất lên, đoàn người đứng dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường

Đây cũng là lần đầu đi xa đến vậy a, xung quanh chỉ toàn là rừng cây và núi cao, không có thấy bóng dáng ngôi nhà nào, cả dịch quán cũng vậy, suốt dọc đường, Hôm đầu tiên còn nói chuyện rôm rả vởi nhau, nhưng mấy ôm sau, đã chẳng ai nói câu nào, chỉ toàn là mệnh lệnh dừng lại, đi tiếp…

Các đệ tử chỉ có Ngô Diệm là có gan đi cùng Tiêu Dật Lôi, không đi theo đoàn mà tách riêng ra đi xuyên qua Vân Vụ Sơn Lâm thẳng tới Thiên Phổ Thành. Gần hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn ít nhất họ cũng sẽ đi vào Khu Yêu Thú Cao Cấp, những nơi chỉ dành cho võ sư trở lên, chưa biết Thiếu Chủ thế nào nhưng Ngô Diệm phen này lành ít dữ nhiều a. Xem ra hắn đã quyết tâm trở thành cường giả

Còn những người còn lại không có đi làm cái chuyện Sinh Tử Tu Luyện a, chỉ lặng lẽ đi theo đoàn, tâm trạng cũng không có tốt chút nào, nhất là tam tiểu thư a, người được mọi người cho là tu vi đệ nhất, vậy mà không có gan lớn như Ngô Phàm, điều này tất nhiên làm nàng có chút phiền lòng

… Cũng may là sau ba ngày đường, có một thôn nhỏ hiện ra không có cách xa đường là mấy, nơi này có chút đặc thù. Núi đá dốc đứng mấy trăm trượng. Vậy mà nhà cửa được xây trên vách núi, cũng chưa biết vì sao lại có người chọn nơi này làm địa điểm sinh sống a.

Thấy có người đi qua, một số người dân trong thôn vội hô lớn, rồi chạy lại phía đoàn áp tiêu, Bộ dạng của họ có chút ốm yếu a

Trưởng lão ra lệnh mọi người dừng lại, xem xét tình hình.

“ Đại nhân, làm ơn giúp chúng tôi với…”

Nhóm người này có 5 người, một già hai trung niên, một thiếu niên và hai đứa nhỏ, quần áo có chút rách nát, đang ở dưới đất quỳ lạy vị trưởng lão

“Các ngươi có chuyện gì?mau đứng lên nói chuyện”

Đám người đứng lên hốt hoảng nói

“Thôn chúng tôi đang bị bệnh dịch, làm ơn hãy giúp chúng tôi”

Một đám người xa lạ, chạy ùa ra kêu cứu, thật khó giải quyết a, dù sao họ cũng đang trên đường làm ăn mà, như vậy có vẻ sẽ không may mắn lắm. Bị cái gì đó dùng sức còn được, chứ bị bệnh thì võ giả bọn họ bó tay, nhưng mà đi làm ăn cũng nên tích đức một chút a.

“Trưởng lão, chuyện này…”

Lão giả tuy có tuổi nhưng cũng hơi khó xử vụ này

“Mọi người nghỉ chân một lát. Trong đoàn có ai biết chút y thuật cảm phiền đi theo ta một lát”

Đến nước này giúp được đến đâu hay đến đấy vậy, nếu quá sức thì cũng không có làm gì được a. Mỗi tội không có ai biết y thuật,lại nghe tin là bệnh dịch, Chờ đợi hồi lâu không có ai đi ra,nên chỉ có Trưởng lão đi theo ông lão đi vào trong. Còn lại đều đứng ở ngoài đường, chờ đợi

Thiếu niên trong thôn lúc này tự nhiên quỳ xuống vội vàng nói với giọng cầu khẩn

“Các vị ca ca làm ơn hãy giúp ta tìm tiểu muội…. ta cầu xin”

Mấy võ giả và đệ tử hơi ngơ ngác một chút

“Muội muội ta bị rơi xuống vách núi, chưa rõ sống chết, cầu xin các vị, hãy tìm giúp ta”

Đám võ giả đi tới nhìn xuống vách đá, rồi nhìn nhau với vẻ e ngại, lắc đầu, Vách này sâu không thấy đấy a… Thiếu niên vội vàng lết tới phía tiểu thư và huynh đệ họ Ngô, hay tay ôm lấy chân bọn họ cầu khẩn

“tỷ tỷ, hai vị đại ca làm ơn hãy giúp ta, muội ấy là người thân duy nhất của ta… cầu xin các người”

Ba người bọn họ cũng đi tới vách đá nhìn xuống, sắc mặt có chút ớn lạnh, dù họ có là võ giả có thể thi triển thân pháp, nhưng ở độ cao này cũng không dám chắc, hơn nữa xuống đấy chưa chắc đã thấy xác người

Một số võ giả lên tiếng

“Tiểu thư… vách đá này…”

Tiêu Dật Hồng cũng rất e ngại, nàng có thể xuống được nhưng chua biết vực này sâu bao nhiêu, xuống được chưa chắc đã lên được, nhìn bộ dạng cầu khẩn của thiếu niên làm nàng thêm phần day dứt, nhưng đi xuống chẳng phải sẽ chết sao, nàng không có muốn chết như vậy, nếu không đã đi cùng sư huynh Tiểu Dật Lôi rồi, còn, huynh đệ họ Ngô thì không nói, dù là tam tiểu tư roi xuống vực cũng chưa chắc chắn bọn họ sẽ xuống tìm kiếm,

“Ta xin lỗi,… ta… không thể giúp được ngươi”

Một số hùa theo, tỏ vẻ thông cảm

“Đúng đó, rơi xuống vực như thế này không giữ được mạng đâu”

“Chúng ta có xuống cũng vô ích, còn chưa biết nó xâu bao nhiêu nữa, xuống được nhưng lên được hay không còn hơi khó nói a”

Hai ngươi trung niên trong thôn nhìn thiếu niên với vẻ mặt thương cảm, họ biết người này và em gái rất thương nhau, người cùng thôn không giúp được gì, họ cũng không có lên tiếng, thêm lời làm nó thêm đau lòng bèn quay sang chỗ khác.

Lúc này một số người tò mò liền hỏi

“Sao mấy người lại sống ở đây vậy, nhìn địa thế đã nguy hiểm rồi, lại còn có yêu thú nữa”

Nam tử trung niên sống trong thôn liền trả lời

“Tuy nơi đây hiểm trở nhưng có rất nhiều loại thảo dược quý, chúng tôi quen sống ở đây rồi, cứ mỗi khi có đoàn người đi qua đều cho ngươi đi theo vào thành bán, đổi lấy đồ dùng hàng ngày”

“Kỳ lạ, tôi tưởng anh biết thảo dược thì cũng pải biết chút ít về y thuật chứ?”

Nữ tử trung niên đang bế con nhỏ, thấy vậy bèn đáp

“Quả thật trong thôn cũng có một danh y, chúng tôi cũng nghe lời y mà đến đây sống. nhưng mấy hôm gần đây đột nhiên mất tích, lại đúng lúc trong thôn có vài người nhiễm bệnh dịch, chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào? Đi khỏi đây thì nhiều yêu thú dọc đường quá, nên chỉ biết chờ đợi có đoàn người đi tới sẽ xin đi cùng. “

Đến đây sống chỉ vì kiếm thảo dược sao, nghe có chút khó tin a nhưng sao lại có cả trẻ con thế kia, xem ra cũng không phải nói dối a, Nhũng người này có thể đã ở đây từ rất lâu rồi. Mọi người tiếp tục hỏi về cuộc sống thôn này, càng nhiều người tỏ ra hứng thú, tự nhiên tập trung lại nghe kể chuyện.

Thiếu niên thấy mọi người nói chuyện có chút chán nản, tạm tránh sang chỗ khác rất gần chỗ Tiểu Thất đang ngồi tu luyện. Tiểu Thất tuy nhắm mắt dưỡng thần nhưng động tĩnh xung quanh hắn vẫn nắm được, Thiếu niên kia đang khóc sao?

“Nam nhi sao có thể dễ dàng rơi lệ như vậy?”

Thiếu niên đôi mắt có chút ướt át, quay lại thì nhìn thấy người nói chuyện với mình lại là một nam nhân che kín mặt, có chút chột dạ nhưng không quá để tâm, bèn kể;

“Muội muội ta chết rồi… ta…đã không còn người thân nào nữa…”

Ra là mất người thân, xem hắn xúc động như vậy chắc mới qua đời không có lâu a.Có lẽ là do chết vì bệnh dịch

“Việc đấy cũng không phải do ngươi a,”

Thiếu niên lau nước mắt, giọng nói vẫn còn chút xúc động

“ Là do ta, nếu hôm qua ta không về trễ,… thì An Mộc đã không đi tìm ta… do trời quá tối.. muội ấy đã rơi rơi xuống vách đá… ngay trước mặt ta..”

Người thân chết ngay trước mặt, quả thật chịu đả kích rất lớn,Khiến cho người khác có cảm giác bất lực, Thiếu niên đã ngừng khóc, đôi mắt vẫn đỏ ngầu

“Vách đá quá cao, ta đã thử mấy lần nhưng xuống không được”

Tiểu Thất mở mắt, nhìn bàn tay thiếu niên được băng bó sơ sài, xem ra cũng chịu đau không ít

“Sao ngươi không nhờ mấy vị võ giả ngoài kia, xem ra có thể giúp được ngươi đấy”

Thiếu niên nghe thấy nam nhân nhắc đến võ giả lại thêm phần chán nản, nhìn đám người đang ú òa ngoài kia, hắn càng thêm đau lòng a, võ giả cũng ngao ngán lắc đầu ko giúp hắn, cũng phải thôi. Có thể muội muội hắn chết thật rồi

“Là võ giả cũng vậy thôi. Bọn họ cũng không giúp được … ta cũng hết cách, muội muội ta… An Mộc lúc cười thật là đẹp a. Chỉ tại ca ca…”

Thiếu niên này nhỏ tuổi hơn hắn, Xem ra cũng là người giàu tình cảm lắm chứ, ít ra còn có người thân, còn tốt hơn Tiểu Thất a, cô độc một mình. Lúc hắn gặp nạn có ai giúp hắn chứ. À là Mộng Lăng, giờ nàng ta chắc đang dưỡng thương a. Khẽ thở dài, Hắn nhìn sang thiếu niên này, Người này ít ra cũng từng có người thân,

Xem ra không biết em gái sống chết ra sao, hắn không có an lòng a, Thử tìm giúp hắn vậy.

“Để ta tìm giúp ngươi”

Thiếu niên đứng hình, là thật hay đùa đấy, nhìn Tiểu Thất đánh giá một lượt nghi hoặc

“Ngươi sẽ giúp ta sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN