Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 12: "Chụt"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 12: "Chụt"


Đối với Giản Ngôn Chi, tham dự tiệc cũng nằm trong phạm vi công việc, tối đến, Phương Dạng lái xe đến đón cô rời khỏi trường.

Khải Hy là một tập đoàn quy mô lớn có tiếng trong giới doanh nghiệp, sản nghiệp trải rộng, sắp tới cũng có ý định lấn sân sang giới giải trí. Có điều khi tập đoàn mới chỉ xuất hiện trên các trang tin tức về kinh tế, người đưa Khải Hy bước chân vào giới giải trí chính là thiếu gia của tập đoàn này, nhắc đến vị thiếu gia này, quả thật là ai ai cũng biết.

Tháng trước bị bắt gặp vào khách sạn với diễn viên nổi tiếng, tháng sau đã tay trong tay cùng một hot girl hàng đầu xuất hiện tại cửa hàng túi xách hàng hiệu… Đáng lí đây chỉ là câu chuyện ăn chơi trác táng thường thấy của các cậu ấm giới siêu giàu, nhưng khổ nỗi người có liên quan đến anh ta toàn là những nhân vật nổi tiếng có sức ảnh hưởng, thế nên việc anh ta có tên trên các trang báo giải trí không phải là chuyện hiếm lạ gì nữa.

Giản Ngôn Chi vừa bước vào cửa đã đụng ngay vị thiếu gia này, cô đã gặp anh ta hai lần, đều là trong các dịp lớn như thế này.

Riêng về vẻ bề ngoài, anh ta có dáng vẻ của một thương nhân thành đạt, đường nét gương mặt rõ ràng, ánh mắt sâu hút, miệng lúc nào cũng mang theo nụ cười đầy thiện chí, nói ngắn gọn thì, diện mạo đúng là rất được, cũng không khó hiểu khi có nhiều phụ nữ rơi vào tay anh ta như vậy.

“Cô Giản.” thiếu gia của Khải Hy, Hà Nguyên Gia bước đến, âu phục giày da, vô cùng phong độ.

Giản Ngôn Chi lịch sự bắt tay với anh ta, “Chào anh, tổng giám đốc Hà.”

“Cô đừng khách sáo thế,” đối phương cười lịch thiệp, “cô có thể dành chút thời gian đến tham dự đã là niềm vinh dự to lớn cho chúng tôi rồi.”

“Anh khách sáo rồi, anh nói vậy làm tôi ngại quá.” Giản Ngôn Chi nói.

“Sao thế được, một năm vừa rồi tên tuổi của cô phải nói là sáng rực cả một góc trời.” Hà Nguyên Gia rất lịch sự đưa tay hướng vào phía trong, “mời vào, dù biết nữ minh tinh các cô sợ béo không dám ăn, nhưng hôm nay các món tôi chuẩn bị đều là mỹ thực cả, kiềm chế quá là sẽ lãng phí đấy.”

Giản Ngôn Chi, “Chuyện này anh không phải lo đâu, chắc chắn tôi sẽ ăn thật nhiệt tình.”

Nhiệt tình cái qq, bộ váy cô đang mặc là kiểu bó eo, cô có cảm giác chỉ cần ăn một miếng thôi là nó sẽ toác ra mất.

“À đúng rồi cô Giản này, tôi nghe người trong giới nói cô chơi game rất giỏi.”

Giản Ngôn Chi ngây người, “à, cũng không…giỏi lắm đâu.”

“Cô đừng khiêm tốn, nghe nói a Kiệt có solo với cô một lần, còn thua dưới tay cô nữa mà.” Hà Nguyên Gia nói.

A Kiệt là một nhà sản xuất phim, lúc trước khi Giản Ngôn Chi quay một bộ phim của anh ta, hai người đúng thật là đã chơi game cùng nhau, “chuyện này, có lẽ là tại anh ấy kém quá thôi.”

“Ha ha ha ha ha.” Hà Nguyên Gia cười to, “khoản này thì tôi đồng ý, đúng là cậu ta kém thật, nhưng cậu ta kém là chuyện của cậu ta, không thể phủ nhận chuyện cô là cao thủ được. Phải rồi, sắp tới tôi sẽ tổ chức một giải đấu thể thao điện tử từ thiện với đội tượng tham gia là người nổi tiếng, tới lúc đó mời cô đến tham gia nhé.”

“Giải thể thao điện tử?” Giản Ngôn Chi tròn mắt, “tôi tham gia?”

“Là hoạt động từ thiện dưới danh nghĩa game, đến lúc đó mời một nhóm ngôi sao nổi tiếng thích chơi game, rồi mời thêm mấy đội tuyển game chuyên nghiệp nữa, thi đấu hữu nghị đó mà.”

“Nghe rất thú vị, tôi chưa từng chơi tại một giải đấu chính thức bao giờ cả.” Giản Ngôn Chi cực kì hứng thú, “vậy đến lúc đó tôi sẽ nói với quản lí một tiếng.”

“Được, nếu cô có thể tham gia thì độ hấp dẫn của giải đấu sẽ tăng lên đáng kể đấy.”

Hà Nguyên Gia đi tiếp chuyện với một nhóm người khác, Giản Ngôn Chi nhìn thấy mấy người quen, cũng đến chào hỏi. Về phần giải thể thao điện tử mà Hà Nguyên Gia nói, cô thật sự muốn hỏi ý Phương Dạng xem mình có thể tham gia hay không.

Cơ mà… vấn đề quan trọng bây giờ là, cô hơi đói rồi, Phương Dạng cũng ác thật, vì chuẩn bị cho cô bộ lễ phục này, đến cơm trưa cũng không cho cô ăn.

“Ngôn Ngôn.”

Vào lúc Giản Ngôn Chi phân vân không biết có nên ăn một miếng bánh kem nhỏ hay không thì một giọng nam vang lên từ phía sau.

Mặc dù giọng nói này rất quen thuộc nhưng Giản Ngôn Chi lại không muốn quay đầu lại cho lắm.

“Trước khi đến đây anh cứ nghĩ không biết em có đến không, không ngờ là em thật sự đã đến.”

Giản Ngôn Chi híp mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu, “ồ trùng hợp thế, anh cũng ở đây à.”

“Đúng vậy.” người đàn ông ăn mặc trang trọng, đẹp trai nam tính, nhìn đúng là rất xứng với cái danh hiệu thần tượng này… Nhưng đây không phải là những thứ mà cô quen thuộc, thứ mà cô quen thuộc là sự đơn thuần chất phác của người này, đã biến mất sạch sẽ từ lâu rồi.

“Ngôn Ngôn, dạo này em…có bận không.”

“Cũng bình thường, rảnh rỗi thì ở nhà thôi.” Giản Ngôn Chi nói xong thì nhìn anh ta một cái, “Trâu Sướng, giờ chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu, anh đừng gọi tôi là Ngôn Ngôn nữa, người khác nghe thấy lại hiểu lầm.”

Mắt Trâu Sướng tối đi, “Ngôn Ngôn, chuyện lúc trước là lỗi của anh, anh xin lỗi em, em đừng như thế mà.”

“Thôi đủ rồi tôi không muốn nghe lỗi phải gì nữa cả, chuyện đó đã là quá khứ rồi, chúng ta…” Giản Ngôn Chi nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói tiếng, “chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể đừng dây dưa nữa được không vậy.”

Nụ cười được duy trì rất tốt của Trâu Sướng bắt đầu có vết nứt, “Với em là quá khứ, còn với anh thì không, chúng ta không thể làm lại từ đầu được sao.”

“Làm lại từ đầu?” Giản Ngôn Chi cười xùy, “thôi đi, tôi không có phúc hưởng.”

Dứt lời, Giản Ngôn Chi chẳng buồn bận tâm đến vẻ mặt của anh ta, xoay người đi thẳng.

Chỉ là ngay khoảnh khắc quay người lại, vẻ khinh thường đó của cô lập tức biến mất.

Thật ra cô cũng từng có tình cảm với Trâu Sướng.

Anh ta là con của bạn bố cô, hai người bọn cô quen biết nhau khi cô học 12. Năm đó bố của Trâu Sớm có việc đến Thượng Hải, hai người trò chuyện cùng nhau trên bàn cơm, anh ta lớn hơn cô ba tuổi, là người từng trải cả về thi đại học lẫn thi năng khiếu.

Khoảng thời gian đó, Giản Ngôn Chi học được rất nhiều điều từ anh ta.

Diễn xuất, đọc thoại, âm nhạc… anh ta tập diễn cùng cô, còn dạy luôn cho cô cả những kiến thức cô bị hổng.

Trai xinh gái đẹp, thanh xuân ngây ngô, và rồi cả hai phải lòng nhau.

Nhưng khi đó Giản Ngôn Chi vẫn còn nhỏ, mà Trâu Sướng cũng là thần tượng trong lòng thiếu nữ, thế nên sau khi hai người bên nhau cũng không nói cho người khác biết, và cũng vì thế, sau này lúc chia tay cũng chẳng có tin tức gì.

Hai người chính thức bắt đầu mối quan hệ bạn trai bạn gái là vào kì nghỉ hè sau khi thi đại học, nhưng khoảng thời gian đó cả hai lại bận rộn quay phim. Sau đó Giản Ngôn Chi đã đề nghị chia tay vì scandal giữa Trâu Sướng và một ca sĩ.

Về phần chuyện cụ thể khi ấy hả…thật ra Giản Ngôn Chi đã không nhớ rõ nữa rồi, chắc là do cô giận quá, còn anh ta lại nói ê-kíp của anh ta muốn đợi chuyện lắng xuống rồi lèo lái đánh lạc hướng dư luận, không chịu lên tiếng đính chính.

Sau khi nói xong những lời này thì anh ta cũng vội vã đi mất.

Anh ta không giải thích chuyện phóng viên chụp được ảnh giữa anh ta và cô ca sĩ kia, chỉ để mặc cô một mình gặm nhấm phiền muộn sầu não.

Giản Ngôn Chi lần đầu yêu lại phát hiện mình hoàn toàn bị xem nhẹ, mối tình đầu này để lại ấn tượng không quá tốt đối với cô. Do vậy cuối cùng, cô mặc kệ hết thảy, ném ra bốn chữ “chúng ta chia tay” rồi không gặp mặt anh ta nữa.

Thật ra chuyện mới qua chưa được bao lâu, nhưng Giản Ngôn Chi đã tự đặt tên cho quãng thời gian ấy là: tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Yêu đương giống như trò đùa vậy, trẻ con gần chết.

Dù là yêu anh ta, hay là chia tay với anh ta, tất cả đều trẻ con vô cùng!

Nếu có thể làm lại, cô sẽ không thèm bước vào mối tình có cũng như không này đâu.

Có người đến mời rượu cô, Giản Ngôn Chi uống một chút, sau đó thấy hơi buồn tiểu nên vội vàng tìm nhà vệ sinh.

Sảnh tiệc ngoằn ngoèo trái phải, Giản Ngôn Chi ra khỏi nhà vệ sinh không biết nên rẽ đi hướng nào.

Cô nhìn xung quanh, bỏ cuộc, đối với một người mù đường mà nói, điều khó khăn nhất chính là để cô tự xác định phương hướng. Mà hành lang trải thảm này rất yên tĩnh, chắc là khu vực nghỉ ngơi của buổi tiệc.

Giản Ngôn Chi lấy điện thoại ra định gọi cho Phương Dạng.

“Ngôn Ngôn, lại không tìm được đường à? Đi theo anh…” Trâu Sướng không biết ló đầu ra từ chỗ nào, gò má anh ta hơi đỏ, có lẽ cũng uống không ít.

Giản Ngôn Chị giật bắn mình, “anh, anh đi theo tôi làm gì, à, anh đến để cười nhạo tôi chứ gì.”

“Không phải, anh thấy em nhìn dáo dác nên muốn đến dẫn đường cho em.” Trâu Sướng đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, “Ngôn Ngôn, lúc trước là anh sai, khi đó anh nên tìm em, giải thích rõ ràng ngay mới phải, nhưng…lúc đó anh thật sự quá bận.”

“Mấy lời này của anh tôi nghe nhiều lắm rồi, anh đừng có nhắc lại nữa,” Giản Ngôn Chi hất tay anh ta ra, “với lại ở đây người ra kẻ vào, lỡ có phóng viên thì sao, anh đừng có lôi lôi kéo kéo nữa.”

“Bị chụp thì đã sao chứ.” Trâu Sướng bắt đầu nổi nóng, “bị chụp thì chúng ta nói thôi, nói chúng ta là người yêu của nhau.”

“Anh hai à, anh say lắm rồi đấy, ai yêu đương gì với anh hả.” Giản Ngôn Chi muốn đi vòng qua anh ta, nhưng không ngờ vai cô lại bị kéo giật lại, anh ta ép cô lên cạnh cửa, cúi người áp sát vào cô.

“Ngôn Ngôn, anh thật sự rất thích em…”

Giản Ngôn Chi thấy khuôn mặt anh ta càng lúc càng gần thì trợn trừng mắt.

Đệt, muốn giở trò đồi bại đây mà!

Thấy môi anh ta càng lúc càng gần môi cô, Giản Ngôn Chi cũng mặc kệ chuyện lễ phục có bị toác hay không, co ngay chân lên, dồn hết sức chuẩn bị đá.

“Chụt.”

“…”

“…”

“…”

Chân của Giản Ngôn Chi còn chưa kịp giơ lên, vì lúc này một bàn tay không biết ở đâu ra đã chắn ngang môi hai người họ.

Môi của Giản Ngôn Chi cọ nhẹ vào lòng bàn tay này, rất khô ráo, hơi lành lạnh. Còn tiếng “chụt” rõ vang kia là âm thanh Trâu Sướng hôn lên mu bàn tay này.

Giản Ngôn Chi sững người mất mấy giây, máy móc quay đầu nhìn về hướng người mới xuất hiện.

Người mới đến rất cao, mặc áo khoác màu đen, quần bò tối màu, boots da…và cả, khuôn mặt lạnh lùng.

“Anh, sao anh lại ở đây.” Giọng nói không quá lớn của Giản Ngôn Chi trở nên rõ ràng lạ thường tại hành lang im ắng đáng sợ này. Mà câu nói này khiến Trâu Sướng giật mình tỉnh rượu, cũng khiến người đàn ông trước mặt cực kì ghét bỏ và hối hận mà rút tay về.

Bàn tay bị “mạo phạm” của Hà Uyên cứng đờ bên người, anh hít sâu một hơi như đang cố nhẫn nhịn, cuối cùng rất kiềm chế mà quay sang nói với Trâu Sướng, “anh đi trước đi, tranh thủ lúc tay tôi còn đang khống chế được.”

Mặt Trâu Sướng hết xanh lại đỏ, “Ngôn Ngôn, đi thôi…”

“Tôi nói là anh đi, anh gọi cô ấy làm gì.” Sắc mặt Hà Uyên rất kém, vừa nãy anh cản là vì thấy ở giữa vẫn còn một khoảng, nhưng anh không ngờ tên này lại hoa mắt hôn thẳng lên, tóm lại, anh đang bị bàng hoàng trước tiếng “chụt” đó.

“Anh là ai chứ.” Trâu Sướng nổi giận.

“Thế anh là ai.” Lúc này tâm trạng của Hà Uyên phải nói là vô cùng tệ, bị “mạo phạm” đã đành, thái độ lại còn lồi lõm!

Trâu Sướng lạnh giọng giận dữ, “tôi là bạn trai cũ của cô ấy!”

“Ha, tự hào quá nhỉ?” Hà Uyên ghét nhất là có người hét vào mặt mình, vì phương châm không được thua, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt đến tận cùng, nói đầy lực sát thương, “còn tôi là bạn trai của cô ấy.”

—Dải phân cách—

Ree có chuyện muốn kể: tui mới tấu hài đêm khuya các đồng chí ạ, đăng chương mới của Thoáng Chốc Phải Lòng Em vào bộ Quỷ Vương Bất Tử =))))))))) thấy có bình luận mới định vào rep thì đọc được dòng thông báo “….đã bình luận trong Quỷ Vương Bất Tử – Chương 12: “Chụt”.”  =))))))))) 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN