Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 16: Tức phát khóc
Đến giờ phút này Giản Ngôn Chi mới biết nghệ sĩ được mời đến tham dự sự kiện này ngoài cô và Tống Nam Tử ra còn có hai nam diễn viên khác, một người là gương mặt mới của giới nghệ thuật Trịnh Nguyên Lạc, người còn lại là cây cao bóng cả của giới ca sĩ Ôn Nghiệp. Mặc dù chưa từng hợp tác với hai người này, nhưng Giản Ngôn Chi vẫn biết ít nhiều về họ, có đến mấy bài của Ôn Nghiệp còn nằm trong danh sách nhạc của cô.
Giải thể thao điện tử từ thiện này có kênh tường thuật trực tiếp, vốn chỉ có fan esport mới quan tâm đến giải đấu, nhưng vì có sự xuất hiện bất ngờ của bốn nghệ sĩ nổi tiếng nên độ hot nhanh chóng tăng vọt.
Ban tổ chức đã lường trước được điều này, vì thế trên Weibo ngoài các fan thể theo điện tử chia sẻ ra, thì nhân viên cũng cắt những đoạn thú vị của buổi livestream rồi đăng lên Weibo cho mọi người cùng xem.
Đã chia đội xong xuôi, bốn người nghiệp dư chia thành hai đội, Giản Ngôn Chi và Ôn Nghiệp, Tống Nam Tử và Trịnh Nguyên Lạc.
Một đội Liên Minh Huyền Thoại có năm người, do đó ba vị trí còn lại sẽ do thành viên các đội chuyên nghiệp đảm nhận. Đội tuyển chuyên nghiệp cùng nhóm với Giản Ngôn Chi là TH, còn Tống Nam Tử quả nhiên đúng như lời chị ta nói, chung đội với DSG.
Lúc này, bình luận về video chia đội trên Weibo đã có hơn mười nghìn lượt.
“Ngôn Chi nhà tụi tui! Quá đẹp quá đẹp quá đẹp!”
“Chuyện quái gì đây, Giản Ngôn Chi biết chơi liên minh á?”
“Tống Nam Tử đã câu được Hà Nguyên Gia rồi, mà người tổ chức giải lần này cũng là Hà Nguyên Gia, thế cho nên lý do tại sao Tống Nam Tử lại xuất hiện ở đây…mọi người tự hiểu đi nhóe!”
“Trên mạng đồn Giản Ngôn Chi nghiện game, ha ha ha, thế là thật à.”
“Mọe, Uyên thần mlem vãi!”
“Tống Nam Tử có thể cách Uyên thần nhà tôi xa ra chút được không vậy, đừng có sáp vào bắt chuyện như thế!”
“Tống Nam Tử đẹp quá má ơi, bảo sao có thể câu được trái tim của thiếu gia Khải Hy.”
…
Ván một sắp bắt đầu, thành viên tham gia thi đấu của DSG là Hà Uyên, Lão Dao, Lâm Mậu. Lâm Mậu mặt mày đau khổ cầm tai nghe lên, quay sang nhỏ giọng nói, “lão đại, đối thủ là tiểu Ngôn Chi thân thương của nhà em, em không xuống tay được.”
“Sao, muốn làm đội chúng ta mất mặt?” Hà Uyên liếc cậu ta, “đối thủ không chỉ có một mình Giản Ngôn Chi, mà còn có cả TH, chú muốn thua trong tay bọn họ?”
“Đương nhiên là em không muốn thua rồi.”
TH không phải là một đội mạnh, nếu DSG mà để thua họ ở đây thì đúng là mất mặt thật.
“Không muốn thua thì nghiền nát đối phương cho anh, game thì tình cảm cái gì.” Hà Uyên có vẻ chẳng mấy để tâm mà đeo tai nghe lên, nhưng trong lòng anh thì lại đang nhớ đến lời Giản Ngôn Chi đã nói ban nãy.
“Có anh ấy giúp cũng vô dụng thôi, đội của em cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp, họ cũng rất lợi hại, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Hừ, con nít miệng còn hôi sữa không biết trời cao đất dày.
Để giảm độ khó, ban tổ chức quy định tuyển thủ chuyên nghiệp của hai bên không được chọn vị trí gốc của mình, ví dụ như Hà Uyên, vị trí anh chọn ở ván này là hỗ trợ, chứ không phải là ADC.
Còn Giản Ngôn Chi là người đi đường giữa, tướng cô chọn là Orianna. Đường giữa phía bên kia là Trịnh Nguyên Lạc, Giản Ngôn Chi có nghe đồn rằng anh ta chơi Liên Minh Huyền Thoại khá tốt.
Nhưng tướng mà Trịnh Nguyên Lạc chọn lại khá yếu ở giai đoạn đầu trận, trong khi tướng của Giản Ngôn Chi đầu trận lại có nhiều lợi thế hơn, vì thế trước cấp 4, Trịnh Nguyên Lạc cơ bản là bị cô gõ cho to đầu.
Cơ mà đường dưới thì không được lý tưởng như vậy.
Đường dưới của đối thủ là Hà Uyên và Tống Nam Tử, còn bên cô là Ôn Nghiệp và một tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Kĩ thuật của Tống Nam Tử chẳng lấy gì làm tốt, nhưng nhờ có một hỗ trợ như Hà Uyên nên chị ta khá là dễ thở.
Khi ván đấu sang phút thứ 8, chiến công đầu của đường dưới rơi vào túi của Hà Uyên.
Giản Ngôn Chi đánh rất nghiêm túc, KDA của cô ở trong đội được xem là ổn, giết 7 chết 4 hỗ trợ 10. Nhưng khi thời gian trôi về giai đoạn cuối game, thế thua của đội cô vẫn khá rõ ràng.
Phút 34, quân địch tấn công nhà chính.
Nhưng do phía bên kia hơi chủ quan, tại nhà chính, phe bên đó bất cẩn bị đội của Giản Ngôn Chi hạ mất ba người, dù rằng bên đội của cô cũng phải bỏ ra hai mạng, nhưng ít nhất là có lợi thế!
Cô cực kì hưng phấn, di chuyển hùng hổ muốn diệt luôn ADC của địch, cũng chính là Tống Nam Tử! Nhưng ngay khoảnh khắc cô sắp hạ được chị ta, Hà Uyên lại đột nhiên lao lên bảo vệ cho Tống Nam Tử.
Tống Nam Tử an toàn lùi về, còn Giản Ngôn Chi lại bị Hà Uyên và những phát tấn công từ tầm xa của Tống Nam Tử nhẹ nhàng xử gọn.
Giản Ngôn Chi vừa nằm xuống, lợi thế của đội lập tức không còn.
Cuối cùng, bị quét sạch.
Nhà chính phát nổ, trên màn hình máy tính của Giản Ngôn Chi hiển thị hai chữ “Thất Bại” thật to.
Tiếng hoan hô cổ vũ nối tiếp không ngừng, Giản Ngôn Chi bình tĩnh gỡ tai nghe xuống, ngước mắt nhìn sang phía đối diện.
Đệt, Tống Nam Tử cười tít cả mắt, tức quá giờ sao? Giữ bình tĩnh? Đúng, phải giữ bình tĩnh, giờ đang trên sân khấu, trên sân khấu…
Ống kính lia về phía cô, Giản Ngôn Chi cong khóe miệng, nở nụ cười rất “thân thiện”.
Đằng sau nụ cười đó là suy nghĩ muốn quăng luôn chuột của cô…nếu như có thể, cô còn muốn xông tới trước mặt Hà Uyên, đấm cho anh hai phát thật mạnh!
Bảo vệ chị ta? Bảo vệ chị ta! Cho anh bảo vệ chị ta này!
Ván đấu kết thúc, thời gian giải lao giữa giờ, Giản Ngôn Chi và những người khác đều quay lại hậu trường.
Giản Ngôn Chi đang ôm một bụng lựa giận nên cô không hề hay biết nhờ trận đấu này mà mình đã hút về thêm một tá fan hâm mộ!
Weibo lúc này:
“Uyên thần quả nhiên là Uyên thần, mỹ nữ trước mặt cũng không hề nương tay, ha ha ha ha.”
“Mỹ nữ trước mặt thì làm sao, nguyên tắc của Uyên Uyên nhà bọn tui là: trong game không có tình cảm.”
“Dù thua nhưng cũng khá bất ngờ, Giản Ngôn Chi chơi ổn thật sự.”
“Đúng đó, mượt cực! So với kẻ nằm không chờ gánh như Tống Nam Tử rõ ràng là tốt hơn nhiều!”
“Ai bảo đụng phải Uyên thần làm gì, xót quá xót quá.”
“Nữ thần thể thao điện tử chơi game giỏi nhất giới giải trí? Ha ha ha ha, tự nhiên muốn chuyển sang làm fan rồi giờ sao.”
…
Giản Ngôn Chi vào hậu trường uống một ngụm nước hạ hỏa, uống xong cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô tức vì thua Tống Nam Tử thì cũng thôi, nhưng lại đi giận Hà Uyên thì vô lý quá, người ta là đồng đội, tất nhiên anh ấy sẽ giúp chị ta rồi.
Ừ, đúng, chuyện này rất hợp tình hợp lý, có gì đâu mà bực với tức.
“Chị!” đúng lúc này, một người bất thình lình nhảy chồm lên lưng cô, Giản Ngôn Chi giật bắn mình, xoay người mới nhìn thấy gương mặt ngây thơ trong sáng của Lục Tuyết, “Sao mày lại vào đây.”
Lục Tuyết cười hì hì nói, “em gọi cho chị mà chị không nghe máy nên em gọi luôn cho Giản Bác Dịch, anh ấy dẫn em vào đấy.”
“Còn anh ấy đâu.”
“Không biết nữa, anh ấy chỉ bảo là chị ở đây rồi đi luôn.”
“Ờ.”
“Chị, lúc nãy em xem chị thi đấu á, chơi cũng được quá chứ, tiếc là đứng trước mặt Uyên Uyên của em vẫn còn kém quá xa.”
“Xéo!”
“Ầy bớt nóng, chị đã được chơi chung một trận với Uyên thần rồi đó, giờ trong lòng đang ngọt như mật chứ gì.”
Ngọt như mật? Có mà chả khác gì trúng độc thì có.
“Ngôn Chi,” lúc này, Tống Nam Tử đi từ ngoài vào, tâm trạng chị ta trông có vẻ rất tốt, “ôi biết làm sao đây, vừa nãy thật sự xin lỗi em nhé, thật ra chị cũng nghĩ là mình sẽ bị em hạ rồi cơ, may mà có Hà Uyên đến cứu chị.”
Sắc mặt khó khăn lắm mới tốt lên được một chút của Giản Ngôn Chi không trụ được mà bắt đầu sầm xuống.
“Ván này chị thắng em rồi này,” Tống Nam Tử có vẻ rất đắc ý, “lúc trước Nguyên Gia nói em rất lợi hại, theo chị thấy, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”
“Cái gì mà chẳng qua cũng chỉ có thế, mắt chị có vấn đề à.” Giản Ngôn Chi còn chưa kịp nói gì, Lục Tuyết ở cạnh đã không nuốt trôi được cục tức rồi.
Cô có nghe Giản Ngôn Chi kể chuyện của người phụ nữ này, thế nên trước giờ đều không có ấn tượng tốt.
“Kỹ thuật của chị tôi tốt hơn chị nhiều lắm đấy, nếu không nhờ bám được vào Hà Uyên, chị tưởng là chị thắng được chắc.”
“Mày!” Tống Nam Tử biến sắc, giận dữ nói, “mày là ai chứ.”
“Nó là ai không phải việc của chị.” Giản Ngôn Chi kéo Lục Tuyết ra sau, ghét bỏ nói, “biết giờ chị giỏi rồi, bớt khoe khoang đi, cụp đuôi lại dùm đi, khè ai vậy.”
“Giản Ngôn Chi mày có ngon nói lại lần nữa!”
Giản Ngôn Chi không bận tâm đến chị ta, kéo Lục Tuyết ra ngoài, “chị đưa mày ra ngoài, ở đây không khí không được tốt.”
“Ô kê!” Lục Tuyết lườm Tống Nam Tử một cái, đi theo sau Giản Ngôn Chi.
Giản Ngôn Chi không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Hà Uyên, anh đang dựa trên bức tường cạnh cửa phòng chờ, một chân hơi co lên, tay kẹp một điếu thuốc.
“…”
“…”
Ánh mắt của Hà Uyên rơi trên khuôn mặt của Giản Ngôn Chi, đoạn đối thoại vừa rồi của bọn cô anh đều nghe thấy hết, làm anh có hơi bất ngờ. Vì anh chỉ biết Tống Nam Tử là người anh trai Hà Nguyên Gia của anh gửi lời nhờ anh lưu tâm, anh không hề biết người phụ nữ này và Giản Ngôn Chi lại có xích mích.
Lúc này Giản Ngôn Chi tức điên người đi ra ngoài, sắc mặt vẫn còn chưa kịp điều chỉnh lại, đôi mắt sáng có hồn đó còn hơi đỏ.
Đỏ anh ánh nước, khiến người khác nhìn vào có cảm tưởng cô phải chịu thiệt thòi gì đó lớn lắm.
Hà Uyên ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, tức phát khóc?
Giản Ngôn Chi thấy anh thì cũng sững người, nhưng cô không dừng lại lâu, liếc một cái rồi đi thẳng.
Hà Uyên nhìn theo bóng lưng của cô, mím môi không nói tiếng nào.
Lần đầu tiên, Hà Uyên tự kiểm điểm lại chính mình xem có phải đã xuống tay quá nặng hay không.
“Uyên, Uyên thần…”
Đột nhiên có tiếng con gái vang lên ở bên cạnh, Hà Uyên quay đầu lại, giờ mới chú ý đến cô bé ở cạnh Giản Ngôn Chi vẫn còn đứng đây.
“Có chuyện?”
Lục Tuyết kìm nén tâm trạng sung sướng của mình, vội nói, “Có! À…cũng không có, ờm, em là fan của anh.”
Hà Uyên im lặng rồi nói, “ồ.”
“Em với chị em giống nhau, rất thường hay xem các trận đấu của anh đó, bọn em đều là fan ruột của anh!” Lục Tuyết mặt đầy kích động nói.
Hà Uyên khựng lại, hình như vừa được khơi lên hứng thú, “chị em?”
“Đúng thế, chính là Giản Ngôn Chi đó, người vừa nãy thi đấu chung một ván game với anh đó.”
“Ồ?” Hà Uyên khẽ nhướng mày, “cô ấy là… fan ruột của anh?”
“Đúng thế đúng thế.” Lục Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, “chị ấy còn là quản lý phòng livestream của anh nữa, tiểu hồ ly, anh không biết hả, chính là người đứng đầu trong danh sách tặng quà đó!”
Hà Uyên lâm vào trầm mặc, hồi lâu mới nói, “Đứa nhà giàu mới nổi đó…là cô ấy?”
**
Ván hai bắt đầu.
Đội hình của đối phương không có thay đổi gì lớn, chỉ có đường giữa đổi thành Giản Bác Dịch.
Còn phía của Giản Ngôn Chi, cô không chơi đường giữa nữa mà chuyển sang vị trí quen thuộc nhất của mình là hỗ trợ. Lần này tướng cô chọn là Tahm Kench, không vì lí do gì khác, chỉ vì miệng của nó vừa to vừa xấu! Ván này cô quyết tâm phải nhai sống Tống Nam Tử!
Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô, ván này nhai chị ta lại khá thuận lợi, Hà Uyên là hỗ trợ của Tống Nam Tử, mà rõ ràng lại thi đấu không hề đúng phong độ.
Khi Tống Nam Tử cần hồi máu, Hà Uyên lại chạy sang một bên hồi cho đường giữa gần như chả hao giọt máu nào, Tống Nam Tử lên bảng.
Khi Tống Nam Tử bị bao vây, Hà Uyên chạy còn nhanh hơn cả chị ta, Tống Nam Tử bị Giản Ngôn Chi đánh mà không có khả năng chống trả, cuối cùng bỏ mạng.
Vào giao tranh, Hà Uyên “giãy dụa” mấy lần rồi làm người đầu tiên bị Giản Ngôn Chi hạ gục, mất đi Hà Uyên, kết cục của pha giao tranh chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ biết.
Tóm lại thì cả ván đấu, chỉ luôn thấy thông báo lên bảng đếm số của Tống Nam Tử, tần suất phải nói là người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!