Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 18: Đãi ngộ dành cho fan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 18: Đãi ngộ dành cho fan


Một tiếng sau, các thành viên lần lượt ngủ dậy.

Lúc này, Giản Ngôn Chi đang dùng cái lưỡi không xương* của mình để thuyết phục Hà Uyên chơi game với mình.

“Ngôn Chi?” Hàng Văn Kiệt vừa ngáp vừa đi qua mở máy tính, “chào buổi sáng.”

“…Sáng sủa gì nữa.”

Giản Bác Dịch mặc quần Hawaii đi ra khỏi phòng, “lầu dưới kia, ai cho mày ngồi chỗ của anh.”

Giản Ngôn Chi cũng chẳng ngoảnh đầu lại, “chỗ anh khảm vàng chắc, sao không được ngồi?”

“Bảo tọa của vua, đâu phải là thứ đứa tiểu nhân như mày có thể làm ô uế được.” Giản Bác Dịch vừa to giọng vừa gãi mông, đầu như tổ quạ đi xuống tầng.

Giản Ngôn Chi quay lại nhìn anh một cái, mặt chỉ độc một vẻ chán ghét, “con dân nước nào mà xui xẻo thế lại đi có một ông vua như anh.”

Giản Bác Dịch hừ lạnh, nói câu “mày thì biết cái lồng gì” rồi đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Người cuối cùng xuống lầu là Lâm Mậu và Lão Dao, chắc là cả hai đã đại chiến một trận ở tầng trên, giờ Lâm Mậu đang bị Lão Dao kẹp dưới nách, vừa kêu oái oái vừa bị lôi xuống tầng dưới.

Cảnh này chẳng khác gì tú bà dụ dỗ bắt cóc những mầm non mới nhú cả.

“Bỏ em ra bỏ em ra, á tiểu Ngôn Chi của em cũng đang ở đây…Lão Dao anh có bỏ ra không, không bỏ là em la lên đấy.”

Lão Dao như đang hóa thân thành một tên giang hồ bặm trợn với vết sẹo dài trên mặt muốn ức hiếp thiếu niên yếu thế hơn mình, “la đi, cậu la đi, có la khản cổ cũng không có ai đến cứu cậu đâu.”

Giản Ngôn Chi, “…”

“Cái lùm má em khô máu với anh luôn.”

“Mậu Mậu cậu thế này là không được đâu, hôm qua lúc xin anh cho tài nguyên còn đầy vẻ nịnh hót cơ mà, sướng thân rồi giờ muốn trở mặt đấy hả**?”
Nguyên văn phân câu sau cùng: 你这是撸完就不认人?, ở đây chữ có nghĩa là quay tay đấy các đồng chí… tất nhiên là nghĩa bóng nhe, nghĩa gốc nó trong sáng lắm :v

“Anh im ngay!”

“Sao phải im? À…chin nhỗi chin nhỗi nhó, anh quên mất nữ thần của cậu còn đang ở đây?”

“MÁ! Anh chín, cầm hộ em con dao thái trong bếp ra đây, em phải chém chết cái con người này!”

Vừa dứt lời thì thấy Giản Bác Dịch hào hứng chạy ra khỏi bếp, “chém cậu ta thì cần gì dao, bổn vương dùng tay không cũng đủ phân thây cậu ta ra rồi.”

“Á á á!!”

“Mẹ ơi mẹ ơi, bỏ ra!”

“Hê hê hê…”

Sau lưng là một bãi chiến trường.

Giản Ngôn Chi, “…”

Đám đàn ông này, phải rảnh đến mức nào mới làm cái trò trẻ con như này???

Cảm thán xong thì tiếp tục đắm mình vào trò chơi, cuối cùng nhà chính phát nổ, kết thúc ván đấu.

Mấy người đàn ông ở đằng sau vẫn còn đang đánh qua đánh lại như đám giặc trẻ con, Giản Ngôn Chi liếc nhìn Hà Uyên, anh xem như không hề nghe thấy gì, đang xem các thông số sau trận đấu, dáng vẻ này, rõ ràng là đã quá quen với đám đồng đội lâu lâu lại lên cơn bất thình lình.

“Uyên thần, thứ sáu tuần sau các anh có lịch đấu đúng không?”

Hà Uyên nghe vậy thì liếc nhìn cô, cười như không cười, “tôi phát hiện, cô nắm rất rõ lịch trình của bọn tôi.”

Giản Ngôn Chi đơ ra một chốc, “trùng, trùng hợp thôi, em vô tình nhìn thấy trên mạng.”

Hà Uyên khẽ nhướng mày, “vậy à?”

“Vâng…”

Không nói thế chẳng lẽ cô lại nói, a, tất nhiên là em nắm rõ rồi, vì người ta là fan lăn lộn trong giới thể thao điện tử cơ mà.

Phii, nói vậy có khi sẽ bị cười chết luôn.

“5 giờ chiều thứ sáu, trận đầu tiên.” Hà Uyên nói.

“Được, em sẽ dõi theo a…các anh.” Giản ngôn Chi đứng dậy, cười nói, “cố lên nhé.”

“Ừ.”

“Vậy em về trước đây.” Giản Ngôn Chi xỏ chân vào đôi xem bông của mình, đi về phía cửa.

Không nghe thấy tiếng cửa, Hà Uyên ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Giản Ngôn Chi lại quay trở lại.

Cô thấy anh đang nhìn mình, vội vàng làm động tác giữ im lặng.

Tiếp đó Hà Uyên nhìn thấy Giản Ngôn Chi rón rén đi đến đằng sau lưng Giản Bác Dịch nãy giờ đang vật nhau với Lão Dao, đạp một cái thật mạnh.

“Đậu má! Ai chơi đánh lén sau lưng!” Giản Bác Dịch gào lên.

Giản Ngôn Chi rất ghét bỏ bồi thêm một đạp nữa, sau đó nhanh chóng chạy mất dạng khi Giản Bác Dịch nói câu “Mậu Mậu cậu muốn chết đúng không”.

Mắt Hà Uyên xẹt qua ý cười, đám rảnh rỗi sinh nông nổi này lại có thêm một người còn rảnh hơn nữa gia nhập, hơn nữa còn là con gái.

“Thôi làm trò điên khùng đi, anh bảo huấn luyện viên ghé qua đây, sắp đấu tập rồi.”

Lâm Mậu dừng màn chém giết với hai người còn lại, thò đầu hỏi, “ớ…em còn chưa ăn cơm nữa.”

Hà Uyên lườm cậu ta một cái, “thế giờ cậu còn đang làm cái gì vậy, không lo phắn đi ăn cơm đi?”

“…Dạ.”

————

Giản Ngôn Chi ở trong phòng kí túc xem truyền trực tiếp trận đấu chính thức đầu tiên trong năm nay của DSG, cô đeo tai nghe, xem cực kì nhiệt huyết.

Ván đấu sang phút 45, trong pha giao tranh cuối cùng ở nhà chính, DSG giành được thắng lợi, nhà chính phát nổ, một pha kết thúc luôn ván đấu!

Khán giả reo hò cuồng nhiệt, mà lúc này màn hình trên sân khấu cũng hiển thị cái ID khiến mọi người thét gào.

MVP: DSG Abyss.

Đây là ID thi đấu của Hà Uyên, cũng chính cái ID này, khiến cho rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp chơi tại vị trí ADC trong và ngoài nước phải kính sợ. Cũng chính ID này, đã khiến Giản Ngôn Chi từ từ tìm hiểu về người đàn ông được gọi là “Ác Ma Vực Thẳm”***.

Ảnh của Hà Uyên rất nhanh đã được xuất hiện trên màn hình, đôi mắt xếch mang vẻ lạnh nhạt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, nói thật, gương mặt anh nhìn không được thân thiện cho lắm. Nhưng dù thế anh vẫn khiến tim người khác phải đập loạn, cách màn hình mà Giản Ngôn Chi vẫn có thể cảm nhận được các fan đang gào hai chữ “Uyên thần” đến rát cả họng khàn cả cổ.

Giản Ngôn Chi hít sâu mấy hơi, nhảy dậy khỏi ghế, phi thẳng lên giường của mình.

“Thắng rồi thắng rồi thắng rồi!”

Cô cười rung cả giường, may mà mọi người trong phòng hôm nay đều đang tập kịch ở ngoài, nếu không chắc sẽ tưởng cô lên cơn điên mất.

“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng!” Giản Ngôn Chi lấy điện thoại ra gửi một hàng dài chúc mừng cho Hà Uyên.

Mấy phút sau nghĩ nghĩ rồi lại gửi câu tương tự cho những người khác trong đội.

Người có màn thể hiện xuất sắc trong ngày hôm nay còn có Mậu Mậu và Giản Bác Dịch, Mậu Mậu nhìn thì có vẻ là một cậu bé ngây ngô, nhưng trong trận hôm nay thì lại nguy hiểm hệt như một chú sói. Còn với Giản Bác Dịch thì đây là trận đầu tiên thi đấu với tư cách là thành viên mới, phong độ của anh ngày hôm nay đủ để vả ê mặt những kẻ từng nghi ngờ mình.

Một tiếng tiếp sau đó, Giản Ngôn Chi đều dùng để lướt Weibo, tất nhiên bản thân cô cũng đăng chẳng ít gì. Ngoài những quan điểm về trận ngày hôm nay ra, cô còn chia sẻ rất nhiều pha ấn tượng của trận hôm nay.

“Uyên thần tối nay quá quá quá quá quá quá là đẹp trai luôn!!!”

Đây là bài Weibo cuối cùng cô đăng trong ngày hôm nay, vốn chỉ là câu nhận xét bình thường đến không thể bình thường hơn giống như trước đây mà thôi. Nhưng không ngờ mấy phút sau vào lại Weibo cô lại thấy bình luận như sắp nổ đến nơi.

Lượng bình luận lần này phải gấp chục lần ngày thường.

Giản Ngôn Chi khó hiểu, ấn vào bình luận.

Đợi đến khi nhìn thấy top bình luận phía dưới bài đăng này, cô cứng đờ cả người.

“…”

“…”

Tài khoản Weibo DSG-Abyss tỉ năm mới xuất hiện một lần đã để lại bình luận gồm bốn chữ trong bài đăng của cô.

“Mắt nhìn không tồi.”

Đệt? Đệt đệt đệt đệt đệt!

Uyên thần bình luận vào bài của cô? Không đúng, Uyên thần bình luận vào bài của tài khoản phụ của cô? Một người trước giờ không bình luận dạo vào Weibo của fan như Uyên thần lại để lại bình luận trong bài đăng trên tài khoản fan này của cô?

Quả nhiên thắng trận nên tâm tình vui vẻ, lại còn bắt đầu chiều fan luôn. Cơ mà, vừa chiều đã chiều đúng ngay vào người cô, cô cũng may mắn quá đi chứ.

Tất cả các fan đều thấy số cô quá hên, dưới bài Weibo này, bình luận ghen tị đã sắp nổ tung luôn rồi.

“Uyên thần nhìn em này! Mắt nhìn của em cũng tốt lắm á, trả lời bình luận của em đi mà!”

“Uyên thần tối nay quá quá quá quá quá quá quá là đẹp trai luôn!!!!! (Nhiều chữ hơn, nhiều dấu chấm than hơn, trả lời em nha?)”

“Tiền của tiểu hồ ly không uổng phí, quả nhiên thế giới này vẫn là thế giới của người có tiền. (xua tay)”

“Đề nghị những người nói chủ bài viết trúng xổ số vào nhìn bảng tặng quà trong phòng stream của Uyên thần, tiền người ta tặng chính là tiền thưởng trúng xổ số của mấy người đấy.”

“A a a a, hạnh phúc quá, gato!”

Giản Ngôn Chi vừa đọc vừa cười, cuối cùng, cô nghĩ là fan thì giờ mình nên trả lời đại thần mới đúng.

Thế là cô nghiêm túc biên tập ra một câu, “Điều cảm động nhất của ngày hôm nay, cảm ơn sự tán thưởng của Uyên thần, mắt nhìn của em đúng là rất tốt.”

Mấy phút sau.

DSG-Abyss trả lời: Vênh mặt tự đắc.

Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, đầy khó hiểu, hôm nay sao Uyên thần nhiệt tình với fan thế nhỉ?

Giản Ngôn Chi ôm tâm tình kích động nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Cơ mà còn chưa nghĩ xong thì hệ thống đã thông báo: Bạn có một người theo dõi mới.

Ngây người ấn vào, chỉ thấy trên danh sách hiển thị một cái tên, người theo dõi mới: DSG-Abyss.

“Tui không nhìn nhầm đúng không, Uyên thần theo dõi tiểu hồ ly???”

“Uyên thần theo dõi fan kìa quao!”

“Bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?”

“@DSG-Abyss, cầu lật thẻ bài!!!”

“Tui mệt quá mệt quá mệt quá…”

“Đậu xanh có cả chuyện như này luôn?”

Giản Ngôn Chi nuốt nước bọt, cô cũng đâu có biết lại có cả chuyện như này đâu chứ, cô khen Uyên thần trên Weibo cũng đâu có ít, sao hôm nay tự nhiên là được theo dõi thế này.

Vẫn còn đang bất ngờ thì Giản Ngôn Chi nhận được cuộc gọi của Lâm Mậu.

“A lô, Mậu Mậu.”

“Hôm nay chị có xem em thi đấu không, bọn em thắng rồi đó!”

Giản Ngôn Chi, “Có có, chị xem livestream, xem trọn cả trận luôn.”

“Ha ha ha ha tuyệt quá, à đúng rồi tiểu Ngôn Chi, tối nay bọn em có tiệc ăn mừng chiến thắng đầu tiên, chị có đến không.”

Giản Ngôn Chi khựng lại, “chị đi có thích hợp không?”

“Sao không chứ, đều là người mình cả mà, sao lại không thích hợp được.” Lâm Mậu nói xong thì gọi người bên cạnh, “lão đại êi, tiệc chúc mừng tối nay gọi cả tiểu Ngôn Chi đến được hông.”

Đầu dây bên này, Giản Ngôn Chi không nhìn thấy được Hà Uyên gật đầu hay lắc.

“Mọi người chúc mừng với nhau là được rồi, chị cũng có phải…”

“Lão đại gật đầu rồi,” Lâm Mậu cắt ngang lời của Giản Ngôn Chi, hứng chí nói, “Tối nay bọn em ở câu lạc bộ Bá Tước, hát hò uống rượu, chị phải đến đấy.”

“Ờ…”

“Cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó gọi sau.”

Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ, “được rồi.”

Bá Tước là câu lạc bộ rất riêng tư, thực hiện chế độ hội viên, người thường thật sự không thể vào được.

Vì không có chuyện đông người phức tạp, nên Giản Ngôn Chi đến đó cũng không lo bị ai nhận ra rồi vây lại chụp ảnh các thứ.

Sau khi đến nơi, có người ra dẫn đường cho cô đến chỗ của nhóm Hà Uyên.

“Cô Giản, ở bên này.” Phục vụ đẩy cửa giúp cô, trong chớp mắt, âm thanh đinh tai nhức óc ở bên trong vọng ra, Giản Ngôn Chi lùi về sau một bước, đệch! Giọng hát của Giản Bác Dịch kinh dị quá!

“Mời cô.”

Giản Ngôn Chi gật đầu, “cảm ơn.”

—Dải phân cách—

*Lưỡi không xương: nguyên văn 三寸不烂之舌 (三寸 là “3 tấc”, 不 là “không”, 烂 là “nát, nhão, rữa”,… 之 đóng vai trò là trợ từ kết cấu (bổ nghĩa, có khi dịch là “của” (chỉ sở hữu) có khi sẽ lược dịch như trong trường hợp này), 舌 là “lưỡi”. Trong các từ điển dịch câu này là “Uốn ba tấc lưỡi”, 3 tấc được cho là chiều dài của lưỡi), nghĩa của cả câu này là dùng để chỉ những người có tài ăn nói, thuyết phục người khác.
Theo baidu thì câu này bắt nguồn từ Sử Kí – Bình Nguyên Quân Ngu Liệt Truyện (chữ “ngu” ở đây là âm Hán Việt, chữ Hán là 虞, đọc là /yú/ quốc hiệu “Đại Ngu” của nước ta thời nhà Hồ cũng là chữ 虞 này, mang ý “Vui vẻ, yên bình”, một số người nổi tiếng tại Trung Quốc cũng mang họ Ngu này.)
Mà khi dịch đến đoạn này mị thấy “uốn ba tấc lưỡi” không hợp lắm nên chuyển sang “lưỡi không xương (trăm đường lắt léo)”.

***Nguyên văn: 深渊恶魔, thâm uyên ác ma, mị rất muốn giữ chữ “uyên” nhưng khó quá… tiếng Anh của 深渊 là Abyss.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN