Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 20: Anh thích Giản Ngôn Chi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 20: Anh thích Giản Ngôn Chi


“Hà Uyên, cậu không sao thật đó chứ.” Uông Đồng đi đến cạnh anh, đưa tay định dìu anh.

Hà Uyên “ừ” một tiếng, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, dáng đi không hề loạng choạng.

Uông Đồng thấy vậy cũng yên tâm, cô đi theo anh, chậm rãi lên tiếng, “hôm nay thắng trận rồi, hình như tôi còn chưa nói lời chúc mừng cậu nhỉ…à ừm, hôm nay cậu tuyệt lắm.”

Giản Ngôn Chi đi đằng trước, nghe được câu này thì thả chậm bước chân.

Đằng sau lại vang lên thêm một tiếng “ừ”, là Hà Uyên.

“Lần sau cũng phải cố gắng lên nhé, tôi đợi cậu ở khu phỏng vấn.”

“Ừ.”

Phía sau chợt tĩnh lại, Giản Ngôn Chi đoán có lẽ là do Hà Uyên thì chứng minh mình ế là do thực lực, còn một mình Uông Đồng thì cũng chẳng biết nên nói gì.

“Hà Uyên, nếu trận sau các cậu tiếp tục giành được chiến thắng, tôi nói với cậu một chuyện có được không.”

“Ừ…”

“Hay là, bây giờ tôi nói luôn với cậu.”

Giản Ngôn Chi dỏng tai lên hóng.

“Thêm ly nữa, Mậu Mậu, thêm ly nữa đê!” bên tai bất thình lình vang lên tiếng hét của Giản Bác Dịch, làm át mất giọng nói đằng sau, không nghe được chữ nào.

Giản Ngôn Chi đập một phát vào gáy Giản Bác Dịch, “trật tự!”

“Á! Đau! Đứa nào dám cả gan đánh lén!”

“Bà cố nội của anh đấy!” Giản Ngôn Chi tức điên người, “nốc rượu xong biết điều tí được không vậy, anh mà còn ngả nghiêng nữa là em không đứng vững được đâu!”

“Đánh lén thì có gì hay ho, mày là cái đồ bà la sát, trời không dạy mày thì anh dạy mày…á!”

Giản Ngôn Chi rút bàn chân đi giày cao gót giẫm trên chân Giản Bác Dịch về, “anh thử nói thêm câu nữa xem!”

Mắt Giản Bác Dịch ngân ngấn nước, “về tao mách mẹ…”

“Mách đi, có lần nào anh thành công chưa.”

Giản Bác Dịch đau khổ ai oán một tiếng, như đang nhớ lại những lần thất bại trong quá khứ của mình.

Giản Ngôn Chi lười phải để ý đến anh, định tiếp tục lắng chuyện của hai người phía sau. Cơ mà giờ đằng sau chẳng còn nói gì nữa, vừa nãy Uông Đồng đã nói những gì, Hà Uyên đáp ra sao, cô hoàn toàn không nghe được.

Dù vậy, nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ thì vẫn có thể cảm nhận được, Uông Đồng có ý với Hà Uyên.

Buổi tụ tập ngày hôm nay ngoài cô ra cũng chỉ có Uông Đồng là nữ, suốt cả buổi Uông Đồng không hề rời khỏi nơi có Hà Uyên, chị ta luôn để mắt đến anh, luôn tìm cơ hội để nói chuyện với anh. Nếu cô đoán không nhầm thì Uông Đồng thích Hà Uyên.

Không biết có phải vì uống quá nhiều hay không, Giản Ngôn Chi thấy lòng hơi buồn bực.

Kể ra Uông Đồng có vẻ ngoài rất xinh đẹp, khuôn mặt, dáng người, tất cả đều phù hợp với yêu cầu dành cho các sao nữ trong giới giải trí.

Đệt…có khi nào Hà Uyên cũng có ý với chị ta không.

Xe của trụ sở đậu ở đằng trước, những người khác đều đã về hết rồi, tài xế và quản lý là Dương Đông xuống xe đưa các thành viên đã say bí tỉ lên xe.

Giản Ngôn Chi đỡ Giản Bác Dịch, cũng ngồi vào trong xe.

Bản thân cô không thấy có gì lạ, người của trụ sở bao gồm cả Dương Đông cũng không thấy có chỗ nào không ổn, vì tất cả họ đều biết rõ thân phận của Giản Ngôn Chi, huống hồ cô còn ở ngay nhà đối diện, thường xuyên qua lại với trụ sở, vì thế mọi người đều ngầm xem cô như người của mình.

Nhưng Uông Đồng thì lại sững sờ, lúc nãy thấy Giản Ngôn Chi thân thiết với người của DSG đã đành, giờ nhìn thấy Giản Ngôn Chi thản nhiên vào ngồi cùng một xe với họ, cô vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Cô quen biết người của DSG sớm hơn Giản Ngôn Chi nhiều, cô và họ cũng đã trở thành những người bạn thực sự của nhau, nhưng cô cảm nhận được, họ thân thiết và xem Giản Ngôn Chi như người cùng một nhà với mình.

“Uông Đồng, tôi vừa thấy tiểu Vưu đến đón cô rồi, vậy giờ tôi đưa họ về trước đây.” Dương Đông thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nói với cô.

Uông Đồng ngưng nghĩ ngợi, “à, ờ được, các cậu đi đường cẩn thận.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Xe lăn bánh rời đi, Uông Đồng đứng ở cửa, nhìn người bạn tiểu Vưu của mình bước xuống từ chiếc xe gần đó.

“Đồng Đồng, đi thôi.” Tiểu Vưu qua dìu cô, “hôm nay cậu có uống nhiều không?”

“Chắc vậy.”

“Hả?”

Uông Đồng cười, không nói gì mà đi thẳng đến chỗ xe đang đậu.

Có lẽ là uống nhiều rồi, cho nên cô mới nói với Hà Uyên rằng cô thích anh, nhưng anh thì…

Anh không có bất kì phản ứng nào, là thích…hay là từ chối?

Về đến trụ sở, các thành viên tự bò về phòng của mình đánh một giấc.

“Được rồi, tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây,” Dương Đông vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, “A Uyên, mai tôi đến.”

“Ừ.”

“Tạm biệt, cô Giản.”

“Vâng,” Giản Ngôn Chi vừa nói vừa tìm chìa khóa nhà trong túi, “đi đường cẩn thận.”

“Ừa.”

Dương Đông đi rồi, trụ sở về lại với sự yên tĩnh, hôm nay có lẽ mọi người đều mệt lắm rồi, lên tầng xong là không còn tiếng động gì nữa.

“Chìa khóa đâu rồi.” Giản Ngôn Chi cuống lên ngồi xổm xuống đất dốc hết đồ đạc trong túi ra, “không phải chứ, chẳng lẽ lại để quên ở trường?”

Lật tung các thứ vương vãi trên đất một lượt, Giản Ngôn Chi đột nhiên phát hiện trước mặt cũng có một người khác đang ngồi, cô ngước mắt lên, nhìn Hà Uyên đang ngồi như một bé ngoan.

“…”

“…”

“Uyên thần, anh vào đi ngủ đi, em tìm chìa khóa, tìm thấy là em về ngay.”

“Ừ.”

Sau đó, người đàn ông đang ngồi không có phản ứng gì nữa.

“Em nói là anh đi được rồi, anh uống nhiều như thế mà không thấy khó chịu gì à?”

Còn cô thì đang khó chịu muốn điên lên đây, nếu được thì giờ cô chỉ muốn nằm ngủ luôn trên đất!

“Ừ…”

Giản Ngôn Chi khựng lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra có gì đó không ổn trong ánh mắt trống rỗng hơi ngây ra của Hà Uyên.

Bình thường Hà Uyên không nhiều lời, nhưng ít ra cũng phải nói thêm vài chữ mới đúng chứ, hôm nay cứ “ừ” từ đầu đến cuối là sao.

Giản Ngôn Chi nhìn thẳng vào mắt anh, từ từ thò ngón trỏ lại gần mặt anh.

Chọt chọt.

Da rất mềm rất mịn.

Lại chọt thêm cái nữa.

Người nào đó nghiêng đầu đi, nhìn cô với vẻ ngờ nghệch.

Đúng vậy…là ngờ ngệch! Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, giống như một chú cún đang tìm mẹ vậy!

Giản Ngôn Chi như tỉnh rượu được hơn phân nửa, cô nuốt khan, do dự hỏi, “anh say rồi hả.”

Hà Uyên không nói gì, đầu lắc sang bên trái rồi lại sang bên phải.

Giản Ngôn Chi vui vẻ, “không phải chứ, thảo nào không uống rượu, ra là sau khi say sẽ đáng yêu như vậy, mọe…Uyên thần, anh đúng thật là, hình tượng sụp đổ hết rồi còn đâu.”

Hà Uyên đương nhiên là không để ý đến cô, đôi mắt lúc đầu còn nhìn cô thì giờ đã chuyển sang nhìn đất, tay đảo tung mớ đồ trong túi của Giản Ngôn Chi.

“Dừng dừng dừng, anh ngồi im đi,” Giản Ngôn Chi đứng dậy, mắm môi mắm lợi kéo anh lên, “đi ngủ thôi đi ngủ thôi, anh yên tâm, sáng mai ngủ dậy, chắc chắn em sẽ quên hết tất cả chuyện ngày hôm nay!”

“Ừ…”

Giản Ngôn Chi choàng tay của Hà Uyên lên vai mình, kéo anh lên lầu.

“Đệch, nặng vãi.” Giản Ngôn Chi cũng uống không ít rượu, giờ mình cũng đang chếnh choáng mà còn có thể đỡ được người khác, đúng là chỉ muốn tặng một tràng pháo tay cho chính mình.

“Mới nãy anh còn đi đứng bình thường được cơ mà! Sao giờ lại đè hết trọng lượng lên người em chứ, này…vừa phải thôi!”

Lúc đưa được Hà Uyên về đến phòng, Giản Ngôn Chi có cảm giác cả người mình sắp rụng rời đến nơi.

“Đây đây đây, giường ở đây…ê!”

Hà Uyên không được ném lên giường, mà là cô bị anh đè lên tường, mặt của Giản Ngôn Chi bị ngực anh và bức tường đè ép đến mức sắp biến dạng, “cái đậu…mọe.”

Cái con người này cứ như xem tường thành mẹ ruột của mình vậy, bám lên tường không nhúc nhích.

Mặc kệ! Khó thở quá rồi!

Giản Ngôn Chi lấy sức, hai tay ôm lấy hông của anh, dồn lực đẩy anh ra.

“Bốp!”

Một tiếng động trầm đục vang lên, Giản Ngôn Chi dũng mãnh vật được Hà Uyên lên giường.

“Xin, xin lỗi nha, đụng có đau không?”

“…”

Một nửa chân của Hà Uyên vẫn còn đang ở ngoài giường, Giản Ngôn Chi nằm sấp trên người anh, mặt lo sợ, “tại vừa nãy anh, ép em.”

“Ừ.”

“Sao cái gì anh cũng ừ thế, nghe lời vậy à?”

Hai người dựa sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được nhịp thở của anh, Giản Ngôn Chi cúi xuống nhìn anh, trước ánh mắt ngây ngô như một đứa trẻ của anh, chậm rãi nói, “nếu anh đã nghe lời như thế, vậy thì em hỏi anh mấy câu, anh phải thành thật trả lời, được không.”

“Ừ.”

Giản Ngôn Chi mím môi, mượn dũng khí từ rượu, nói, “anh thích…Uông Đồng hả.”

“Ừ.”

“Nói lại lần nữa!” Giản Ngôn Chi nhéo má anh, hung dữ nói, “anh nói anh thích ai.”

“…”

Mắt anh lờ đờ, rõ ràng là sắp bất tỉnh nhân sự rồi. Giản Ngôn Chi mặc kệ, nhéo mặt anh, nhìn anh bĩu môi, nghệt mặt vì bị bắt nạt.

“Hà Uyên, em hỏi lại anh lần nữa, anh, không thích Uông Đồng đúng không!”

“Ừ.”

Giản Ngôn Chi nhướng mày, cười hì hì, “thế mới ngoan chứ.”

“…”

Qua một chốc, căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên một giọng nói rất nhẹ, “vậy, anh thích Giản Ngôn Chi…đúng không.”

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Tim đập loạn, hết lần này đến lần khác, đủ để khiến người ta phát điên.

“Hà Uyên, anh thích Giản Ngôn Chi, mau gật đầu đi, dù sao…ngày mai em cũng quên thôi.”

“Ừ.”

————–

“Đờ mờ, đầu nổ mất thôi!” Giản Bác Dịch vừa than thở vừa ra khỏi phòng, “có ai làm cho tôi ít canh giải rượu không, dì ơi, dì có đó không?”

“Hôm nay dì nghỉ phép rồi.” Lão Dao ngồi trước máy tính, lười biếng ấn mở máy, “đợi lát anh Đông đến, bảo anh ấy mang một ít sang đây.”

“Cũng được,” Giản Bác Dịch sờ mặt, “ssss… tôi nghi hôm qua có người đánh tôi lắm, giờ mặt tôi đau quá.”

“Anh rảnh mà đánh cậu chứ, đánh cậu được cái gì.”

Giản Bác Dịch hừ lạnh, xoa mặt đi xuống dưới, “lão đại chưa dậy hả?”

“Chưa, chắc vẫn đang ngủ trong phòng.”

“Ờ, hôm qua chúng ta về lúc nào vậy, sao tôi chẳng biết gì hết.” Giản Bác Dịch đặt mông ngồi lên sô-pha, “đúng rồi, hôm qua Giản Ngôn Chi cũng về cùng chúng ta đúng không?”

“Ừa, tôi nhớ là em ấy ngồi xe bọn mình mà.”

“Vậy thì tốt.” Giản Bác Dịch ngáp một cái, “tôi còn đang lo con nhỏ chết tiệt đó không có quản lý trợ lý đi theo, ngu người để người ta bắt đem bán.”

“Xì, cậu chỉ được cái lo bò trắng răng.”

Giản Bác Dịch không cãi, nhìn đồng hồ trên tay, nói, “huấn luyện viên chắc sắp tới rồi nhỉ.”

“Ừ.”

“Vậy lão đại sao còn chưa dậy nữa, lúc trước lúc nào cũng đúng giờ lắm cơ mà.”

“Chắc tại hôm qua uống nhiều quá.” Lão Dao không mấy bận tâm, “cậu lên gõ cửa phòng anh ấy đi, nếu không có động tĩnh gì thì cậu vào thẳng phòng lôi anh ấy dậy là được.”

Giản Bác Dịch, “hơ hơ, lôi anh ấy dậy? Cái đồ điêu dân nhà cậu muốn hại tôi chứ gì.”

Lão Dao phì cười.

Giản Bác Dịch trừng mắt, đứng dậy đi lên tầng, “chịu thôi, tôi đi gọi anh ấy, nếu không anh Đông đến thấy chưa đông đủ lại càm ràm nữa.”

—Dải phân cách—

Tác giả có lời muốn nói: anh chín đi gõ cửa, sau khi mở cửa…

Đội trưởng: điêu dân to gan, ai cho nhà ngươi vào đây, lui ra ngoài!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN