Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 30: Bên ngoài lịch thiệp bên trong bại hoại
“ty!” Lão Dao vội chạy đến.
Kiều Tư từng là thành viên chủ chốt của DSG, Lão Dao và Hà Uyên vào đội từ khá sớm, tương đối thân thuộc với Kiều Tư. Nhưng sau đó Kiều Tư giải nghệ rồi ra nước ngoài, cũng không liên lạc nhiều với nhau nữa. Nhưng Kiều Tư là tiền bối trong DSG, hơn nữa còn là tiền bối vang danh sử sách, nên tất nhiên sẽ được chào đón.
“Lão Dao?” Kiều Tư nhìn thấy Hà Uyên đi đằng sau thì càng thêm ngạc nhiên, “sao hai đứa lại ở đây.”
“Anh cứ ở nước ngoài mãi, đương nhiên là không biết chuyện trụ sở của chúng ta đã chuyển đi chỗ khác rồi.” Lão Dao cười, chỉ tay ra sau lưng, “giờ bọn em ở đây này.”
Kiều Tư, “Chuyển trụ sở rồi sao? Ra là thế.”
Kiều Tư nói xong thì nhìn sang Hà Uyên, cảm thán, “tuy không biết trụ sở đã đổi chỗ, nhưng mấy trận gần đây anh đều xem, A Uyên, cậu vẫn mạnh áp đảo như thế.”
Hà Uyên cười nhạt, chỉ đáp, “vào ngồi một lát không.”
Kiều Tư nói, “tối nay chắc là không được, anh còn phải về xử lí chút chuyện, hẹn hôm khác anh mời mọi người một bữa.”
Hà Uyên gật đầu, “vậy cũng được.”
“Ê ê ê khoan đã.” Lão Dao nhướng mày, “ty, sao anh lại đưa Ngôn Chi của bọn em về thế, chuyện này là sao đây? Hai người biết nhau à?”
Giản Ngôn Chi khựng lại, nhìn Hà Uyên một cái, mà anh lại cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, rồi rất ăn ý mà cùng dời đi.
Giản Ngôn Chi cụp mắt, cảm giác khó chịu mấy hôm nay lại trào lên nữa rồi, cô không cố ý kéo anh dính vào giới giải trí, mặc dù đã có bài đính chính nhưng vẫn có một số người cố chấp cho rằng hai người bọn cô đang yêu nhau, ầy…cô cũng bất lực lắm chứ bộ.
Kiều Tư liếc nhìn Giản Ngôn Chi một cái, “vừa mới quen, không ngờ cô ấy lại ở đối diện các cậu, hóa ra các cậu và cô ấy là hàng xóm của nhau.”
“Đâu chỉ là hàng xóm, hỗ trợ của đội bọn em là anh ruột của em ấy đấy.”
“Giản Bác Dịch sao?” Kiều Tư đẩy nhẹ cặp kính, “thảo nào Ngôn Chi lại hiểu nhiều về game như vậy.”
Giản Ngôn Chi cười trừ, “cũng bình thường thôi ạ.”
“Em đừng khiêm tốn.” Kiều Tư nhìn cô cười, rồi nói, “ừm…vậy anh về trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay nói chuyện với em rất vui.”
Giản Ngôn Chi lễ phép gật đầu, “em cũng thấy vui lắm ạ, à đúng rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về.”
“Chuyện nhỏ mà, đừng khách sáo.” Kiều Tư nói xong thì nhìn Hà Uyên và Lão Dao, “gặp các cậu sau nhé, liên lạc qua điện thoại.”
Lão Dao, “được được được, anh lái xe cẩn thận.”
“Ừ.”
Xe của Kiều Tư chạy xa rồi, Lão Dao mới sáp lại cười gian, “tiểu Ngôn Chi, nào, thành thật khai mau, cái gì gọi là vừa mới quen hả? Vừa mới quen mà đã đưa em về nhà rồi sao?”
Giản Ngôn Chi đánh anh ta một cái, “sao em nghe anh nói mà cứ thấy mờ ám kiểu gì thế.”
“Xời, thì người ta tò mò chứ sao,” Lão Dao mặt hóng chuyện, “anh nghĩ nếu em với bá chủ ADC hiện tại của bọn anh có duyên mà không có phận, vậy thì chuyển hướng sang quen với bá chủ ADC thời xưa cũng được đấy, quá đẹp luôn.”
Vừa dứt lời thì Lão Dao bỗng cảm thấy hơi lạnh từ bốn phương tám hướng ập tới, anh khịt khịt mũi, vẫn không sợ chết mà hỏi tiếp, “thế tóm lại là, có gì với nhau không.”
Giản Ngôn Chi trợn mắt nhìn trời, “phắn phắn phắn, nói linh tinh gì thế, anh ấy chỉ đến thăm nam chính của đoàn tụi em, rồi mọi người đi ăn một bữa với nhau, có thế thôi.”
“Thế thôi á? Chỉ thế thôi? Anh không tin.”
Giản Ngôn Chi mặt không biểu cảm nhìn anh ta, “không tin thì thôi.”
“Nhưng…”
“Về thôi.” Hà Uyên đứng cạnh nãy giờ rốt cuộc cũng lạnh lùng lên tiếng, “hỏi hết cái này đến cái khác, hay thôi cậu chuyển sang làm phóng viên luôn đi.”
Lão Dao tổn thương, “em đang quan tâm đến bắp cải trắng của đội bọn mình mà, em nghĩ nếu anh đã không ôm về được thì cũng phải để cho người nào tốt một chút ôm đi chứ.”
Hà Uyên liếc một phát sắc lẹm.
Lão Dao sợ co vòi, vội đi vào trụ sở, “rồi rồi, em không hỏi nữa là được chứ gì. Ây da, em phải vào kể chuyện ty với Ngôn Chi cho bạn đường giữa nghe, cho nó khóc mới được.”
Giản Ngôn Chi, “…”
Hà Uyên, “…”
Lão Dao đi rồi, trước cửa chỉ còn lại Giản Ngôn Chi và Hà Uyên.
Sau một lúc yên lặng, Hà Uyên cũng mặt liệt quay người đi vào, Giản Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng cao to đằng trước, cắn răng lên tiếng, “Uyên thần.”
Hà Uyên đứng lại.
Giản ngôn Chi tiến lên một bước, nghĩ nghĩ rồi lại dừng chân, “anh, anh vẫn còn giận hả?”
“…Tôi giận cái gì.”
Giản Ngôn Chi bĩu môi, rõ ràng là đang giận, lại cứng miệng không chịu thừa nhận.
“Em biết bây giờ đang có rất nhiều bài viết về anh với em, những thứ đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi đấu của anh, chuyện này…em rất xin lỗi.”
“Chuyện này là do bên truyền thông rảnh rỗi kiếm chuyện, vả lại…” Hà Uyên đột nhiên quay đầu lại, cúi xuống nhìn cô, giọng đều đều, “cô cũng đã lên Weibo đính chính rồi, tôi chỉ là bạn của anh trai cô, hai chúng ta không có và cũng không thể có mối quan hệ nào khác, không phải sao.”
“Đúng, đúng là vậy.”
“Thế chẳng phải là xong rồi sao.” Giọng Hà Uyên bỗng lạnh hẳn đi.
Giản Ngôn Chi, “…Ồ.”
Hai người nhìn nhau không nói tiếng nào, Giản Ngôn Chi mím môi, “vậy em vào nhà trước đây.”
Hà Uyên không đáp, Giản Ngôn Chi xoay người đi về phía cửa.
“Giản Ngôn Chi.”
“Hả?” cô quay đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
“Kiều Tư trông lịch thiệp lắm đúng không?”
Giản Ngôn Chi mặt khó hiểu, “đúng là rất lịch thiệp, sao vậy?”
“À.” Hà Uyên mặt không cảm xúc, “thế cô đã nghe câu bên ngoài lịch thiệp bên trong bại hoại bao giờ chưa.”
“???”
——————————–
Lúc Hà Uyên vào trụ sở thì Lão Dao đang hào hứng kể cho Lâm Mậu và Giản Bác Dịch nghe chuyện giữa ty và Giản Ngôn Chi. Rõ ràng là anh ta chỉ thấy ty đưa Giản Ngôn Chi về nhà mà thôi, nhưng cuối cùng lại có thể nói luôn đến chuyện tương lai hai người họ mà có con thì sẽ đặt tên là gì.
Lão Dao, “nếu Ngôn Chi nhà mình với ty mà về một nhà với nhau, thì sau này con của hai người đó chắc sẽ chơi game giỏi lắm đây.”
Lâm Mậu, “xí, nếu về chung một nhà với em thì con cũng giỏi chơi game được vậy.”
Giản Bác Dịch, “các cậu dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi, con nít con nôi chơi game cái gì, lo học hành không hại người mới là chuyện chính.”
Lão Dao, “ê, anh chín, sau này cậu thành anh vợ của ty rồi, có mối quan hệ dây mơ rễ má này, cậu có thể mời anh ấy đến đội mình làm việc được đấy.”
Giản Bác Dịch, “làm việc gì?”
“Phân tích số liệu đó, sau khi giải nghệ ty có nghiên cứu về cái này mà.”
“Ừ…có lý.”
“Chứ còn gì nữa, được cả chì lẫn chài, vừa làm anh vợ của tiền bối vừa có thầy hướng dẫn giỏi chuyên môn vững nghiệp vụ.”
Giản Bác Dịch gật đầu lia lịa, “thế thì tôi phải bảo Giản Ngôn Chi giữ chặt anh ta mới được, ơ mà ty có bạn gái chưa?”
Lão Dao, “tôi nghe nói giờ anh ấy đang độc thân, người đàn ông hoàng kim đấy.”
“Tình sử thì sao?”
“sss…tôi nhớ lúc anh ấy còn thi đấu cũng có quen bạn gái, có điều lúc đó tôi mới vào đội, cụ thể ra sao thì không rõ lắm.” Lão Dao nói, “ầy từng có bạn gái mới tốt, có kinh nghiệm. Hơn nữa vừa nãy gặp tôi thấy anh ấy khác trước rồi, giờ là kiểu vừa đẹp trai vừa nho nhã, chắc chắn có thể cưa đổ được em gái nhà cậu.”
Giản Bác Dịch trầm tư suy nghĩ, đang định hỏi thêm gì đó thì đột nhiên nghe thấy đội trưởng đại nhân ngồi trước máy tính hừ lạnh một tiếng, nói, “đúng là có khác trước, nhưng lãng tử có quay đầu hay không, chỉ nhìn vẻ bề ngoài làm sao biết được?”
“Lãng tử?” Giản Bác Dịch mặt nghiêm túc, “Đào hoa? Đào hoa đến cỡ nào? Bạn gái chất thành núi? Hay là, ngủ…ngủ với fan?”
Hà Uyên điều khiển chuột mở giao diện game, nói không có cảm xúc gì, “không ngủ với fan, nhưng bạn gái thì đổi liên tục, nếu cậu không ngại chuyện em gái cậu sau này bị đá rồi một khóc hai nháo ba thắt cổ, thì cậu cứ để cô ấy đi theo đuổi đi.”
Giản Bác Dịch hít sâu một hơi, một khóc hai nháo ba thắt cổ? Giản Ngôn Chi? Cảnh này khó mà tưởng tượng nổi.
“Thay bạn gái liên tục luôn sao?” Hàng Văn Kiệt bỗng cầm ipad sáp lại, “vừa lên tra xong, trên Tieba nói những cô bạn gái của ty mà mọi người biết tổng cộng có ba người, 17 tuổi thi đấu 23 tuổi giải nghệ, trong 7 năm thay ba cô bạn gái, cũng đâu tính là nhiều lắm?”
Lão Dao, “xì…có mỗi ba người, vậy mà lãng tử cái gì? Lão đại anh phao tin à.”
“Anh thấy nhiêu đó đã là nhiều rồi không được à?” Hà Uyên hừ lạnh, “hơn nữa đây là ba người được công khai, còn những người không được công khai cậu biết có bao nhiêu không hả?”
Lão Dao, “bao nhiêu?”
Hà Uyên, “anh cũng không biết.”
Mọi người, “…”
Hà Uyên, “tóm lại nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cái này ngày còn đi học thầy cô không dạy các cậu à, hả?”
Lão Dao ho khụ khụ, cãi, “nhưng ba người thật sự không phải là nhiều, đâu phải ai cũng có thể vì game mà làm sư thầy như anh đâu.”
“Chú nói cái gì.” Hà Uyên liếc một phát sắc lẹm.
Lão Dao sợ co rúm người, vội vàng đứng dậy, “ây da buồn ẻ quá! Chết chết chết! Sắp ra quần rồi! Ê Mậu Mậu đánh hộ anh ván này nhá, anh phải vào nhà vệ sinh giải quyết cái đã!”
“…”
———————————–
Hai ngày sau, Kiều Tư gọi điện đến hẹn Hà Uyên và mọi người đi ăn. Kiều Tư giải nghệ rồi Hà Uyên mới chính thức vào đội, nhưng vì Kiều Tư có mối quan hệ tốt với anh trai Hà Nguyên Gia của anh, nên hai người ở trụ sở cũng khá thân thiết.
Lần này Kiều Tư về, Hà Uyên vốn nên chào đón anh ta với tư cách là một người bạn cũ. Nhưng sau chuyện anh ta đưa Giản Ngôn Chi về nhà tối hôm đó, tâm trạng chào đón của anh bỗng tụt hẳn xuống đáy.
Cái gì cơ?
Cái gì mà hôm nay nói chuyện với em rất vui?
Cái gì mà em cũng thấy vui lắm?
Hai người kẻ xướng người họa, sao không lên sân khấu biểu diễn luôn đi.
“Tiểu Ngôn Chi hôm nay cũng đang ở nhà, hay em gọi chị ấy đi cùng nhé?” Lâm Mậu lúc nào cũng nhớ đến Giản Ngôn Chi, chỉ cần cô có ở nhà, Lâm Mậu mỗi lần có đồ ngon đều sẽ nghĩ đến cô.
“Được đó được đó.” Lão Dao nhìn Kiều Tư một cái, “vừa hay ty cũng đang ở đây, càng đông càng vui.”
Hà Uyên nhìn Lão Dao, không nói tiếng nào.
Kiều Tư thì lại rất vui vẻ, “được đấy, cô bé đó thú vị lắm, cùng nhau đi đi.”
“Dạ dạ, để em gọi cho chị ấy.”
—Dải phân cách—
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng chí tác giả: đội trưởng, anh làm thế là đang tạo tin đồn cho người khác đấy anh biết không.
Đội trưởng nham hiểm: tôi tạo tin đồn gì?
Đồng chí tác giả: người ta chỉ trông lịch thiệp nho nhã chút thôi, sao lại thành bên ngoài lịch thiệp bên trong bại hoại hả?
Đội trưởng nham hiểm: thay bồ như thay áo không tính à?
Đồng chí tác giả: đâu có…nhiều đâu.
Đội trưởng nham hiểm: Tôi thấy nhiều là nhiều!!!!
Đồng chí tác giả: vâng vâng vâng, anh vui là được (quào, anh bạn này đúng là một tấm chiếu mới mà.)
Ree có lời muốn nói: bù thêm 1 chương vì sự cố lag kia của toy nhe :>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!