Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 45: Nhất mực bảo vệ cho Giản Ngôn Chi
Hà Uyên và Lâm Mậu người trước người sau bơi đến chỗ Y Bảo, còn ở trên bờ lúc này, Giản Ngôn Chi và những người khác đều sững sờ không nói nên lời.
Đến khi Lâm Mậu đưa được Y Bảo ra khỏi nước, Lục Tuyết mới khôi phục được một chút lý trí mà gọi tên Y Bảo, “Y Bảo, Y Bảo mày đừng đùa nữa, Y Bảo…”
Mái tóc mới khô được một chút của Hà Uyên lại ướt sũng nước, anh vỗ đầu Lâm Mậu, “Sao còn ngây ra đó, sơ cứu đi!”
Lâm Mậu đơ ra, “Em, em á?”
“Không biết làm?”
“Biết, biết.” Lâm Mậu nuốt khan, vội vàng ấn tay lên ngực Y Bảo, nhưng ấn một lúc vẫn không thấy có phản ứng gì. Lục Tuyết và Lý Hợp Dã chờ ở bên cạnh sợ đến mức sắp khóc đến nơi, Giản Ngôn Chi cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mũi trắng bệch.
Hà Uyên quay lại nhìn cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay buông thõng đang run bần bật của cô.
Giản Ngôn Chi mím môi, lo lắng nhìn chằm chằm vào Y Bảo.
Trong đầu cô giờ chỉ còn nghĩ được đúng một chuyện đó là thái độ bàng quan vừa rồi của bọn cô, có thể sẽ hại chết cô bé này.
Giản Bác Dịch, Lão Dao và những người khác nghe thấy tiếng ồn cũng chạy từ trong biệt thự ra, nhìn thấy có một người đang nằm trên đất thì tất cả đều sửng sốt.
“Có chuyện gì thế.”
Giản Ngôn Chi quay lại nhìn Giản Bác Dịch, giọng run rẩy, “Anh, anh ơi…em ấy bị đuối nước.”
Giản Ngôn Chi ngày thường toàn hô to gọi nhỏ với Giản Bác Dịch, nhưng khi gặp phải chuyện vượt quá khả năng giải quyết của cô, cô sẽ theo bản năng mà ỷ lại vào Giản Bác Dịch. Lúc nhỏ cũng thế, có lần vô tình làm hỏng một bức tranh cổ của Giản Hòa Thư, cô cũng nhìn Giản Bác Dịch bằng ánh mắt sợ hãi như thế này, mếu máo hỏi, anh ơi, làm sao bây giờ.
Tim Giản Bác Dịch như thắt lại, anh vỗ vai an ủi Giản Ngôn Chi, sau đó nhanh chóng ngồi xuống xem xét tình hình của Y Bảo, “Sao rồi.”
“Tiểu cửu, gọi xe cấp cứu đi.” Hà Uyên quay lại nói với Giản Bác Dịch.
Giản Bác Dịch gật đầu, lấy điện thoại ra bấm số.
Cũng vào lúc này, cơ thể Y Bảo co lại, sặc nước ra ngoài.
“May quá may quá!” Lâm Mậu thấy cô ho sù sụ thì hô lên đầy mừng rỡ.
Những người khác cũng thở phào một hơi.
Y Bảo rõ ràng là đã bị kinh hãi quá độ, mơ mơ màng màng, chẳng được bao lâu lại tiếp tục hôn mê.
Xe cấp cứu đến đưa người đi, Lục Tuyết và Lý Hợp Dã cũng theo ngồi lên xe cấp cứu. Lão Dao và những người khác ở lại biệt thự, Hà Uyên lái xe chở Giản Ngôn Chi, Giản Bác Dịch và đứa còn lại trong hội bạn của Lục Tuyết đến bệnh viện.
Y Bảo không gặp nguy hiểm gì, nhưng để cho chắc ăn nên sẽ ở lại bệnh viện theo dõi thêm.
Trời sẩm tối, Hà Uyên nhìn mấy đứa nhỏ đang cực kì lo lắng trong phòng rồi ra khỏi phòng bệnh.
Giản Bác Dịch, “Ơ, lão đại, anh đi đâu đấy.”
“Đi mua đồ ăn cho bọn nhỏ.”
“À.” Giản Bác Dịch gãi gáy, đi theo anh, “đúng là hết hồn hết vía, mấy đứa con nít bây giờ cứ thích nghịch dại thôi.”
Hà Uyên “ừ” một tiếng.
Giản Bác Dịch, “Anh không thấy dáng vẻ của Giản Ngôn Chi lúc ở cạnh hồ bơi đâu, bị dọa ngu người luôn.”
Hà Uyên hơi dừng lại, anh biết, có lẽ cô thấy day dứt vì những lời mình đã nói lúc Y Bảo đuối nước.
“Để lát về dỗ.”
“Dỗ? Nó thì cần gì dỗ.” Giản Bác Dịch hắng giọng, nói tiếp, “Mà em cũng có biết dỗ đâu.”
Hà Uyên “ờ” một tiếng, đi xuống cầu thang.
Có ai nói là để cậu dỗ đâu.
Y Bảo vẫn còn hơi yếu, nói chuyện được vài câu lại thiếp đi. Lục Tuyết và mấy đứa khác im lặng túc trực bên cạnh.
Chuyện đuối nước này thực sự đã làm lũ nhóc sợ hãi, không ai ngờ được Y Bảo lại đùa quá hóa thật. Lần này nếu không nhờ Hà Uyên phản ứng nhanh thì có lẽ đã có người mất mạng rồi.
“Cốc cốc cốc.” có người gõ cửa phòng bệnh.
Lục Tuyết tưởng là y tá nên đứng dậy ra mở cửa.
“Xin chào, cho hỏi có cô Giản ở đây không.” Ngoài cửa có năm sáu người, ai cũng cầm mic, vừa nhìn đã biết là phóng viên rồi.
Lục Tuyết giật mình, vội vàng định đóng cửa, “Không có.”
“Này này này, cô Giản.” phóng viên tia thấy bóng người của Giản Ngôn Chi bèn chen chân ùa vào trong, “cô Giản, nghe nói cô và bạn đi bơi không may xảy ra sự cố, vậy cô có sao không.”
“Ai cho các người vào đây.” Cậu bạn của Lục Tuyết đứng dậy, “Ở đây còn có bệnh nhân đấy.”
“Chúng tôi chỉ xin cô mấy phút thôi.” Năm sáu phóng viên vây lấy Giản Ngôn Chi, Giản Ngôn Chi đứng dậy, sắc mặt không được tốt cho lắm, “Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn trả lời phỏng vấn, mọi người làm ơn đi ra ngoài được không.”
“Nguồn tin tại bệnh viện cho biết, cô bạn này bị đuối nước, lúc đó cô tưởng cô ấy đùa nên cố ý không xuống cứu, có đúng không.”
Mặt Giản Ngôn Chi hơi biến sắc, “Tôi nói rồi, bây giờ tôi không muốn trả lời phỏng vấn, ở đây là bệnh viên, xin các anh chị tôn trọng người bệnh.”
“Vậy chuyện này có phải là thật không?” phóng viên dồn ép, muốn moi tin sốt dẻo từ miệng cô.
“Các người nghe ai nói vậy, cái gì mà cố ý không cứu hả, Y Bảo là bạn tôi, sao chúng tôi có thể nhìn nó đuối nước mà không cứu được.” Lục Tuyết tức điên người, “Các người đúng là buồn cười thật, nếu chúng tôi không cứu vậy thì người đang nằm trong phòng bệnh là ai hả.”
“Xin lỗi cô Giản, cô nói một câu được không?”
Giản Ngôn Chi không lên tiếng, vì cô hiểu rất rõ, những lúc thế này càng nói càng sai, từ một câu nói của cô, phóng viên có thể suy diễn thành đủ loại ý nghĩa khác nhau.
“Cô Giản, tình hình khi đó như thế nào vậy?”
“Tại sao lại thấy chết không cứu?”
“Có phải bây giờ cô đang cảm thấy cực kì hổ thẹn nên muộn thế này rồi mà vẫn ở lại đây trông nom cô gái này không.”
Phóng viên liên tục đưa ra các câu hỏi, Lục Tuyết tức không chịu được nên chạy ra ngoài gọi y tá.
“Các người đang làm cái gì vậy!” vào đúng lúc này, một giọng đàn ông vang lên.
Trong lúc phóng viên còn đang sững sờ thì có một người đã đi qua họ rồi chắn trước người Giản Ngôn Chi.
Mới đầu thấy trong phòng bệnh tự dưng xuất hiện một đám người, Hà Uyên đã hơi ngờ ngợ, đến khi nhìn thấy bọn họ chĩa mic vào Giản Ngôn Chi thì anh lập tức đen mặt, “Ra ngoài, không đi là tôi báo cảnh sát đấy.”
Phóng viên lập tức hồ hởi như mèo thấy mỡ, “Anh, anh là Hà Uyên đúng không?”
“Có phải anh đến đây cùng với Giản Ngôn Chi không?”
“Thời gian trước có tin đồn hai người đang yêu nhau, chuyện này có phải là thật không?”
Giản Ngôn Chi nhíu mày, kéo Hà Uyên ra, “Hôm nay thật sự vô cùng vô cùng không tiện để phỏng vấn, nếu các anh chị có gì muốn hỏi thì chúng ta có thể hẹn lúc khác phỏng vấn sau.”
Hiện giờ, sự chú ý của phóng viên đã hoàn toàn bị thu hút bởi chuyện của Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, còn chuyện đuối nước rồi cứu người gì gì đó mà so với tin giật gân này thì chẳng có gì to tát đáng nói hết!
“Hai người không định công khai sao?”
Giản Ngôn Chi chỉ muốn trợn ngược mắt, nếu trả lời trước mặt mấy người thì không công khai cũng phải công khai!
“Liên quan gì đến anh.” Hà Uyên lạnh lùng lên tiếng, tiện thể kéo Giản Ngôn Chi ra sau lưng mình. Vẻ mặt sắc lạnh của Hà Uyên khiến mấy tay phóng viên cũng phải e dè.
“Gì mà công khai với chả không công khai.” Lúc này, Giản Bác Dịch xách theo hai túi đồ ăn lớn đi vào, “Lục Tuyết, đám người mày nói là mấy người này đúng không.”
“Đúng!”
Y tá và bảo vệ ở phía sau Lục Tuyết và Giản Bác Dịch nhanh chóng mời phóng viên đi ra ngoài, nhưng phóng viên thì lại dai như đỉa đói, cứ nhắm vào Giản Ngôn Chi mà đặt câu hỏi.
Giản Bác Dịch để hai túi đồ ăn xuống, chỉ thẳng mặt phóng viên, “Yêu với đương cái gì, bạn của em tôi gặp chuyện, hai chúng tôi không đến giúp được à? Đầu óc đám phóng viên mấy người bị gì thế hả.”
“Với cả, anh nói lão đại của bọn tôi với Giản Ngôn Chi đang yêu nhau á? Nhìn kiểu gì hay vậy? Trông hai người đó có giống một đôi không?”
“Đúng là bó tay với mấy người, nếu hai người đó mà yêu nhau thật thì tôi sẽ livestream bốc shit ăn vã luôn được chưa?”
Giản Ngôn Chi, “……”
Hà Uyên, “……”
Lục Tuyết, “……”
Cuối cùng phóng viên cũng bị người của bệnh viện đuổi đi, phòng bệnh rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Lục Tuyết, “Lát nữa là người nhà của Y Bảo đến rồi, chị, bọn chị cứ về trước đi, không cần phải ở lại đây trông đâu.”
“Một mình mày có ổn không đấy.”
“Còn có các bạn của em nữa mà.”
Giản Bác Dịch, “Vậy cũng được, nhiều người thế này ở lại đây cũng không tiện, về trước thôi.”
Giản Ngôn Chi nhìn Y Bảo vẫn đang ngủ say, “Khi nào em ấy tỉnh dậy thì nói với em ấy là chị về trước, với cả, nói một tiếng xin lỗi với em ấy giúp chị.”
Lục Tuyết bĩu môi, “Sao chị phải xin lỗi chứ, nếu cần phải xin lỗi thì phải là em mới đúng.”
Lý Hợp Dã, “Thôi mà, không ai phải xin lỗi gì hết OK, do con nhỏ này tự nghịch dại thôi.”
……
Hôm nay phóng viên tập kích thế này, chắc chắn là sẽ có rất nhiều bài báo tin tức, mới đầu Giản Ngôn Chi còn tò mò không biết là ai tiết lộ mà lại nắm được nhiều thông tin đến như vậy, sau mới biết hóa ra là Lý Hợp Dã đã thuật lại chi tiết câu chuyện cho y bác sĩ nắm được tình hình.
Rồi sau đó nữa có lẽ là nhân viên thấy có Giản Ngôn Chi nên mới lén báo cho phóng viên biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Ngôn Chi nhận được cuộc gọi của quản lý là Phương Dạng.
“Cứ tưởng đâu giờ em biết ngoan rồi, ai ngờ…” Phương Dạng hắng giọng, “Giản Ngôn Chi, đối tượng của tin đồn này sao lại là cùng một người thế.”
“Dạ?” Giản Ngôn Chi đang còn ngái ngủ.
“Ý chị nói là Hà Uyên.”
Giản Ngôn Chi “à” một tiếng, rồi ngồi bật dậy, xoa mắt, tỉnh ngủ hẳn rồi, “Mấy phóng viên đó viết như thế nào vậy?”
“Tự em lên mà đọc, có cả video trên Weibo luôn đấy.” Phương Dạng nói, “Nhưng bên mình không lên tiếng thì mấy tin đồn này không có gì đáng lo…”
“Chị Dạng này.”
“Hả?”
“Thôi, không có gì đâu, em lên mạng xem thế nào.” Giản Ngôn Chi nghĩ nghĩ rồi quyết định khoan hẵng nói hết chuyện giữa mình và Hà Uyên ra vội, ừm…Phương Dạng mà biết thì chắc sẽ bị ăn chửi mất.
Vào Weibo, Giản Ngôn Chi đổi sang tài khoản phụ, ấn vào thanh tìm kiếm, quả nhiên thấy tên mình đang nằm trong top đầu.
Video bắt đầu ghi hình sau khi Hà Uyên vào phòng bệnh, trước ống kính, Giản Ngôn Chi để mặt mộc, được Hà Uyên lạnh mặt kéo ra sau bảo vệ. Khi Giản Ngôn Chi bước ra từ sau lưng anh, đối đáp vài câu với phóng viên, thì lại bị Hà Uyên yên lặng kéo trở về.
Bình luận:
“Clm tự dưng thấy ngòn ngọt là sao?”
“Chuẩn bạn trai nhà người ta rồi!”
“Nghe đồn trong mắt Uyên thần khum có phụ nữ, nhưng tui lại thấy anh ấy nhất mực bảo vệ cho Giản Ngôn Chi.”
“Lạy mấy má, Giản Ngôn Chi là em gái của anh chín đó, giúp tí thì có sao?”
“Cãi cái củ cải, có xem hết video chưa vậy? Anh chín đã bảo nếu hai người họ mà yêu nhau thì anh ấy sẽ livestream bốc cít ăn vã rồi mà, anh ruột đã nói vậy rồi mà vẫn còn gán ghép cho được.”
“Nhưng tui vẫn cảm nhận được mùi của condi tình iuuu, huhuhu~”
……
Giản Ngôn Chi đọc bình luận một hồi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ăn cít à, chơi hơi lớn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!