Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 5: ID game
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 5: ID game


“Mmm…em chỉ biết chút chút thôi, cũng vì đội các anh nổi tiếng quá mà.” Giản Ngôn Chi hắng giọng nói.

“Biết chút chút?” Hà Uyên quay người lại liếc nhìn Hàng Văn Kiệt, trong sự chán ghét còn mang theo cả bất lực, “nghe thấy chưa, ngay cả một người chỉ biết chút chút còn biết chú chơi Akali gà đến mức nào, chú còn cố chấp làm cái gì nữa.”

Hàng Văn Kiệt tuyệt vọng, “không thèm gánh lũ khinh người bọn anh nữa.”

“Này này này, thế chị có biết em chơi tướng nào giỏi nhất không!” Lâm Mậu nhìn Giản Ngôn Chi với vẻ mong đợi.

“Bể tướng của cậu rất rộng mà đúng không, rất nhiều tướng đều chơi rất tốt.” Giản Ngôn Chi suy nghĩ, “nhưng mà dạo gần đây cậu chơi Orianna khá lắm.”

Lâm Mậu hít sâu một hơi, “chị đúng là có theo dõi em thật này!”

Giản Ngôn Chi cười ngượng ngùng, tại vì cậu hay đấu đôi với Uyên thần chứ còn gì nữa.

“Hay thế này đi, chúng ta chơi chung một ván?” Lâm Mậu vỗ ngực, “em bảo kê chị!”

Hai mắt Giản Ngôn Chi sáng rực lên, theo phản xạ nhìn về phía Hà Uyên.

Hà Uyên không hề chú ý đến ánh mắt của cô, anh ta cười xùy, “Mậu Mậu, giờ là lúc chú tán gái đấy à?”

“Những lúc thế này không cần xem em là con gái!” Giản Ngôn Chi vội nói, “thật đó!”

“…”

Giản Ngôn Chi, “Uyên thần, cùng chơi nhé?”

“Cùng chơi đi cùng chơi đi, đương nhiên là cùng chơi rồi!” Lâm Mậu sao nỡ để nữ thần của mình bị từ chối được, thế nên không chút chần chừ ấn Hà Uyên ngồi xuống ghế, “lão đại, vào thôi!”

“Thôi khỏi, anh sợ kéo tạ lắm.” lúc nói câu này Hà Uyên cực kì thản nhiên, không hề bận tâm đến ánh mắt muốn giết người của Lâm Mậu.

“Tạ? Uyên thần mà cũng sợ kéo tạ sao.” Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, “anh lợi hại như thế, em có gà hơn nữa thì chắc chắn anh cũng gánh được thôi mà.”

Xung quanh chợt yên tĩnh đến lạ.

Lâm Mậu hừ lạnh, “chị Giản, một mình em cũng có thể bảo kê cho chị tàn sát khắp chiến trường!”

Giản Ngôn Chi thấy Hà Uyên không có phản ứng gì, hơi thất vọng nói với Lâm Mậu, “đừng gọi chị là chị Giản mãi thế, nghe xa cách lắm, cứ gọi thẳng tên là được rồi.”

“Thật sao!” vẻ mặt phẫn hận của Lâm Mậu biến mất sạch trong chớp mắt, chuyển hẳn sang dáng vẻ cực kì nịnh hót, “vậy gọi là tiểu Ngôn Chi nhé? Ô vui quá xá là vui, nữ thần của em biết chơi game hơn nữa em còn có thể bảo kê cho chị ấy một ván nữa!”

“tiểu Ngôn Chi?” Giản Ngôn Chi nghẹn họng, nhảy vọt gì mà nhanh thế.

Lâm Mậu, “em đăng nhập vào rồi, em mời chị…”

“Mời anh đi.” Hà Uyên ở một bên đột nhiên bình thản nói.

Lâm Mậu đơ ra vài giây, quay đầu lại nhìn anh ta, “hả?”

“Mời anh,” Hà Uyên cong ngón tay gõ gõ bàn, bộ dạng không kiên nhẫn, “nghe không hiểu à, có đấu hay không đây.”

“Không phải anh không đấu nữa à?” Lâm Mậu mặt đầy khó hiểu.

Hà Uyên lạnh mặt.

“Đấu đấu đấu!” Giản Ngôn Chi hưng phấn vỗ vai Lâm Mậu, “mời nhanh đi.”

“Hả? Dạ!” nữ thần vỗ vai làm tim cậu chàng đập nhanh lạ thường, cũng không kịp chất vấn Hà Uyên nữa, click chuột mời người.

Hàng Văn Kiệt ngồi ở một bên hết nhìn Hà Uyên lại nhìn Giản Ngôn Chi, sau đó chép miệng lắc đầu, cô gái nhà họ Giản này đúng là biết nịnh đúng chỗ mà.

Giản Bác Dịch đang bận ăn, thế nên Giản Ngôn Chi dùng luôn máy tính của anh để đăng nhập vào tài khoản của mình.

“tiểu Giản Chi, chị dùng acc của anh chín hả?”

“Không, dùng acc của chị là được rồi.”

“Thật á, rank chị đã cao như vậy rồi sao! Vậy để em kết bạn với chị, acc chị tên gì?” Lâm Mậu phấn khích nói.

“Tên là…” Giản Ngôn Chi khựng lại.

“Tên là gì thế?”

Giản Ngôn Chi không đáp, vì cô nhìn ID của mình, bỗng thấy hối hận cực kì.

Mẹ nó! Lúc đầu sao không lấy cái tên nào đáng yêu dễ thương chứ!

“Chị ơi?” Lâm Mậu đợi mãi vẫn chưa thấy câu trả lời, bèn sáp lại gần để xem.

Giản Ngôn Chi muốn che cũng không kịp nữa, chỉ thấy Lâm Mậu ngắt quãng đọc to từng chữ lên, “Khi bố mày ăn dưa?”

Một bầu trời tĩnh lặng.

“Tên, tên hay.” Lâm Mậu trợn mắt nói dối, “quả nhiên giống y như tên của em, cao sang phóng khoáng đẳng cấp!”

Giản Ngôn Chi, “…”

Hà Uyên ngồi bên cạnh bình tĩnh nói, “hai đứa trẻ trâu.”

Giản Ngôn Chi liếc anh một phát, thế cái tên “Hiện thân bug trong game” của anh chẳng phải còn trẻ trâu hơn à, đi đường vòng để tự khen mình mạnh?

Thôi bỏ đi, dù sao cũng là đại thần trong lòng cô, trẻ trâu thì trẻ trâu thôi.

Game bắt đầu, vị trí của Lâm Mậu là đường giữa, Hà Uyên là ADC, còn Giản Ngôn Chi là hỗ trợ nhỏ bé theo cạnh Hà Uyên.

“Soạt soạt soạt!” ba người và hai người lạ khác cùng nhau bước vào giao diện game, Giản Ngôn Chi theo sau Hà Uyên đi xuống đường dưới.

Mới đầu mọi thứ đều rất bình thường, mãi đến khi game qua được hơn mười phút, đồng chí Lâm Mậu đường giữa của bên cô bắt đầu năm lần bảy lượt chạy xuống đường dưới…

Hà Uyên nhẫn nhịn nói, “anh còn chưa chết, chú đừng có vội đi đầu thai nữa.”

“Lão đại, bên kia nhiều người, anh phải bảo vệ tiểu Ngôn Chi cho tốt vào đấy nhớ!”

“Cút về ngay!”

“…”

Qua một lúc, khi Hà Uyên đang đè nát đối phương, còn Giản Ngôn Chi cũng rất phối hợp hồi máu cho anh, thì đường giữa phe mình lại tung tăng xuống dưới, “tiểu Ngôn Chi đừng sợ! Em đến cứu chị đây!”

Nhưng vào chính lúc này, Lee Sin phe địch nhạy vọt ra từ trong bụi, anh ta căn chuẩn thời gian đè đường giữa phơi phới sắc xuân của phe cô xuống đất rồi đánh đấm túi bụi, Giản Ngôn Chi thấy thế bèn vội vội vàng vàng chạy qua giúp Lâm Mậu.

Nhưng ngay vào lúc cô rời đi, kẻ địch tấn công bất ngờ, chém chết người bị bỏ lại một mình là Hà Uyên.

“…”

Sau khi Hà Uyên “chết”, cảnh tượng tiếp theo đương nhiên là không dễ nhìn gì rồi, Lâm Mậu bị hội đồng cho đến chết, Giản Ngôn Chi chỉ còn lại một chấm máu may mắn chạy về được đến trụ.

“A…may quá chị không chết.” Lâm Mậu ngốc nghếch nói.

Hà Uyên cố nhịn, cuối cùng nói với Giản Ngôn Chi, “vừa nãy cô không cần phải đi cứu nó, cứ ở yên bên cạnh tôi là được rồi.”

Bàn tay đang cầm chuột của Giản Ngôn Chi khựng lại, “…dạ.”

Lâm Mậu, “sao lại không đến cứu em, người ta có lòng bác ái, anh không thể độc tài như thế được.”

Hà Uyên nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc, “cô ấy là hỗ trợ của anh, của anh, hiểu không?”

Khi nghe thấy Hà Uyên nói hai chữ “của anh” Giản Ngôn Chi bị sặc ngay nước miếng.

Kĩ năng của Giản Ngôn Chi so với những tuyển thủ chuyên nghiệp cao cấp như Hà Uyên tất nhiên là kém xa, nhưng thật lòng mà nói, cô chơi không hề tệ, nhất là khi hôm nay có Lâm Mậu làm nền.

Hà Uyên cũng nhận ra Giản Ngôn Chi chơi hỗ trợ có thể phối hợp rất tốt. Thế nên sau khi ván này kết thúc, anh cũng ngầm đồng ý cùng bọn cô chơi thêm ván nữa.

Lần này vị trí của Hà Uyên là đi rừng, Giản Ngôn Chi thì vẫn là hỗ trợ, còn Lâm Mậu…để được đi cùng đường với Giản Ngôn Chi nên cướp cho bằng được vị trí ADC.

“Lần này hỗ trợ là của em rồi, em có thể độc chiếm được rồi đúng không.” Lâm Mậu nói đầy vui vẻ.

Giản Ngôn Chi không nói gì, vì giờ trong lòng cô đang quá đỗi kích động, hoàn thành được giấc mơ của mình, cùng đại thần chơi chung một ván game.

Hà Uyên cũng không nói gì, đơn giản là anh lười phải để ý đến Lâm Mậu.

Ván hai bước sang giai đoạn cuối.

“Ôi ôi ôi! Tiểu Ngôn Chi cứu em!” Lâm Mậu kêu to, “á!”

ADC Lâm Mậu bị chém chết.

Giản Ngôn Chi xem như chưa nghe thấy gì, hồi máu cho Hà Uyên, Hà Uyên xông lên trước, di chuyển cực kì hổ báo tấn công quân địch, Giản Ngôn Chi theo sau anh, vừa hồi máu giúp anh vừa phụ anh đánh người.

“Triple Kill!”

Hà Uyên và Giản Ngôn Chi hợp tác hạ gục ba người, hai người còn lại của đối phương rút chạy với chút hơi tàn.

Lâm Mậu tròn mắt há miệng, “hỗ trợ của em, hỗ trợ của em mà…”

Lão Dao và Giản Bác Dịch ăn uống no say xong đi đến đứng sau lưng ba người bọn cô, Giản Bác Dịch cười rất gian, “có ADC nào như cậu à, anh mà là hỗ trợ thì anh cũng ghét cậu thôi.”

Lão Dao thì lại nhìn với ánh mắt sâu xa, “chị gái hỗ trợ của chúng ta dính luôn vào người lão đại rồi à, sao chỉ biết hồi máu cho mỗi lão đại thôi thế.”

Giản Ngôn Chi giật thót, giải thích, “không phải em cố ý đâu, vừa nãy thật sự không cứu nổi Lâm Mậu nên em mới…”

“Không cần giải thích.” Tâm trạng Hà Uyên đang rất tốt, “chơi khá lắm.”

Các đồng đội thường ngày hay đánh rank chung với Hà Uyên trố mắt nhìn nhau, khen? Lão đại khen người khác? Cả đám game thủ chuyên nghiệp bọn cậu còn chưa được anh ấy khen bao giờ đây này!

“Đúng là em ấy chơi rất tốt, kết bạn đi, để sau này đánh rank chung.” Lão Dao nói.

“Ô kê!” Giản Ngôn Chi cầu còn không được nữa là.

“Được rồi đấy, các cậu tha cho tôi đi.” Giản Bác Dịch nói, “mẹ tôi mà biết tôi lại rủ nó chơi game có khi sẽ chém tôi mất.”

Giản Ngôn Chi không phục, “dạo này em không nhận việc, với lại đang nghỉ đông mà, cái mà em có là thời gian đấy.”

Giản Bác Dịch không để ý đến cô, chỉ là sau khi ván này kết thúc, anh vỗ vỗ đầu cô, xách cô ra khỏi ghế, “được rồi được rồi, mày về nhà nhanh đi.”

Giản Ngôn Chi nhéo Giản Bác Dịch một phát thật mạnh trước sự chứng kiến của mọi người, Giản Bác Dịch rít lên, “nhẹ thôi!”

Giản Ngôn Chi nhìn anh với vẻ mặt vô tội, sau đó gật gật đầu với mọi người, “vậy em về trước đây, chúng ta là hàng xóm, có việc gì cần giúp đỡ thì tìm em.”

“Được ạ được ạ!” Lâm Mậu đáp cực nhanh.

Giản Ngôn Chi nhìn về phía Hà Uyên, anh ngáp một cái, đang lười biếng xem bảng thống kê sau trận đấu.

“Vậy em đi trước đây.”

Giản Ngôn Chi chào tạm biệt mọi người rồi đi ra cửa.

“Đậu má! Cậu mẹ nó đúng là giỏi giấu giếm mà.” Sau khi Giản Ngôn Chi về, lão Dao lại đánh Giản Bác Dịch thêm cái nữa, “có em gái xinh như vậy mà cũng giấu bọn tôi cho được, nếu không phải vô tình ở ngay đối diện nhà cậu, có phải cậu cũng không định nói cho bọn tôi biết đúng không.”

Lâm Mậu, “đúng đó đúng đó, không biết chị ấy là nữ thần của em hay sao hả, không chịu tạo cơ hội làm mai cho em.”

“Làm mai?” Giản Bác Dịch khinh bỉ, “cậu còn kém con nhỏ Giản Ngôn Chi kia một tuổi đấy, con nít con nôi đừng có ồn ào.”

“Em ấy 19 à,” lão Dao cười hì hì nói, “tôi lớn hơn em ấy, để tôi để tôi.”

“Để cậu cái cục cớt,” Giản Bác Dịch ghét bỏ, “đầu óc toàn mấy thứ đen tối, không đạt chuẩn.”

“Thế mà cũng không đạt chuẩn! Cậu đang kì thị khoa học giới tính đấy!”

“Cút!” Giản Bác Dịch cảm thán, “nếu cậu mà được như lão đại thì tôi còn miễn cưỡng chấp nhận.”

“Lão đại?” lão Dao chửi một câu, “đầu óc anh ấy cũng đen tối có kém gì đâu!”

Vừa dứt lời thì bị một ánh mắt nhẹ nhàng hỏi thăm, lão Dao hắng giọng, lặng lẽ ngồi về lại chỗ, “cậu đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Giản Bác Dịch, “ờ, thì đúng vậy thật mà.”

—Dải phân cách—

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra lão đại rất dễ dụ, được khen vài câu là khoái ngay.

(độ tuổi của game thủ chuyên nghiệp không quá lớn, nghe nói độ tuổi đẹp nhất là 16 đến 25 tuổi)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN