Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 57: Qua đây, anh làm dịu cho
Giản Ngôn Chi không nhớ nổi hai người bọn cô đã đi từ phòng bếp lên phòng cô như thế nào nữa, giữa lúc tình nồng, bọn cô đi qua phòng khách, rồi cầu thang, suốt cả chặng đường ấy anh không hề ngơi nghỉ, cô thấy xấu hổ như thế nào thì anh làm y như thế ấy.
Hôm sau tỉnh dậy, cả người đau nhức ê ẩm.
Mở mắt ra, người bên cạnh vẫn đang ngủ, một tay anh choàng qua eo cô, tay còn lại kê dưới cổ của cô, ôm cô vào lòng.
Hình như khi ngủ anh rất thích ôm thứ gì đó thì phải…
Giản Ngôn Chi rón rén ra khỏi vòng ôm của anh, sau đó khi anh nhíu mày chuẩn bị thức giấc thì cô nhét gối vào thay chỗ của mình.
Hà Uyên trở người, ôm chặt gối rồi ngủ tiếp.
Giản Ngôn Chi, “……”
Điện thoại cô rung lên, Giản Ngôn Chi sợ làm Hà Uyên tỉnh giấc nên vội vàng cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy. Vừa đi được hai bước thì thấy giữa hai chân vừa nhức vừa buốt, Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, cắn răng lê dép đi vào nhà tắm.
“A lô, mẹ ạ.”
“Ngôn Ngôn, con đang ở nhà hả.”
“Vâng, con đang ở nhà, hôm nay là cuối tuần nên con về nhà.”
“Ừ, mấy hôm nay dì giúp việc không đến được nên giờ mẹ mang cơm trưa về cho con.”
“Dạ? Mẹ về nhà á? Khi nào mẹ về.”
“Còn nửa tiếng nữa là mẹ về đến nhà.”
“………….Dạ.”
Giản Ngôn Chi không chờ nghe Quan Mẫn nói gì, vội vã cúp máy rồi khoác vội áo choàng tắm sau đó chạy ra gọi Hà Uyên.
“Dậy dậy dậy! Mẹ em sắp về rồi!”
Hà Uyên rất hay gắt ngủ, may mà mở mắt ra nhìn thấy người đó là Giản Ngôn Chi, lửa giận đang nhen nhóm lập tức tắt ngúm. Anh vươn tay kéo người đang đứng cạnh giường vào lòng, “Dậy sớm thế.”
“Anh có nghe thấy em nói gì không đấy! Mẹ em sắp về rồi.”
Tay của Hà Uyên thò vào lớp áo choàng tắm của cô, vuốt ve da thịt cô. Giọng anh vẫn đặc vẻ ngái ngủ, “Ừm, vậy giờ anh phải làm sao.”
Giản Ngôn Chi không cho anh sờ, giãy dụa đứng dậy, “Còn sao nữa, mau dậy đi về bên kia đi!”
Hà Uyên cau mày, vỗ vào gáy cô, “Đừng có cựa quậy, nếu không anh không đi nổi nữa đâu.”
Giản Ngôn Chi đỏ mặt, “…Đó là chuyện của anh.”
Cô ngồi dậy, kéo lấy anh, sau đó nhặt quần áo vương vãi xung quanh rồi ném qua chỗ anh, “Mau mặc quần áo vào.”
Vừa nói Giản Ngôn Chi vừa xuống khỏi giường, ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Hôm qua bọn cô ở trong phòng bếp mà lại dám…vậy thì, vỏ của thứ đó chắc chắn là chỉ ở quanh đây thôi.
Giản Ngôn Chi nhặt cái quần lót bị vứt trên sàn lên trước, sau đó nhìn xung quanh tìm vỏ của bao cao su. Hôm qua con người kia đúng là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới, báo thù rất chuẩn mực luôn, không quên mang cả bao cao su đến đây.
Có tiếng bước chân ở phía cầu thang, Giản Ngôn Chi chạy ra, thấy Hà Uyên đã ăn mặc chỉnh tề đang đi xuống.
“Hôm qua anh xé xong rồi vứt vỏ đi đâu rồi!”
Hà Uyên ngáp, “Hả? Gì cơ?”
Giản Ngôn Chi lườm anh, “Bao cao su!”
Hà Uyên hơi khựng lại, đi đến trước mặt cô, cười tủm tỉm, “À, em tìm cái đó hả, hôm qua anh hơi vội nên cũng không nhớ đã quăng đi đâu rồi nữa.”
Giản Ngôn Chi sắp rớt tim ra ngoài vì sợ luôn rồi, “Vậy thì anh mau tìm phụ em đi! Nếu không lát nữa mà bị mẹ em nhìn thấy thì em no đòn đấy! Mau tìm đi mau tìm đi!”
Giản Ngôn Chi đẩy Hà Uyên vào nhà bếp, Hà Uyên buồn cười với dáng vẻ cuống cuồng này của cô, chậm rãi lấy một thứ từ trong túi ra, “Nếu anh tìm được thì có thưởng gì không.”
“Thưởng cái gì mà thưởng.”
Hà Uyên nhướng mày, giấu tay ra sau lưng, “Nếu anh tìm được thì cuối tuần sau theo anh về nhà, thế nào.”
Giản Ngôn Chi nhìn anh đầy nghi hoặc, “Về nhà anh? Làm gì?”
Hà Uyên cười mỉm, “Ngủ.”
Giản Ngôn Chi, “…Anh mau đi tìm phụ em đi.”
“Đồng ý không.”
Giản Ngôn Chi đang cuống lắm rồi, “Được được được, gì em cũng đồng ý hết, mau lên!”
Hà Uyên gật đầu, đưa thứ trong tay ra, lắc lắc trước mặt Giản Ngôn Chi, sau đó ra khỏi bếp, “Thứ sáu tuần sau anh qua đón em, ừm…để anh mang cái này đi ra ngoài vứt cho.”
Giản Ngôn Chi, “Hà Uyên!”
Quan Mẫn về nhà thì thấy Giản Ngôn Chi đang lau sàn nhà bếp.
Quan Mẫn, “???”
Giản Ngôn Chi ngước mặt lên nhìn bà một cái, “Mẹ, mẹ về rồi à.”
“Con đang làm gì đấy.”
“Này ạ, lau dọn vệ sinh đó.”
“Con? Lau dọn vệ sinh?” Quan Mẫn có cảm giác như gặp ma vậy, con gái nuôi hai mươi năm rồi, bà còn không hiểu nó hay sao? Người xưa nay không biết làm việc nhà mà hôm nay lại tự giác đi lau dọn làm vệ sinh?
Giản Ngôn Chi đằng hắng, “Tại con thấy cứ ngồi máy tính mãi ít vận động quá thì không tốt nên đi quét dọn lau nhà để giảm mỡ bụng.”
Cũng tại cô chột dạ thôi, cứ có cảm giác trong nhà vẫn còn mùi của buổi tối ngày hôm qua nên giờ mới đi lau dọn khẩn cấp đây.
“Con mà cũng giác ngộ được vậy cơ à.” Quan Mẫn nghe thấy cô nói đến hai chữ “vận động” thì cũng bị chuyển dời sự chú ý, “con còn biết phải giảm mỡ bụng là tốt, lần nào về nhà cũng ăn thùng uống vại, lại còn suốt ngày ngồi chơi game, cứ thế thì dáng của con không giữ được lâu đâu.”
“Vâng vâng vâng, mẹ nói chí phải.”
“À đúng rồi, hôm nay mẹ nghe đạo diễn Lý nói gần đây con có nhờ cậu ấy chỉ dẫn rất nhiều thứ liên quan đến đạo diễn phim à?”
“Vâng ạ.” Giản Ngôn Chi lau sàn xong, “Con muốn đi theo học hỏi chú Lý về mảng này.”
“Con muốn học mảng này?”
“Đạo diễn với diễn viên là cùng một nhà mà, mẹ, biết đâu sau này con có thể quay được phim chất lượng tốt thì sao.”
Quan Mẫn nhìn cô một cái, “Nếu con thật sự thích thì học cũng được…”
“Dạ dạ, con sẽ tự lượng sức mình mà, con lau nhà xong rồi, con lên lầu trước nha.”
“Này này này, ăn cơm đi đã không nguội.”
“Dạ, con lên thay quần áo!”
Buổi tối sang trụ sở thì thấy tiểu Liệt cũng đang có mặt ở đây, Hà Uyên đang livestream bù giờ, còn tiểu Liệt thì đang đấu đôi với Hà Uyên.
“Tiểu Ngôn Chi, chị ăn cơm chưa?” Lâm Mậu thấy cô đến thì lên tiếng hỏi.
“Ăn rồi, mọi người thì sao.”
“Vừa ăn xong á.”
Tiểu Liệt thấy cô đến thì nhìn sang chỗ cô một cái.
“Nhìn đâu đấy? Sao còn không lên đi.” Hà Uyên đi rừng, thấy ánh mắt của tiểu Liệt thì giận tái mặt.
Tiểu Liệt “dạ” một tiếng rồi nhanh chóng nhìn vào màn hình.
Bình luận trong kênh chat:
“Giản Ngôn Chi đến giám sát à.”
“Uầy uầy uầy, muốn xem muốn xem, chị í đâu!”
“Sao tui cứ có cảm giác Giản Ngôn Chi rất thường xuyên có mặt ở trụ sở, cứ như là ở ngay đối diện ấy.”
“Anh ruột lẫn bạn trai của người ta đều ở đây cả, chuyện thường thôi thường thôi.”
“Uyên thần! Bọn tôi muốn thấy bạn gái!!”
……
Hà Uyên không để ý đến bình luận, Giản Ngôn Chi tất nhiên không hề hay biết những gì cư dân mạng đang bàn tán. Lúc này, Lâm Mậu đang hí hửng dẫn cô vào bếp xem hộp kem cậu ta vừa mới mua.
“Chị nhìn này, cái này hay lắm, một hộp có đến mấy vị luôn.” Lâm Mậu đưa một hộp cho cô, còn mình cũng lấy một hộp khác.
Giản Ngôn Chi chưa ăn kem kiểu này bao giờ, trong một hộp kem có đến mấy cây kem hình nấm, riêng rẽ không lẫn vào nhau. Giản Ngôn Chi thích thú, cầm cái màu vàng ra ăn thử, “Ừm vị này ngon này, là vị dứa.”
“Ngon đúng hông, còn cái này là vị dâu, cái này là vani, cái này là——”
“Hai cái đứa này, tối rồi còn ăn kem nữa hả.” Giản Bác Dịch đi đến cầm lấy kem trong tay Giản Ngôn Chi, “Để đó anh mày ăn cho.”
“Liên quan gì đến anh! Trả em!” Giản Ngôn Chi nhào lên giành lại.
Giản Bác Dịch chuồn ra phòng khách, nhét một cái vào miệng, giơ tay lên thật cao, “Dồi ôi, lùn thấy thương thế. Bé lùn có giỏi thì nhảy lên mà lấy, lấy được thì ăn.”
Giản Ngôn Chi nổi điên, “Anh mới lùn á, cả nhà anh mới lùn á!”
Giản Bác Dịch phì cười, “Mày nói đúng đó, nhà mình thì mày là lùn nhất rồi còn gì!”
Giản Ngôn Chi, “……Móa.”
Giản Bác Dịch cao hơn một mét tám một chút, anh không đưa thì Giản Ngôn Chi chỉ còn nước nhảy lên mà lấy.
Phòng livestream lúc này đang cười như được mùa.
“Ha ha ha ha ha ngốc nghếch đáng yêu ghê, tui có thể ngồi xem cuộc sống thường nhật của hai anh em nhà này cả năm luôn.”
“Uyên thần, vợ anh bị bắt nạt kìa.”
“Anh chín cũng rảnh ghê á, nhưng mà bà đây vẫn thích xem, ha ha ha ha.”
“Anh chín chắc lại muốn bị Uyên thần cho ăn đòn rồi, e hèmmmm.”
…
Hà Uyên chết một lần, tranh thủ thời gian quay sang nhìn, “Hai người đang làm cái trò gì thế hả?”
Giản Ngôn Chi không lấy được, đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Giản Bác Dịch, “Anh hỏi anh ấy đi, trong tủ lạnh vẫn còn mà cứ nhất quyết phải giành của em là làm sao.”
Giản Bác Dịch nhún vai, “Cái này anh học mày đấy, lúc nhỏ mày suốt ngày giành với anh còn gì.”
“Giờ là lúc nhỏ hả cái đồ trẻ con này.”
“Anh mày vui, anh mày thích——” Giản Bác Dịch nói câu này với vẻ mặt nham nhở cực kì, làm Giản Ngôn Chi tức điên không chịu được.
Hà Uyên liếc Giản Bác Dịch một cái, “Trả cho cô ấy đi.”
Giản Bác Dịch tủi thân, “Bo xì anh luôn, suốt ngày cứ bênh nó.”
Hà Uyên nhướng mày, “Không bênh cô ấy chả lẽ bệnh cậu à, cậu là ai?”
“Này! Em là anh vợ…à phiii, em là hỗ trợ của anh đấy!”
Hà Uyên, “Ồ, nghe có vẻ đều không quan trọng bằng bạn gái.”
Giản Bác Dịch, “……”
Khóe miệng của Giản Ngôn Chi sắp cong lên đến thái dương luôn rồi, “Nghe thấy chưa, trả cho em, phải nghe lời đội trưởng, biết chưa hả.”
Giản Bác Dịch cúi xuống nhìn cô, hừ lạnh, lấy hai cây kem nhét vào miệng cô, sau đó tiện tay rút luôn que gỗ ra.
“Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn.”
Giản Ngôn Chi bị nhét một mồm kem, nuốt không được, chỉ có thể trợn tròn mắt thở phì phò vì tức, chờ cho kem tan ra.
Giản Bác Dịch chết tiệt, muốn làm cô chết lạnh đây mà!
Giản Ngôn Chi đi qua đi lại trong phòng khách, nuốt hết kem xong thì ôm lấy miệng không nói được gì.
Hà Uyên đánh xong trận game, quay đầu lại nhìn cô, “Sao rồi.”
Giản Ngôn Chi mím môi, “Lạnh chết mất thôi, đầu lưỡi em mất cảm giác luôn rồi.”
“Qua đây.”
Giản Ngôn Chi tiến lại, “Làm gì.”
Hà Uyên nhếch môi cười với cô, “Anh làm dịu cho.”
Giản Ngôn Chi, “……”
Mọi người trong trụ sở, “???”
Bình luận:
“???”
“Làm dịu kiểu gì? Hãy nói với em là nó không như những gì em đang nghĩ…”
“Làm một phát kiểu Pháp đi, chẳng còn lạnh liếc gì nữa đâu.”
“Like mạnh cho Uyên thần.”
“Đội trưởng cà chớn có thừa.”
…
Giản Bác Dịch nhìn hai người họ mà da gà da vịt nổi cả lên, lúc này, điện thoại Giản Ngôn Chi đổ chuông, là Quan Mẫn gọi, thế là anh nghe máy giúp cô, nói với bà là Giản Ngôn Chi đang ở nhà đối diện.
Cúp máy, màn hình điện thoại hiện thị là đang bị khóa.
“Khóa cái gì không biết, cài mật khẩu cứ như không.”
Lão Dao sáp lại, “Là sao, cậu biết mật khẩu hả?”
Giản Bác Dịch trợn mắt khinh bỉ, “Cậu biết không, mật khẩu của nó luôn luôn thuộc kiểu đơn giản nhất.”
“Thật không vậy ba.”
Giản Ngôn Chi “hừ” một tiếng, nhập vào dãy số “123456”.
“Cạch.” một tiếng, điện thoại được mở khóa thật.
Lão Dao, “……”
Lúc đầu thật ra chỉ để chứng minh khả năng đặt mật khẩu đơn giản như đang giỡn của Giản Ngôn Chi, mở khóa thành công là xong. Nhưng Giản Bác Dịch vừa định để điện thoại xuống thì vô tình nhìn thấy trang chủ Weibo trên màn hình.
Chắc là cô quên chưa thoát mà đã khóa màn hình lại, nên giờ trang này vẫn còn đang mở.
Giản Bác Dịch nhìn tên tài khoản Weibo, trợn tròn mắt.
Lão Dao thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh thì cũng sáp vào nhìn, “Cái đệt…Tiểu hồ ly nhà Uyên thần???”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!