Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 62: Kết (2)
Nhận giải, phỏng vấn, bế mạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiến thắng đã mỉm cười với đội nhà, tim của Giản Ngôn Chi đập loạn không cách nào bình tĩnh được.
Rốt cuộc DSG cũng rời khỏi sân khấu, cô ném túi xách cho Quan Mẫn, “Mẹ, mẹ cầm giúp con!”
“Này! Ngôn Chi! Con đi đâu đấy.”
“Đi sờ quán quân!”
Giản Ngôn Chi chạy hết tốc lực, vượt qua hàng ghế khán giả, đi xuống cầu thang, nhưng khi sắp đến nơi thì lại bị bảo vệ chặn lại.
“Này chị, khán giả không được vào…” bảo vệ đang nghiêm mặt ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt ngẩng đầu lên thì anh ta liền im bặt.
Bảo vệ là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy khuôn mặt của Giản Ngôn Chi thì nhận ra ngay, “Em, em là——”
“Xin lỗi, nhưng không thể đi xuống nữa được sao?” Giản Ngôn Chi nhìn anh ta bằng ánh mắt mong chờ.
Nhân viên bảo vệ bối rối sờ gáy, “Thì đúng là như vậy…”
Giản Ngôn Chi hơi thất vọng, “À, vậy thôi.”
Giản Ngôn Chi cũng không làm khó anh ta, chuyển hướng đi lên cầu thang.
Vào đúng lúc này, các fan xung quanh đột nhiên nhốn nháo hẳn lên, người thì la người thì hét, Giản Ngôn Chi tò mò nhìn họ một cái, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
“Giản Ngôn Chi.”
Cô giật mình quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào Hà Uyên đã đi ra lối đi phía bên này rồi, đằng sau anh là các thành viên khác của DSG, họ đứng ở đó, tất cả đều đang cười tủm tỉm nhìn cô.
Giản Ngôn Chi cong khóe môi, hét lên một câu, “Này, chúc mừng nhé.”
Giản Bác Dịch xua tay, “Chúc cũng phải có tâm tí chứ, đãi bữa cơm ok không đại minh tinh.”
Giản Ngôn Chi, “Duyệt luôn, chốt kèo rồi đấy nhá.”
Giản Bác Dịch, Lão Dao và những người khác nhìn nhau, nở một nụ cười thật thoải mái.
“Ngôn Ngôn.” Đôi mắt của Hà Uyên sáng rực như pháo hoa, anh đưa tay về phía cô, “Lại đây.”
Bảo vệ ngăn cô vừa nãy nhìn hai người rồi lặng lẽ lùi sang một bên.
Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, bước xuống vài bậc cầu thang, sau đó, nhịp chân càng lúc càng nhanh, mấy bước cuối cùng, cô chạy đến chỗ anh, giang tay ôm chầm lấy anh.
Hà Uyên đỡ lấy eo cô.
“Á á á á!!!!”
Khán giả chỉ muốn đến càng gần chỗ họ càng tốt, ai cũng lấy điện thoại ra quay phim chụp hình.
Giản Bác Dịch đằng hắng, quay người kéo đồng đội về, “Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, nhìn chỉ tổ tổn thương.”
Lão Dao vừa đồng tình vừa quay đầu đi chỗ khác, “Đúng đó, tôi thấy đã đến lúc tôi phải đi tìm một cô bạn gái rồi.”
Mậu Mậu, “Em cũng muốn em cũng muốn.”
Giản Bác Dịch, “Hờ hờ, bạn gái làm như cứ tìm là được ấy, các cậu tìm thấy cô nào chưa hả, hả?”
Lão Dao, “Ê ê, nhớ hồi đó tôi cũng là sát thủ tình trường đấy, làm sao có chuyện không tìm được bạn gái chứ? Anh chín, tôi thấy cậu mới là người không tìm được cô nào đấy.”
“Tôi không tìm được?” Giản Bác Dịch cao giọng, “Với vẻ ngoài và năng lực của anh đây, tìm——”
Lão Dao, “Tìm bạn trai thấy khả thi hơn đấy.”
Lâm Mậu và Hàng Văn Kiệt cười sái cả hàm.
Giản Bác Dịch, “…Cậu cút ngay cho tôi!”
Mấy người đằng sau cãi qua cãi lại sắp đánh nhau đến nơi, còn hai người đằng trước thì vẫn ôm chặt lấy nhau không rời. Nhưng hai cảnh tưởng trái ngược này khi xuất hiện trong cùng một khung hình thì trông lại hài hòa đến không ngờ.
Giản Ngôn Chi chạm lên mặt Hà Uyên, “Sờ anh xong rồi, giờ em muốn sờ cúp.”
Hà Uyên cúi mắt nhìn cô, “Mới thế đã xong rồi?”
“Nếu không thì sao hả đội trưởng đội vô địch?”
“Qua loa quá.”
Giản Ngôn Chi trừng mắt nhìn anh, “Em không muốn làm chuyện gì lỗ mãng trước mặt bao nhiêu người thế này đâu.”
Hà Uyên bật cười, “Được, vậy để về nhà rồi mình…làm chuyện lỗ mãng sau.”
Giản Ngôn Chi “hừ” một tiếng, ý bảo anh buông cô ra.
Hà Uyên không chịu.
Giản Ngôn Chi cuối cùng cũng phải chiều theo anh, thò tay chạm vào chiếc cúp anh đang cầm, “Uầy, lần đầu tiên thấy nó ở khoảng cách gần như vậy đấy.”
“Ừm.” Hà Uyên nhìn chiếc cúp, trong mắt là niềm tự hào và vinh dự mà chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới có, “Trông cũng được.”
Giản Ngôn Chi nhìn anh, cười khẽ, “Ừm, đúng là rất được.”
“Uyên thần.”
“Ừm?”
“Chúc mừng anh nhé.”
Cũng chúc mừng chính cô, đã gặp được anh của thời điểm đẹp nhất vào năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình.
—————————
Khoảng thời gian sau trận chung kết, fan thể thao điện tử luôn ở trong trạng thái hưng phấn, còn đội tuyển vô địch là DSG sau khi trở về thì lại đi tham gia rất nhiều hoạt động lớn nhỏ.
Sắp đến đêm giao thừa, rốt cuộc guồng quay công việc cũng chậm lại, các thành viên thu dọn đồ đạc, ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ người nấy.
Hôm 29 tết có một trận tuyết nhỏ, người miền nam nhìn thấy tuyết thì phản ứng không giống với người miền bắc, người phương bắc như Mậu Mậu có lẽ chỉ hờ hững nhìn một cái rồi bình thản nói: Ồ, tuyết rơi rồi.
Còn người phương nam như Giản Ngôn Chi thì lại hào hứng chạy ngay ra ngoài, rồi xoay một vòng thật đẹp giữa tuyết…
Tuyết đóng một lớp trên mặt đất, lúc giẫm lên thì có tiếng xôm xốp, Giản Ngôn Chi chơi ở ngoài sân đã đời rồi lại chạy vào cửa. Giản Bác Dịch thò đầu ra nhìn cô, “Mày bị điên à, lạnh chết đi được, mau đi vào đi!”
Giản Ngôn Chi không nghe lời anh, chỉ gọi một tiếng, “Anh.”
“Gì?”
“Anh còn nhớ tết năm ngoái không, năm ngoái Uyên thần ở lại trụ sở, lúc đó ba đứa mình cùng nhau đón năm mới đó.”
Giản Bác Dịch “ờ” một tiếng, “Đúng là vậy, mà thế thì sao.”
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy thời gian thật kì diệu thôi.”
Năm ngoái anh và cô vẫn còn là hai người không liên quan gì đến nhau, vậy mà giờ, họ đã trở thành…người thương thân thuộc nhất. Có lẽ Giản Ngôn Chi của năm ngoái không thể nào ngờ được rằng mình sẽ có được tình yêu của vị đại thần trong lòng.
“Giờ mày đang hoài niệm đấy hả?”
Giản Ngôn Chi quay lại nhìn Giản Bác Dịch.
Anh đang đứng dựa vào cửa, mặc áo khoác dày nhưng vẫn lạnh phát run, “Nhớ thì gọi điện đi, việc gì phải đứng ngoài cửa mà rầu với chả rĩ, hay ngại không dám gọi? Vậy để anh gọi cho.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Giản Ngôn Chi ngăn anh lại kịp lúc, “Không được gọi, tết năm nay cả nhà người ta ở nước ngoài, có gọi cũng thế. Với lại…ai nói là em nhớ anh ấy chứ.”
Vào đúng lúc này, điện thoại của Giản Ngôn Chi đổ chuông.
“Uyên thần?!” Giản Ngôn Chi nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến, mừng ra mặt.
Giản Bác Dịch cười “hơ hơ”, “Thế mà bảo là không nhớ người ta đấy, nước bọt sắp rớt xuống màn hình luôn rồi kia kìa.”
Giản Bác Dịch vừa lèm bèm “Sao anh lại có đứa em gái như mày chứ” vừa đi vào trong nhà.
Ngoài cửa giờ chỉ còn một mình cô.
Giản Ngôn Chi nghe máy, “A lô?”
“Đang ở nhà à?”
“Vâng, hôm nay có tuyết rơi á.” Giản Ngôn Chi đưa tay ra, “Bên chỗ anh thì sao?”
Bên kia im lặng một chút rồi nói, “Cũng có tuyết rơi.”
“Vậy hả!” Giản Ngôn Chi nói xong mới ngớ ra, “Không đúng, giờ bên chỗ anh phải đang là mùa hè mới đúng chứ…”
“Anh về rồi.”
Giản Ngôn Chi tròn mắt, “Về, về rồi? Khi nào?”
“Hôm nay.”
Tim Giản Ngôn Chi đột nhiên loạn nhịp, “Ơ…Sao anh bảo tết năm nay không về cơ mà.”
“Nhớ em.”
Giản Ngôn Chi ngây người, “Vậy, vậy giờ anh đang ở đâu.”
“Đến rồi.”
“Hả?”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng động ở gần đó, tiếng giày đi trên tuyết… Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn thì thấy Hà Uyên đang cầm điện thoại đứng cách cô vài bước.
Trời nhá nhem tối, tuyết trắng xóa, gió lạnh thấu xương, khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh như ngưng lại, giống như bản điện ảnh vậy, ngoài anh ra, cả thế giới chỉ độc một màu đen trắng đơn điệu.
Người ấy càng lúc càng đến gần, cuối cùng dừng bước trước cô, và cô cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt xán lạn và khóe miệng đang cong lên của anh.
“Long trọng thế, trời lạnh thế này mà còn ra tận cửa đón anh cơ à?”
Giản Ngôn Chi nhăn mũi, “Ai nói, tại đúng lúc em ra ngoài này ngắm tuyết thôi nhớ.”
Hà Uyên nhéo mặt cô, cúi xuống ôm cô vào lòng, “Ồ, lừa anh một tí cũng không được à.”
Những bông hoa tuyết rơi trên áo khoác của anh, lúc mới ôm thì lạnh, nhưng từ từ từ từ, luồng hơi ấm lan tỏa toàn thân.
Giản Ngôn Chi cựa quậy trong lòng anh, kìm nén những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống, “Ừm, vậy thì em sẽ lừa cho anh vui.”
Một thoáng im lặng.
Cô nói, “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”
Hà Uyên siết chặt cánh tay, “Kĩ thuật lừa khá lắm, nhớ cứ tiếp tục lừa như thế nhé.”
“Được.”
“Hắt xì!”
Hà Uyên buông cô ra, “Cảm à?”
“Đâu có đâu…”
Hà Uyên cau mày, cúi đầu nhìn trang phục của cô, áo khoác thì cũng dày đó, nhưng nửa người dưới thì lại mặc quần jeans chín tấc, cổ chân trắng trẻo nhỏ nhắn cứ thế lộ ra ngoài, vừa nhìn đã biết là lạnh rồi.
“Mẹ em không nói em biết là chân con gái không thể để bị lạnh hả?”
Giản Ngôn Chi chớp mắt, “Không…Ớ? Mẹ anh nói anh biết hả?”
Hà Uyên lườm cô một cái, lấy khăn quàng trên cổ ra, sau đó bất ngờ ngồi xổm xuống, quấn từng vòng từng vòng vào cổ chân cô.
Giản Ngôn Chi, “……”
“Xong rồi.” Hà Uyên quấn xong thì đứng dậy, “Ấm hơn chưa.”
Giản Ngôn Chi, “Uyên thần, anh làm vầy thì sao mà em đi được.”
Hà Uyên bình tĩnh nhìn cô rồi đột nhiên nhấc bổng cô lên, “Anh bế.”
Giản Ngôn Chi, “……”
Cổng nhà họ Giản vẫn chưa đóng, Giản Ngôn Chi bị Hà Uyên bế đi sang phía trụ sở đối diện.
Trên quãng đường ngắn ngủi đó, hai người vẫn không quên tranh luận về chuyện quần áo của cô.
“Đang mùa đông mà lại đi mặc quần chín tấc, không cần chân nữa rồi có phải không?”
“Dù sao cũng đang ở nhà mà…”
“Lại còn chỉ mặc mỗi một cái? Ngày mai mặc thêm một cái nữa vào.”
“Thêm cái nữa? Thêm cái gì.”
“Quần mùa thu.”
“……Em không có cái thứ đó.”
“Không có thì mua.”
“Em không mặc đâu! Anh đã thấy thanh niên nào mặc quần mùa thu chưa hả!”
“Mậu Mậu.”
“……”
“Em không mặc, mặc vào nhìn mập lắm!”
“Không được, em phải mặc.”
“Em không thích! Em đâu có cần thứ đó đâu!”
“Không cần thế lúc nãy ai đứng đó run lẩy bẩy vậy hả?”
“Tại đang ở ngoài thôi! Với lại bản thân anh có mặc không?”
“……”
“Anh không mặc mà lại bắt em mặc?”
“Anh là đàn ông.”
“Ủa a lô, đàn ông thì làm sao? Ý anh là Mậu Mậu không phải đàn ông à?”
“…Ý anh là anh không sợ lạnh.”
“Thì em cũng đâu có sợ.”
“Giản Ngôn Chi em chán sống rồi đúng không?”
“Chết thì chết! Nhào vô!”
“Được, để về giường rồi chúng ta từ từ nhào vô.”
Sợ co vòi liền, “Này…”
Hơn mười giờ tối, Giản Bác Dịch rảnh không có gì làm nên mở máy tính chơi game, tiện thể lên stream theo yêu cầu của fan.
Đang định đi đánh xếp hạng thì có người gửi lời mời đến.
“Ủa? Lão đại? Quào, cái ông này ở nước ngoài mà vẫn không quên chuyện chơi game à.” Giản Bác Dịch vừa nói vừa click đồng ý.
Sau khi vào phòng mới thấy trong đó còn một ID khác nữa: Khi bố mày ăn dưa.
“Phụt!” Giản Bác Dịch phun hết nước vừa uống vào miệng ra ngoài.
Bình luận:
“Ơ, có cả Uyên thần nữa này?”
“Ù ri Uyên thần: ở nước ngoài thì làm sao, vẫn chơi được như thường.”
“Gì đây, sao cứ có cảm giác Uyên thần không cần nghỉ tết luôn dzị.”
“Ủa đm sao lại là ‘Khi bố mày ăn dưa’ nữa? Có ai nhớ không, năm ngoái cũng là cái ID này nè.”
“ID bí ẩn vẫn chưa tra ra…”
Đến giai đoạn chọn tướng, Giản Bác Dịch tranh thủ thời gian qua nghía phòng Giản Ngôn Chi, trống không chẳng có ai.
Anh lại ngồi về chỗ, trong lòng thầm đoán ra được điều gì đó, thảo nào từ lúc nghe điện thoại đến giờ chẳng thấy nó đâu nữa, cứ tưởng nó ở trong phòng, ai ngờ…
Giản Bác Dịch mở mic, “Lão đại, sao anh lại online thế?”
Hà Uyên ở phía bên kia “ừ” một tiếng, “Muốn chơi thì online thôi.”
“Ồ.” Có mà con nhỏ Giản Ngôn Chi kia muốn chơi thì có.
Hà Uyên khóa vào ADC, sau đó nói, “Cậu ra đường giữa đi.”
Đồng chí chuyên chơi hỗ trợ là Giản Bác Dịch, “Dạ…”
Vào game, “Khi bố mày ăn dưa” chọn một tướng hỗ trợ rồi theo Hà Uyên ra đường dưới, suốt nửa ván game, Giản Bác Dịch vừa chơi vừa chửi đồng đội.
Vào giao tranh, khán giả tụ lại thành quần chúng hóng chuyện.
“Anh chín, anh đi đường giữa không được tín lắm đâu ó.”
“Sao không để anh chín làm hỗ trợ, thế thì sẽ ngon hơn nhiều đấy.”
“Hỗ trợ có người khác chơi rồi.”
“Uyên thần bảo anh ấy đi đường giữa, hỗ trợ là ‘Bố mày’.”
“Uyên thần bảo kê ghê quá, hỗ trợ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!