Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 7: Cứ gei gei kiểu gì
Bàn tay đang kéo áo khoác trên đầu xuống của Giản Ngôn Chi chợt khựng lại.
Khi cô nhận ra người trước mặt là ai thì ngây người hai giây, sau đó mới ngại ngùng nói, “…Em quên mang theo rồi.”
“Vậy thì cô đội cái áo này về lại phòng bao đi,” hình như anh cất bước rời đi rồi, Giản Ngôn Chi ngớ ra vội vàng kéo áo khoác xuống để cặp mắt lộ ra bên ngoài, “này, đợi em với.”
Hà Uyên quay đầu lại, chỉ thấy hơn phân nửa cái áo khoác của anh đã chạm đất. Còn cô gái kia, sau khi gọi anh lại quay đầu úp mặt vào tường vì có người tò mò nhìn sang đây.
“Dù gì cũng nên tôn trọng cái áo này một chút chứ,” Hà Uyên quay trở lại, anh hơi cúi người, để mình có thể nhìn thấy cặp mắt to đáng thương kia, “cái này là áo khoác, không phải khẩu trang cỡ lớn.”
“Ê ê, mày nhìn người đằng kia xem, cao ghê á.”
“Lại còn đẹp trai vl nữa, có phải là người nổi tiếng không?”
“Không biết nữa, qua đó hỏi thử?”
“Ây thôi, mày đi đi, tao ngại lắm.”
“Tao á…”
Cách đó không xa có hai cô gái đang đùn đẩy nhau, Giản Ngôn Chi nghĩ thầm, cô thì chưa thu hút sự chú ý của ai, còn anh ấy thì hay rồi…
“Uyên thần, chúng ta đi mau thôi.” Giản Ngôn Chi vừa dứt lời, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên khom hẳn người xuống, thò tay kéo lấy phần viền áo khoác đang vắt trên người cô.
“Làm gì vậy?”
“Xoẹt,” khóa kéo bị kéo lên hết cỡ, Giản Ngôn Chi ngả người ra sau, may mắn tránh được cái khóa kéo suýt chút nữa cọ vào cằm. Hà Uyên không nói gì, thẳng tay trùm mũ của chiếc áo khoác lông màu đen này lên cho cô, che kín mít cả người Giản Ngôn Chi.
Đây vốn là kiểu áo khoác dài dành cho nam, bây giờ Giản Ngôn Chi mặc vào nhìn giống như được bọc kín từ đầu cho đến chân.
“Hơi, hơi nóng.” Hình như anh chỉ mới vừa cởi áo khoác ra, bên trong vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh. Hơn nữa, khắp nơi đều có mùi hương thuộc về riêng anh, điều này khiến Giản Ngôn Chi luống ca luống cuống.
“Nóng cũng phải chịu.” Hà Uyên nhìn xuống, chỉ thấy một đôi mắt lộ ra bên ngoài, “đừng có gây phiền phức cho tôi.”
“…”
Hà Uyên đi về phía trước hai bước, thấy cô không đi theo, lại quay đầu hỏi, “còn không đi?”
“Dạ…”
“Này, đợi đã.” Hai cô gái chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà tiến đến, người có thể đến đây ăn cơm đều không phải hạng xoàng, hai cô gái dù đỏ mặt nhưng vẫn hỏi rất hào sảng, “chào anh, xin hỏi anh có thể cho tụi em xin danh thiếp được không?”
Hà Uyên dừng bước chân, ánh mắt rơi trên gương mặt của hai cô gái, “danh thiếp?”
“Đúng, đúng thế.”
“Không mang.”
“Vậy còn WeChat thì sao, mình kết bạn được không?” cô gái còn lại vội hỏi.
“Không có.” Người nào đó nói dối đầy đường hoàng.
Giản Ngôn Chi đứng bên cạnh, thấy hơi chán nản. Ầy, hai bạn à, nếu hai bạn đi chuyển đổi giới tính thì may ra còn có cửa.
“Không có WeChat?” cô gái hiểu rằng Hà Uyên đang từ chối, hai người họ nhìn về phía Giản Ngôn Chi nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh Hà Uyên, à…chẳng lẽ đây là bạn gái, vì bạn gái đang ở đây nên mới không cho sao.
Giản Ngôn Chi đang lặng lẽ gặm nhấm nỗi sầu bi, không hề phát hiện hai cô gái kia đang đánh giá mình.
“Này!” một bàn tay bất thình lình đè lên đầu cô, mũ bị ép sát xuống, chặn luôn tầm nhìn của cô.
“Làm gì vậy, nhìn không thấy gì hết!” Giản Ngôn Chi thấp giọng nói.
“Nhìn không thấy thì khỏi nhìn.” Hà Uyên ỷ vào ưu thế chiều cao dễ dàng đè đầu cô kéo cô đi về phía trước, “đi thôi, đừng có đứng đực ra nữa.”
Giản Ngôn Chi mất tầm nhìn, chỉ có thể để anh dắt mình đi, vừa đi lại còn vừa nghe anh bâng quơ tự thanh minh với những người xung quanh, “đầu óc cô có vấn đề à, có máy sưởi mà còn trùm áo lút đầu như thế làm gì không biết.”
“…”
Khi Hà Uyên dẫn Giản Ngôn Chi về đến phòng bao, mấy người đang high bên trong đồng loạt dừng động tác.
“Gì đấy?” Giản Bác Dịch khịt mũi, “Giản Ngôn Chi, mày muốn làm gấu Bonnie à?”
Đôi mắt hở ra ngoài của Giản Ngôn Chi len lén liếc nhìn Hà Uyên, “anh ấy bảo em mặc vào.”
Lão Dao xít xoa đầy mập mờ, “ai chà, tại sợ em lạnh đấy.”
Giản Bác Dịch mặt đầy vẻ không dám tin, “lão đại, em không ngờ anh lại tốt bụng đến thế.”
“Tốt bụng cái qq.” Hà Uyên nhếch miệng, sải bước ngồi vào chỗ, “cô em gái này của cậu ngông nghênh đi ra ngoài, suýt nữa bị người ta nhận ra.”
Giản Ngôn Chi hắng giọng, “xin lỗi…”
“Ra là vậy, vậy xin lỗi là đúng rồi.” Giản Bác Dịch đứng dậy vỗ vỗ đầu Giản Ngôn Chi, “mày có bị ngốc không vậy? Đã bảo mày mà ra ngoài là phiền phức lắm mà, dặn mày phải cẩn thận mày lại còn không tin, bình thường quản lý không dạy mày hả, ngốc không chịu được. Nhìn đi, giờ…”
“Xéo ngay, đừng có lắm chuyện.” Giản Ngôn Chi không nhịn nổi nữa, hất văng tay anh ra, “có phải em xin lỗi anh đâu!”
Giản Bác Dịch chép miệng lắc đầu, quay người lại xua tay với mọi người, “các cậu thấy chưa, không thục nữ, không thục nữ tí nào đâu.”
Giản Ngôn Chi, “…” Giản Bác Dịch quá mẹ nó biết cách chọc điên cô mà!
Lâm Mậu cười hề hề, sáp đến, “không thục nữ cũng vẫn xinh! Tiểu Ngôn Chi, lần sau chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này cứ để em.”
“Cậu xéo ngay cho anh!” Giản Bác Dịch xách cổ áo Lâm Mậu kéo ra sau, “cách xa nó một chút, con nít còn nôi đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện gái gú.”
“Này này này đừng kéo nữa, đau đau đau…”
Giản Ngôn Chi trừng mắt khinh bỉ với bóng lưng của Giản Bác Dịch, cũng vào lúc này, Hà Uyên đột nhiên quay đầu sang nhìn cô, “còn đứng đó làm gì?”
“Hả?”
Giản Ngôn Chi mím môi, từ từ di chuyển đến chỗ của mình. Vừa định ngồi xuống thì nghe thấy Hà Uyên cười, “này, cô thích cái áo của tôi đến vậy cơ à.”
Giản Ngôn Chi ngớ người, giờ mới nhận ra mình vẫn còn mặc áo khoác của anh.
“…”
Giản Ngôn Chi vội vàng thò tay tìm chỗ cổ áo, giữ lấy dây kéo, kéo xuống, cởi áo ra.
“Đây.” cô cởi áo đưa qua cho anh.
Hà Uyên liếc nhìn sô-pha bên cạnh, chậm rãi nói, “để đó đi.”
Dù sao anh cũng giúp cô trước, thế nên cô ngoan ngoãn đặt áo khoác xuống sô-pha. Đợi khi cô quay người lại nhìn Hà Uyên, anh đã không còn chú ý đến cô nữa, lúc này không biết anh và Hàng Văn Kiệt đang nói gì, đôi mắt bớt đi vẻ biếng nhác, tăng thêm vẻ hào hứng của thanh niên.
Thật ra, hiểu biết của Giản Ngôn Chi về anh chỉ dừng lại ở các buổi stream và trận đấu của anh mà thôi, còn cuộc sống của anh như thế nào, thật sự không hề hay biết.
Bây giờ có thể nhìn thấy anh cười nói vui vẻ với các đồng đội ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy thật diệu kì.
Hơn mười hai giờ đêm, mọi người đứng dậy ra về.
Trong một hàng người, chỉ có Hà Uyên là không dính mùi rượu, cũng vì vậy nên tất nhiên anh sẽ thay thế vị trí tài xế của lão Dao.
Giản Ngôn Chi nhìn góc nghiêng của anh, không kìm được mà mơ màng nghĩ ngợi, anh không uống rượu là vì tửu lượng không tốt, hay là vì an toàn của mọi người nên mới cố tình không uống…
Về đến nhà, Giản Ngôn Chi vừa đặt lưng nằm xuống là ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô nhìn thấy Hà Uyên chậm rãi tiến về phía mình, trước đây cũng đã từng mơ như vậy rồi, nhưng đều mơ thấy mình và anh cùng nhau đánh một trận game vô cùng vui vẻ, còn lần này, bọn cô ở trong mơ không chơi game.
Hà Uyên đi về phía cô, khóe miệng anh mang theo nụ cười, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô, động tác ấy, dịu dàng hơn nhiều so với lúc anh đội mũ lên cho cô ở nhà hàng.
Giản Ngôn Chi giật mình tỉnh dậy trước nụ cười quyến rũ của anh, cô ngồi bật dậy, đơ người mấy giây liền.
Tiếp đó, cô ôm lấy hai gò má đỏ bừng của mình, lầm bầm, “Đệt! Cười tươi roi rói như thế làm cái gì hả, phù, nóng quá nóng quá.”
“Ê mà khoan, sao mình lại đỏ mặt, mình đang…động dục với Uyên thần?”
“Quá đáng thật mà, chơi game giỏi đã đành, lại còn đẹp trai nữa chứ!”
“Buzzz…” điện thoại để trên tủ đầu giường rung lên, Giản Ngôn Chi hất văng hình bóng người nào đó ở trong đầu đi, trả lời điện thoại.
“Mày sao đấy mới sáng sớm mà.”
“Chị của em à đã trưa rồi đấy.” đầu dây bên kia rất hưng phấn, “đừng nói chị mới ngủ dậy nha? Chị đọc bài trên Weibo chưa, Uyên thần mới đăng bài đó.”
“Uyên thần…dậy rồi à?”
“Chị hỏi thế chả bằng thừa!”
“Ờ, vậy giờ chị vào xem, cúp đây.”
“Dạ dạ dạ, đợi chị đọc xong rồi nói tiếp.”
Ngắt cuộc gọi với Lục Tuyết xong, Giản Ngôn Chi đăng nhập vào Weibo, những người mà tài khoản “Tiểu Hồ Ly Nhà Uyên Thần” theo dõi đều là các nhân vật có liên quan đến Liên Minh Huyền Thoại, Weibo của Hà Uyên đương nhiên cũng nằm trong danh sách theo dõi của cô.
Lướt vài cái, rất nhanh cô đã nhìn thấy nội dung bài đăng mới của Uyên thần.
“Keith giải nghệ vì lí do sức khỏe, không hề có bất kì ai bức ép. Còn tiểu cửu gia nhập vào DSG là quyết định chung của đội và ban lãnh đạo đội chúng tôi, thực lực của cậu ấy không hề thua kém bất cứ ai, tôi tin tưởng cậu ấy, cũng mong mọi người có thể tin tưởng cậu ấy. Ngoài ra, cảnh cáo một số antifan hay đơm đặt bịa tạc, mắt của tôi sáng hơn nhiều so với các người, không cần các người chỉ trỏ dạy đời.”
Keith là hỗ trợ cũ của DSG, cũng chính là người bị dân mạng đồn là bị Giản Bác Dịch chiếm chỗ.
Hôm qua Giản Bác Dịch bị hành hung ngay trước mắt mọi người, Hà Uyên thân là đội trưởng, hôm nay rõ ràng là đang nói giúp cho anh.
Hà Uyên rất ít khi đăng Weibo, đăng bài dài như thế này lại càng hiếm. Đoạn văn này câu nào câu nấy đều bảo vệ cho Giản Bác Dịch, câu “tôi tin tưởng cậu ấy” có thể nói là ngầu hết chỗ chê.
Giản Ngôn Chi nhướng mày, ấn vào bình luận.
Lượt bình luận và chia sẻ của bài này đều đã hơn mười nghìn, Giản Ngôn Chi vào đọc các top bình luận, chợt có cảm giác như bị sét đánh.
“Đm, mùi bạn trai còn lẫn vào đâu được nữa, từ giờ đứng vững trên thuyền anh chín và Uyên thần quyết không lung lay!”
“Uyên thần rất hiếm khi nói mấy lời như thế này, lúc trước còn không bảo vệ cho đám lão Dao đến mức này đâu! Xem ra tình cảm đối với anh chín không thường chút nào đâu!”
“Còn nói gì nữa, Uyên thần đứng cạnh anh chín ôi dồi ôi sặc một mùi công.”
“Tin tưởng Uyên thần, ủng hộ tiểu cửu!”
“Anh chín vốn đâu có tệ, chẳng qua tại cái đội lúc trước rác quá thôi, mắt nhìn người của dàn lãnh đạo DSG chuẩn phết.”
“Tiểu cửu đáng iu, ôm chặt lấy Uyên thần đừng buông tay nhớ!”
…
Giản Ngôn Chi còn chưa đọc hết bình luận thì Lục Tuyết đã gọi điện tới.
“Sao rồi sao rồi, đọc chưa!”
Giản Ngôn Chi, “cái quái gì vậy, Uyên thần với ông anh cà chớn của chị mà cũng được ghép đôi nữa với nhau nữa hả?
Lục Tuyết, “Giờ fan nhan sắc nhiều lắm, Uyên thần với anh họ đều ngon giai cả mà, đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa quá còn gì nữa, trái tim hủ nữ nổ tung luôn rồi!”
Giản Ngôn Chi cười ha ha, “tiểu Tuyết, mày cũng nằm trong hội tim nổ tung này đúng không.”
“Sao chị biết!” Lục Tuyết lập tức nâng cao giọng, cái tâm trạng phấn khích kia không tài nào giấu nổi nữa, “tự nhiên giờ thấy anh họ cứ gei gei kiểu gì!”
Giản Ngôn Chi, “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!