Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 9: Não là đồ tốt, hy vọng là cô có
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 9: Não là đồ tốt, hy vọng là cô có


“Cô nói cái gì?” cánh cửa đã đẩy vào được vài xen-ti-mét lại bị Hà Uyên kéo lại, anh hơi cúi người, giọng điệu đầy nguy hiểm, “tôi thích đàn ông?”

Giản Ngôn Chi vô tội chớp chớp mắt, giơ tay vỗ vỗ vai anh như hai người chị em tốt, “anh yên tâm, tư tưởng em thoáng lắm, không kì thị tình cảm giữa những người đồng tính với nhau đâu.”

“Ha.” Hà Uyên đen mặt, “vậy cảm ơn cô nhé?”

Giản Ngôn Chi đáp ngay, “không cần khách sáo.”

Khóe miệng Hà Uyên giật giật, lười phải giải thích với cô, nhưng vừa định đẩy cửa vào thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh nghiêng mặt nhìn sang cô, “làm sao cô lại liên hệ cái kết luận ô uế tôi này với chuyện vẻ bề ngoài của cô có dễ nhìn hay không?”

Giản Ngôn Chi “hừ” một tiếng, “chiều mới nói xong mà giờ anh đã quên rồi à, trong buổi stream chiều nay người nói nhìn chán em rồi là ai hả.”

Dù gì thì tui cũng có rất nhiều fan mà, tui cũng cần mặt mũi chứ bộ.

Hà Uyên “ồ” một tiếng, “cô còn xem stream của tôi nữa à.”

Giản Ngôn Chi nghẹn họng, cơn giận lập tức giảm xuống, “xem thì đã làm sao, chẳng lẽ stream của anh thì không được xem à.”

“Được thì được, nhưng xem thì phải mang não theo.” Hà Uyên nhướng mắt, “thế nên đây là lý do hôm nay cô cố tình sinh sự với tôi?”

Giản Ngôn Chi liếc anh một phát, “em sinh sự với anh lúc nào.”

Hà Uyên suy nghĩ một chốc, “không cho tôi ăn anh đào.”

“…”

“Này, tôi nói nhìn chán là nhìn chán cái tấm poster đó.” Hà Uyên nhìn cô, đôi mắt biếng nhác sáng tựa sao trời, anh hạ thấp giọng xuống, chậm rãi nói, “chứ có phải nói cô đâu.”

Giản Ngôn Chi ngẩn ra, vành tai nóng ran một cách khó hiểu.

Hà Uyên thở dài một hơi, vẻ mặt ‘não là đồ tốt hy vọng là cô có’, “với lại, sau này xem stream thì xem stream thôi, đừng mở mấy cái bình luận đó lên làm gì, thích đàn ông cái gì chứ, vớ vẩn.”

“Anh không thích đàn ông?!” Giản Ngôn Chi nghi hoặc hỏi.

“Tôi giống cong lắm à?”

Giản Ngôn Chi lắc đầu, “không giống.”

Hà Uyên thấy được an ủi phần nào, “thế thì đúng rồi.”

“Nhưng mà anh giống công.”

Hà Uyên, “???”

Hà Uyên nói anh ấy không thích đàn ông, Giản Ngôn Chi tuy rằng không tin tưởng hoàn toàn nhưng tâm tình mấy ngày nay lại tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì anh ấy cũng không có nói anh ấy thích ông anh trai thần kinh của cô, tam quan của cô vẫn còn trụ được, thế là đủ rồi.

————–

Sắp đến ngày 30 tết rồi, các thành viên, dự bị và cả công nhân viên trong trụ sở DSG đều được nghỉ, Lâm Mậu và những người khác túi lớn túi nhỏ chuẩn bị đi, còn Giản Bác Dịch thì mặc một cái áo lông khoan thai chuyển từ trụ sở sang nhà đối diện trước cái nhìn phẫn hận của họ, sau đó còn rất thiếu đòn mà vẫy vẫy tay với họ, “tôi về đến nhà rồi, các cậu đi đường nhớ chú ý an toàn nhá.”

“…”

Đêm trước giao thừa, Giản Hòa Thư và Quan Mẫn lên máy báy bay đến Thượng Sa tham gia buổi tập dượt cho chương trình đêm hội ngày xuân, căn nhà vốn ồn áo náo nhiệt giờ chỉ còn lại Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch, nhưng hai anh em cô đã sớm quen với chuyện này rồi, vì bao nhiêu năm nay số lần bố mẹ đón tết ở nhà thật sự là rất ít.

Ngày 28 tết, Giản Ngôn Chi tỉnh dậy vì cái bụng đói kêu gào. Cô đi vào bếp, mở tủ lạnh mới phát hiện bên trong trống trơn chẳng có gì.

“Có phải con ruột không vậy, lúc đi cũng không thèm để lại đồ ăn gì luôn.” Giản Ngôn Chi thở dài, lấy điện thoại ra gọi.

Nhưng có lẽ vì sắp đến tết, mấy quán nhận giao hàng mà bình thường cô hay ăn đều đóng cửa hết cả rồi!

Giản Ngôn Chi đen mặt, đi lên lầu gõ cửa phòng Giản Bác Dịch.

“Giản Bác Dịch.” Giản Ngôn Chi lê dép ngả người tựa lên cửa phòng anh trai, “Giản Bác Dịch anh dậy chưa?”

“Giản Bác Dịch, em sắp chết đói rồi? Anh không đói à?”

“Giản Bác Dịch!”

Có lẽ bức bối vì bị gọi quá nhiều, trong phòng truyền ra tiếng gào tức giận, “làm cái gì vậy, đói thì đi ăn đi, còn muốn anh mày đút cho ăn nữa à.”

“Nếu có đồ để ăn thì em còn gọi anh làm gì!” Giản Ngôn Chi đá mạnh vào cửa, “tủ lạnh trống không, anh dậy mau cho em, ra ngoài mua đồ ăn!”

“Anh buồn ngủ lắm, mày tự đi đi.”

“Em cũng muốn tự đi lắm chứ.” Giản Ngôn Chi day day huyệt thái dương, “anh dậy nhanh đi, anh em mình cùng đi. Này, chẳng lẽ anh không cần ăn à.”

Trong phòng tĩnh lặng một lúc lâu, Giản Ngôn Chi “hừ” một tiếng, “được được được, không dậy thì thôi, em gọi điện cho mẹ, để mẹ nghĩ cách giúp em.”

Mấy giây sau…

“Cầm chìa khóa đi.” Cửa phòng mở ra, Giản Bác Dịch đầu như tổ quạ đứng sau cửa.

Giản Ngôn Chi cười gian, biết ngay là anh sợ bị bố mẹ mắng mà.

Có điều…

“Anh đưa em chìa khóa làm gì?”

Hai mắt Giản Bác Dịch díu cả lại, giọng điệu chẳng vui vẻ gì, “chìa khóa của trụ sở, mày sang lấy đồ trong tủ lạnh nhà đối diện mà ăn đi, trong tủ hình như vẫn còn rất nhiều đồ đông lạnh cấp tốc.”

Giản Ngôn Chi ngây ra, “chìa khóa của trụ sở…”

“Chị hai à, hôm qua bốn giờ sáng anh mới ngủ đấy, mày tha cho anh để anh ngủ thêm một lúc nữa đi, ngoan!” Giản Bác Dịch ném chìa khóa cho cô rồi đóng sầm cửa lại.

Giản Ngôn Chi, “…”

Bên ngoài trời lạnh đất đóng băng, Giản Ngôn Chi xỏ dép bông, mặc áo ngủ dày, chạy thẳng sang cửa nhà đối diện với tốc độ nhanh nhất.

“Cạch”. Cửa mở, Giản Ngôn Chi bật đèn, đi vào nhà bếp.

Trụ sở vắng lặng, trông tiêu điều đến phát sợ. Nhưng Giản Ngôn Chi nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh xong thì quên bẵng hết đi gì mà phải cẩn thận nhẹ nhàng.

Trong tủ không chỉ có mấy món cấp đông như sủi cảo mà còn có cả bò bít tết!

Giản Ngôn Chi ngồi xổm xuống, hưng phấn chọn tới chọn lui, chọn hết một lượt, cuối cùng cô cầm hai túi sủi cảo nhân thịt và hai miếng bò bít tết ra.

“Cô đang làm gì vậy.”

“Á!” trụ sở yên ắng bất thình lình có tiếng nói làm Giản Ngôn Chi quăng vội đồ ăn trong lòng ra sau theo phản xạ.

“Bộp…bộp!”

Tiếng “bộp” đầu tiên là đồ ăn cấp đông va vào thân người, tiếng sau là đồ ăn cấp đông va vào thân người rồi rơi xuống đất. Giản Ngôn Chi há miệng, ngớ người nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng, giật mình tái mét cả mặt.

“Cái biểu cảm gì thế, thấy ma à?” người đàn ông sau lưng mặt đầy thản nhiên, có lẽ là do mới ngủ dậy, anh vẫn đang mặc đồ ngủ, dây lưng của áo ngủ còn được thắt rất tùy tiện.

Giản Ngôn Chi hít sâu hai hơi, mãi một lúc sau tâm trạng mới bình ổn lại, “anh thế này có khác gì ma đâu, dọa tôi hết cả hồn.”

“Tôi với ma không khác gì nhau?” Hà Uyên cười lạnh, “mắt cô không tốt lắm nhỉ.”

“…”

“Mà, mà sao anh còn chưa về nhà.” Giản Ngôn Chi bình tĩnh lại mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng này, tết đến nơi rồi mà anh ấy vẫn còn ở trụ sở.

“Cũng tính về rồi.” Hà Uyên xách cô sang một bên, cúi người lấy ra một túi sủi cảo, “có việc nên không về nữa.”

“Ồ.” Giản Ngôn Chi khựng lại rồi hỏi tiếp, “vậy, có việc gì mà tết cũng phải làm…”

“Hỏi lắm vậy,” Hà Uyên đứng dậy, liếc xuống nhìn cô, “giờ điều mà cô nên nói không phải là giải thích việc cô lén lút mò vào đây làm gì à.”

“Em đâu có lén lút.” Giản Ngôn Chi ưỡn ngực, “là Giản Bác Dịch đưa chìa khóa cho em, anh ấy bảo ở đây có đồ ăn nên em qua lấy.”

Hình như Hà Uyên có nhếch môi cười, anh ném sủi cảo lên bệ ở đằng sau, chế nhạo không nể nang gì, “cái sở thích đặc biệt gì vậy, thức ăn trong tủ lạnh nhà đối diện ăn ngon hơn à?”

“Không phải thế.” Giản Ngôn Chi nhường chỗ cho anh, “bố mẹ không có nhà, dì bếp cũng về quê ăn tết rồi, quán ăn cũng đóng cửa không đặt đồ được, quan trọng nhất là, trong tủ lạnh không còn gì để ăn hết.”

Bàn tay xé túi sủi cảo của Hà Uyên chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, nhìn cũng có tí gì đó đáng thương.

“Nhìn cái gì.” Giản Ngôn Chi bị anh bất ngờ nhìn như vậy, trong lòng hoảng loạn khó hiểu.

Nhưng Hà Uyên lại không nói gì, chỉ đột nhiên giơ tay đo ngang đỉnh đầu cô, rồi thu tay về theo một đường thẳng đến dưới cằm của mình, cuối cùng mới thong thả nói, “tôi nhớ Mậu Mậu nói trên baidu chiều cao của cô là 168, nhưng mà cái chiều cao này của cô…đủ 168 thật à?”

Giản Ngôn Chi đơ ra, vội vàng lùi về sau một bước, “sao, sao lại không đủ được!”

Ngày thường sang đây cô toàn đi giày cao gót, hôm nay hiếm lắm mới đi dép lê, tất nhiên trông sẽ lùn hơn so với bình thường rồi.

Mà khoan đã…dép lê.

Giản Ngôn Chi cứng đờ, như chợt nhớ ra chuyện quan trong gì đó, từ từ liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương bên cạnh.

Áo ngủ dày, quần ngủ dày, tóc xù như tổ quạ, khuôn mặt nhợt nhạt kém sức sống vì thức khuya và không hề trang điểm…

Sao cô lại quên mất chuyện này chứ, cô ngủ dậy chưa sửa soạn gì đã đi từ nhà sang đây rồi!

Rồi cứ vậy mà đụng phải Hà Uyên luôn?

MÁ! Hình tượng giữ gìn bao nhiêu ngày nay cứ vậy mà sụp đổ ngay cái lúc này à!

“Quả nhiên, trên baidu cũng chưa chắc đã chính xác.” Khi Giản Ngôn Chi còn đang xoắn não phân vân không biết có nên chuồn lẹ hay không thì Hà Uyên đã hời hợt nhả ra một câu.

“Ai nói, em 168 thật mà!” vì bảo vệ lòng tự trọng của mình, Giản Ngôn Chi bất chấp tất cả.

“Người 158 sẽ luôn nói mình 160, còn người 160 thì sẽ cố tình tăng thêm cho mình vài xen-ti-mét nữa.” Hà Uyên nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, “các cô có làm minh tinh đi nữa thì cũng đừng quá đáng quá.”

Giản Ngôn Chi cứng họng, “quá đáng chỗ nào!”

Hà Uyên dừng động tác tay, nghiêng người, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “chắc cô…162?”

“Làm gì có chuyện đó!”

“Vậy 163?”

“Em…”

“163 là nhiều nhất rồi, không thể thêm được nữa đâu.”

“Mắt anh kém thật sự luôn á! Em 165 đấy nhá!”

“Ồ, vậy à.” Hà Uyên nhếch môi, “tôi nói rồi mà, baidu chỉ toàn lừa người thôi.”

Giản Ngôn Chi, “…”

“Được rồi, đừng đứng đó cản đường nữa, lấy đồ xong thì về đi,” Hà Uyên đổ nước vào nồi, đậy vung lại rồi nói tiếp, “à, tiện thể khóa cửa giúp tôi luôn.”

Giản Ngôn Chi ức chế cầm theo đồ ăn của mình định về nhà.

“Khoan đã.”

Chưa ra khỏi phòng bếp đã bị gọi lại rồi, Giản Ngôn Chi quay đầu lại, giọng điệu chả tốt lành gì, “chuyện gì.”

“Để bò bít tết lại.” Hà Uyên dựa người vào cạnh bệ kính, cong ngón tay ngoắc ngoắc, “chỉ còn lại có hai miếng thôi.”

“Anh, một mình anh cũng đâu ăn hết được hai miếng.”

“Vậy cô cũng đâu cần phải mang cả hai miếng đi.”

“…”

Đã ăn nhờ của người ta rồi, Giản Ngôn Chi có không nỡ thế nào đi nữa thì cũng phải để lại miếng bò bít tết này, “em cầm đi một miếng, tối em đi siêu thị mua rồi mang sang trả anh sau.”

“Được thôi, nhưng phải tính lãi đấy.” Hà Uyên nói đầy nghiêm chỉnh.

“Tính lãi?”

“Lấy một miếng trả hai miếng.”

“…”

Hà Uyên thấy cô không nhúc nhích gì, chân mày khẽ nhướng lên, “sao, không phục? Không phục thì một miếng cô cũng đừng hòng mang đi.”

MÁ!

“Tính lãi thì tính lãi!”

—Dải phân cách—

Tác giả có lời muốn nói:

Tin tui đi…đội trưởng của chúng ta là một người rất rảnh, rảnh quá không có gì làm lại gặp một cô bé đáng yêu như này tất nhiên là phải trêu cho đã ghiền rồi, ha ha ha ha ha ha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN