Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon - Chương 21: Em không biết đó thôi, cậu ấy thật ra cực kỳ biến thái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon


Chương 21: Em không biết đó thôi, cậu ấy thật ra cực kỳ biến thái


Edit: Xiao Yi.

Vào ngày diễn ra buổi tiệc giao lưu, sắc trời có chút trầm xuống, bầu trời xám xịt, mưa và sương mù lan toả, màn mưa mờ ảo dệt lên dày đặc mông lung.

Tần Tuyển định sẽ 10 giờ tham gia buổi tiệc, sau khi có được sự đồng ý của Lữ Hỉ Doanh, buổi sáng anh lái xe chở Hứa Thanh Ca tới công ty.

Trước đây, Hứa Thanh Ca vẫn luôn đi tàu điện với anh. Lần đầu tiên ngồi xe của nhà anh, cô bản năng muốn ngồi phía sau. Nhưng Tần Tuyển đã cười khẽ, mở cửa ghế phụ ra, “Em ngồi ở đây đi, nếu em ngồi phía sau, chúng ta trò chuyện không tiện.”

“Dạ.” Hứa Thanh Ca ngồi vào ghế phụ, có hơi ngại ngùng nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Dọc theo đường đi, Tần Tuyển và cô nói về nội dung chương trình của buổi tiệc giao lưu. Hứa Thanh Ca nghiêm túc lắng nghe, còn mở điện thoại ghi chú lại.

Cần gạt nước của xe nhẹ đong đưa, tiết trời mưa phùn mông lung mang theo cảm giác ôn hoà thoải mái.

Trước khi xuống xe, Tần Tuyển mềm giọng trấn an cô, nói: “Trong buổi tiệc có thể sẽ gặp lại Hàn tổng. Nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn dẫn em theo bên cạnh, không để em lâm vào thế một mình bị cô ta làm khó đâu.”

Bởi vì anh đã giúp mình rất nhiều lần cho nên Hứa Thanh Ca hoàn toàn tin tưởng anh. Chỉ là, cô vẫn nhớ phải nói một chuyện, “Anh ơi, thật ra miệng mồm của em cũng rất lợi hại đấy ạ. Nếu cô ta muốn bắt nạt em khi em ở một mình, em cũng có thể đối phó cô ta luôn. Em không phải bánh bao đâu.”

“Như vậy không ổn,” Tần Tuyển cười khẽ, xoa đầu cô, “Ngay cả khi em lợi hại nhưng trước hết, ở lập trường của anh nhất định sẽ không để phát sinh tình huống cô ta gặp được em khi em ở một mình.”

Dừng xe dưới lầu công ty, Tần Tuyển xuống xe trước để bung dù thay Hứa Thanh Ca, bọn Hùng Dương trên lầu hoàn toàn thấy được.

Chờ hai người lên tới văn phòng, Hùng Dương lập tức vây lấy Hứa Thanh Ca, nhắc nhở: “Tiểu học muội à, em nhất định phải giữ lập trường nha! Nhân phẩm của Tần tổng chúng ta không ổn đâu, em ngàn vạn lần đừng bị cậu ấy lừa đó!”

Tần Tuyển còn chưa rời khỏi đó đâu. Anh gõ cửa kính, “Xin hỏi, tôi tàng hình rồi hử?”

Hùng Dương không kiêng dè Tần Tuyển, tiếp tục làm mất mặt anh, nói: “Tiểu học muội, Tần tổng am hiểu nhất chính là ăn thịt người một cách vô hình, ăn sạch tới nỗi không chừa lại xương đó.”

Tần Tuyển nghe vậy, buồn cười, “Xem ra tôi tàng hình thật rồi.”

Anh không lo rằng đám Hùng Dương sẽ nói xấu mình với Hứa Thanh Ca. Nếu lo, anh đã không đưa cô tới công ty thực tập. Nhìn Hùng Dương vẫn còn muốn khua môi múa mép với cô, Tần Tuyển cười cười, cũng không ngăn cản mà đi tìm Quách Nhĩ Thư nói chuyện.

Hứa Thanh Ca khởi động máy tính, click mở phần mềm lên. Hùng Dương dựa lên bàn của cô, nói: “Lát nữa em đi dự tiệc với Tần tổng cẩn thận đừng bị cậu ấy gạt mất trái tim nhé.”

Hôm nay Hứa Thanh Ca tham gia tiệc nên không cột tóc, do xoã tóc nên cô hơi nóng, liền vuốt lại qua một bên, cười đáp: “Tại sao học trưởng lại muốn gạt em chứ? Hơn nữa em cũng không có gì đáng lừa nha.”

Hùng Dương nhìn động tác vuốt tóc của cô đến ngẩn người. Tiểu học muội này khi trưởng thành thật sự quá đẹp. Mỹ nhân ở cốt không ở da [1], còn tiểu học muội này cả cốt cả da đều đẹp tới không nhịn được. Đôi mắt đẹp trong trẻo, cái mũi đẹp tinh xảo, làn môi đẹp phấn nộn, khiến cậu không dời mắt được.

Hùng Dương ngăn cô lại, nói: “Động tác này, em phải chú ý mới được. Đừng có vuốt tóc trước mặt Tần tổng, bằng không thú tính của cậu ấy kích phát quá độ, em không biết đó thôi, cậu ấy thật ra cực kỳ biến thái.”

Hứa Thanh Ca vô thức cảm thấy hứng thú với những lời này của Hùng Dương.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng làm việc một lần, không thấy Tần Tuyển, mới cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Ví dụ biến thái như nào ạ?”

Hùng Dương có thể ví dụ rất nhiều, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Tần Tuyển chưa từng biến thái với nữ sinh. Anh chỉ biến thái với mấy người trong ký túc bọn họ thôi, cho nên như vậy không thích hợp để ví dụ.

Nhưng lấy ba năm kinh nghiệm học cùng Đại học với Tần Tuyển để nói, Hùng Dương khẳng định rằng Tần Tuyển có ý với cô. Nếu không, anh cũng không thể đưa cô tới công ty như vậy!

Hùng Dương cân nhắc một hồi vẫn là sợ sẽ bị Tần Tuyển trả thù quyết liệt, cho nên trịnh trọng nói: “Sau này em sẽ biết.”

“…”

Buổi tiệc giao lưu diễn ra lúc mười giờ sáng tại một nhà hàng – khách sạn gần sân bay. Các nhà kim ngạch đầu ngành [2] và chính khách của thành phố cũng tham dự.

Buổi tiệc giao lưu giống như một cuộc họp báo. Một số nhà kinh doanh lĩnh vực đi đầu diễn thuyết về xu hướng tương lai, những người khác ngồi ở dưới đài dự thính.

Ngoài ra còn có sinh viên Đại học, buổi tiệc lại giống buổi giao lưu giữa những người trẻ tuổi, còn có người ăn uống cái gì.

Tần Tuyển luôn nhẹ giọng nói cho Hứa Thanh Ca bên cạnh biết người đang đứng trên bục phát biểu là ai. Ngoài mặt, hai người nói những lời tầng tầng hàm nghĩa, khiến cho một ít sinh viên nữ và minh tinh khác gần đó cảm thấy hứng thú về khoa học – kỹ thuật theo.

Nói một hồi, anh chợt phát hiện Hứa Thanh Ca đang nhìn một người đàn ông mặc Âu phục đang ở hàng ghế trước ăn bánh mì. Tần Tuyển cười khẽ, lấy bút chạm khẽ lên vai cô, “Là em đói bụng hay là cảm thấy anh ta thật soái hả?”

Hứa Thanh Ca lắc đầu, xích lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Dưới đài còn có gì ăn không ạ? Nếu em ăn thì có phải là không lễ phép không?”

“Có món lạc thôi, chỉ là sau khi cuộc đàm kết thúc sẽ có một buổi buffet. Cho nên hầu hết mọi người đều đang cố nhịn.”

Hứa Thanh Ca lấy balo lên, thấp giọng hỏi: “Vậy anh có đói không ạ? Em có mang theo đồ ngon, anh đừng nhịn đói nhé.”

Tần Tuyển tham gia tiệc giao lưu thế này đã nhiều rồi, chủ yếu là đưa cô theo chơi mà thôi. Anh không tập trung lên khán đài nữa, mà rất hứng thú nhìn cô, “Thật ra cũng hơi đói, em mang gì theo đấy?”

Được Tần Tuyển đồng ý, Hứa Thanh Ca lập tức mở balo lấy hai viên kẹo đường giàu năng lượng ra, “Anh có muốn ăn kẹo đường không ạ? Em rất thích ăn kẹo này, mùi hương rất thơm nhưng lại không quá ngọt. Chỉ ngọt vừa vừa thôi, em siêu cấp đề cử nó với anh luôn.”

Tần Tuyển thường ngày không ăn đường, nhưng lúc này thì không. Anh nhận lấy, cười cười mở ra, “Em thật sự mang cả tiệm bách hoá theo đấy à?”

Ăn một viên, Tần Tuyển rất nhanh trả lời: “Ngọt nhỉ?”

“Đúng vậy nha, em còn có nữa,” Hứa Thanh Ca lại lấy một thanh socola trắng ra, cười nói: “Không phải socola đen đâu ạ, cho nên không lo bị dính răng.”

Tần Tuyển giơ bàn tay ra, cô liền đặt thanh socola vào tay anh, lại lấy thêm một túi quả hạch trong túi ra.

Tần Tuyển bật cười, “Tiểu Thanh Ca, em mang balo bách bảo theo à? Rốt cục trong balo của em còn bao nhiêu đồ ăn nữa?”

“Nhiều lắm ạ, nhưng mấy món còn lại có mùi,” Hứa Thanh Ca không để ý vén tóc ra sau tai.

Cô cúi đầu tới gần anh, nhỏ giọng nói: “Em còn có khô bò, thịt heo xé, đợi khi nào đi ăn rồi em cho anh.”

Dưới đài buổi tiệc giao lưu thật ra cũng không tĩnh lặng, trái phải đều có người trò chuyện rất nhỏ.

Nhưng Tần Tuyển nghiêng mắt nhìn rõ cô gái bên cạnh, tất cả thanh âm nhỏ vụn bên tai dường như biến mất. Anh chỉ thấy cô gái nhỏ này không ngừng muốn cho đồ anh ăn.

“Được,” Tần Tuyển khẽ cười đáp ứng cô, “Tiểu Thanh Ca tốt với anh như vậy, xem ra sau này anh phải tốt với em hơn nữa!”

Trong tiệc buffet sau buổi giao lưu, rất nhiều người tham gia bắt đầu mượn cơ hội bàn chuyện cùng nhau hợp tác.

Hứa Thanh Ca lo rằng bản thân mình quá nhỏ sẽ gây ảnh hưởng tới công việc của Tần Tuyển, cho nên cô lui ra bên cạnh khán đài để lấy cơm. Cô nói anh có thể làm việc không cần vội, bản thân định một mình an tĩnh ăn gì đó.

Nhưng Tần Tuyển không rời cô một tấc nào. Anh vẫn như cũ đứng bên cạnh Hứa Thanh Ca, thấp giọng nói cho cô hiểu thêm về những người mà anh quen biết trong hội trường.

Tuy vậy, vẫn có người chủ động tới tìm Tần Tuyển để chào hỏi.

Có một học trưởng đã chơi rất quen thuộc với Tần Tuyển đi lại, ý vị thâm trường nhìn thấy rõ Hứa Thanh Ca bên cạnh anh, cố tình nghi hoặc: “Tần tổng, vị này chính là?”

Tần Tuyển biết tỏng cậu bạn này đang trêu chọc mình. Đây là vì họ đã phải chịu bị anh chèn ép nhiều năm, cho nên lúc này thấy anh lần đầu tiên dẫn theo một cô gái bên người lập tức phải đâm chọt bằng được.

Tần Tuyển mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khí tràng điềm nhiên nho nhã. Anh thong dong dắt tay Hứa Thanh Ca, mỉm cười nói: “Tiền bối, giới thiệu với anh, đây là bạn gái của tôi, Hứa Thanh Ca. Tiểu Thanh Ca, đây là sinh viên năm ba trên anh một khoá, Lâm Hiệt Vũ.”

Một tay Hứa Thanh Ca vẫn đang cầm một ổ bánh kem nhỏ. Nghe thấy Tần Tuyển nói liền ngoan ngoãn đáp lời: “Xin chào tiền bối ạ.”

“Hứa Thanh Ca à, tên thật dễ nghe nha,” Lâm Hiệt Vũ coi nhẹ ánh mắt tiểu lý tàng đao [3] kia của Tần Tuyển, cười nhìn cô, “Em và Tần tổng là học cùng một ngành sao?”

“Không ạ, em học ngành ngôn ngữ Nhật.”

“Ngôn ngữ Nhật? Vậy sau này em sẽ làm việc ở Nhật Bản à? Đây không phải là yêu xa với Tần tổng sao?”

Đây là lần thứ hai mà Hứa Thanh Ca giả làm bạn gái của Tần Tuyển. Cô chưa từng bị hỏi qua vấn đề dài lâu thế này, cho nên trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra cách trả lời.

Tần Tuyển tiến lên một bước, một chân đạp lên giày của Lâm Hiệt Vũ, nhưng trên mặt là cười ôn nhu, “Cảm ơn tiền bối quan tâm. Có điều muốn bay tới Nhật chỉ mất hai ba tiếng đồng hồ. Tôi có visa khứ hồi trong mười năm để tới Nhật, rất thuận tiện. Hơn nữa, khoảng cách không phải vấn đề, tôi vẫn có thể thường xuyên thăm em ấy.”

Hứa Thanh Ca không nhìn thấy anh đạp Lâm Hiệt Vũ, chỉ ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh khi nói chuyện. Bên tai nghe thấy anh nói những lời mà cô chưa từng nghĩ tới, trong lòng Hứa Thanh Ca có hơi khâm phục năng lực phản ứng của anh.

“Ai da,” Lâm Hiệt Vũ đau chân nhưng vẫn cố giả cười, “Bình thường Tần tổng đều bận tới nỗi không có cuối tuần, còn muốn bay tới bay lui thăm bạn gái có phải quá mệt rồi không?”

Tần Tuyển càng đạp mạnh hơn, đồng thời ưu nhã mỉm cười, “Bạn gái chính là đặt trong lòng bàn tay để thương yêu, cho nên tôi cam tâm tình nguyện.”

Hứa Thanh Ca bỗng nhiên nghĩ rằng: nếu anh có bạn gái nhất định sẽ đối xử với chị ấy đặc biệt tốt!

Cô đã từng nghe Tần Tuyển nói như vậy rất nhiều lần — Muốn đặt bạn gái trong lòng bàn tay để thương yêu.

Lâm Hiệt Vũ bị đạp tới mức trán đổ mồ hôi, thầm nghĩ mình bị đên mới chọc tới Tần Tuyển, lập tức dzọt nhanh, sau khi nói hẹn gặp lại với Hứa Thanh Ca liền dzọt.

Còn có người lục tục lại chào hỏi Tần Tuyển, cả nam cả nữ. Với ai Tần Tuyển cũng giới thiệu Hứa Thanh Ca là bạn gái của mình, cô cũng rất phối hợp, nhưng trong lòng lại sinh ra một chút lo lắng.

“Anh ơi,” Chờ sau khi anh nói chuyện với một nữ giám đốc xong, Hứa Thanh Ca lặng lẽ níu lấy tay áo của anh.

Tần Tuyển quay đầu nhìn cô, thấy khoé môi của cô dính một ít bơ. Anh lấy khăn giấy lau cho cô, cười hỏi: “Sao thế?”

Hứa Thanh Ca nhón không tới vành tai anh, “Anh cúi đầu xíu.”

Tần Tuyền cúi đầu cười khẽ, đưa lỗ tai tới gần cô.

Hứa Thanh Ca nhón chân tới bên tai anh, do dự hỏi: “Thế này có phải không tốt lắm rồi không ạ? Nếu sau này bạn gái của anh biết chuyện hôm nay, chị ấy có thể không vui không?”

_____

[1] Mỹ nhân ở cốt không ở da: người đẹp ở cốt cách chứ không phải ở bề ngoài.

[2] Kim ngạch đầu ngành: công ty/tập đoàn đi đầu về một lĩnh vực kinh tế.

[3] Tiểu lý tàng đao: ẩn giấu sắc bén.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN