Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon - Chương 30: Sao anh lại ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon


Chương 30: Sao anh lại ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Tần Tuyển thấy mặt cô đỏ quá rồi, chỉ đành cười khẽ nói: “Được, anh không cười nữa.” Sau đó, anh giúp cô đem vali hành lý lên lầu.

Ngày đầu tiên báo danh nhập học, ký túc xá mở cửa, nam sinh có thể giúp đỡ nữ sinh đem hành lý lên lầu.

Hứa Thanh Ca được phân phòng ở tầng năm, không có thang máy đi lên, Tần Tuyển thẳng một đường đi bộ lên tầng năm, không hề ngơi nghỉ.

Ngược lại là cô tới lầu bốn là thở mệt, muốn nghỉ ngơi.

Đứng ở góc cua ở cầu thang bộ lầu bốn, Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển, tay anh cầm vali hành lý của cô, bên trong có đệm chăn áp suất [1] mà mẹ Hứa gấp cho cô, thật sự rất nặng.

Thời tiết lại nóng, áo sơ mi của Tần Tuyển ướt một mảng, nhưng anh không hề thở hổn hển giống như không phải cầm thêm vali hành lý gì, bả vai vẫn thẳng tề như cũ. Anh ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên lầu, dáng người cao gầy đĩnh bạt, mỗi một bước đi là một bước trầm ổn.

Thoại nhìn rất giống mẫu bạn trai khiến người khác có cảm giác an toàn trên bảng xếp hạng Weibo.

Hứa Thanh Ca không tự chủ được, nhịp tim đập hơi nhanh. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, bản thân lại vì một bóng lưng mà động tâm.

Hứa Thanh Ca trộm lấy điện thoại ra, sau khi điều chỉnh độ cảm rung, cô giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Hình ảnh chụp lại vừa đúng khi Tần Tuyển nhấc chân trái lên, đùi phải và cẳng chân dài đến thẳng tắp. Áo sơ mi của anh hơi ướt, mái tóc dưới ánh sáng mùa hạ hiện ra mười phần nhu hoà.

Khiến cho cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

Đột nhiên, Hứa Thanh Ca nghĩ đến một cụm từ — ôn nhu mà kiên định.

Hứa Thanh Ca là người đến sớm nhất phòng ký túc xá, sau khi mở cửa, bên trong không có một bóng người, cũng không có vali hành lý nào của ai chiếm giường ngủ.

Một phòng dành cho bốn người, giường ngủ thiết kế theo kiểu phía trên là giường, phía dưới là bàn học bình thường [2], có ban công hướng ra mặt trời.

Hứa Thanh Ca tuỳ ý chọn một cái giường, duỗi tay sờ xem trên giường có hôi không.

Tần Tuyển giúp cô dọn xong vali hành lý, hỏi: “Em không đem theo gối mền sao?”

Hứa Thanh Ca chỉ chỉ rương hành lý, “Ở trong đó ạ, mẹ em gấp đệm chăn áp suất bỏ vào đó.”

Tần Tuyển gật đầu, khẽ cười nói: “Khó trách.”

“Khó trách gì ạ?”

“Khó trách hơi nặng.”

Hứa Thanh Ca hơi kinh ngạc. Cô còn nghĩ rằng anh không cảm thấy nặng. Thấy trán anh đổ một tầng mồ hôi mỏng, cô rút khăn giấy đưa cho anh, ngượng ngùng nói: “Học trưởng, vất vả cho anh rồi, anh lau mồ hôi ạ.”

Tần Tuyển nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Trên mặt cô cũng có hơi nhiệt, làm ướt tóc mai bên cạnh lỗ tai, thoại nhìn rất giống dáng vẻ còn ướt sau khi tắm.

Đúng là dáng vẻ dễ khiến con người ta khô nóng mà!

Tần Tuyển không nhận khăn giấy, chỉ hơi khom người, nói: “Tay anh toàn là mồ hồi, làm phiền Tiểu Thanh Ca giúp anh lau một chút nhé.”

Nếu là trước đây, Hứa Thanh Ca sẽ lập tức vô tâm vô phế mà giúp anh trai ôn nhu này lau mồ hôi. Nhưng bây giờ, tạp niệm trong lòng cô rất nhiều.

Hứa Thanh Ca nhét khăn giấy vào trong tay anh, “Tay của em cũng mồ hôi mà.”

Tần Tuyển bật cười đứng dậy, rất nhẹ giọng nói một câu vô lương tâm, “Em cứ như vậy mà cảm ơn học trưởng đã giúp em xách vali hành lý à?”

Mặt của Hứa Thanh Ca đỏ ửng lên, ngượng ngùng quay người đi ra ban công, lại nói thêm một lần nữa, “Cảm ơn học trưởng ạ!!!”

Tần Tuyển cảm thấy công khai nói chuyện thích ra cũng rất thú vị. Anh rất thích nhìn thấy dáng vẻ khi ngượng ngùng của cô.

Nhưng Tần Tuyển cũng không tiếp tục trêu cô nữa, cùng cô đi ra ban công, giới thiệu kiến trúc thoạt nhìn giống như vỏ sò phía trước có thể nhìn thấy được cho cô, “Đó là sân vận động.”

Hứa Thanh Ca gật đầu, hỏi: “Trong sân vận động có câu lạc bộ Bơi lội không ạ?”

“Đúng là trường có một câu lạc bộ Bơi lội, chỉ là không ở sân vận động mà ở một sườn núi. Em thích bơi lội sao?”

“Thích ạ.” Nhưng với thể lực của mình, Hứa Thanh Ca chỉ có thể dừng lại ở thích, hơn một chút cô lại không đủ sức.

Tần Tuyển như suy nghĩ cái gì, nói: “Chờ anh có rảnh sẽ dẫn em đi bơi.”

Trong đầu Hứa Thanh Ca xuất hiện hình ảnh minh mặc áo tắm và Tần Tuyển mặc quần bơi, trong lúc nhất thời, máu não vọt loạn xạ. Cô vội quay lại mép giường tầng, chuyển đề tài nói: “À… trước tiên em lấy đệm chăn ra thì hơn.”

Tần Tuyển đứng ở ban công, không hề cử động, cười khẽ nhìn vành tai của Hứa Thanh Ca đang ửng hồng.

Trêu Tiểu Thanh Ca vui như vậy, anh có hơi không muốn tha cho cô rồi.

Hiện tại, Hứa Thanh Ca đang giãy giụa trong không gian mâu thuẫn của mình. Cô vẫn thích chung đụng với anh, nhưng khi chung đụng với anh lại có điểm không thể tự nhiên được.

Thấy tư thế của Tần Tuyển như muốn giúp mình lấy đệm chăn ra trải, Hứa Thanh Ca ngượng ngùng gãi đầu, “Học trưởng, em tự trải được rồi ạ.”

Lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng chính là: trong vali hành lý của cô còn có quần áo, cô không có mặt mũi để anh mở ra xem.

Tần Tuyển dường như hiểu được cô băn khoăn cái gì. Anh gật đầu, cười nói: “Vậy em sửa soạn lại đi, anh đi trước nhé. Nếu em có chuyện gì đều có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.”

Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, tiễn anh đến cửa thanh bộ, vẫy tay nói: “Cảm ơn học trưởng, hẹn gặp lại ạ.”

Tần Tuyển mới bước xuống một bậc thang, lại quay người nhìn Hứa Thanh Ca. Cô gái nhỏ đứng ở cửa thang bộ đang ngoan ngoãn tươi cười sáng lạn.

Anh đột nhiên bật cười, “Anh nói em này Tiểu Thanh Ca, sao em giống như đang tiễn một ông Phật đi thế?”

Cảm giác của Hứa Thanh Ca khi chung đụng với anh không thể tự nhiên như trước. Khi có anh bên cạnh, cô liền không có cách nào mở tay động chân làm chuyện gì.

Hứa Thanh Ca nghiêng đầu một cái, nói: “Học trưởng, anh xem đị ạ, mọi người khi chào nhau đều sẽ cúi người rồi nói hai chữ “gặp lại”. Còn em cúi chào anh nói tận bốn chữ “hẹn gặp lại ạ”, chính là bái Phật còn gì.”

Thanh âm của cô trong trẻo hơn bình thường một chút, đôi mắt sáng như bóng đèn nhỏ, Tần Tuyện bị mạch suy nghĩ này của cô chọc cười, “Em nói có đạo lý thật.”

E rằng sau này cô sẽ thường xuyên nguỵ biện với anh đây…

Tần Tuyển quơ quơ cây dù chống nắng hoạ tiết bông hoa, “Anh xuống lầu trước, em dọn dẹp đi, sau khi dọn dẹp xong thì xuống lầu đi dạo trường học với anh.”

Hứa Thanh Ca gật đầu, đôi mắt vẫn theo bản năng nhìn cây dù trong tay anh.

Tuy là hoạ tiết bông hoa nhưng vẫn là màu tối, một cây dù chống nắng tốt.

Tần Tuyển thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm cây dù trong tay mình thì nhướn mày hỏi: “Anh nói Tiểu Thanh Ca này, có phải em đang muốn hỏi anh lấy cây dù này ở đâu ra không?”

Hứa Thanh Ca vội vàng lắc đầu.

Vấn đề này quá ái muội rồi, cũng không phải là cô muốn hỏi, chỉ là tò mò thôi, vừa nãy nhìn thấy anh ở sân trường, cô đã hơi tò mò rồi.

Tần Tuyển bước lên bậc thang, trở về bên cạnh người Hứa Thanh Ca, khom lưng nhìn cô, “Sao anh lại ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ?”

Mặt của Hứa Thanh Ca liền đỏ lên, lắp bắp nói “Làm gì có đâu!”. Cũng không thèm lễ phép tạm biệt, lập tức chuồn người bỏ đi.

Sau lưng cô bỗng nhiên truyền tới tiếng cười, là giọng cười sung sướng của Tần Tuyển, “Dù này là anh trộm của mẹ đấy!”

Hứa Thanh Ca: “…”

Sau khi bước nhanh về phòng ngủ, trên mặt Hứa Thanh Ca vẫn còn đỏ hồng giống như bị người ta vạch trần tâm tư. Cô vừa ngại vừa thẹn, xua xua nhiệt nóng trên mặt rồi cúi đầu dọn dẹp vali hành lý.

Cô lại nhận được Wechat của Tần Tuyển, 【Nửa giờ sau, anh sẽ ở dưới lầu ký túc đợi em, dẫn em đi dạo trường nhé.】

Hứa Thanh Ca cắn ngón tay, trả lời: 【Lát nữa em đi dạo với bạn rồi, có hơi không tiện đâu ạ.】

Tần Tuyển: 【Ừ, được rồi.】

Hứa Thanh Ca hơi hoảng hốt, cảm thấy ba chữ này của anh như lộ ra mất mát cái gì, khiến cho lòng cô cũng không thoải mái.

Vì thế, cô lại gửi cho Tần Tuyển một biểu tượng: 【*Một bàn tay xoa đầu mèo kèm chữ: xoa đầu*】

Bình thường ở nhà, Hứa Thanh Ca không phải làm việc nhà, cho nên bây giờ một mình thu dọn từ trên xuống dưới trong ký túc, rồi trải đệm chăn, cô rất nhanh đổ mồ hôi đầy đầu.

Không lâu sau khi trải tốt đệm chăn ra, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn Wechat của Tiêu Ca Cao vừa đi toilet xong.

Tiêu Ca Cao: 【Mình ị xong rồi, nhưng mà chân tê muốn chết, bây giờ cậu xuống lầu chưa?】

Tiêu Ca Cao: 【Vừa nãy mình gặp một học trưởng nói về việc các câu lạc bộ sẽ chiêu mộ thành viên sau khi tập huấn quân sự kết thúc. Cậu vẫn sẽ xin vào câu lạc bộ Nhiếp ảnh nhỉ?】

Tiêu Ca Cao: 【Mình nghe nói Trưởng câu lạc bộ Hội nhiếp ảnh cực kỳ đẹp trai, cũng cực kỳ nghiêm khắc, có lẽ là cậu không có cơ hội được tuyển đâu.】

Hứa Thanh Ca nhìn chằm chằm hai dòng chữ này đến ngẩn ra. Cô vốn tưởng rằng lên Đại học tham gia câu lạc bộ sẽ không khó, chỉ là tại sao nó lại khó đến vậy?

Tiêu Ca Cao có một người chị cũng học ở Đại học C, Hứa Thanh Ca đang hỏi có khả năng đi cửa sau được không? Tiêu Ca Cao lại gửi tới hai dòng:

Tiêu Ca Cao: 【Hôm nay trường mình diễn tập sao? Mình thấy đằng trước có một đội người rất dài.】

Tiêu Ca Cao: 【Hôm nay nóng vậy mà, nóng đến mức mình muốn điên rồi ấy!】

Tiêu Ca Cao nói quá nhanh, Hứa Thanh Ca vừa mới gõ hai chữ lại không thể không xoá đi. Cô không biết chuyển đề tài như nào với Tiêu Ca Cao, cuối cùng chỉ đành gửi đi năm chữ:

Hứa Thanh Ca: 【Bây giờ mình xuống lầu!】

Hứa Thanh Ca đóng cửa sổ phòng rồi đẩy cửa ra ngoài, vừa lúc gặp được hai người bạn cùng phòng mới đẩy cửa đi vào.

Dáng vẻ của hai người bạn cùng phòng với cô đều rất phóng khoáng. Một người là Mỹ Mỹ Tương thoạt nhìn rất kawaii. Cô nàng có ba đang công tác ở Nhật, sau khi tốt nghiệp Đại học cũng đến Nhật để làm việc.

Một người thoạt nhìn giống như nữ vận động viên thể lực dồi dào, tên là Mã Giáp Tuyến.

Còn có một người bạn cùng phòng khác còn chưa tới, chỉ có ba người lần đầu gặp mặt nên tự giới thiệu lẫn nhau, sau đó còn cười ha hả, dường như cũng hợp ý.

Tiêu Ca Cao còn ở dưới lầu chờ Hứa Thanh Ca, cho nên Hứa Thanh Ca hỏi: “Mình và bạn từ bé định đi dạo vườn trường, hai cậu đi cùng không?”

Mỹ Mỹ Tương và Mã Giáp Tuyến đồng thanh hỏi là có tiện không? Hứa Thanh Ca cười đáp, bảo rằng bạn từ bé của mình là nữ sinh dễ chịu, nhất định là không có gì bất tiện, cho nên ba người cùng nhau xuống lầu.

Tiêu Ca Cao đã ở dưới lầu, đồng thời thần bí nhắn trong Wechat: 【Bất ngờ đây Tiểu Thanh Ca. Có một đại soái ca đang ở dưới lầu ký túc tụi mình đó!】

Sau khi gặp Tần Tuyển, Hứa Thanh Ca đã không còn tin trong trường sẽ còn ai soái hơn anh nữa. Cô vừa xuống cầu thang, vừa nhắn trả lời: 【Nếu là dưới lầu ký túc của nữ sinh, hẳn là người ta có bạn gái rồi.】

Ngữ khí của Tiêu Ca Cao lập tức bi thương, 【Buồn thế… Mình thấy trên tay anh ấy cầm đồ ăn vặt theo, chắc là chờ bạn gái thật.】

Hứa Thanh Ca gửi cho cô nàng biểu tượng xoa đầu mèo vừa mới gửi cho Tần Tuyển lúc nãy.

Cô và hai người bạn cùng phòng mới nói nói cười cười ra khỏi ký túc xá, ánh mắt đầu tiên của cô nhìn thấy là Tiêu Ca Cao.

Cô nàng mới đợi Hứa Thanh Ca năm phút thôi mà mặt đã bị mặt trời phơi đỏ rồi.

Hứa Thanh Ca bước nhanh qua chỗ Tiêu Ca Cao, dỗ cô nàng, “Ai da, nắng phơi chết bảo bối nhà chúng ta rồi này.”

Tiêu Ca Cao mở miệng, nháy mắt ra hiệu cho Hứa Thanh Ca, cánh tay đồng thời lặng lẽ đẩy cô, “Mau xem phía sau mình kìa, soái ca đằng sau siêu cấp soái luôn!”

Hứa Thanh Ca vừa muốn ngẩng đầu nhìn thử, điện thoại trong túi lại đổ chuông. Cô liền cúi người xem tin nhắn trước.

Tần Tuyển: 【Em còn ở ký túc hay ra ngoài dạo trường rồi?】

Hứa Thanh Ca: 【Em vừa xuống dưới lầu ạ.】

Vừa trả lời xong, cô chợt nghe thấy hai người bạn cùng phòng mới sau lưng hít sâu một hơi.

“Mẹ tôi ơi, đây là minh tinh sao?”

“Cũng soái quá rồi! Gương mặt này tuyệt đối là nhan sắc đại diện cho Đại học D!!!”

Hứa Thanh Ca quay đầu nhìn hai người bạn mới này, lại hướng theo ánh mắt của hai người nhìn ra phía sau Tiêu Ca Cao.

Hứa Thanh Ca: “…”

Người đó là Tần Tuyển.

Tần Tuyển mặc áo bạch sam và quần dài đen, dáng vẻ tuấn nhã thanh dật, sau lưng là một mảng bóng râm.

Dáng người của anh cao gầy nhưng hữu lực, trên mặt chứa đựng ý cười ôn nhu. Dưới ánh mặt trời và râm mát của cây, ngũ quan của anh phảng phất sự nhu hoà.

Dáng vẻ ôn nhu ấy giống hệt như lần đầu tiên mà Hứa Thanh Ca gặp anh. Khi ấy, anh soái, ôn nhuận như ngọc, rất giống kiểu idol ôn nhu dễ khiến cho người ta động tâm nhất.

Trên người anh không có khí chất phi dương ương ngạnh mà là dáng vẻ biết tương tác, khi anh cười rộ lên, trong ánh mắt sẽ ngập tràn ôn nhu, khi bị anh nhìn chằm chằm, đối phương sẽ vô thức tim đập chân run.

Trên tay Tần Tuyển xách theo một bịch nilon trong suốt rất lớn, bên trong toàn là đồ ăn vặt, còn có sữa chua táo đỏ mà cô thích ăn.

Anh đang cười khẽ đi về hướng cô.

Tiêu Ca Cao vẫn còn quay lưng về phía Tần Tuyển, cho nên nhìn thấy Hứa Thanh Ca ngẩng người, cô nàng vội đẩy tay Hứa Thanh Ca, “Cậu đừng có nhìn, có phải bị anh ấy phát hiện rồi không?”

Không biết là mặt của Hứa Thanh Ca bị mặt trời phơi đỏ hay là vì Tần Tuyển đột nhiên xuất hiện mà thẹn thùng đỏ mặt. Dù sao, một khuôn mặt tinh xảo của cô cũng đỏ bừng lên rồi.

“Anh ấy là hàng xóm của mình.” Hứa Thanh Ca nhỏ giọng nói.

Tiêu Ca Cao: “???”

Hai ngày nay, Tiêu Ca Cao từng nghe thấy Hứa Thanh Ca nhắc đến vị hàng xóm mới này, anh đang theo đuổi cô, có hơi phúc hắc, nhưng rất soái giống như anh trai nhỏ idol.

Tần Tuyển đi tới trước mặt Hứa Thanh Ca, sau đó nhìn Tiêu Ca Cao, lại nhìn qua hai người bạn cùng phòng mới của cô.

Anh nghiêng đầu, cười nói: “Chào các em nhé.”

Ba người còn lại vội vàng chào hỏi, “Chào anh ạ, chào anh ạ.”

Dáng vẻ của Tần Tuyển ôn nhu, chất giọng cũng ôn nhu, là nam sinh ôn nhu điển hình, khiến cho người khác không có cách nào chống cự.

Dưới ánh dương nắng gắt như vậy, nam sinh cao lãnh này lại khiêm tốn đến ôn hoà có lễ, là một học trưởng ôn nhu, nhất thời khiến cho ba nữ sinh còn lại có hơi ngây ngốc ngắm nhìn.

Tần Tuyển nhìn về phía Hứa Thanh Ca, ôn nhu dặn dò: “Thời gian còn dư nên anh mua cái này cho phòng ký túc các em, sau khi trở về chia nhau nhé.”

Hứa Thanh Ca vội xua tay, nói: “Không cần đâu ạ, chuyện này… học trưởng!!!”

“Em không thể nhận ư?” Tần Tuyển hỏi.

Hứa Thanh Ca liên tục gật đầu.

Tần Tuyển lại nói: “Nhưng anh đã mua rồi, mà anh cũng không ăn đồ vặt.”

“Cho người trong công ty thì sao ạ?” Hứa Thanh Ca thử hỏi.

Tần Tuyển cười nói: “Em vậy mà tính trước nhỉ?”

Khi nói chuyện với Hứa Thanh Ca, anh vẫn chú ý đến ánh mắt cực độ tò mò của ba nữ sinh vẫn luôn bên cạnh đang nhìn họ.

Tần Tuyển nhướn mi trong một khắc ngắn, sau đó ôn nhu hỏi Hứa Thanh Ca một câu thật ái muội, “Anh định là sau khi huấn luyện quân sự sẽ mời phòng ký túc của em đi ăn. Nếu bây giờ đã gặp, hay là lát nữa anh mời các em đi ăn luôn nhé?”

Lời này… thật sự quá ái muội! Lập tức làm cho người ta nghĩ rằng anh là bạn trai của Hứa Thanh Ca thật!

Tiêu Ca Cao và Mã Giáp Tuyến đồng thanh kinh ngạc, cảm thán: “Mẹ tôi ơi…”

Mỹ Mỹ Tương cùng khoa Ngôn ngữ Nhật cũng cảm thán: “Má á á á á…”

Hứa Thanh Ca bị phản ứng của mấy cô nàng làm cho đỏ mặt. Cô cấp tốc nhìn vào mắt Tần Tuyển, nói: “Cảm ơn học trưởng, ngày thường anh rất bận mà, em không làm phiền anh nữa.”

Tần Tuyển hỏi lại: “Không phiền đâu, như này có gì phiền đâu nào?”

Hứa Thanh Ca căng da đầu, “Vẫn là… phiền anh rồi ạ.”

Ba nữ sinh còn lại tức khắc trở thành quần chúng ăn dưa xem kịch, không nói câu nào, chỉ nhìn hai người họ.

Trong đầu của Hứa Thanh Ca nói: đây là bạn tốt và bạn cùng phòng mới của cô, vẫn nên nói rõ cho họ biết.

Cho nên, cô làm sáng tỏ: “Anh ấy là hàng xóm của mình, học trưởng năm tư.”

Tần Tuyển thấy cô giải thích như vậy, dường như buồn cười. Mà anh cũng “xì” cười một tiếng, “Nếu em giới thiệu như vậy thì cũng đúng đi.”

Hứa Thanh Ca: “???”

Cái gì gọi là cũng đúng?

Tần Tuyển ôn nhu chào hỏi với ba người còn lại, “Chào các em, tôi là Tần Tuyển, là b…”

Nói tới đây, anh dừng một chút, giống như để ý đến sắc mặt của Hứa Thanh Ca, anh lại nói tiếp: “Hàng xóm của Tiểu Thanh Ca.”

Hứa Thanh Ca: “???”

Có phải anh lúc nãy anh vừa định nói gì khác không?

Hứa Thanh Ca bổ sung thêm, “Học trưởng Tần Tuyển vừa chuyển đến vào tháng bảy thôi.”

Ý tứ chính là, anh không phải bạn trai, cũng không phải thanh mai trúc mã của cô.

Ba người còn lại có hơi mơ hồ. Rốt cuộc Tần Tuyển có phải là bạn trai của cô không? Nhưng họ vẫn chào hỏi với anh, sau đó tự giới thiệu tên của mình.

Sau khi làm quan, Hứa Thanh Ca nói muốn cùng bạn mình đi dạo trường học, Tần Tuyển mới đưa bịch đồ ăn vặt trong tay cho cô, “Em cầm nó lên ký túc trước đi.”

Ngừng hai giây, Tần Tuyển giống như đang dỗ cô, nói: “Đừng vì chuyện anh trêu em lúc nãy mà tức giận nhé.”

Hứa Thanh Ca: “???”

Cô tức giận hồi nào đâu?

Nhưng nghe thấy Tần Tuyển nói như vậy xong, ba người kia rốt cục cũng bừng tỉnh, nhận ra đôi tình nhân này có thể là đang cãi nhau thôi.

“Không phải đâu ạ, em không có tức giận.” Hứa Thanh Ca giải thích.

“Ừ, được rồi, em không tức giận.” Tần Tuyển cũng không bất hoà tranh chấp với cô làm gì.

Anh chỉ cười, đưa bịch đồ ăn vặt cho người vừa mới tự giới thiệu là bạn từ bé của Hứa Thanh Ca, Tiêu Ca Cao, còn nói: “Tiểu Thanh Ca thích uống sữa chua táo đỏ ở trong, các em nhường sữa chua táo đỏ cho em ấy nhé, trừ nó ra thì món còn lại các em tự ý ăn đi.”

Hứa Thanh Ca: “…”

Thật là hết đường chối cãi!

_____

[1] Đệm chăn áp suất/đệm chăn dùng điện: hình ảnh minh hoạ:

[2] Giường ngủ trên giường dưới bàn: hình ảnh minh hoạ:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN