Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon - Chương 63: Ha ha ha ha ha ha, đáng đời Tần Tuyển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon


Chương 63: Ha ha ha ha ha ha, đáng đời Tần Tuyển


Edit: Xiao Yi.

Tháng tư, học kỳ sau bắt đầu.

Sáng sớm, mưa phùn hơi lạnh. Có một tiền bối năm tư tay cầm cái ô màu đen, đứng ở cửa ký túc xá nữ. Trước giờ ăn cơm, anh lẳng lặng ngóng vào đại sảnh lầu một.

Mấy sinh viên nữ đi ra từ ký túc xá liên tục nhìn qua tiền bối đẹp trai cầm ô, có vài nữ sinh muốn bắt chuyện nhưng môi có động vài lần vẫn không dám mở miệng, chỉ khẽ che miệng cười rồi đi với bạn học.

Có một sinh viên nữ nhìn thấy anh rất quen mắt, lập tức giả vờ như quen biết anh, chào hỏi: “Tiền bối Tần Tuyển, chào buổi sáng ạ.”

Đôi mắt của anh không chớp một cái, hoàn toàn ngó lơ, chỉ chuyên tâm tìm bóng dáng của Hứa Thanh Ca bên trong.

Sinh viên nữ kia tiếp cận thất bại, tuy xấu hổ nhưng lại vui mừng khôn xiết rời đi.

Tần Tuyển đẹp trai không chỉ ở ngũ quan mà cả khí chất nữa. Bất luận là ngồi hay đứng, dáng người của anh vẫn luôn thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ ưu nhã, cả người toát ra khí chất thượng tiên.

Vị tiền bối cực kỳ đẹp trai như vậy, đều đặn mỗi ngày tới ký túc xá nữ để đưa bữa sáng được một tháng rồi.

Mấy sinh viên nữ thầm ngưỡng mộ Hứa Thanh Ca năm nhất muốn chết!!!

Không chờ được Hứa Thanh Ca mà thấy Tiêu Ca Cao trước, Tiêu Ca Cao cũng nhìn thấy anh, liền muốn đi qua chào hỏi, nhưng lại không dám.

Cô nàng đứng ở bậc thang, xấu hổ phất tay, “Tiền bối, buổi sáng tốt lành.”

Tần Tuyển ôn hoà mỉm cười, “Bạn học Tiêu, Tiểu Thanh Ca không đi cùng em sao?”

Tiêu Ca Cao không biết có nên nói thật cho anh hay không? Cô nàng khó chọn quá, vì Hứa Thanh Ca tức giận rất hợp lý, nhưng tiền bối cũng hơi đáng thương.

Vì thế, cô nàng đành cõng tay không xuống lầu, không nhìn Tần Tuyển, chỉ làu bàu nói: “Sao Ngọt Ngào lại như vậy chứ? Cơm dinh dưỡng vừa ngon vừa bổ thế này lại làm mất…”

Tần Tuyển nghe rõ từng câu từng chữ, cười khẽ đáp: “Cảm ơn bạn học Tiêu nhé.”

Tiêu Ca Cao cảm thấy mình như phản bội chị em tốt của mình một chuyện gì lớn vậy. Cô nàng thống khổ bỏ chạy, “Không phải em nói, cái gì em cũng chưa nói, cái gì em cũng chưa làm…”

Hứa Thanh Ca không thèm ăn cơm, Tần Tuyển đứng tại chỗ gọi cho Hội trưởng Hội sinh viên giúp mình đến nhà ăn mua cơm qua đây tiếp.”

Mới hơn bảy rưỡi sáng, Hội trưởng Hội học sinh vừa nhận điện thoại, giọng nói mơ hồ, đau đầu trả lời: “Anh Tuyển à, nhà ăn còn chưa mở cửa đâu, làm sao bây giờ?”

Tần Tuyển không nói nhiều, chỉ bâng quơ hỏi: “Cậu làm được hay không?”

Hội trưởng Hội học sinh và Tần Tuyển đều là sinh viên năm tư Đại học, cũng học chung từ năm nhất. Rõ ràng cậu giống như Hùng Dương, đã biết Tần Tuyển là dạng người gì, nhưng cậu vẫn cố phản kháng, “Nếu không được thì sao?”

Tần Tuyển cất giọng “dịu dàng”: “Vậy chúc mừng cậu, sang năm tiếp tục cố viết luận văn tốt nghiệp nhé!”

“Không phải chứ? Cậu có thể giúp tôi bảo vệ luận văn mà?”

Giọng nói của Tần Tuyển nhẹ như mây, “Tôi không thể bảo vệ luận văn cho cậu rồi, chỉ có thể cho cậu rớt luôn phần đó thôi.”

“…”

Đường đường là Hội trưởng Hội sinh viên, cứ như vậy bị anh quang minh chính đại mà uy hiếp.

Cậu nhận thua, thở dài nói: “Có thể, có thể, có thể, cậu đợi tôi mười phút.”

Mười lăm phút sau, cơm được giao tới ngay ngắn tận tay Tần Tuyển.

Hai phút sau nữa, Hứa Thanh Ca và bạn học xuống lầu, cô luôn cúi đầu nhìn đường, dáng vẻ rõ ràng mất hứng. Cô nhấp môi, vô lực đi trên đường, lúc cúi đầu, xoáy tóc của cô hướng thẳng lên trời, Tần Tuyển nhìn từ xa lại thấy nó cực kỳ đáng yêu.

Anh hơi cong môi, đi qua đón Hứa Thanh Ca. Ánh mặt trời vừa hợp, gió cũng không mạnh phủ xuống gương mặt vừa khôi ngô vừa dịu dàng của anh, đôi mắt lấp lánh ý cười, “Tiểu Thanh Ca.”

Hai vành tai của Hứa Thanh Ca rõ là giật mấy cái, nhưng vẫn không ngẩng đầu. Cô trốn ra sau lưng Mã Giáp Tuyến theo bản năng, đi vòng qua người anh.

Lúc này, trời chợt nổi gió, tóc của Tần Tuyển bị thổi bay. Anh bước nhanh tới chỗ Hứa Thanh Ca, vừa đi sau lưng cô vừa nói: “Bữa sáng anh mua cho em này.”

Hứa Thanh Ca hờ hững, buồn rầu cắn môi.

Tần Tuyển lại nói: “Anh giúp em mua lại cơm dinh dưỡng rồi.”

“???” Hứa Thanh Ca khó tin được, “Anh trộm cơm dinh dưỡng của em sao?”

Tần Tuyển: “???”

Ngữ điệu của cô thay đổi, “Anh trộm cơm của em, sau đó lại cố tình mua cho em phần khác?”

Tần Tuyển: “…”

“Không có,” Anh khổ sở nói: “Tiểu Thanh Ca, cơm này do anh mới nhờ người nấu xong.”

Trí nhớ của Hứa Thanh Ca động não nhanh hơn giải toán, “Bây giờ chưa tới tám giờ, nhà ăn còn chưa có cô chú đi làm.”

Hứa Thanh Ca nhìn anh.

Ánh mắt phẫn nộ của cô viết là: Tần Tuyển, là chính anh nói, anh có cái gì mà không làm được?

Quả thật Tần Tuyển làm chuyện xấu thì có thừa, cho nên chuyện này hết đường chối cãi.

Đúng là tự tạo nghiệp, không thể sống!!!

Nhưng anh thật sự không có trộm cơm của Hứa Thanh Ca!!!

Hơn nữa, ngày 31 của tháng, Tần Tuyển không hề đưa cơm sáng cho cô.

Tháng năm, anh còn phải viết bảo vệ luận văn, công ty trùng hợp nhận thêm một dự án mới, anh bận tới sứt đầu mẻ tráng, phải giảm bớt thời gian dỗ cô lại.

Tình huống bây giờ, anh đã không dỗ được cô, lại không được nhìn thấy cô nhiều, chỉ đành bớt thời gian đi trộm ngắm cô. Nếu không thì cơ hội gặp mặt ngày thường, anh cũng không có.

Ngày thường, Hứa Thanh Ca trọ ở trường, cuối tuần thì tới nhà Hứa Nhàn Nguyệt, trên cơ bản, Tần Tuyển muốn nhớ cô chỉ có thể đi trộm ngắm mà thôi!

Căn – tin, Hứa Thanh Ca ăn cơm với bạn cùng phòng, Mã Giáp Tuyến hỏi Hứa Thanh Ca, “Cuối tuần có đại hội đi bộ kìa, cậu đi không?”

Gần đây Hứa Thanh Ca không thường chú ý thông báo của trường, “Mấy km vậy?”

Dáng người của Mã Giáp Tuyến tốt, thể lực cũng bền, “Hình như mười km hay là hai mươi ấy. Mình không chú ý đã báo danh luôn rồi. Địa điểm ở ven vùng duyên hải đó, cậu cũng cần điểm rèn luyện mà, đi cùng không?”

Hứa Thanh Ca vừa muốn nói “Được” liền thấy đối đằng sau cái đầu của Mã Giáp Tuyết, Tần Tuyển đang ngồi bên cái bàn sau lưng cô nàng.

Anh vươn tay chống cằm, nghiêng đầu cười đến dịu dàng với cô, “Hello.”

Trong lòng Hứa Thanh Ca nói: Hello con khỉ!!!

Hai tháng nay, cô còn chưa nguôi giận thì anh đã làm như không có gì xảy ra mà tới đây nghe lén rồi!!!

Gần đây, tâm trạng của cô luôn bị Tần Tuyển kéo xuống, kém cực kỳ. Không phải cô nhất quyết không bỏ chuyện anh làm sai, chỉ là anh xin lỗi không hề có thành ý, làm cô càng ngày càng tức giận.

Hứa Thanh Ca không muốn ăn cơm nữa, vừa hay Mã Giáp Tuyến cũng ăn xong rồi, cô bưng khay lên rồi bỏ đi. Không ngờ bất cẩn va vào người bên cạnh, nước mì thịt bò trong khay bắn ra, có hai giọt dính lên người cô.

Mã Giáp Tuyến lấy khăn giấy ra, “Thanh Ca, câu lau…”

Chữ “lau” còn chưa nói xong, Tần Tuyển đã nhận lấy khăn giấy từ tay Mã Giáp Tuyến. Anh đi qua chỗ Hứa Thanh Ca cầm khay cơm trên tay cô xuống, sau đó cúi đầu giúp cô lau nước mì.

Mã Giáp Tuyến lấy thêm một khăn giấy khác, “Anh lau cho cậu ấy đi ạ.”

Hứa Thanh Ca muốn tránh, không muốn để cho Tần Tuyển giúp mình, nhưng anh đã túm lấy áo của cô, làm cô không có cách nào lui ra sau.

Tần Tuyển rũ mi, nghiêm túc lau nước mì giúp cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngọt Ngào không nhớ anh sao?”

Hô hấp của Hứa Thanh Ca chậm dần.

Tần Tuyển thở dài, “Anh rất nhớ Ngọt Ngào đấy.”

Hứa Thanh Ca nghiêng đầu không nhìn anh.

Tần Tuyển chậm rãi ngồi xổm xuống đất, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, “Ngọt Ngào, anh sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không còn thời gian tới trường nữa. Trước khi học kỳ kết thúc, em tha thứ cho anh được không?”

Lúc này, căn – tin có rất nhiều người, tiền bối năm tư siêu cấp đẹp trai Tần Tuyển vậy mà ngồi xổm như gấu Teddy dưới chân của đàn em vừa đẹp vừa ngọt ngào Hứa Thanh Ca, hai tay vô cùng đáng thương níu lấy áo của cô.

Một màn này thấy như nào cũng cảm thấy là anh ngoại tình để bây giờ cầu xin tha thứ cả!!!

Đột nhiên, Hứa Thanh Ca nhếch môi, vờ khóc nức nở, “Lúc anh phản bội em sao không nghĩ tới ngày hôm nay?”

Tần Tuyển: “???”

“Không phải chứ?” Anh dở khóc dở cười, “Tiểu Thanh Ca, em không thể…”

Hứa Thanh Ca rũ mắt nhìn anh, nhếch môi không nói gì, chờ anh nói.

Tần Tuyển lập tức sửa miệng, thở dài đáp: “Xin, xin lỗi, anh sai rồi. Anh là súc sinh, anh không nên ngoại tình…”

Hùng Dương, Lục Tử Nhất, Quách Nhĩ Thư và mấy người ở căn – tin thấy một cảnh này, ai nấy đều cười to, lấy điện thoại ra quay video lại, trong lòng ai cũng nghĩ:

Ha ha ha ha ha ha, đáng đời anh Tuyển sống lỗi quá rồi bây giờ bị Tiểu Thanh Ca trị chết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN