Thời Đại Cấm - Chương 23: Đến Đan tông cửa hàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thời Đại Cấm


Chương 23: Đến Đan tông cửa hàng


Lưu Chính Minh bước vào phân đà cửa hàng của Đan tông. Ngay lập tức có một nhân viên phục vụ chạy ra, hỏi:

“Ngài cần gì thưa ngài?”

Lưu Chính Minh âm thầm nghĩ trong đầu:” Xem ra nơi này đối với khách hàng không tệ.” Mặt ngoài hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện 10 viên Liệu Thương đan. Chỗ này là hắn vừa mới xoát ra cộng với hàng tồn lức trước. Tất nhiên là hắn sẽ không bán hết, hắn vẫn còn lưu lại 6 viên.

“Cái này là…” Phục vụ nghi ngờ hỏi.

Đối diện với ánh mắt dò xét của người phục vụ, hắn điềm tĩnh trả lời:

“Liệu thương đan sơ cấp, đan dược có khả năng chữa khỏi mọi vết ngoại thương và ám thương dưới Đại đấu sư. ” Lưu Chính Minh bình tĩnh trả lời.

“Thật sao?” Nghe vậy người phục vụ vẫn chưa tin. Nói đùa gì chứ, hắn đã từng gặp vô số đan dược rồi, làm phục vụ tại Đan tông, tuy rằng hắn không biết luyện đan nhưng về căn bản tên các loại đan dược là hắn vẫn rất rõ. Căn bản là không có loại nào tên là Liệu thương đan cả.

Bây giờ tự dưng lại xuất hiện một thanh niên trông tuổi chưa đến đôi mươi, vừa vào đã xuất ra một viên đan dược không ai biết, lại còn tuyên bố sẽ chữa khỏi mọi vết ngoại thương và ám thương của đại đấu sư trở xuống, nếu không phải cảm nhận khí tức trên người thanh niên này là đấu sư thì hắn đã đuổi ra ngoài rồi. Tuy hắn chỉ là một phục vụ có đấu giả cảnh nhưng đây là phân đà của Đan tông, một đấu sư nhỏ nhoi có thể làm được gì?

Tuy thế hắn vẫn mỉm cười, nói:

“Khách quan xin chờ chút, tiểu nhân sẽ đi gọi quản lý đến ngay.”

Nói xong hắn rời đi ngay lập tức, không tỏ thái độ gì.

Chứng kiến việc một tên phục vụ còn dám nghi ngờ mình, Lưu Chính Minh chỉ mỉm cười không nói gì. Hắn cũng biết việc này nghe khó có thể tin được, nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối vào hệ thống. Hệ thống là ai? Một tồn tại cấp Toàn vũ trụ, há lại có thể bị một vị diện cấp bậc này làm khó dễ.

Vài phút sau, chỉ thấy tên phục vụ quay lại, sau lưng là một vị trung niên ẩn ẩn có khí tức tương đương Đấu Hoàng. Chỉ thấy tên phục vụ nói:

“Bẩm đại nhân, đây chính là người mà nói sở hưu đan dược thưa ngài.”

“Tốt, ngươi lui xuống trước đi!” Vị trung niên phất phất tay nói.

“Dạ, tiểu nhân xin lui.” Phục vụ ngay lập tức lui về phía sau, bắt đầu đi đón chào các vị khách khác.

Thế rồi, chỉ thấy tay trung niên này quay đầu lại, nhìn Lưu Chính Minh một chút rồi nói:

“Vậy đây là tiểu gia hoả dám nói là sở hữu đan dược có thể chữa khỏi ám thương cùng ngoại thương cho Đại Đấu sư trở xuống trong nháy mắt à ta xem nhóc con cốt linh mới 18, tu luyện được tới Đấu sư bát tinh cũng không dễ, chi bằng lưu lại đây làm phục vụ xem một năm xem như chuộc tội thế nào?” Rõ ràng hắn không hề tin Lưu Chính Minh, tưởng rằng lại có tên lừa đảo nào xuất hiện.

“Ngài vẫn chưa xem qua đan dược thì làm sao biết được?”

“Vớ vẩn, trên đời này làm gì có đan dược nào có thể chữa trị hết được tất cả mọi loại ngoại thương và ám thương, phải biết vạn vật tương sinh tương kh..” Vừa nói đến đây thì hắn ngừng lại, bất khả tư nghị nhìn vào mấy viên đan dược trên tay Lưu Chính Minh.

“Đan dược tam tinh hoàn mỹ! Lại còn 10 viên! Ôi mẹ ơi!” Cũng không trách được hắn sẽ thất thố tới mức đấy, chủ yếu là đan dược hoàn mỹ gần như quá mức hiếm thấy. Phải biết là đan dược tại Đấu Thiên đại lục phân làm cửu tinh, tương ứng với cửu cấp luyện đan sư. Mỗi tinh lại phân làm sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, hoàn mỹ. Đặc biệt là đan dược hoàn mỹ hoàn toàn vô cùng khó luyện.

Đan dược tam tinh thì bất cứ vị tam tinh luyện đan sư nào cũng có thể luyện, nhưng để đạt được hoàn mỹ thì không cần chỉ hoả hầu là đủ, mà cần cả kinh nghiệm trên đan đạo và sự quen thuộc đối với dược liệu. Phải biết dù chỉ là đan dược tam tinh hoàn mỹ nhưng đến cả lục tinh luyện đan sư cũng khó mà làm được. Nhưng để cùng lúc xuất ra được mười viên thì phải là thất tinh luyện đan sư mới dễ dàng làm được, đây không còn là vấn đề xác suất nữa, mà chính là kinh nghiệm.

Phải biết rằng mỗi vị thất tinh luyện đan sư đều có địa vị hoàn toàn không kém gì một vị Đấu tôn hoặc là bán Đấu thánh, tự thân thực lực đều phải từ Đấu tông trở lên. Mà trông người trẻ tuổi kia xuất ra 10 viên như không, chắc chắn là còn dư. Vậy xem ra thân phận người này không hề đơn giản, chắc là do quan hệ sư đồ hoặc là quan hệ thân nhân. Nếu bây giờ mình xây dựng mối quan hệ tốt thì đường đời về sau là an nhàn rồi.

Vị trung niên này ngược lại là không hoài nghi Lưu Chính Minh ăn trộm. Nói gì chứ, một tên Đấu sư nhãi nhép mà dám ăn trộm của một vị Thất tinh luyện đan sư? Đây sẽ là truyện cười hay nhất mà hắn nghe được. Suy nghĩ đến như vậy, hắn ngay lập tức xoay chuyển thái độ 540 độ:

“Xin hỏi quý khách cần bán những đan dược này?”

Thấy hắn ngay lập tức xoay chuyển thái độ, Lưu Chính Minh suy nghĩ một chút rồi đoán ngay ra tâm tư hắn, bèn trả lời:

“Đúng, xin hỏi ngài có thể làm chủ sao?”

Nghe thế tay trung niên vui lòng đáp lại:

“Tất nhiên rồi quý khách, nơi đây ta là quản lý. Nhưng xin trước lúc đấy quý khách cần phải có người thử thuốc, vô cùng xin lỗi nhưng đây là quy định.” Vẻ mặt hắn trông rất bất đắc dĩ, nhưng hắn hoàn toàn nói đúng. Đây là quy định của Đan tông. Mặc dù rất tín nhiệm vào uy vọng của các vị luyện đan sư nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ đâu sẽ gây ra hiện tượng không hề mong muốn thì làm sao?

Lưu Chính Minh cũng hiểu được, nên hắn gật đầu:” Tất nhiên là có thể thưa…”

“Quý khách cứ gọi ta là Tiền quản lý.”

“Thưa tiền quản lý, nhưng viên đan dược thử thuốc đấy phải nằm trong giá tiền mua.”

“Tất nhiên tất nhiên thưa ngài.” Chỉ tấy hắn quay người truyền âm cho ai đó.

Vài phút sau, một con khỉ trắng được đem đến, trên người tuy có khí tức Đại đấu sư nhưng lại bị thương rất nặng, gần như hấp hối.

Tiền quản lý giải thích:

“Đấy là một sủng vật của một đệ tử tại Đan tông, nó đã bị thương vô cùng nặng do xả thân cứu vị đệ tử kia. Tuy thế vị đệ tử kia vẫn hi sinh. Chỉ biết được rằng để chữa được vết thương của nó hoàn toàn cần tới đan dược ngũ tinh. Do không còn chủ nên nó đã được đưa tới đây, chỉ có thể xem nhờ vận may của nó là có thể nào gặp được vị cao nhân nào cứu giúp được. Khi đó nó sẽ là của người đấy, đây chính là lời của vị đệ tử kia lúc lâm chung. Thật sự đến giờ ta vẫn không hiểu được tại sao vị đệ tử kia lại nói như thế. Rõ ràng là nếu ai có đan dược ngũ tinh thì thân phận vô cùng cao, hoàn toàn không cần một sủng vật chỉ có cấp Đại đấu sư.”

Nghe vậy, Lưu Chính Minh liền trả lời:

“Kỳ thực ta có thể hiểu được ý nghĩ của hắn. Hắn đây là đang đánh cược vào duyên phận, hoặc cũng có thể nói là vận may của con khỉ này. Ngươi biết có thể xuất ra đan dược ngũ tinh thì thân phận vô cùng cao quý, hoàn toàn không cần con khỉ này. Vậy tại sao người ta sẽ xuất? Ngươi không hiểu được có một số vị tiểu thư hay công tử thuộc loại phá sản, thuận mắt thì giúp. Vậy người này sẽ trở thành chủ nhân mới của con khỉ. Nếu họ chướng mắt thì con khỉ sẽ được tự do, phải biết rằng với cấp bậc đại đấu sư thì nó hoàn toàn có thể tự kiếm sống rồi, còn không thì đi theo một người như vậy cũng không tính là thiệt thòi với nó. Kỳ thực đây là một dạng đánh bạc, là hồi báo duy nhất mà vị đệ tử kia có thể làm đối với chính nó. Âu cũng là duyên phận.”

Mặc dù quản lý cái hiểu được cái không, nhưng cũng rất nhanh gật gù:

“Ra là thế, quả thật là dụng tâm lượng khổ, thế mà ta đều không phát hiện ra, giờ mới hiểu được.”

Nhìn tên quản lý chém gió, Lưu Chính Minh rất muốn tát một bàn tay lên cái mặt hắn, mắng:” Ngươi hiểu cái rắm ý, nếu hiểu thì cũng không cần nói với ta mà ngươi đã khoe rồi.”Nhịn xuống cơn xúc động, hắn mở miệng hỏi:

“Thế bây giờ đã được chưa?”

Nhận thấy sự thiếu kiến nhẫn của Lưu Chính Minh, tên quản ký không chút do dự nhét viên đan dược vào miệng của con khỉ kia.

Chỉ thấy các vết thương chồng chất trên người con khỉ cũng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy khép lại. Các vết thương khép lại về xong, nguyên bản vỗn còn đang nằm trong hôn mê con khỉ đột nhiên tỉnh dậy, nhất cử đột phá Đấu Linh.

“Thật bất khả tư nghị.” Tiền quản lý rung động. Phải biết rằng trước đấy mặc dù hắn cũng đã có dự đoán về viên đan dược này rồi nhưng hoàn toàn không nghĩ đến là nó lại hiệu quả nhanh như thế, thậm chí còn nhất cử chữa được cả ám thương, làm cho con khỉ đột phá.

“Giờ thì thấy thế nào, mua chứ?”

“Mua mua, tất cả đều mua.” Quản lý kích động, dường như hắn đã thấy được tương lai tươi sáng của hắn qua những viên thuốc này. Phải biết trong Đan tông các đệ tử cũng đều tu luyện từ cấp thấp lên, trong đó không thiếu có các đệ tử bị thương mà lưu lại ám thương, gây ảnh hưởng đến căn cơ. Vết thương này chính là thể loại khó giải quyết nhất. Giờ đấy có những viên đan dược này thì….

“Được, thế ngươi định mua với giá bao nhiêu?”

Quản lý bị Lưu Chính Minh kéo về hiện thực. Suy nghĩ một chút, hắn ra giá:

“60000 Đấu tệ cho một viên.” Đây cũng là một cái giá vô cùng cao, gấp mấy lần một viên đan dược tam tinh thông thường, phải biết Đấu tệ chính là tiền tệ phổ biến của người tu hành tại Đấu thiên đại lục, vàng bạc hoàn toàn không sánh được. Một viên nhất tinh đan dược chỉ có giá vài đấu tệ, nhị tinh vài chục, tam tinh vài trăm, cứ thế suy lên.

“Có hơi thấp quá không, dù sao cũng là Hoàn mỹ đấy.” Lưu Chính Minh trầm ngâm chút rồi lên tiếng.

“Vậy thì 70000 Đấu tệ. Đây là gái tiền cao nhất ta có thể bỏ được.” Quản lý cắn răng nói.

“Chắc không, cái này liên quan đến tiền đồ của ngươi đó.”

“80000 Đấu tệ.”

“Thành giao.” Lưu Chính Minh nhận thấy ép hắn đã đủ rồi, ngay lập tức đưa hắn 9 viên còn lại.

Chỉ thấy Tiền quản lý đưa hắn một cái giới chỉ, trong lòng rỉ máu nói:

“Đây chính là 800000 Đấu tệ, khách quan xin cầm.”

Lưu Chính Minh cầm lấy cái giới chỉ, tầm mắt đảo qua:” Tốt, không thiếu tí nào. Rất hân hạnh được hợp tác với ngài.” Nói ròi xá hắn một quyền.

Tiền quản lý cũng xá lại một quyền, nói:” Hợp tác với khác quan là hân hạnh của ta, xin hỏi ngài có còn loại đan dược này nữa không?”

“Khi nào ta lại được phát thì ta sẽ đi đến làm giao dịch với ngài. Yên tâm, giờ này ngài đang là độc quyền phân phát.” Đoán được điểm tâm tư đấy, Lưu Chính Minh nói.”

“Vậy xin đa tạ, chúc quý khác một lành tốt lành.”

“Tạm biệt.” Nói rồi, Lưu Chính Minh lập tức đi ra khỏi cửa hàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN