Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới! - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!


Chương 4


Dụ Tranh Độ bị lời nói của hai cô gái kia dọa hết hồn, mà đúng lúc này cô ả đứng ngoài cùng bên trái đột nhiên nở nụ cười quái dị với cậu, sau đó hai con ngươi chậm rãi trợn ngược cho tới khi thành hai nhãn cầu màu trắng đầy gân xanh, cùng lúc đó hai vành mắt chảy ra máu tươi.

Con ngươi màu trắng, huyết lệ đỏ tươi, còn cả nụ cười tràn ngập ác ý, hình ảnh này thoạt nhìn muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu.

Dụ Tranh Độ: “…”

Dụ Tranh Độ lần đầu tiên cảm ơn công ty quỷ quái của mình, trải qua mấy ngày rèn luyện tâm lý, đối mặt với hình ảnh như vậy cậu vẫn có thể không biến sắc, trấn định nói với cô gái tóc ngắn: “Vậy mà có thể không hù được các cô. Đến tôi còn cảm thấy tôi diễn khá tốt mà.”

Cô gái tóc ngắn hé môi cười: “Quả thực rất đạt nhưng kịch bản hơi cũ rồi.”

Nữ quỷ kia thấy Dụ Tranh Độ không bị hù nên nhất thời cảm thấy nghi hoặc, không rõ cậu có nhìn thấy ả được hay không.

Vừa vặn ba người họ đang tìm bàn ngồi xuống, vì để thăm dò Dụ Tranh Độ nên nữ quỷ giành trước chỗ mà Dụ Tranh Độ đang định ngồi xuống, đắc ý nhìn cậu xem cậu chuẩn bị có phản ứng gì.

Dụ Tranh Độ: “…”

Lại phải bật mode ảnh đế rồi.

Chỉ thấy mặt cậu không đổi, vừa tiếp tục nói chuyện với hai cô gái kia vừa bình tĩnh ngồi xuống đùi nữ quỷ.

Nữ quỷ: Nụ cười dần biến mất.

Cũng may cuối cùng nữ quỷ không tiếp thu được chuyện mình bị một người sống ngồi lên đùi nên ngay khi Dụ Tranh Độ muốn ngồi xuống thì nữ quỷ nhanh chóng chạy đi.

Dụ Tranh Độ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thật thì để cậu ngồi lên đùi một nữ quỷ là chuyện vô cùng áp lực.

Đại khái là xác định được Dụ Tranh Độ quả thực không nhìn thấy ả nên nữ quỷ lười trêu chọc cậu, sau đó lại trở về bên người cô gái tóc ngắn rồi dán lên người cô.

Dụ Tranh Độ cùng hai cô gái kia giới thiệu lẫn nhau, nữ tóc ngắn là Lý Điềm Điềm, bạn của cô là Giang Hồng, hai người đều làm việc cho một công ty game ở tòa nhà khác cùng khu.

Lý Điềm Điềm cười nói: “Mọi lần tôi đều thấy anh đi ăn một mình. Tại sao anh không đi cùng với đồng nghiệp?”

Dụ Tranh Độ hàm hồ nói: “Khẩu vị của tôi và đồng nghiệp không giống nhau nên không ăn cùng.”

Giang Hồng nhìn mâm thức ăn của Dụ Tranh Độ nói: “Khẩu vị của anh khá bình thường mà.”

Dụ Tranh Độ: “Ừm, đây không phải thứ họ thường ăn.”

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Điềm Điềm và Giang Hồng biết Dụ Tranh Độ mới tới đây làm không lâu nên nhiệt tình giới thiệu cho cậu về Công viên khoa học công nghệ ở đây, bầu không khí cũng coi như vui vẻ.

Thỉnh thoảng Lý Điềm Điềm hay duỗi thắt lưng, xoa xoa bả vai, cô ai oán nói: “Không biết sao mà gần đây tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, vai đều cứng cả rồi, thật giống như có thứ gì đó đè xuống.”

Giang Hồng nói: “Chắc là bệnh nghề nghiệp đó. Ngồi văn phòng dễ bị đau vai đau cổ gì đó mà.”

Lý Điềm Điềm làu bàu đáp: “Trước đây cũng ngồi nhiều mà đâu có mệt như này đâu. Hơn nữa cổ cũng không khỏe, thỉnh thoảng lại phát lạnh.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu nhìn thấy nữ quỷ khoát tay lên vai Lý Điềm Điềm, còn thổi khí lên cổ cô.

Giang Hồng: “Nếu không thì cậu xin nghỉ một ngày rồi đi gặp bác sĩ đi.”

Lý Điềm Điềm lại nói: “Tớ thấy đây chắc là thủy nghịch* rồi. Mấy ngày gần đây thân thể tớ cảm thấy không thoải mái, vận may cũng kém. Hai ngày trước suýt nữa bị xe tông. Còn hôm qua rõ ràng trời không mưa mà không hiểu sao tớ lại đạp trúng vũng nước ở trên đường. Làm việc thì toàn sai mấy chỗ ngớ ngẩn bị sếp mắng một trận…”

(*Là ngôn ngữ mạng, từ đầy đủ là thủy tinh nghịch hành, là một hiện tượng thiên văn đặc biệt xảy ra do sự tương quan vận tốc giữa Trái Đất và sao Thủy trong Hệ Mặt Trời khi quay quanh mặt trời, cho nên dẫn tới vận may kém.)

Cô nói một hồi mới ý thức được Dụ Tranh Độ còn đang ngồi đối diện nên mới vội dừng lại, mặt có chút hồng, nói: “Thật xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi.”

Dụ Tranh Độ cười cười: “Không sao, nếu cô cảm thấy không tốt thì nên đi bệnh viện khám.”

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, trước khi chia tay Lý Điềm Điềm còn add Wechat của Dụ Tranh Độ, nói: “Đều ở cùng một công viên nên bữa sau lại cùng ăn cơm nhé.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Được.”

Cậu trấn định nhìn Lý Điềm Điềm và Giang Hồng rời đi, bản thân cũng thong dong đi về công ty, mãi cho tới khi chắc chắn nữ quỷ đó không nhìn thấy cậu nữa cậu mới rốt cuộc gào lên “Ngaooooo”, lao nhanh về văn phòng suýt nữa cắm mặt vào cửa.

“Anh em ơi, tôi.. tôi.. tôi.. Tôi thấy quỷ!!!” Dụ Tranh Độ mở cửa văn phòng, hô to một tiếng.

Một bầy đồng nghiệp quỷ ở trong phòng làm việc ngẩng đầu lên nhìn cậu: “…”

Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.

Dụ Tranh Độ im lặng một chút, khí thế yếu đi, bổ sung nói: “Chạm mặt với quỷ bên ngoài, rất đáng sợ…”

Lúc này có một đồng nghiệp đang cầm ly nước nhô đầu ra hỏi: “Đáng sợ cỡ nào?”

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn cậu ta: “Cô ta có thể trợn ngược tròng mắt, còn có thể chảy máu…”

Cậu mới nói được nửa câu liền nói không được nữa, chỉ thấy hai hốc mắt của đồng nghiệp kia trống trơn, bên trong đen ngòm mà con ngươi không thấy đâu nữa.

Dụ Tranh Độ: “Mắt của cậu đâu?….”

Đồng nghiệp nghe vậy thì nâng ly nước đến trước mặt cậu, Dụ Tranh Độ cúi xuống nhìn thì thấy trong ly ngâm… hai nhãn cầu, con ngươi màu đen lõm bõm trong nước nhìn chằm chằm cậu.

Đồng nghiệp nọ nói: “Cả ngày nhìn chằm chằm máy vi tính nên mắt hơi mỏi. Tôi lấy ra ngâm thuốc nhỏ mắt.”

Dụ Tranh Độ cảm thấy toàn bộ tâm hồn của cậu đã được tẩy rửa lần nữa, cậu ấn ngực, chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã rèn luyện tâm lý cho tôi. Hiện giờ tôi cảm thấy con quỷ kia cũng không đáng sợ lắm.”

Thương Khuyết nghe thấy âm thanh bên ngoài thì đi ra ngoài hỏi: “Cậu thấy quỷ ở đâu?”

Dụ Tranh Độ kể lại tình huống lúc nãy rồi mờ mịt hỏi lại: “Sao tôi thấy được quỷ nhỉ? Trước đây tôi đâu có skill này đâu.”

Thương Khuyết: “À, khi cậu ký hợp đồng là đã được địa phủ công nhận. Đây là phúc lợi của nhân viên chúng ta.”

Dụ Tranh Độ: “…” Đáng lẽ lúc trước cậu không nên ham cái bảo hiểm xã hội chết dẫm đó!

Thương Khuyết lại nói: “Cậu tình cờ gặp đó là quỷ thế thân. Ả đang hút lấy tinh khí của cô gái kia để chiếm lấy cơ thể của cô ấy.”

Dụ Tranh Độ tuy không hiểu lắm nhưng nghe miêu tả thì biết chắc đó không phải là quỷ tốt nên lo lắng nói: “Vậy phải làm thế nào? Lý Điềm Điềm có gặp nguy hiểm không?”

Thương Khuyết không hổ là sếp của quỷ, thần sắc hờ hững nói: “Bắt ả về là được.”

Dụ Tranh Độ kinh hãi: “Công ty chúng ta còn có thể bắt quỷ?”

Thương Khuyết cười mỉm: “Dân chuyên đấy.”

===

Ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ kiếm cớ muốn đưa đồ cho Lý Điềm Điềm nên hẹn các cô ở nhà ăn, sau đó mang theo Thương Khuyết oai vệ đi vào bắt quỷ.

Nữ quỷ đó quả nhiên còn quấn lấy Lý Điềm Điềm, Dụ Tranh Độ ngẩm hiểu ý cho Thương Khuyết một cái ánh mắt, sau đó làm như không có chuyện gì giới thiệu cho hai cô gái: “Đây là sếp của tôi, hôm nay cùng chúng ta ăn cơm.”

Đôi mắt của Lý Điềm Điềm và Giang Hồng sáng rực lên: “Sếp của anh thật đẹp trai.”

Thần sắc Thương Khuyết nhàn nhạt: “Cảm ơn.”

Mấy người cùng đi lấy cơm, Dụ Tranh Độ nhỏ giọng hỏi anh sếp: “Hình như con quỷ kia không phát hiện anh là đồng loại?”

Thương Khuyết lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Bằng chút đạo hạnh của ả, chỉ cần tôi không muốn ả phát hiện thì ả không thể biết được.”

Dụ Tranh Độ nổi lòng sùng bái, dựng thẳng ngón tay cái: “Sếp không hổ là trùm quỷ mà. Thật lợi hại mà.”

Thương Khuyết: “… Là quỷ vương.”

Dụ Tranh Độ: “Giống nhau giống nhau.”

Ổn định chỗ ngồi, Lý Điềm Điềm ngượng ngùng nhìn Dụ Tranh Độ: “Trên Wechat anh nói có đồ muốn đưa tôi. Là gì vậy?”

Dụ Tranh Độ lúc này mới nhớ tới cái cớ mình mượn, vội vã từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ đưa tới: “Là đây.”

“Anh quá khách sáo rồi.” Lý Điềm Điềm nhận lấy, mong chờ mở ra xem, sau đó: “…”

Dụ Tranh Độ nói: “Không phải cô cảm thấy thủy nghịch sao? Công ty chúng tôi chuyên quản lý sức khỏe, đây là nam châm công ty chúng tôi sản xuất có thể đổi vận, thúc đẩy thân thể khỏe mạnh.”

Lý Điềm Điềm: “…”

Giang Hồng: “…”

Trong hộp rõ ràng chính là hòn đá cuội bình thường không có gì đặc biệt, cùng lắm là đã được rửa sạch sẽ rồi.

Nụ cười của Lý Điềm Điềm dần cứng đờ: “Cảm ơn.”

Nữ quỷ kia tựa hồ cũng cảm thấy lời nói của Dụ Tranh Độ đặc biệt buồn cười nên cố ý kề sát Lý Điềm Điềm rồi thổi lên mặt cô, quả thực là trắng trợn khiêu khích.

Lý Điềm Điềm theo bản năng sờ mặt mình, tay Dụ Tranh Độ ở dưới bàn chọt chọt đùi Thương Khuyết, hắn quay đầu nhìn cậu không hiểu có chuyện gì.

Dụ Tranh Độ cùng hắn nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Anh mau ra tay đi!!

Thương Khuyết hiển nhiên vẫn chưa được bồi dưỡng thần giao cách cảm với cậu, chỉ ngu ngơ nhìn cậu, Dụ Tranh Độ: “…”

Dụ Tranh Độ không thể làm gì khác hơn là kề sát vào tai hắn, tận lực nhẹ giọng nói: “Sao anh còn chưa động thủ? Con quỷ kia quá kiêu ngạo rồi.”

Thương Khuyết làm quỷ đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên có người áp sát như thế nói chuyện cùng hắn, khí tức ấm áp của người sống xẹt qua bên tai hắn khiến hắn có cảm giác mới lạ.

Thương Khuyết nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu, nói: “Bình tĩnh đừng nóng.”

Hắn dứt lời rồi đột nhiên hướng nữ quỷ đó nở nụ cười.

Nữ quỷ sửng sốt, không dám chắc có phải hắn đang nhìn ả không, chỉ thấy hắn nhấc cằm, nữ quỷ thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì thấy ở xa xa có hai con quỷ cầm gậy xuyên qua đám người hung hăng bay tới đây, vừa giơ gậy vừa hô to lên: “Bên kia bên kia, ê con quỷ cái kia, mi đã bị bắt quả tang!”

Một con quỷ khác cũng hô: “Ôm đầu úp mặt vào tường! Nam bên trái, nữ bên phải—”

Nữ quỷ vốn đang bám lên Lý Điềm Điềm thấy thế kêu thảm một tiếng rồi bắn lên điên cuồng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la: “Em không làm chuyện xấu, em chỉ đi ngang quaaaaaa!”

Dụ Tranh Độ: “…:

Hai đồng nghiệp quỷ của cậu đuổi tận không tha, không quên bắn nước bọt: “Thành thật đi. Mi không làm chuyện xấu thì chạy cái gì mà chạy!”

“Theo chúng tôi về tiếp tục điều tra. Cô không chạy thoát được đâu!”

Dụ Tranh Độ: “…”

Nếu không phải cậu biết rõ đây đều là quỷ thì cậu còn lầm tưởng bản thân đang thấy cảnh tượng cảnh sát truy bắt tội phạm đó.

Thương Khuyết giờ mới giải thích cho cậu: “Chút chuyện nhỏ này không cần tôi tự mình động thủ.”

Dụ Tranh Độ chết lặng gật đầu, một mực cung kính đem thịt kho trong mâm của mình gắp cho Thương Khuyết: “Sếp vất vả rồi, ăn thịt nhiều một chút.”

Giang Hồng ngồi đối diện rốt cuộc nhịn không được lén lút nhắn Wechat với Lý Điềm Điềm: [Tớ không tin nổi, thì ra anh ta là người vừa keo kiệt đi tặng cục đá vừa là tên nịnh nọt sếp.]

Lý Điềm Điềm: [Đừng nói nữa, tớ muốn chớt…]

Cùng lúc đó, Thương Khuyết cúi đầu nhìn miếng thịt trước mắt mình, rơi vào trầm tư.

Dụ Tranh Độ lúc này mới phản ứng được liền vội vã gắp lại, nói: “Thiếu chút nữa thì quên anh không ăn được…”

Nói được nửa câu, đũa gắp thịt bị ngăn lại.

Thương Khuyết nói: “Vậy tôi thử một miếng xem sao.”

===

Tác giả có lời muốn nói: Không giả dối, sửa bug, liên quan việc vì sao Tranh Độ thấy ma là bởi vì cậu ấy được địa phủ công nhận!

Dụ Tranh Độ: Cầu mấy người cắt xén phúc lợi nhân viên của tôi đi!

Thương Khuyết: Chúng ta là dân chuyên bắt quỷ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN