Thời Đại Phóng Túng - Chương 15: Để lại một nụ hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thời Đại Phóng Túng


Chương 15: Để lại một nụ hôn


Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*************

“Không biết tại sao mà tôi tới được đây luôn á, kì diệu ghê……” Từ Mục vừa giả ngu vừa đi ra cửa, mơ mộng hão huyền rằng thừa lúc Tưởng Dĩ Giác lơ là thì tranh thủ chuồn êm.

Tưởng Dĩ Giác để Từ Mục chạy mới là lạ.

Hắn đứng chặn ngay cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn Từ Mục đang chột dạ co người lại: “Nếu em nói thật, tôi còn có thể cân nhắc không truy cứu.”

Từ Mục chạy trốn thất bại, chỉ có thể nói ra lý do lúc nãy đã lừa AI gác cổng: “Tôi, tôi tới giúp anh chăm sóc vườn hoa.”

“Ồ, đúng không đấy? Nhưng tôi nhớ thợ tỉa hoa tôi mời tới không phải là em.”

Từ Mục không ngờ rằng trước đó Tưởng Dĩ Giác thật sự đã thuê một thợ tỉa hoa.

Trời xanh giúp cậu rồi, khiến cậu có lý do để viện cớ: “Người nọ thấy không khỏe lắm nên tôi mới đến thay. Không phải tôi học chuyên ngành hực vật học sao? Đang muốn kiếm thêm thu nhập, ai biết lại trùng hợp như vậy, đến luôn nhà anh, hì hì ha ha.” Từ Mục liều mạng cười ngây ngô để lừa gạt đối phương.

Tưởng Dĩ Giác phối hợp gật đầu với cậu: “Tính ra cái lý do này của em còn tạm được, nhưng mà, em cảm thấy vườn hoa sẽ ở trong phòng tôi sao?”

“Trước khi vào tôi không biết đây là phòng anh, nhà anh lớn quá, tôi đi lạc.”

“Sau đó đi lạc vào tủ treo quần áo của tôi? Còn ngồi ở trong đó lâu như vậy?”

Nụ cười của Từ Mục cứng lại.

Chắc cậu bị điên mới trốn trong tủ quần áo! Còn trốn lâu như vậy!

“Chuyện này…… nói ra thì dài lắm.”

“Từ từ nói, tôi không vội.” Tưởng Dĩ Giác lẳng lặng nhìn cậu.

Từ mục xoa xoa mũi, lừa gạt thất bại, cậu đành nói lảng sang chuyện khác: “Không phải anh có việc đang vội đi ra ngoài sao?”

“Không đi.” Tưởng Dĩ Giác lần lượt cởi đôi khuy măng sét ra. “Giờ nói một chút về chuyện em xuất hiện trong tủ quần áo của tôi đã.”

Nhìn dáng vẻ này của hắn, nếu như không giải thích rõ ràng thì chắc chắn hắn sẽ không đi đâu hết.

Từ Mục cảm thấy hơi khó thở, cậu hít thở thật mạnh, từ bỏ giãy dụa rồi ỉu xìu cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi vì tôi đã vào phòng của anh, còn trốn vào tủ quần áo của anh nữa.”

“Chỉ vậy thôi à?”

Từ Mục cúi đầu thấp hơn nữa: “Thật xin lỗi vì tôi còn ngồi trên ghế của anh.”

Từ Mục che mặt muốn khóc, cực kì hèn mọn: “Xin lỗi vì tôi còn nằm trên giường của anh, ôm gối đầu của anh, còn ngửi mùi dầu gội đầu còn lưu trên gối anh nữa. Tôi biến thái, tôi cầm thú, tôi tội ác tày trời, tôi đáng chết.”

Từ Mục giả vờ khóc, còn Tưởng Dĩ Giác thì im lặng không nói gì.

Rất lâu sau Tưởng Dĩ Giác vẫn không nói tiếng nào, Từ Mục còn tưởng rằng hắn tức đến nói không ra lời, trong lòng tràn đầy suy nghĩ phải giả bộ đáng thương như thế nào để nhận được sự tha thứ của hắn.

Phương pháp còn chưa nghĩ ra, cậu đã cảm nhận được một đôi tay đang sờ lên mặt mình.

Tưởng Dĩ Giác nâng mặt Từ Mục lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nhìn đôi mắt mê người ở khoảng cách gần như thế này khiến người da mặt dày như Từ Mục cũng phải đỏ mặt.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất không bình thường, Từ Mục thấy hơi sợ.

“Khụ.” Từ Mục tằng hắng một cái, lên tiếng đánh vỡ cục diện kì quái này. “Tôi biết sai rồi, thật xin lỗi. Anh, chắc rất giận nhỉ. Anh muốn xử lý tôi sao cũng được.”

Từ Mục than thở trong lòng, kết quả xấu nhất, cùng lắm thì chôn vùi mối tình đầu đẹp đẽ này chứ gì.

“Tôi không giận.” Tưởng Dĩ Giác nói.

Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac

Từ Mục sững sờ, đây là điều một người mang tâm lí đề phòng nặng sẽ nói sao?

Từ Mục chớp mắt: “Anh không trách tôi à?”

Tưởng Dĩ Giác mỉm cười: “Em chủ động tới tìm tôi, tôi rất vui.”

Nhìn nụ cười của hắn thì có vẻ như hắn thật sự rất vui. Từ Mục hơi nghi ngờ rằng cậu hoa mắt.

Kết quả này khác xa so với dự đoán trước kia của Từ Mục, cậu không bị trách móc và xua đuổi, nhưng tình hình này lại khiến cậu không biết phải làm sao.

Vẻ mặt mờ mịt của Từ Mục trong mắt Tưởng Dĩ Giác lại là rất đáng yêu.

Trước khi ra cửa hắn đã nhìn đồng hồ, làm chuyện khác có khả năng không đủ thời gian, nhưng hôn một cái thì vẫn có thể.

Tưởng Dĩ Giác không nhịn được cúi đầu, hôn lên khóe môi của Từ Mục, thấy cậu không có phản ứng gì khó chịu, hắn bèn đỡ gáy cậu rồi hôn lên môi Từ Mục.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, hai ngày trước hai người cũng đã từng như vậy rồi.

Nhưng mỗi lần hôn Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục vẫn cảm thấy vừa mới mẻ vừa lo lắng ngượng ngùng.

Cậu không biết nên đáp lại hắn như thế nào, chỉ có thể vụng về nhận lấy rồi thất bại sau nhiều lần thử đáp lại.

Nhiệt độ trong không gian kín khiến thân thể Từ Mục nóng lên, luồng khí nóng đó mạnh mẽ lao xuống thân dưới.

Sau đó, trong khi đang triền miên hôn môi, Từ Mục phát hiện ra, trong tình trạng hormone tăng vọt, cậu có phản ứng rồi.

Hơi thở của hai người đều không ổn định, cộng thêm hành động trao đổi nước bọt và âm thanh môi lưỡi giao nhau, tất cả những điều này là nguyên nhân khiến Từ Mục sinh ra phản ứng.

Nhưng hung thủ lớn nhất thì phải nói đến người đàn ông đang khống chế cậu.

Dường như người đàn ông này nắm hết tất cả nhược điểm của cậu, biết làm thế nào để trêu đùa khiến cậu tan rã.

Từ Mục không có cách nào chống lại sự tấn công của đối phương, còn tình nguyện để hắn xâm lược.

Đương nhiên là Từ Mục không muốn thừa nhận do cậu không có kinh nghiệm hôn nên mới để lộ sự ngây thơ ở phương diện này, nơi nào đó cũng lỗ mãng ngẩng đầu theo.

Bàn tay của Tưởng Dĩ Giác từ từ dời từ gáy xuống lưng, rồi dời xuống eo cậu, sau đó đột nhiên ôm cậu vào lòng.

Từ Mục lo lắng đối phương sẽ phát hiện mình đang có điều khó nói nên nhanh chóng lui về sau cách hắn xa một chút, vậy là nụ hôn này không thể không dừng lại.

Tưởng Dĩ Giác giật mình, Từ Mục xoay người sang chỗ khác, cậu nắm chặt nắm đấm hít sâu mấy hơi, liều mạng ép thứ không nghe lời kia xuống.

Ai ngờ Tưởng Dĩ Giác lại ôm cậu từ phía sau, hắn ghé vào tai cậu hỏi: “Sao vậy?”

Bị Tưởng Dĩ Giác ôm như thế, “người anh em” của Từ Mục không những không ép xuống được, ngược lại còn ngẩng cao hơn.

Cả người Từ Mục sắp hỏng mất, nhưng dường như Tưởng Dĩ Giác không phát hiện ra sự khác thường của cậu.

“Không phải anh đang có việc gấp sao, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp đâu!” Từ Mục thoát ra khỏi ngực hắn rồi dựa lưng vào tường. Vách tường lạnh buốt làm nhiệt độ cơ thể cậu giảm đi một cách hiệu quả, “người anh em” đang ngo ngoe muốn làm loạn kia cũng tỉnh táo hơn nhiều.

“Ừm.” Tưởng Dĩ Giác nói. “Nhưng tôi sợ lúc tôi quay về thì em đã không còn ở đây nữa.”

Từ Mục nghi ngờ tai mình có vấn đề, một nhân vật như Tưởng Dĩ Giác mà lại nói sợ mình đi mất?

“Vậy tôi sẽ ở đây chờ anh?” Cậu thốt lên trong vô thức. Chính lúc này, sau khi tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra bụng mình đang réo um lên. Từ Mục sờ bụng, nói. “Nhưng tôi đang đói nên phải ăn cái gì đó đã. Nếu không thì tôi ra ngoài ăn rồi quay lại đợi anh nhé?”

Tưởng Dĩ Giác cười nhẹ một tiếng, hắn đến gần, sờ lên vành tai còn đỏ của cậu: “Đói bụng thì đến phòng bếp đi, em muốn ăn gì thì chọn món trên màn hình, máy móc sẽ tự động làm rồi đưa đến cho em.”

Vừa nghe không cần tự làm mà vẫn có cơm ăn, hai mắt Từ Mục tỏa sáng. Cậu hỏi: “Ờ thì…..lúc tôi ăn xong có thể trở lại phòng anh, ngồi ghế của anh, nằm trên giường của anh, ôm gối đầu của anh không?”

“Chỉ cần em muốn, tất cả những gì ở nơi này đều thuộc về em.” Tưởng Dĩ Giác hôn lên trán cậu, nói. “Chờ tôi trở về.” Rồi đi ra ngoài.

Tưởng Dĩ Giác rồi, Từ Mục khó tin trợn tròn mắt: Tưởng Dĩ Giác không chỉ không trách cậu, còn nói hắn rất vui, còn hôn cậu, còn nói tất cả mọi thứ ở đây đều là của cậu. Cậu đang nằm mơ sao?

Sau khi hoàn hồn, chuyện đầu tiên Từ Mục làm là nhào lên giường lớn của Tưởng Dĩ Giác, hưng phấn hò hét, ôm gối trên giường lăn qua lăn lại.

Không phải cậu đang mơ!!

Giờ bốn người Hàn Viễn Ngọc, Tân Lưu Quang, Vạn Nghiên Minh và thợ tỉa hoa bị bọn họ khống chế lúc nãy đang ngồi xổm sau tảng đá lớn, mỗi người đều gặm một cây kem.

Nghe thấy có tiếng xe đi ra, Hàn Viễn Ngọc ló đầu ra khỏi tảng đá, nói: “Ui ui, các anh em, Tưởng Dĩ Giác đi rồi mà sao Từ Mục còn chưa ra? Cậu ấy còn làm gì bên trong vậy?”

Tân Lưu Quang nói: “Không biết, điện thoại của cậu ấy tắt máy rồi.”

“Tưởng Ngưng Hựu đã đi ra từ nãy giờ, bây giờ Tưởng Dĩ Giác cũng ra ngoài, sao còn không thấy cậu ấy?” Vạn Nghiên Minh hoảng sợ nghĩ. “Không phải cậu ấy phát hiện bí mật mà Tưởng Dĩ Giác không muốn cho người khác biết rồi bị diệt khẩu đấy chứ?”

Hàn Viễn Ngọc lập tức bác bỏ: “Không thể nào, đó là đối tượng của cậu ấy đấy.”

Tân Lưu Quang tán thành.

Yên lặng một lát, Hàn Viễn Ngọc cũng bắt đầu thấy lo lắng. Cậu ta thu lại sự kiên định lúc nãy, do do dự dự hỏi: “Nếu không thì chúng ta đi xem một chút đi?”

Tân Lưu Quang hỏi: “Thấy sao?”

Vạn Nghiên Minh lấy một cái kính viễn vọng nhỏ trong túi ra.

Hàn Viễn Ngọc cho Vạn Nghiên Minh một dấu like, sau đó cướp lấy kính, dựa vào tảng đá lớn mà quan sát.

Không biết quần dài đã vứt chỗ nào mà người thợ tỉa hoa chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, vừa ăn kem bọn họ mua vừa lau nước mắt: “Hu hu hu, tôi thật sự đến chăm sóc vườn hoa mà.”

Từ Mục lăn lộn trên giường rất thoải mái, nhưng giờ cái bụng lại tiếp tục kêu “ục ục”, vậy nên cậu đành thả cái gối ra, chạy vào bếp tìm đồ ăn.

Phòng bếp và nhà ăn ở tầng một là để chiêu đãi khách, bình thường Tưởng Dĩ Giác sẽ dùng phòng bếp ở và ăn cơm ở tầng hai.

Sau khi tìm được phòng bếp trên tầng hai, Từ Mục bèn chọn mấy món ăn trên màn hình cạnh tủ lạnh. Cậu chọn món xong, trí năng hoạt động ngay lập tức, không đến mấy phút, những món ăn mà Từ Mục chọn đã được đưa ra từ ngăn riêng trong tủ lạnh.

Từ Mục bưng những món ăn đã được làm xong lên bàn trên sân trước tầng hai, vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, vừa sảng khoái hưởng thụ những món ăn thượng hạng.

Trong lúc ăn, Từ Mục cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như cậu đã quên mất chuyện gì đó, nhưng cậu nghĩ mãi mà không ra. Thôi không nhớ thì khỏi nghĩ nữa, chuyên tâm ăn uống vẫn hơn.

“Mẹ nó, cái tên chó chết này!” Từ trong kính viễn vọng Hàn Viễn Ngọc thấy Từ Mục đang ăn uống ngon lành trên sân, cậu ta giận đến mức muốn quăng luôn cái kính đi. “Chúng ta ở đây gặm kem còn nó ở trong đó thì ăn uống ngon lành!”

Tân Lưu Quang và Vạn Nghiên Ninh nghe vậy bèn lần lượt nhận kính xem.

“Tiếp theo sao đây? Chúng ta đi về à?” Vạn Nghiên Minh hỏi.

“Không.” Tân Lưu Quang đáp. “Xông vào đó, bắt cậu ta, dạy cậu ta cách làm người.”

Ba người nhất trí cùng nhau đi đến trước cổng nhà Tưởng Dĩ Giác, suy nghĩ phải làm sao mới có thể đi vào.

Sau khi nhấn chuông cửa, màn hình 3D lập tức xuất hiện, trí tuệ nhân tạo hỏi: “Chào mọi người, xin hỏi mọi người là?”

“Bạn của chúng tôi đang ở trong đó, chúng tôi muốn vào đó.”

Nhận được thông tin, trí tuệ nhân tạo liền mở chế độ nhận diện khuôn mặt, một lát sau, hệ thống đưa ra thông báo: “Không biết các người, cút.”

Màn hình 3D biến mất.

Ba người ngu người trong gió.

Hàn Viễn Ngọc chửi ầm lên, người thợ tỉa hoa sau tảng đá lớn òa khóc: “Hu hu hu, để cho tôi chăm sóc vườn hoa đi mà!”

Hết chương 15.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN