Thời Đại Phóng Túng - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Thời Đại Phóng Túng


Chương 42


Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*********

Một tháng sau, hầu hết các vết thương của Từ Mục đã kết vảy, cậu đã có thể xuống giường hoạt động.

Hai ngày trước Tưởng Dĩ Giác đã quay lại bệnh viện chăm sóc cậu.

Có thể nhìn ra khí sắc của Tưởng Dĩ Giác không được tốt lắm. Hắn gầy đi rất nhiều, khi đi vào phòng bệnh hắn luôn cố gắng thể hiện là mình khỏe mạnh, nhưng chỉ cần là người cẩn thận một chút sẽ nhìn ra Tưởng Dĩ Giác đang cố gắng che giấu tình trạng sức khỏe không tốt của mình.

Bác sĩ đã sớm dặn dò Tưởng Dĩ Giác, sau khi làm xong phẫu thuật cấy ghép tế bào thì phải nghỉ ngơi thật tốt, cẩn thận điều trị, nếu không thì khôi phục chậm không nói, mà còn lưu lại rất nhiều mầm bệnh. Nhưng Tưởng Dĩ Giác không nghe, đang bị thương nặng hắn còn cố trực bên giường của Từ Mục, sau đó lại kiên quyết xuất viện để xử lý công việc. Hắn mang theo một thân bệnh tật sống cuộc sống ngày đêm đảo lộn, sinh hoạt rối loạn, lối sống của hắn là đang tự ngược đãi chính mình, vậy nên giờ khí sắc của Tưởng Dĩ Giác còn tệ hơn cả lúc trước. Nếu không phải trước kia thân thể hắn khỏe mạnh thì chỉ sợ bây giờ đã đổ bệnh rồi.

Tuy nhiên, những điều này đã nằm ngoài vùng quan tâm của Từ Mục từ lâu.

Từ Mục im lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn phong cảnh nơi xa bên ngoài. Tưởng Dĩ Giác lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, hắn cười yếu ớt hỏi: “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

Từ Mục không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, ánh mắt cậu chăm chú nhìn núi nhìn mây, chưa từng dời sang nơi khác.

“Anh nhờ người mang ít táo từ Nhật Bản về. Bác sĩ nói ăn nhiều hoa quả sẽ khiến làn da khôi phục tốt hơn.” Tưởng Dĩ Giác lấy một quả táo từ túi táo mà hắn nói. “Để anh gọt cho em ăn.”

Hắn lấy dao gọt trái cây, từ từ gọt vỏ táo thành một khoanh tròn rồi ném vào thùng rác.

“Em thấy điều dưỡng chăm sóc em có ổn không? Nếu em không thích thì có thể đổi một người khác.”

Mặc kệ Tưởng Dĩ Giác nói gì với mình, Từ Mục đều không trả lời. Cậu hoàn toàn coi Tưởng Dĩ Giác là không khí.

“Nếu em thấy ổn thì anh sẽ tăng thêm tiền lương cho cô ấy, để cô ấy ở lại thêm một thời gian, lúc rảnh sẽ đưa em xuống dưới tản bộ.” Tuy bị coi là không khí nhưng Tưởng Dĩ Giác vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa khi nói chuyện, cho dù vẫn chỉ mình hắn tự lẩm bẩm.

Gọt xong vỏ táo, Tưởng Dĩ Giác đem đi rửa, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ rồi để vào trong đĩa, hắn còn cẩn thận cắm thêm một cây tăm.

Một cây tăm cắm miếng táo được đưa đến bên miệng Từ Mục, Tưởng Dĩ Giác cười có phần tiều tụy: “Quả táo này rất ngọt, em nếm thử xem?”

Từ Mục giống hệt một bức tượng điêu khắc, cơ thể không nhúc nhích một chút nào.

Tay của Tưởng Dĩ Giác dừng lại trên không trung một lát rồi chầm chậm rụt về, thả miếng táo vào đĩa.

Hắn im lặng ngồi bên cạnh Từ Mục nửa giờ, nhìn gương mặt của Từ Mục, hắn kéo kéo khóe miệng nói: “Đã lâu không nghe giọng nói của em, rất nhớ.”

Cho dù cậu nói hận hắn, hay mắng chửi hắn cũng tốt.

Tưởng Dĩ Giác thở dài thật nhẹ, thấp đến nỗi chính hắn cũng không nghe thấy: “Nhớ ăn táo, tối mai anh sẽ trở lại thăm em.”

Hắn đứng dậy phủi sạch vụn táo trên quần áo, sau đó sờ sờ tóc Từ Mục rồi khẽ hôn lên trán cậu.

Từ Mục đã không còn từ chối những đụng chạm của Tưởng Dĩ Giác nữa.

Cậu không phản ứng gì với Tưởng Dĩ Giác, ở trước mặt hắn cậu không khác gì người chết.

Tưởng Dĩ Giác rời khỏi phòng bệnh, đi vài bước trên hành lang trống trải đầy mùi thuốc khử trùng, hắn bỗng dừng bước, năm ngón tay cuộn lại thành một nắm đấm rồi đấm thật mạnh lên tường. Đột nhiên, hắn cảm thấy như có một cây gai mắc trong cổ họng mình khiến nó đau nhức, mũi cũng chua xót lạ thường.

Chỉ còn lại một mình Từ Mục trong phòng bệnh, bên ngoài cửa sổ, một đám mây trôi trên bầu trời không mấy trong xanh.

Nhìn đĩa hoa quả bên cạnh, Từ Mục lấy miếng táo mà Tưởng Dĩ Giác đã cắm tăm sẵn, sau đó cắn một miếng rồi nhai nuốt.

Táo mang về từ Nhật Bản, quả nhiên vừa tươi vừa giòn.

Nhưng Từ Mục muốn hỏi Tưởng Dĩ Giác một chút, liệu hắn có còn nhớ trước kia cậu cũng chỉ cần một chiếc bánh bao 5 đồng hay không.

Thông thường nếu Tưởng Dĩ Giác nói ngày hôm sau sẽ đến thăm Từ Mục thì dù trễ một chút hay sớm một chút hắn vẫn cũng sẽ tới. Nhưng lần này Tưởng Dĩ Giác lại trễ hẹn.

Từ Mục vẫn chưa quên hôm qua trước khi đi Tưởng Dĩ Giác nói ‘tối mai sẽ đến thăm em’. Nhưng tối hôm nay, đã qua mười hai giờ mà hắn vẫn chưa xuất hiện.

Từ Mục chẳng quan tâm Tưởng Dĩ Giác có đến hay không, nhưng hắn lỡ hẹn thì thật là hiếm thấy.

Chỉ là lúc ngủ, sợ nửa đêm hắn lại đến nên Từ Mục ngủ không ngon lắm.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm điều dưỡng đã đến chăm sóc Từ Mục, cậu không ngủ nướng được, sáng sớm đã rời giường ngồi đơ ra.

Sau khi Từ Mục có thể hoạt động bình thường, điều dưỡng đã không cần phải giúp cậu ăn cơm hay di chuyển nữa, công việc chủ yếu là mang cơm đến và quét dọn phòng bệnh, nhân tiện sẽ giặt quần áo giúp cậu, nói là điều dưỡng không bằng nói là bảo mẫu chuyên dụng. Tưởng Dĩ Giác có vẻ rất vui khi thuê bảo mẫu hay vệ sĩ cho cậu.

Sau khi ăn sáng xong, Từ Mục nhàn rỗi ngồi nghe hộp nhạc mà điều dưỡng để lại.

Điều dưỡng quay sang quét dọn phòng, cô đã nhịn từ sáng đến giờ, do dự hồi lâu mới nói: “Tối qua Tưởng tiên sinh nôn ra máu, được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm. Bây giờ ngài ấy đang ở phòng 302, ngay sát vách phòng anh. Từ tiên sinh, anh có muốn tôi đưa anh đi xem ngài ấy một chút không?”

Từ Mục vặn nút hộp nhạc khiến nó vang lên tiếng cót két, nhưng cậu vẫn xem lời nói của điều dưỡng như gió thổi qua tai, tựa như những chuyện mà cô ta nói chỉ như con kiến gãy mất một chân, là chuyện bình thường không đáng quan tâm.

Điều dưỡng bất bình cảm thán thay Tưởng Dĩ Giác: Tưởng tiên sinh đối xử với anh ta tốt như vậy, mà sao lòng dạ anh ta lại ác độc thế chứ.

Giữa trưa điều dưỡng muốn về nhà nấu cơm, vừa ra khỏi phòng bệnh một lát, bỗng nhớ đến điều gì đó, cô quay trở lại khóa cửa phòng bệnh.

Cánh cửa này, Tưởng Dĩ Giác có thể mở, bác sĩ, y tá, điều dưỡng đều có thể mở, chỉ mình Từ Mục là không thể.

Điều dưỡng rời đi không bao lâu, Từ Mục nghe thấy giọng nói của bác sĩ và y tá trên hành lang. Họ đang đi về phía này, vừa đi vừa nói.

“Lần này nếu không điều trị cho tốt thì chẳng ai có thể trị khỏi cho cậu ta cả.”

“Chúng tôi không khuyên được Tưởng tiên sinh.”

“Haizz, chưa thấy bệnh nhân nào không quan tâm đến thân thể của mình như cậu ta.”

Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ cầm ống nghe đi vào: “Kiểm tra một chút, không cần phải lo lắng.”

Từ Mục ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để bác sĩ đặt ống nghe lạnh buốt lên ngực mình.

Bác sĩ cẩn thận lắng nghe, ngay khi ống nghe chuyển từ tim qua phổi Từ Mục, một y tá vội vã chạy vào, bối rối hét lên: “Lại nôn ra máu!”

Bác sĩ vội vàng bỏ ống nghe xuống, chạy sang kia với y tá.

Hai người đi ra ngoài chưa được bao lâu thì một y tá vội vàng trở về đóng cửa và khóa cửa phòng bệnh của Từ Mục lại.

Buổi chiều điều dưỡng đến, nói với Từ Mục một câu: “Anh không đến xem Tưởng tiên sinh một lát sao? Bây giờ ngài ấy đang rất muốn gặp anh.”

Nhớ nhung là thứ không đáng tiền, có thể trao cho bất cứ ai.

Đêm nay có vẻ khác với mọi khi, bờ sông luôn náo nhiệt phía xa hiếm khi lại vắng vẻ.

Vệ sĩ luôn đi qua đi lại dưới lầu bây giờ lại không thấy tăm hơi.

Bỗng một điểm đen xuất hiện từ phía xa. Điểm đen đó càng lúc càng lớn, trên đỉnh đầu có một cánh quạt đang quay nhanh, quanh thân có ánh sáng xoay tròn.

Vật thể ấy gần thêm chút nữa Từ Mục mới thấy rõ đó là một chiếc may bay trực thăng, nó đang bay đến chỗ cậu.

Càng lúc càng gần, ánh đèn màu trắng xoay tròn trên trực thăng chiếu vào phòng bệnh của Từ Mục. Trực thăng lượn lờ trên cao, người điều khiến kéo kính bảo hộ ra, phi công phụ thò đầu ra ngoài, dùng kính viễn vọng quan sát từng phòng bệnh.

Là Hàn Viễn Ngọc và Tân Lưu Quang!

Ánh sáng đã mất từ lâu trong mắt Từ Mục đột nhiên quay trở về.

Cậu mở cửa sổ ra, dùng hết sức hét to: “Hàn Viễn Ngọc! Tân Lưu Quang!”

Trực thăng đã tìm được mục tiêu, nó nhanh chóng bay tới chỗ Từ Mục.

Cánh quạt và quạt ở đuôi trực thăng quay tít, thổi tung mái tóc Từ Mục. Cửa máy bay mở ra, Hàn Viễn Ngọc ngồi trên ghế lái phụ nhô nửa người trên ra, kích động hét to: “Lão Từ! Quả nhiên là cậu ở đây! Tìm cậu lâu muốn chết luôn đó! Vệ sĩ kia không lừa chúng tớ mà!

Bảo vệ ở tầng một xông tới, ngửa cổ nhìn vật thể bay rống to: “Này! Mấy người đang làm cái gì đó!”

Một bảo vệ khác lập tức liên lạc với bộ phận: “Có một trực thăng không rõ danh tính xâm nhập, yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện.”

Tân Lưu Quang hét lên với Hàn Viễn Ngọc: “Nhanh lên chút coi, đừng có giày vò nhau thế chứ!” Y không khách khí mà cắt đứt sự kích động khi gặp lại của cậu ta và Từ Mục.

Hàn Viễn Ngọc ‘à à’ vài tiếng rồi ném thang dây và đồ an toàn cho Từ Mục: “Lên được chứ!”

“Được.” Từ Mục vội vàng mặc đồ an toàn vào, sau đó cài nút áo, vịn thang dây leo lên.

Leo một lát, hai tay cậu đột nhiên không còn sức lực. Đã lâu không vận động, giờ leo một đoạn ngắn cũng không leo nổi. Cậu thở mạnh vài hơi, cuối cùng được Hàn Viễn Ngọc kéo lên.

Rốt cuộc cũng vào được trong trực thăng, đột nhiên cậu thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, Tưởng Dĩ Giác mặc đồng phục dành cho bệnh nhân, khoác thêm một chiếc áo khoác chạy vào, sau lưng là y tá đang lo lắng khuyên nhủ: “Tưởng tiên sinh! Ngài không thể như vậy được! Ngài mau trở về đi! Tưởng tiên sinh!

Hắn lê tấm thân yếu ớt, phờ phạc với gương mặt cứ như người sắp chết lảo đảo chạy đến bên cửa sổ như muốn bắt lấy thứ gì đó sắp biến mất. Tưởng Dĩ Giác tốn hết sức lực để nói, giọng nói lẫn vào trong tạp âm của máy bay trực thăng, lộ ra vẻ yếu ớt bất lực: “Từ Mục…. em đừng đi….”

Người ngồi trong trực thăng, bên tai là tạp âm của cánh quạt và quạt ở đuôi máy bay, không ai nghe thấy lời nói không có sức lực này của Tưởng Dĩ Giác.

Chỉ mình Hàn Viễn Ngọc thấy, trên gương mặt trắng bệch của Tưởng Dĩ Giác, hốc mắt hắn nhất thời đỏ lên, hắn khóc.

“Tưởng… Tưởng Dĩ Giác khóc?” Hàn Viễn Ngọc không dám tin chớp chớp hai mắt.

“Đi mau.” Từ Mục thúc giục, dường như cậu không nghe thấy Hàn Viễn Ngọc nói gì, cũng không nhìn Tưởng Dĩ Giác.

Cửa máy bay đóng lại, trực thăng bay về phía chân trời.

Ngón tay Tưởng Dĩ Giác dùng sức bấu lên bệ cửa sổ đến trắng bệch, cơ thể run rẩy, hắn gào một tiếng xé họng rồi dùng chất giọng như có sỏi đá mắc trong cổ họng mà kêu: “Từ Mục….. Từ Mục…..!”

Tưởng Dĩ Giác quay người phun ra một ngụm máu. Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, tổn thương ở tim ảnh hưởng đến các cơ quan khác khiến hắn đau đớn không thốt nên lời.

Hết chương 42.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN