Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 36: Con à, ba con xấu hổ kìa (2)
Hai ngày này Jung Yunho hình như rất sợ Kim Jaejoong kích động, cho dù luôn như hình với bóng chăm sóc y, nhưng cũng rất ít khi nói chuyện với y, hắn chỉ sợ mình nói gì không đúng, sẽ khiến y tức giận.
Jung Yunho đút canh gà cho Kim Jaejoong xong, liền xoay người cầm cái bát đến bồn rửa sạch. Kim Jaejoong nhìn bóng lưng hắn, nghĩ thầm. Yunho nhà chúng ta khi nào lại phải làm những việc này. Từ nhỏ đã là cậu ấm được nuông chiều rồi, mình làm vậy có phải là làm khó anh ấy không? Mới có hai ngày mà, mặt cũng gầy đi rồi.
Kim Jaejoong ậm ừ với lời quan tâm của ba mẹ Kim, mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của Jung Yunho, cảm giác áy náy bắt đầu tràn ngập trong lòng y.
Rửa bát xong, Jung Yunho cầm lấy đồ bấm móng tay, cũng không quấy rầy mẹ Kim với Kim Jaejoong nói chuyện, nhẹ nhàng nâng tay y lên, cắt móng tay cho y.
“Jaejoong à, con nhìn con rể Jung kìa. Từ lúc con xảy ra chuyện, nó vẫn chưa nghỉ ngơi ngày nào đó. Nhìn thật đau lòng. Con mau nhớ ra đi, còn phải xin lỗi người ta nữa. Ba nó mà được một phần mười của con rể Jung, mẹ đã thỏa mãn rồi.” Nhìn biểu hiện mấy ngày nay của Jung Yunho, mẹ Kim cũng thấy cảm động.
“Mẹ nó, sao bà có thể nói thế được. Hai hôm trước, bà kêu đau lưng, không phải là tôi đã dán thuốc cho bà à. Còn hồi trước, ba kêu ăn trúng cái gì nên đau bụng, nửa đêm, tôi phải cõng bà tới bệnh viện đó. Rồi hồi trước nữa, bà bị sốt, là ai thức trắng đêm chăm sóc cho bà hả? Còn lúc bà sinh Junsu, tôi đang công tác ở Inchoen, trời đại tuyết còn chạy về. Mẹ nó, bà thật không có lương tâm.” Ba Kim không phục mà kể công.
“Ba nó, im đi. Sao ông có thể kể công như vậy? Ông nhìn con rể Jung kìa. Quan tâm biết bao nhiêu. Còn dám nói là dán thuốc cho tôi. Lúc bóc xuống thiếu chút nữa là bóc luôn lớp da của tôi rồi. Ra chỗ khác ngồi đi.”
Lúc hai vợ chồng già cãi nhau, thì Vật nhỏ ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Jaejoong, giống như đang nói: Anh, anh quá đáng lắm. Anh Yunho đã tiều tụy thế rồi. Anh định giỡn tới khi nào?
Nghe ba mẹ Kim đối thoại, Kim Jaejoong lại càng chột dạ, bất giác cúi đầu. Jung Yunho cầm đồ dũa móng tay, kiên nhẫn dũa từng móng tay của y cho trơn nhẵn. Lúc này, Kim Jaejoong đã không nhìn nổi nữa, mà kêu lên “Ai, phiền chết. Không giả bộ nữa. Yunho, em muốn ngồi dậy, đỡ em ngồi dậy đi.” Kim lừa đảo cuối cùng không chịu nổi áy náy trong lòng, đành phải thừa nhận mình giả bộ mất trí nhớ.
Nhất thời không khí trong phòng bệnh ngưng kết, ba mẹ Kim mở to miệng vì kinh ngạc. Park Yuchun liền kéo Vật nhỏ nhà mình đứng ra một góc, mất công lát bị liên lụy. Sắc mặt Jung Yunho đen đi, hắn nhìn Kim Jaejoong, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác sợ hãi “Hai ngày nay, em giả bộ mất trí nhớ?”
Sau khi tự nói ra, Kim Jaejoong cúi gằm đầu, không dám nhìn Jung Yunho “Em biết anh lo lắng cho em. Nhưng em… nhưng… ai bảo em mới tỉnh lại, anh chẳng thèm nói một câu dễ nghe, lại còn quát em. Em chỉ là… muốn gạt anh chút thôi…”
Sắc mặt Jung Yunho vẫn chưa tốt lên, giọng nói càng lúc càng đáng sợ, cũng chứa đầy tức giận “Em cố ý làm như mất trí nhớ, giả vờ không biết anh? Kim Jaejoong! Em dám gạt anh, em ỷ anh thương yêu em nên em dám làm vậy chứ gì? Em… em… em cũng dám gạt anh hả.”
Kim Jaejoong có chút sợ hãi, không ngờ chuyện lại lớn như vậy, y lập tức kéo Jung Yunho, mở to hai mắt, cốvắt nước mắt ra “Yunho, em xin lỗi. Em không cố ý gạt anh đâu.” Jung Yunho gạt tay Kim Jaejoong ra, tức giận khiến hắn không hề biết thương hương tiếc ngọc. Kim Jaejoong muốn tiếp tục nắm lấy áo hắn, nhưng Jung Yunho không cho y cơ hội, tức giận vì bị lừa cùng với lòng tự trọng bị tổn thương, khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ được.
“Kim Jaejoong!Anh không muốn thấy em nữa. Không bao giờ muốn gặp em nữa.” Kim Jaejoong còn muốn giải thích, Jung Yunho lại xoay người, cả giận nói “Em không cần nói gì hết. Nếu như em ghét anh như vậy, anh sẽ không xuất hiện trước mắt em nữa.” Sau đó hắn xoay người nhìn chằm chằm vào bụng Kim Jaejoong, nói tiếp “Đứa nhỏ anh cũng không cần! Dù sao em cũng đâu muốn nói cho anh biết.”
Jung Yunho tức giận như thế, Kim Jaejoong cũng biết có giải thích thêm cũng không có ích gì, vì thế y lạnh lùng nói “Có phải anh thấy em không bị đâm chết nên tiếc lắm không? Anh thấy em giả bộ mất trí nhớ là gạt tình cảm của anh, làm anh phải rơi nước mắt? Là lỗi của em, đều là lỗi của em, được chưa? Hôm nay em sẽ làm theo ý nguyện của anh là được chứ gì.” Jung Yunho còn chưa hiểu là có ý gì, Kim Jaejoong đã rút kim tiêm ra khỏi tay, không để ý chân trái bị thương, mà chật vật muốn xuống giường. Ba mẹ Kim với Park Yuchun và Vật nhỏ đứng một bên nhìn nãy giờ vội vàng bước tới khuyên can.
“Jaejoong, con làm gì vậy?” Mẹ Kim giữ chặt Kim Jaejoong, đẩy y trở lại giường, ai ngờ hai ngày này Kim Jaejoong được Jung Yunho chăm sóc kỹ quá, nên sức khỏe cũng khôi phục lại, y tiếp tục bước xuống giường “Jung Yunho! Anh không cần đứa con này đúng không? Anh không cần nó, thì tôi giữ lại làm gì. Park Yuchun, bây giờ cậu đi chuẩn bị ca phẫu thuật cho tôi. Tôi không muốn sống nữa. Tôi muốn bỏ đứa nhỏ này.”
Jung Yunho nghe y nói vậy, tim thiếu chút nữa ngừng đập, liền bước tới đè Kim Jaejoong đang khóc lóc la lối um sùm lại. Thấy Jung Yunho đã mềm lòng, Kim Jaejoong liền nói tiếp “Anh không cần con, không muốn thấy em nữa sao? Em sẽ… em sẽ…” Cơn đau từ chân trái truyền tới khiến y nhíu mày, mở to miệng thở dốc. Jung Yunho khẩn trương đỡ y nằm xuống, đắp chăn lại, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho y. Lúc này Kim Jaejoong mới oa oa khóc.
Mọi người nhìn vợ chồng son tiêu tan hiềm khích, vì thế mới theo mẹ Kim rời khỏi phòng bệnh, để không gian riêng cho hai người giải thích toàn bộ hiểu lầm.
Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng khóc của Kim Jaejoong và vẻ mặt bất đắc dĩ của Jung Yunho. Jung Yunho cởi áo khoác, nằm lên chiếc giường đôi trong phòng bệnh, đau lòng ôm Kim Jaejoong vào lòng.
“Jung Yunho, anh ngăn em làm gì? Em với con chết không phải anh vui lắm sao?”
Được thể, Kim Jaejoong oan ức đập lên ngực Jung Yunho, nói “Em bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, còn tốn sức mang thai con của anh. Anh lại nói không cần, trước kia là ai nói sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, sẽ thương yêu em suốt đời hả? Nói xong rồi quên, anh đúng là tên xấu xa. Em sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Kim Jaejoong lại bắt đầu xuyên tạc sự thật. Y vừa khóc vừa đánh Jung Yunho, thấy y như vậy, cảm giác khẩn trương vừa rồi của Jung Yunho mới được hóa giải. Thấy y khóc thương tâm như thế, hắn không khỏi có chút hối hận, dù nói thế nào cơ thể Jaejoong không có vấn đề, dù thế nào đứa nhỏ cũng là kết tinh của hai người, hi vọng trở thành sự thật, nó lại vừa trải qua tai nạn xe cộ, nhưng vẫn mạnh mẽ ở trong bụng Jaejoong, sao có thể vì nóng giận mà nói không cần được. Còn chuyện mắc mưu của Jaejoong thì đây cũng không phải lần một lần hai.
“Jaejoong à, anh xin lỗi.”
Kim Jaejoong ngẩng đầu, vuốt ve cổ của Jung Yunho, tội nghiệp nói “Không, là em sai. Anh tức giận cũng đúng, là em không tốt, em không nên gạt anh, không nên khiến anh lo lắng. Nhưng… Yunho à, anh thật sự không muốn em với con sao? Anh giận thì cứ đánh em, mắng em vài câu là được, nhưng anh lại không quan tâm em, không cần con nữa sao?” Kim Jaejoong cầm bàn tay của Jung Yunho đặt lên bụng mình, ý bảo: Anh nhìn đi, đây là con anh đấy. Anh mà dám nói là không cần, em sẽ chết cùng con đó.
Y khóc khiến trái tim Jung Yunho như muốn vỡ vụn, hắn thở dài, ôm chặt yêu tinh gạt người này trong ngực, mặc kệ y có đang diễn trò hay không, coi như hắn bất hạnh, nhưng không thể không có y được. Huống chi y đã khóc đến mức độ này, sao hắn có thể nhẫn tâm trách phạt được chứ.
“Lần này tha cho em đó. Lần sau em còn dám gạt anh không?”
Kim Jaejoong ôm chặt cổ hắn, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi trét lên vai áo hắn, giọng nói mềm nhũn “Không, sẽ không mà. Cảm ơn Yunho. Yunho của nhà chúng ta là hiểu em nhất.”
“Còn giả bộ! Này! Em gọi anh là gì vậy?” Jung Yunho liền thấy ngọt ngào, Kim Jaejoong chịu đựng cái chân đau, xích người dựa vào sát ngực Jung Yunho, đôi mắt ẩm ướt, khuôn mặt hồng hồng, nói “Hì hì, chồng. Chồng của em. Chồng thân ái. Ông chồng em yêu nhất. Đàn ông của em, người đàn ông ưu tú của em. Là trụ cột gia đình của em, chỉ bảo vệ em với con thôi. Em yêu anh. Sẽ không gạt anh nữa.”
Jung Yunho càng lúc càng mềm lòng, Kim Jaejoong bắt đầu lấn tới, xoa xoa chỗ này, sờ sờ chỗ kia.
“Em nằm yên cho anh, coi chừng con của anh đó.” Tuy nói thế, nhưng giọng điệu của Jung Yunho lại dịu dàng đến mức vắt ra nước.
“Vậy anh hôn nhẹ em đi, hôn xong rồi không được giận nữa. Cũng không được quát em nữa.”
Jung Yunho xoay người qua, đặt cái người đang dán trên cơ thể hắn nằm thẳng xuống, sau đó hôn nhẹ lên mặt y một cái “Được chưa? Bây giờ nhắm mắt lại ngủ đi.”
“Chưa được. Cái này không tính, hay anh vẫn chưa tha thứ cho em. Hôn chỗ này nè. Em muốn anh hôn chỗ này ấy.” Nói xong, Kim Jaejoong mân mê miệng, chờ Jung Yunho hôn.
Jung Yunho bật cười, lắc lắc đầu, hôn chụt lên môi y một cái “Được chưa? Bây giờ em cần nghỉ ngơi, con của anh cũng cần nghỉ ngơi, mau ngủ đi.”
“Chưa được. Jung Yunho, anh vẫn giận em chứ gì? Sao không vói đầu lưỡi vào? Hôn nhẹ lên miệng em là đối phó với em hả? Em mặc kệ, con ơi, ba con không thương chúng ta nữa.”
Xem ra cậu bạn nhỏ Kim Junsu nói cũng có phần đúng. Kim Jaejoong càng ngày càng xấu tính, làm sai cũng là mình mà lại vừa đánh trống vừa la làng.
Sắc mặt Jung Yunho nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không thương tiếc y cố tình gây sự “Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ anh đi đấy.”
“Ngủ, ngủ! Bây giờ em ngủ! Anh đừng đi, em không cho anh đi!” Thấy Jung Yunho nhấc chăn lên, Kim Jaejoong giận hờn, nhắm mắt lại.
Jung Yunho nằm bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm y, bàn tay đưa vào trong lớp áo của y, sờ lên cái bụng bằng phẳng, xoa nhẹ. Cảm nhận sinh mệnh bên trong nó, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười ôn nhu.
“Nhột em. Con à, ba của con nhất định là cảm thấy xấu hổ khi hôn mẹ trước mặt con đó. Ba con xấu hổ kìa.” Kim Jaejoong vẫn đang nhắm mắt, lầm bầm.
“Ngủ!”
“Em đang ngủ.”
“Ngủ mà còn nói được?”
“Nói mớ.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy nói chuyện với con của chúng ta.”
“Đang nói chuyện gì?”
“Con nói anh sợ, không dám hôn em, lớn rồi mà còn hay xấu hổ.”
“Em đúng là không chịu yên mà.” Jung Yunho xoay người.
“Ưm… ưm… ưm…” Lúc này mới hợp ý Kim Jaejoong, không hôn ngất y, y lại cho rằng Jung Yunho hắn ngượng ngùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!