Thời Gian Không Nghe Lời - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Thời Gian Không Nghe Lời


Chương 11


Tp.HCM, 23/07/19

Editor: Xiao He

Kế hoạch lúc nào cũng có thể bị thay đổi, buổi chiều Thời Cảnh Nham vốn dĩ định mang Thời Quang tới công ty, nào ngờ nhận được điện thoại của ông ngoại, kêu anh đi một chuyến, hạng mục bên Anh Quốc cần xét duyệt thủ tục.

Thời Cảnh Nham tắt máy nói với Thời Quang “Anh phải chạy qua bên nhà ông ngoại, mấy ngày nữa có khả năng phải đi Luân Đôn.” Cũng chưa biết khi nào có thể trở lại.

“Khi nào về anh sẽ qua trường thăm em.”

Anh vẫn không quên dặn dò cô, “Đi tập huấn nhớ uống nhiều nước, chuẩn bị kĩ càng.”

Thanh âm Thời Quang nhẹ nhàng ôn nhu “Ân.”

Thời Cảnh Nham thật sự phải đi công tác, trưa hôm đó liền đi Luân Đôn, không rõ ngày về.

Cuối tuần này Thời Quang không có gì hứng thú, buổi sáng trừ bỏ cùng ông bà nội đi mua đồ ăn, thời gian còn lại đều là xem TV. Rốt cuộc cũng tới chủ nhật, buổi chiều cô có thể về trường.

Tới lúc chạng vạng, Thời Yến Lãng mới đến. Trước đó hắn đã đem hành lý đưa qua ký túc xá, dọn dẹp vệ sinh phòng ký túc, liền mang Thời Quang đi liên hoan với mọi người.

Thời Quang có ý muốn từ chối, “Cứ đưa em về ký túc xá đi, một mình em qua lại phá hủy hứng thú của mọi người.”

Thời Yến Lãng nhìn nàng, tiểu mít ướt cũng biết điều đó nhỉ, bất quá đây là chuyện anh cả nhờ hắn phải ngoan ngoãn làm tốt, “Em không muốn đi, có phải đang khinh thường anh cùng bạn anh không?”

Thời Quang ” ”

Cùng loại người này nói chuyện, lười đến không muốn mở miệng.

Ký túc xá Thời Yến Lãng tổng cộng có sáu người, lần này tổ chức liên hoan ở cửa hàng BBQ, Thời Quang đã tới, chính là cửa hàng lần trước mà Thời Yến Lãng dẫn cô cùng Thời Cảnh Nham tới.

Lúc bọn họ tới, năm người khác đã có mặt, gọi món xong rồi.

Buổi chiều bạn của Thời Yến Lãng có hỏi: “Em gái cậu lớn lên thế nào?”

Thời Yến Lãng đáp: “Miễn cưỡng có thể xem được.”

Bọn họ liền suy đoán, hẳn là không xinh đẹp, bằng không Thời Yến Lãng sẽ không nói em của mình như vậy.

Nhưng tới khi thấy được người thật, bọn họ đều trợn tròn mắt.

Người thân với Thời Yến Lãng nhất, trực tiếp đứng lên, nhiệt tình hoan nghênh Thời Quang, sau đó tự giới thiệu “Anh là bạn cạnh giường của anh em, họ Phó tên Hàn.”

Thời Quang cười nhẹ, “Chào anh, em kêu Thời Quang.”

Thời Quang cũng những người khác chào hỏi qua, ngồi gần với Thời Yến Lãng.

Lúc này những người khác mới hồi hồn, mấy người chưa có bạn gái ở trong lòng đem Thời Yến Lãng chửi mắng một hồi, sớm biết như vậy đã đem chính mình chuẩn bị chỉnh chu một chút, cũng không đến mức lôi thôi lếch thếch như vậy mà tới.

Trong đó có hai người vốn lúc đầu ngồi bắt chéo chân, bộ dáng cà lơ phất phơ, sau đó lại lặng lẽ đem chân buông xuống, ngồi ngay ngắn theo quy củ.

Phó Hàn chân chó rót nước cho Thời Quang, một người khác lại hỏi Thời Quang “Có trà lúa mạch, em có muốn một ly không?”

Nói xong, người nọ đã bị Phó Hàn dẫm một phát dưới chân bàn.

Phó Hàn đã rót nước ấm cho Thời Quang, Thời Quang không thể lại nói muốn uống trà lúa mạch “Cảm ơn, em uống nước ấm.”

Rất nhanh, đồ ăn đã mang lên.

Bọn họ đều đưa những món ngon nhất cho Thời Quang, khiến cho Thời Yến Lãng cũng được thơm lây, hắn giống như đại gia chỉ lo ăn, bia cũng có người rót cho.

Phó Hàn hỏi Thời Quang có muốn uống bia không, hắn đưa ly của mình cho Thời Quang.

Thời Quang “Em không uống rượu, uống nước này được rồi.”

Phó Hàn cũng không miễn cưỡng, còn cười hì hì nói uống rượu nhiều không tốt.

Thời Yến Lãng nhìn dưới chân bàn, lúc đầu bọn họ định kêu bốn thùng bia, hiện tại xem ra phỏng chừng bốn chai cũng uống không xong.

Ngày thường khi uống bia, khẳng định sẽ chơi trò chơi, như vậy sẽ không tránh khỏi được ăn nói thô tục, hôm nay, lại trở nên văn nhã như vậy.

Trừ bỏ Thời Yến Lãng, mọi người đều kiếm đề tài để nói chuyện với Thời Quang, chuyện tập huấn cho tới chuyên ngành, từ học bổng nói tới gây dựng sự nghiệp.

Tất cả đều là đề tài hấp dẫn, bọn họ cũng thể hiện được điểm mạnh của bản thân.

Thời Yến Lãng đang gặm cánh gà, vô tình chửi bậy. Lần đầu tiên, Thời Yến Lãng mắng người mà không được chú ý.

Thời gian cùng nữ thần ăn chung tốt đẹp nhưng lại ngắn ngủi, nướng BBQ ăn hơn hai tiếng, nhưng bọn họ cảm thấy chỉ như mới mười phút.

Thời Yến Lãng uống bia nên không thể lái xe, hắn gọi xe đưa Thời Quang về ký túc xá.

Trước khi rời đi, hắn đưa cho tiểu mít ướt một chai kem chống nắng “Mẹ anh nói đưa cho em, sợ em phơi thành than nhận không ra.”

Thời Quang “Thay em cảm ơn bác hai với.”

Thời Yến Lãng không chút để ý ừ một tiếng, nhìn cô vào ký túc xá mới rời đi.

Ký túc xá của hắn cách đây một khoảng, hắn không nhanh không chậm đi về, định chơi game một chút, kết quả vừa mới lấy điện thoại ra, mẹ đã gọi tới.

Thời Yến Lãng chờ vài giây mới nghe máy “Mẹ.”

“Yến Lãng, con có nhìn thấy kem chống nắng trên bàn trà không?”

Cái này là bạn bà đưa cho bà xài thử, nói không những rất thông thoáng mà hiệu quả cũng tốt, bà định mấy ngày nữa đi du lịch mang đi dùng, kết quả để trên bàn trà mới đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Thời Yến Lãng cào cào mái tóc “Con thấy trên bàn trà mẹ để một đống đồ mỹ phẩm, mẹ tìm kĩ lại xem.”

Mẹ Thời Yến Lãng “Tìm rồi, không có.”

Thời Yến Lãng “Vậy ngày mai mẹ mua chai mới đi.”

Mẹ Thời Yến Lãng thở dài, “Mẹ đặt mua ở nước ngoài, là kem chống nắng bản địa, không biết tên, ở đây cũng không có cửa hàng.”

Thời Yến Lãng “Nói không chừng mẹ để quên ở khách sạn, không mang về.”

Bà có tí nghi hoặc, nghĩ lại, không thể ở khách sạn được, lúc ấy thư kí ở trong phòng kiểm tra lại một lần rồi, không để sót thứ gì, đại khái chắc để quên ở cửa hàng nào rồi.

Bà cũng thường xuyên gặp chuyện như vậy, lúc thanh toán, lại để quên đồ lại.

Kết thúc trò chuyện, Thời Yến Lãng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ấy trên bàn trà một đống đồ mỹ phẩm mới, hắn còn tưởng là ba mua cho mẹ, liền thuận tay đem cái kem chống nắng kia cho tiểu mít ướt.

Khi Yến Lãng về đến ký túc xá, đã bị mấy người bạn cùng phòng đánh tơi bời một trận, lý do là, ai biểu hắn không nói trước Thời Quang lớn lên đẹp như vậy, hại bọn họ mang một bộ dáng lôi thôi đi gặp nữ thần.

Thời Yến Lãng đá một chân của Phó Hàn “Tớ cmn hôm nay mới phát hiện ra cậu có thể trở mặt nhanh như vậy.”

Phó Hàn không cùng hắn so đo, khoác một tay lên vai Thời Yến Lãng, “Em gái cậu có bạn trai chưa?”

Thời Yến Lãng liếc hắn “Có ý gì?”

Phó Hàn thực sảng khoái “Có ba ý, một, tớ động tâm, hai, nếu em ấy muốn có bạn trai thì tớ theo đuổi em ấy, ba, về sau tớ có thể kêu cậu một tiếng anh họ.”

Thời Yến Lãng liền nói một từ “Cút.”

Phó Hàn cũng không để chuyện này trong lòng, náo nhiệt một thời gian, mấy ngày liền đã quên, hắn cùng với Yến Lãng là một loại người, thiên chi kiêu tử, cũng ăn chơi trác táng không kiềm chế được.

Phó Hàn nhắc đến Thời Quang lần nữa là hơn mười ngày sau, trên diễn đàn của trường học có bài đăng, nói hoa hậu giảng đường tân nhiệm ra mắt, là nữ thần năm nhất khoa thiết kế, học bá khoa thiết kế mỹ thuật, Thời Quang.

Thời Quang mặc đồ tập huấn tỏa ra cảm giác đẳng cấp, khí chất lạnh lùng của cô càng khiến cho trang phục có một tư thế hiên ngang oai hùng.

Phó Hàn đem bài đăng chia sẻ cho Thời Yến Lãng xem, Thời Yến Lãng chỉ liếc mắt xem một cái.

Nữ nhân Thời gia mới tới đã khiến trường nhộn nhịp rồi.

Phó Hàn nghiêm túc nói với Thời Yến Lãng “Tớ muốn theo đuổi em gái cậu, chờ em ấy kết thúc quân sự chính thức đi học tớ liền bắt đầu theo đuổi.”

Đợt quân sự đã gần kết thúc, sau khi biểu diễn hội báo kết thúc, các cô được nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền bắt đầu đi học chính thức.

Buổi sáng, bạn cùng phòng Đường Mật nhìn trong gương cảm khái nói, mặt của mặt đã đen xuống một tông.

Cô nhìn Thời Quang “Vì cái gì mà cậu một chút cũng không đen?”

Thời Quang nhìn gương, “Đen một chút.”

Nhưng khuôn mặt cô trắng nõn, người khác phải đổ vài tầng phấn nền mới có thể trắng như vậy, đúng là nhìn không ra nơi nào bị đen.

Mọi người trong ký túc xá đều đi rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng.

Đường Mật hỏi “Lục ca của cậu sao không tới tìm cậu nữa?”

Thời Quang cũng đã mấy ngày không thấy Thời Yến Lãng, đại khái đoán có lẽ đi hẹn hò với bạn gái. Cô cũng không quan tâm Thời Yến Lãng tại sao không tới tìm mình, nhưng vẫn luôn thắc mắc, Thời Cảnh Nham đi công tác sao vẫn chưa trở về.

Ngày mai đi hội diễn quân sự, chiều nay được giải tán sớm.

Thời Quang tắm rửa thay một bộ quần áo của mình, bắt đầu thu thập giỏ xách chuẩn bị đi đến nhà Úy Lai. Cô cùng mẹ của Úy Lai hẹn gặp mặt lúc chạng vạng, trước mắt làm quen với Úy Lai một chút, lần sau cứ trực tiếp qua dạy học.

Đường Mật cả người nằm thành hình chữ đại nằm trên giường, rốt cuộc được giải phóng, cô bỗng nhiên xoay người, “Thời Quang, buổi tối chúng ta đi dạo phố đi, trước kia tớ mới tới Bắc Kinh một lần, cũng chưa thể nào đi dạo được.”

Thời Quang nói xin lỗi “Hôm nay không có thời gian, tớ phải đi qua nhà gia gia, hôm nào dẫn cậu đi dạo.”

Cô chưa nói với ai về việc làm gia sư, bẹn bè đều biết gia thế của cô rất tốt, nhưng không biết thân thế của cô, cô cũng không muốn đề cập thêm.

Đường Mật rất hâm mộ Thời Quang, nhà ông ở Bắc Kinh thật tốt, không có việc gì liền có thể đi qua đi lại ăn uống, còn có mấy người anh trai có nhan sắc cũng thỏa mãn con mắt.

Thời Quang canh thời gian đến trước hai mươi phút, cô không có thẻ nên không được vào, mẹ của Úy Lai vẫn chưa tới nên phải đứng đợi hơn mười phút.

Mẹ Úy Lai rất khác trong trí tưởng tượng của cô, mặc kệ là diện mạo hay khí chất đều rất bình thường, bất quá trong mắt lại lộ ra sự khôn khéo.

Thời Quang ngồi trên xe của mẹ Úy Lai, cùng đi vào tiểu khu.

Bà thỉnh thoảng nhìn qua Thời Quang, “Con lớn lên thật đẹp, chỗ nào cũng đẹp, người trong nhà ta nếu có đẹp bằng một nửa con ta cũng cảm thấy mỹ mãn. Lớn lên đẹp không nói, học tập cũng rất giỏi, lại hiểu chuyện như vậy, ba mẹ con cũng bớt lo.”

Thời Quang nhàn nhạt cười cười, không nói tiếp.

Thời Quang không biết biệt thự là của Úy Minh Hải, cho rằng đây là nhà của Úy Lai. Vốn dĩ bảo vệ của tiểu khu không tồi, biệt thự nhà Úy Lai còn có bảo vệ riêng, trong viện một loạt siêu xe các loại.

Mới vừa rảo bước tiến vào cổng biệt thự, hơi thở xa hoa nghênh diện đánh tới, mặc kệ là phong cách trang trí hay là nội thất, đều cực kỳ để tâm, cô đã nhìn quen nhiều biệt thự xa hoa, cũng không khỏi chấn động một chút.

Mẹ Úy Lai đón tiếp Thời Quang trong phòng khách, bà gọi điện cho Úy Lai “Cô giáo tới, con mau xuống lầu.”

Ngắt điện thoại, bà nói với Thời Quang “Hôm nay tan học sớm nên đang trên lầu.”

Trong biệt thự có thang máy, rất nhanh, thang máy từ lầu ba xuống dưới.

Thời Quang trước hết nghe được âm thanh nói chuyện, là Úy Lai đang nói, cô quay đầu qua nhìn, đầu tiên nhìn thấy không phải là Úy Lai, mà là người Úy Lai đang lôi kéo, cô trố mắt nhìn.

Úy Minh Hải cũng ngẩn ra, gia sư mới tới chính là Thời Quang.

Thời Quang cùng Úy Minh Hải biểu tình biến hóa rất, mẹ Úy Lai cũng không chú ý, Bà lên tiếng kêu Úy Minh Hải, Úy Minh Hải hiển nhiên không phản ứng, chỉ phản xạ gật đầu.

Mẹ Úy Lai cảm giác Úy Minh Hải không mặn không nhạt, thức thời không nói nhiều nữa, kéo con gái đến bên người, bắt đầu giới thiệu Thời Quang.

Úy Lai đã gặp qua Thời Quang, là đêm sinh nhật cô bé bên ngoài khách sạn, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, bất quá diện mạo của Thời Quang làm cô bé khắc sâu ấn tượng.

Cô bé biểu tình mang theo một tia cao ngạo “Là chị à.”

Mẹ Úy Lai không hiểu gì, nhìn con gái, “Hai đứa quen à.”

Úy Lai nhàn nhạt nói “Ân.”

Mẹ Úy Lai nhìn con gái nhà mình, lại nhìn Thời Quang, ánh mắt nghi hoặc, này quăng tám sào cũng không nghĩ tới có quan hệ, như thế nào lại có thể biết nhau.

Thời Quang đã thu lại cảm xúc, không nghĩ tới lần đầu tiên đi dạy lại gặp Úy Minh Hải, Úy Minh Hải bận rộn như vậy nhưng lại có thời gian quan tâm đến việc học của cháu gái.

Hiện tại việc cô lo lắng nhất là, Úy Minh Hải cùng Thời Cảnh Nham có hạng mục hợp tác, sẽ thường xuyên gặp mặt.

Cô đã gặp Úy Minh Hải hai lần, không thể tỏ ra không quen biết. Tới đâu hay tới đó đi.

“Úy tổng, ngài khỏe?”

Úy Minh Hải mỗi lần nhìn thấy Thời Quang, đều vui sướng, đây là một loại cảm xúc khác.

Rất khó giải thích, ông cười cười “Ở nhà không cần xưng hô xa cách như vậy, về sau cứ kêu ta là chú.”

Đến nỗi vì sao Thời Quang muốn làm công việc này ông cũng không hỏi.

Người nhà ông có không ít con cháu có thể sống độc lập, cũng có khả năng độc lập tài chính.

Mẹ Úy Lai hoàn toàn không hiểu, sao lại có thể quen biết nhau. Bà nhớ là nhà Thời Quang ở Nam Kinh. Không thể hỏi Úy Minh Hải, bà đành phải hỏi con gái “Nói vì sao mọi người biết nhau.”

Úy Lai kể lại chuyện hôm sinh nhật ngẫu nhiên gặp được, mẹ Úy Lai nghe xong đối với cha mẹ của Thời Quang càng hâm mộ hơn, sao có thể sinh ra được đứa con gái tốt như vậy, điều kiện trong nhà khá giả lại còn nguyện ý đi làm thêm bên ngoài.

Đã biết anh của Thời Quang là đối tượng hợp tác với Úy Minh Hải, mẹ Úy Lai đối với Thời Quang càng thêm khách khí, đã không còn cảm giác xa lạ ban đầu.

Bà vỗ đầu con gái “Về sau theo chị cố gắng học cho tốt, nỗ lực thi đậu trường đại học giống chị vậy.”

Úy Lai có chút mất kiên nhẫn “Con biết rồi.”

Hôm nay Úy Minh Hải ở nhà, mẹ Úy Lai cũng không tiện ở lại, bà biết Úy Minh Hải không thích đông người ồn ào, Úy Minh Hải trước nay cũng không tiếp đón người nhà ở biệt thự.

Hiện tại Úy Minh Hải đồng ý cho vào nhà, còn cho phép gia sư lại đây, bà thấy cũng đủ rồi.

Mẹ Úy Lai đứng dậy, cứ luôn dặn dò Úy Lai “Về sau ở nhà chú út phải nghe lời, không được tùy hứng, cố gắng học tập chị Thời Quang, mẹ mấy năm nay công việc bận rộn, phải thường xuyên đi công tác, khi nào rảnh lại tới thăm con.”

Thời Quang không khỏi nhìn về Úy Minh Hải, đây là nhà của Úy Minh Hải.

Vậy cũng có nghĩa là, cô về sau mỗi lần qua đây dạy Úy Lai học, cũng có khả năng gặp được Úy Minh Hải.

Mẹ Úy Lai rời đi, phòng khách to như vậy trong nháy mắt bỗng an tĩnh lại.

Làm gia sư phải có bộ dáng của gia sư, Thời Quang nói với Úy Lai “Có thể về phòng em chị nói về kế hoạch học tập một tháng cho em xem không?”

Úy Lai gục xuống mí mắt “Được a.”

Úy Minh Hải xoa đầu Úy Lai “Đừng nhắc tới học tập liền giống như đi đánh trận như vậy.”

Ông chuyển tầm mắt tới Thời Quang, nói chuyện không khỏi ôn hòa thêm vài phần “Một năm tới phải làm phiền con rồi.”

Thời Quang “Không sao ạ.”

Úy Lai chậm rì rì đứng lên, không tình nguyện mang theo Thời Quang lên lầu.

– ——————————-

Tác giả có lời muốn nói tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tùy cơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN