Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 21
Editor: Xiao He
Mẹ Úy Lai từ trường học trực tiếp đi qua biệt thự của Úy Minh Hải, đáng lý hôm nay bà định đi dạo phố với mấy bà bạn, hiện tại không có tâm trạng.
Úy Lai biết hôm nay trốn không được, thành thành thật thật ngồi ở phòng khách, một bên thất thần làm bài tập, một bên chờ mẹ mình họp phụ huynh xong trở về.
Di động vang lên, có tin nhắn tới: Vừa về nhà.
Khóe miệng Úy Lai không khỏi cong lên, vừa rồi cô hỏi cậu ta về nhà chưa.
Cô: Rất nhớ anh, anh nhớ em không.
Cậu ta: Nhớ. Em mau làm bài đi. Bye.
Trong viện có tiếng ô tô chạy vào.
Cô nghiêng đầu nhìn thử, là xe của tiểu thúc, cô nhanh chóng tắt chuông điện thoại.
Úy Minh Hải đã hai ngày không thấy Thời Quang, hôm nay cố ý về sớm. Trong khoảng thời gian này ông đều liên lạc với Thời Quang thông qua tin nhắn, ông sợ xuất hiện trong nhà quá nhiều sẽ khiến Thời Quang không được tự nhiên.
Nhìn thấy Úy Lai đang ở phòng khách làm bài tập, ông có chút bất ngờ.
“Sao không về phòng con đi?”
Úy Lai giả bộ làm bài “Con đang chờ mẹ.”
Úy Minh Hải hơi gật đầu, hỏi về Thời Quang “Sao hôm nay gia sư không tới dạy con?”
Úy Lai xem đồng hồ, bình thường giờ này Thời Quang đã tới nơi rồi, “Chắc là kẹt xe rồi.”
Úy Minh Hải ừ một tiếng, ông không lên lầu, tìm tạp chí kinh tế giả bộ đọc.
Úy Lai không có tâm tư làm bài tập, lát nãy mẹ về không biết bà sẽ xử cô sao đây.
Cô lấy bút chọc chọc đầu, tâm phiền ý loạn. Hiện tại chỉ có chú út mới có thể cứu cô, chú út rất quan tâm tới cô, chắc biết cô sắp bị đánh nên về nhà sớm để bao che cho cô.
“Chú út.” Úy Lai buông bút, tới gần chỗ Úy Minh Hải ngồi.
Úy Minh Hải không ngẩng đầu “Sao vậy?”
Úy Lai ôm cánh tay ông, cọ cọ trên cánh tay.
Úy Minh Hải lật một tờ tạp chí, “Lại đòi quà gì sao?”
Mỗi lần cô làm nũng giống vậy, không nói lời nào, đều là nhìn trúng một món đồ nào đó mới lạ.
Úy Lai lắc đầu “Không có muốn mua.”
“Vậy thì làm sao?”
“Chú út, chú đừng nhìn nữa.” Cô lấy tạp chí trong tay Úy Minh Hải đặt trên bàn, “Con sắp bị xử tử rồi.”
Úy Minh Hải nhìn cô, nhớ ra vừa rồi cô nói mẹ mình sắp qua đây, “Lại gây chuyện trên trường học?”
Úy Lai thở dài “Không phải, nhưng cũng không khác mấy.”
Ngày thường Úy Minh Hải cũng tương đối yêu thương người cháu này, chỉ cần không phạm vào nguyên tắc của ông, ông đều dung túng cho qua, “Nói thử ta nghe.”
Úy Lai tỏ vẻ khổ sở, “Con thi rớt, trường học hôm nay mời phụ huynh tới họp.”
Úy Minh Hải còn tưởng chuyện gì, “Con có bao giờ thi đậu sao?”
Úy Lai “Chú út.” Cô đánh nhẹ Úy Minh Hải vài cái, “Chú phải cứu con nha, nếu không con sẽ bị mẹ đánh chế, con biết lỗi rồi.”
Úy Minh Hải hỏi “Đứng thứ mấy?”
Úy Lai giơ kí hiệu OK, Úy Minh Hải tưởng rằng “Đứng ba mươi?”
Úy Lai lắc đâu, “Con trước giờ không trên bao mươi.”
Úy Minh Hải hiểu ra “Đứng thứ ba từ dưới lên?”
Úy Lai cúi đầu, không trả lời.
Úy Minh Hải gõ đầu cô “Con nói xem con đây là như thế nào?”
Đang nói, mẹ Úy Lai tới, bà không nghĩ tới hôm nay Úy Minh Hải sẽ ở nhà.
Úy Lai nhìn mẹ mình hùng hổ, chạy nhanh trốn ra sau lưng Úy Minh Hải, nhỏ giọng nói “Chú, cứu mạng, mẹ con có khả năng muốn xử con đó.”
Mẹ Úy Lai rất thích giả bộ dạy dỗ Úy Lai trước mặt Úy Minh Hải, bởi vì bà càng giả bộ hung hãn, Úy Minh Hải càng đau lòng con bé, bà lại mong Úy Minh Hải đối xử tốt với Úy lai.
“Úy Lai, con qua đây.”
Bà gọi cả tên lẫn họ của cô.
Úy Lai bất động, “Mẹ, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Mẹ Úy Lai chống nạnh, “Mẹ liền nói cho con nghe, con thì hay rồi, đưa kết quả đứng thứ ba từ dưới lên cho mẹ xem. Con không thể tập trung học được sao?”
Trong khoảng thời gian này Úy Lai thật sự không quan tâm đến việc học, bởi vì hiện tại cô đang yêu, chính là nam sinh lớp bên cạnh, nam sinh ấy đã chia tay với bạn gái cũ.
Nếu chú út biết cô yêu sớm, thì cô cũng xong đời rồi.
Úy Minh Hải nói sang chuyện khác, hỏi “Sao giờ Thời Quang vẫn chưa tới?” ông nhìn mặt đồng hồ, tan học đã mười phút, trước giờ Thời Quang chưa bao giờ tới trễ.
Cơn tức của mẹ Úy Lai vẫn chưa tiêu “Chị nói cô ta đừng tới nữa, tìm học sinh làm gia sư đúng là không đáng tin, ngày mai mẹ sẽ kiếm một giáo viên nổi tiếng dạy 1-1 cho con.”
Úy Lai trố mắt, bác gái quản gia kia bị đuổi rồi?
Úy Minh Hải nhìn về phía mẹ Úy Lai, sắc mặt khẽ biến, ngữ khí hơi lạnh “Không tìm hiểu lí do vì sao có chuyện này, chị cứ mặc định đây là lỗi của gia sư?”
Mẹ Úy Lai “Trước khi cô ta tới phụ đạo, kết quả cũng không tồi như vậy, mới phụ đạo được một tháng, thành tích liền tệ hại như vậy, thử một tháng được rồi chị cũng không muốn mời học sinh tới dạy nữa, vốn dĩ tưởng rằng cùng tuổi có thể hiểu nhau hơn, hiện tại xem ra là không thể, không bằng tìm giáo viên thấu hiểu học sinh thì tốt hơn.”
Úy Lai cảm thấy mình được cứu rồi, ánh mắt cô giả bộ đáng thương “Mẹ, con không phải không muốn học giỏi, mỗi lần học Thời Quang đều công kích con, nói con giống heo, chị ta giảng bài một lần, nếu con hỏi lại lần nữa chị ta liền cảm thấy phiền hà, sau này con không dám hỏi nữa. Mỗi lần chị ta dạy con liền cảm thấy buồn bực nửa ngày.”
Cô đẩy hết trách nhiệm lên người Thời Quang.
Mẹ Úy Lai “Sao con không nói sớm với mẹ?”
Úy Lai đặc biệt ủy khuất “Con sao dám nói, con sợ mẹ lại nói con lí sự. Hơn nữa chú út cũng hay khen Thời Quang, nói con phải học tập chị ta, con muốn nói chị ta không tốt, mọi người sẽ cảm thấy con nói dối, sẽ tìm cách dạy dỗ con, sao con dám?”
Nói xong, cô cúi đầu nắm ngón tay.
Mẹ Úy Lai càng bực hơn, bình thường Thời Quang đều nói chuyện học hành với Úy Minh hải, đây cũng là ý của bà, Úy Minh Hải ngày thường bận rộn như vậy, ông lại vừa ý Thời Quang, khẳng định Thời Quang nói gì ông cũng tin.
Úy Minh Hải không phản ứng với lời nói của Úy Lai, mà nói với mẹ Úy Lai “Thời Quang mỗi lần dạy xong đều báo cáo lại với chú, cô bé cũng cố gắng hết sức rồi.”
Ngày từ những ngày đầu dạy, ông đã hỏi Thời Quang, Úy Lai có phối hợp học với cô không, cô nói khá tốt.
Ông hiểu ra suy nghĩ của Thời Quang, lần đầu tiên là gia sư, cô chỉ muốn mọi chuyện suôn sẻ, không muốn cáo trạng, chỉ nghĩ cô sẽ nỗ lực cải thiện quan hệ với úy Lai, giúp Úy Lai học hành tốt hơn.
Sau này ông nói chuyện hỏi Thời Quang dạo này biểu hiện Úy Lai thế nào, Thời Quang không biết là có áp lực từ khi nào, vẫn đối xử thật tâm với Úy Lai nhưng không đủ, mỗi tuần đều chấm điểm, đánh giá năng lực của Úy Lai trên bản đồ đường, qua đó sẽ thấy được biểu hiện trên lớp, tiến độ hoàn thành bài, thái độ học tập.
Từ đầu đến cuối Thời Quang cũng chưa từng nói Úy Lai có bệnh công chúa, nhưng từ biểu đồ ông có thể thấy được biểu hiện gần đây của Úy Lai, ngày thường cũng sẽ nhắc nhở Úy lai.
Hôm qua có nói hôm nay sẽ đưa biểu đồ ông, nhưng Thời Quang không có qua.
Mẹ Úy Lai nói “Cũng không thể chỉ nghe Thời Quang nói, cô ta vừa thấy liền biết khôn khéo, biết chúng ta tin tưởng như vậy, cô ta nói gì khẳng định chúng ta cũng tin nha.”
Úy Minh Hải không cãi lai, ông sẽ không lãng phí thời gian ngồi đây giảng đạo với người cố chấp, nói cũng không nghe, dù sao Thời Quang cũng không làm nữa.
Ông vỗ đầu Úy lai “Lên lầu làm bài đi.”
Úy Lai nhìn mẹ mình, đáng thương hề hề, “Mẹ, con có thể về phòng chưa?”
Mẹ Úy Lai giáo huấn cô vài câu, “Lần sau làm bài cho tốt vào, mẹ đã tìm giáo viên với cho con, ngày mai lại đây dạy, lúc này phải nghe lời.”
Úy Lai biểu hiện thực ngoan “Được ạ.”
Cô lấy sách, chạy nhanh về phòng của mình.
Úy Minh Hải hỏi mẹ Úy Lai “Tiền lương tháng này của Thời Quang đã đưa chưa?”
Mẹ Úy Lai “Vẫn chưa, tháng trước đã đưa rồi, tháng này dạy cũng gần hết tháng, chắc được hai ngàn.”
Bà bực bội nãy giờ, cũng không muốn đưa cho cô.
Úy Minh Hải duỗi tay “Đưa em hai ngàn tiền mặt.”
Mẹ Úy Lai biết Úy Minh Hải thích Thời Quang, vừa rồi ông thiên vị Thời Quang, nói Thời Quang đã nỗ lực rồi, là có thể nhìn ra được. Úy Minh Hải là đối tác với anh trai Thời Quang, khẳng định cũng biết chuyện nhà Thời gia, biết Thời Quang là con nuối, tự nhiên sẽ cảm thấy đồng tình với Thời Quang.
Úy Minh Hải làm từ thiện nhiều năm như vậy chính là quyên góp tiền cho Viện phúc lợi, mỗi năm đều quyên tặng.
Thân thế của Thời Quang là điểm ông quan tâm, bà không cần thiết vì hai ngàn mà giằng co với ông.
Bất quá trong ví tiền bà không có nhiều tiền mặt như vậy “Lúc về chị sẽ chuyển khoản cho Thời Quang.”
Úy Minh Hải “Chuyển cho em.”
Mẹ Úy Lai ” ”
Bà không hiểu được suy nghĩ của Úy Minh Hải, bất quá vẫn chuyển hai ngàn đồng cho Úy Minh Hải.
Mẹ Úy Lai vừa rời đi, Úy Minh Hải cũng lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, hôm nay ông không muốn ai đi chung với mình.
Thời Quang đang ngồi trên khán đài ở sân thể dục trong trường, trong sân có mấy nam sinh đang đá bóng, cô chỉ nhìn bóng người chạy qua chạy lại, bọn họ mặc trang phục gì, bóng đã vào hay chưa, cô cũng không biết.
Lúc Úy Minh Hải gọi tới, cô định tắt máy, không muốn nghe máy chút nào.
Thế nhưng khi nghe bài trời cao biển rộng bản quốc ngữ, cô lại nghĩ tới bản tiếng Quảng Đông của Úy Minh Hải.
Cuối cùng, cô cũng mở máy ra nghe.
“Chú Úy, xin chào.”
Úy Minh Hải “Con đang ở trường sao?”
Thời Quang “Đúng ạ, chú Úy có chuyện gì sao?”
Úy Minh Hải đi thẳng vào vấn đề “Tối nay chú mời con đi ăn, hai chú cháu đi chung, chúng ta tâm sự chút chuyện, còn mười phút nữa chú tới trường con.”
Thời Quang do dự một lát, không thể không nể mặt ông.
Khi Thời Quang bước tới cổng trường, xe của Úy Minh Hải đã sớm đậu ở đó. Cửa sổ bên phía ghế lái mở xuống, Úy Minh Hải ấn còi vài tiếng.
Thời Quang kinh ngạc, hôm nay Úy Minh Hải lại tự mình lái xe. Cô bước chậm qua, “Chú Úy.” Cô vòng qua phía ghế phụ, ngồi lên.
Úy Minh Hải không vội lái xe, lấy trong hộc xe một cái phong bì có tên Thời Quang, trước giờ ông luôn thẳng thắn “Tiền lương tháng này của con.”
Tuy là một đề tài mẫn cảm, nhưng phong bì cũng thứ để bắt đầu cuộc nói chuyện.
“Nếu chú không gặp con, có phải con cũng không định lấy tiền hay không, thế nhưng việc nào ra việc đó, đây là của con. Lúc chú còn trẻ, vô cùng cực khổ, tiền lương cũng không dám lấy.”
Thời Quang không nhịn được bật cười, cô phát hiện Úy Minh Hải tương đối giống với Thời Cảnh Nham, chỉ cần nói vài câu cũng khiến cô không thể nói lại được.
Những lời nói tinh tế, hài hước ấy cũng là giữ lại chút tự tôn trong cô.
Cô cầm phong bì “Cảm ơn chú Úy, tối nay con mời.”
Úy Minh Hải “Hôm nay chú mời mà.”
Thời Quang cười cười, không cảm thấy Úy Minh Hải khó gần chút nào.
Úy Minh Hải khởi động xe, ông không định ăn ở nhà hàng sang trọng hoặc là nhà hàng riêng tư, liền hỏi Thời Quang có thích đi ăn nướng BBQ không.
Thời Quang “Con dễ ăn lắm.”
Bình thường Úy Minh Hải hay đi ăn nhà hàng nướng BBQ kia, trước giờ ông rất ít đi ăn cái này, sau này Úy lam có dẫn đi thử, hương vị không tồi, lâu lâu ông cũng sẽ đi ăn một mình.
Thời Quang quay qua nhìn ông “Chú Úy, hôm nay chú tìm con…” cô nhất thời không biết dùng từ nào cho thích hợp.
Úy Minh Hải một tay lái xe, vẫn luôn nhìn về con đường phía trước. Chờ tới khi đèn đỏ, ông mới đối diện với cô, “Hiện thực của xã hội này chính là như vậy, không phải là con phải trả giá mà là người khác không đồng cảm với con. Con có ủy khuất cũng vô dụng, đương nhiên, ở độ tuổi này, con nhất định để ý tới ánh mắt của người khác. Chờ tới khi con thấu hiểu được rồi, người khác có nói như thế nào cũng không ảnh hưởng tới con nữa, giống như chú, chú chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình.”
Thời Quang “Cảm ơn chú, con cứ nghĩ rằng…”
Cô không biết nói sao cho đúng, nói sai ý sợ lại hiểu thành đang nói xấu mẹ Úy Lai.
Cuối cùng, cô muốn nói lại thôi.
Úy Minh Hải cười nhẹ “Có phải con đang nghĩ ta tới vì thành tích của Úy Lai, chú tới để trách con?”
Ông tự hỏi tự trả lời “Không đâu.”
Nói đến thành tích lần này của Úy Lai, Úy Minh Hải thẳng thắn “Con bé bị chú chiều hư, cái gì cũng không thiếu, không có hứng thú học hành, thành tích tệ không phải do lỗi con, con đừng để trong lòng.”
Thời Quang thực cảm kích, cảm kích ông không giống mẹ Úy Lai, không phân biệt đúng sai đã chỉ trích cô.
Vừa rồi ở sân thể dục, trước khi nhận điện thoại của Úy Minh Hải, cô lại nhận được điện thoại của mẹ Úy Lai.
Mẹ Úy Lai liền nói ào ào: Thời Quang à, cô không cần chỉ vì mình thông minh liền muốn muốn đả kích, tìm cách chèn ép con bé.
Mới đầu cô không hiểu chuyện gì, sau đó hiểu ra, Úy Lai khảng định đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô.
Trước khi tắt máy, mẹ Úy Lai lại nói thêm một câu: Khó trách mẹ nuôi cô không thích cô, đáng lắm, cô không đáng được yêu thương, một người xấu xa như vậy, ai thích nổi.
Đáng lí cô còn định nhắn tin giải thích rõ ràng, liền vì câu nói đó, cô liền cho mẹ Úy Lai vào danh sách đen.
Úy Minh Hải nhìn thấy cô có tâm sự, trấn an cô “Đừng để ý người khác nghĩ gì, trong lòng con hiểu được mình là tốt rồi.”
Thời Quang không biết mình nghĩ gì, cô lại muốn giải thích với Úy Minh Hải “Chú Úy, dạy học Úy Lai mấy tháng này, con không thẹn với lòng mình.”
Cô không biết Úy Minh Hải có hiểu những gì cô muốn nói không, hiểu không hiểu cũng thế, cứ vậy đi.
Cô không cần chỉ vì muốn nâng mình mà dẫm đạp mẹ Úy Lai. Rốt cuộc thì ông cũng là người một nhà với Úy Lai, mà cô chỉ là một người ngoài.
Úy Minh Hải tin lời Thời Quang, cô vô cùng kiên định lại có chút quật cường, ánh mắt không lừa được người khác.
Ông cũng biết hôm nay Úy Lai nói dối, rõ ràng là do bản thân không chuyên tâm còn tìm lý do, nhưng Úy Lai lại là cháu ông, ông nhìn con bé từ nhỏ, phải làm sao bây giờ.
Mẹ Úy Lai đã cho Thời Quang nghỉ việc, ông cũng không thể ép buộc mẹ Úy Lai giữ cô lại, ở lại cũng chỉ ngập tràn tranh chấp, không nên.
Úy Minh Hải nhìn Thời Quang, lời nói tràn ngập áy náy “Là do chú, chú không dạy dỗ con bé tốt.”
Thời Quang nói lời từ đáy lòng “Con thật hâm mộ Úy Lai, có người chú tốt như vậy.”
Úy Minh Hải không hiểu, hâm mộ nghĩa là gì, lại nhớ tới Úy Lai cũng thường xuyên dùng từ này, có thể là từ ngữ lưu hành trên Internet.
Ông cười cười “Chú cũng thật hâm mộ cha mẹ con, có một đứa con gái hoàn hảo như vậy.”
Khóe miệng Thời Quang có chút cứng đờ, miễn cưỡng cười một chút.
Đèn xanh sáng lên. Úy Minh hải chăm chú lái xe, vẫn luôn nhìn phía trước.
Ông tiếp tục đổi đề tài “Mỗi lần cháu chú không nghe lời, chú liền muốn con giới thiệu cha mẹ cho ta làm quen, hỏi bọn họ sao có thể dưỡng dục con tốt như vậy, dưỡng thành một công chúa, lại không hề có chút điêu ngoa nào.”
Vài giây sau, Úy Minh Hải cảm khái “Lúc chú đi làm thêm ở Đại học, cũng bởi vì nhà nghèo nên mới là, không đủ tiền. Mấy hôm nay chú liền nghĩ, nếu chúng ta giống nhau, có gia thế giống nhau, ta còn có thể chịu đựng được sự kiêu ngạo chảnh chọe hay không.”
Ông nói “Hiển nhiên chịu không nổi, cho nên chú rất thích con.”
Đáy lòng Thời Quang chua xót, không thể nào dừng lại.
Cô theo bản năng cầm lấy túi của mình, bỗng nhiên thấy hơi mất tự nhiên, cô xoay mặt về hướng ngoài cửa sổ.
Trong xe an tĩnh một lát, Úy Minh Hải thấy cô nãy giờ không nói gì, liền quay qua “Con sao vậy?”
Thời Quang “Không có gì.”
Cô không biết hôm nay cô bị đứt dây thần kinh nào rồi, thế nhưng lại có thể ở trước mặt người lạ bộc lộ cảm xúc như vậy, cô hít sâu một hơi, “Vừa rồi có chút nhớ ba con, dạo này ba rất bận, nhiều ngày rồi vẫn chưa nói chuyện với ông ấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!