Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 34
Editor: Xiao He
Lúc đến nhà ga chỉ mới mười giờ, Thời Cảnh Nham thấy Thời Quang đang đọc sách, dáng vẻ rất nhập tam, anh liền không quấy rầy cô, hạ ghế ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Quang không phải đang đọc sách, trước đó bị ánh mắt của Thời Cảnh Nham làm cho nhịp tim đập loạn xạ, đành phải cầm sách để che giấu.
Một trang sách mà cô đọc hơn mười phút, cô cũng không biết nội dung là gì, lại lật trang tiếp theo, không yên lòng, thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn Thời Cảnh Nham.
Không được bao lâu, cô phát hiện hai cánh tay của Thời Cảnh Nham rủ xuống, có vẻ ngủ rồi.
Cô quay mặt lại, rốt cuộc có thể đường đường chính chính nhìn lén anh.
Lúc này Thời Quang mới phát hiện khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, chắc do tối qua ngủ không ngon, lại bận rộn cả một ngày hôm nay.
Cô nhìn về chỗ ngồi sau lưng, áo khoác của anh ở bên dưới áo khoác lông của cô.
Xoắn xuýt mấy giây, Thời Quang cầm lấy áo khoác lông của mình.
Đắp lên người anh, trái tim cô đập “bịch bịch” loạn xạ, xém tí nữa khẩn trương đến nỗi nhảy ra ngoài lồng ngực.
Cô cảm thấy mình có tật giật mình, sau khi đắp kín cho anh, Thời Quang tranh thủ thời gian nhắm mắt giả ngủ, tình huống này khi Thời Cảnh Nham tỉnh lại cô cũng sẽ không quá xấu hổ.
Thời Cảnh Nham bị âm thanh chuông báo thức làm cho tỉnh, sợ mình ngủ quên, anh đã đặt báo thức lúc 11 giờ 10.
Sau khi tỉnh dậy anh run lên một lát, trên áo lông có một mùi hương nhàn nhạt, cũng không biết là mùi nước hoa nào, lại xoay mặt nhìn về hướng ghế phụ.
Thời Quang đang tựa vào thành ghế ngủ thiếp đi, sách trong tay cũng rơi xuống chân.
Thời Cảnh Nham điều chỉnh lại chỗ ngồi, “Đào Đào, dậy đi, chú tư sắp đến rồi.”
Anh đắp áo lông lên người cô: “Mặc áo khoác vào đi đón chú ấy nào.”
Thời Quang giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ dậy, xoa xoa mắt: “Nhanh vậy sao?”
Thời Cảnh Nham: “Ừ.”
Thời Quang khom lưng, nhặt sách bên chân lên.
Thật ra vừa nữa cô cố ý để quyển sách rơi xuống chân, để anh nghĩ rằng cô ngủ thiếp đi.
Thời Nhất Thịnh 11 giờ 30 mới tới, ông chỉ đi một mình.
Thời Quang nhận ra ông trong dòng người, cô bước tới chào mừng ông, “Ba.”
Thời Nhất Thịnh ôm con gái, “Sao gầy như vậy?”
Thời Quang: “Giảm béo ạ.”
“Con như vậy được rồi, giảm gì nữa?” Vừa nói chuyện, vừa đi về hướng bãi đỗ xe.
Trên đường về nhà, Thời Nhất Thịnh hỏi Thời Quang ở nhà Úy gia sao rồi?
Thời Quang chỉ nói những điều tốt đẹp, “Tốt ạ, hôm nay còn ăn sinh nhật.”
Hóa ra sinh nhật cô là ngày 1, Thời Nhất Thịnh chưa kịp chuẩn bị quà cho cô, ông chuyển cho cô 3000 đồng, “Con thích gì thì mua đi.”
Thời Cảnh Nham cố ý nói: “Chú không sợ thím tư kiểm tra chi tiêu của mình sao?”
Thời Nhất Thịnh: “… Con bớt ồn ào lại đi.”
Thời Quang không nhận, “Ba tặng con hồng bao hai trăm được rồi, giờ con không thiếu tiền.” Mấy tháng này cô kiếm được không ít tiền.
Thời Nhất Thịnh, “Ba biết con không thiếu, nhưng đây là tấm lòng của ba, con có tiền hay không cùng việc này không liên quan.”
Thời Quang tranh thủ giải thích: “Ba hiểu lầm rồi, tiền là con kiếm được.” Cô không nói mình đi làm thêm, chỉ nói dối: “Con đi thực tập, đây là lương công ty.”
Thời Nhất Thịnh: “Vừa học vừa thực tập, con đừng khiến bản thân mệt quá.”
Thời Quang nhận ra Thời Nhất Thịnh không giống những người khác, ông chỉ mãi lo lắng liệu cô có mệt không, ăn có no không, chăn liệu đã đắp kín chưa.
Sợ Thời Nhất Thịnh suy nghĩ nhiều, cô đành nhận 3000 đồng đó.
Thời Quang không muốn nhắc tới Tần Minh Nguyệt, nhưng lại sợ ông vì chuyện này mà cãi nhau với bà.
Cô hỏi: “Mẹ có biết ba tới Bắc Kinh không?”
Thời Nhất Thịnh: “Biết chứ.” Ông cũng không nói thêm.
Mối quan hệ giữa Đào Đào và vợ, là nút thắt cả đời này không thể nào gỡ được.
Thật ra, ông cũng đáng trách.
Mấy năm trước nhận nuôi Đào Đào, ông vô tâm vô tư, một lòng mong muốn đi công tác, chỉ có chỉ huy tác chiến mới có thể đem lại cảm giác thành tựu cho ông.
Ở nhà, ông không hề can thiệp vào bất cứ chuyện gì.
Cho tới khi không ít hàng xóm cũ thường xuyến ở trước mặt ông nhắc nhở, Tần Minh Nguyệt đối xử với Đào Đào như thế nào, ông mới ý thức được, hóa ra ông lại là một người cha vô tâm, một người chồng vô trách nhiệm như vậy.
Ông không biết vì sao Tần Minh Nguyệt lại trở thành một con người như vậy, nhưng ít nhất trong đó hơn một nửa lí do là vì ông.
Ông cũng không biết tại sao Tần Minh Nguyệt lại gả cho ông.
Nói về gia thế, nhà Tần Minh Nguyệt không hề thua kém nhà ông.
Về tướng mạo, rất nhiều người theo đuổi Tần Minh Nguyệt.
Về năng lực, một năm Tần Minh Nguyệt kiếm được cũng bằng số tiền ông kiếm được cả một đời.
Nếu nói trách nhiệm sau khi cưới, có khi hơn mấy tháng ông đều không thể nào về nhà.
Chính vì ông thờ ơ mà khiến cho Tần Minh Nguyệt lo được lo mất.
Nói tới tình yêu, là ông khiến Tần Minh Nguyệt chịu thiệt thòi, thế nên luôn vô tình mà dung túng những gì bà ấy làm.
Việc chăm sóc Đào Đào, ông không phủ nhận, trong lòng ông vô cùng xấu hổ, là ông làm không tốt.
Tóm lại thì ông là một người chồng thất bại, một người cha đáng trách.
Lúc về đến nhà đã là rạng sáng, Thời Quang trở về căn phòng của mình, Thời Nhất Thịnh lúc này mới nói chuyện về Úy Minh Hải với Thời Cảnh Nham, “Tối mai chú phải về lại rồi, cuối năm bên kia quá bận, hận không thể phân thân, sáng mai cháu thay chú hẹn gặp Úy Minh Hải một chút, để chú gặp ông ấy nói chuyện.”
Thời Cảnh Nham đưa cho Thời Nhất Thịnh một điếu thuốc, Thời Nhất Thịnh khoát tay không lấy, Thời Cảnh Nham cũng không lấy ra, thuốc lá nhét lại vào hộp.
Anh hỏi: “Chú định nói gì với Úy Minh Hải?”
Thời Nhất Thịnh: “Tùy tình hình.”
Nhưng mà ông cũng có quyết định của mình, “Vẫn nên để Đào Đào ở bên này, chờ khi nào con bé với Úy Minh Hải và người nhà Úy gia có tình cảm rồi hãy chuyển qua đó cũng không muộn. Nếu để con bé ở với Úy Minh Hải quá dễ, ngày nào cũng phải tranh chấp với người nhà bên đó, thì lúc nào cũng nghĩ đến chuyện quay về, nhất định sẽ tổn thương hòa khí.”
Thời Cảnh Nham gật đầu, “Con sẽ nói với Đào Đào.”
Thời Nhất Thịnh: “Đến lúc đó con nói chuyện nhẹ nhàng với Đào Đào thôi, dù sao con bé vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện đối nhân xử thế vẫn chưa thể hiểu hết được.”
Thời Nhất Thịnh cũng không nói thêm nữa, mệt mỏi cả một đêm, ông về phòng nghỉ ngơi.
Lúc nãy Thời Cảnh Nham đã ngủ trong xe hơn một tiếng, giờ đây vô cùng tỉnh táo, anh về thư phòng tiếp tục làm việc.
Lúc Thời Quang đi tắm phát hiện mọi đồ dùng đều không thấy, cô đi tìm Thời Cảnh Nham: “Đồ dùng cá nhân của em anh để đâu rồi?”
Thời Cảnh Nham: “Sau cốp xe ấy, anh đi lấy cho em.”
Thời Quang rõ ràng có thể tự lấy chìa khóa xe xuống lầu cầm lên nhưng cô không lên tiếng, đi cùng Thời Cảnh Nham xuống dưới.
Thời Cảnh Nham buộc miệng hỏi một câu: “Em đói bụng không?” Buổi tối nay người nhà họ Úy đông như vậy, cô chắc ăn không nhiều.
Thời Quang không đói chút nào, bà nội nấu cho cô rất nhiều món ăn quê, cô xém chút nữa bể bụng, bây giờ dạ dày cảm thấy hơi khó chịu.
Thế nhưng cô lại nói: “Đói ạ.”
Lại nói tiếp: “Buổi tối ăn không no.”
Nói xong, ở trong lòng cô hung hăng khinh bỉ mình một phen.
Thời Cảnh Nham: “Anh đi nấu bò bít tết cho em ăn.”
“Anh biết nấu?”
“Không biết thì em ăn không?”
” ”
Anh không biết làm em cũng ăn.
Chỉ cần là anh nấu.
Thời Quang đem túi hành lý cất vào phòng, rất nhanh liền xuống dưới lầu, cũng chầm chậm ung dung bước vào bếp.
Thời Cảnh Nham lấy bò bít tết trong tủ lạnh, anh nhó rõ chú tư đã nói với anh, Đào Đào thích ăn bò bít tết bảy phần chín, không ăn tiêu đen, chỉ ăn sốt cà chua.
Thời Quang dựa vào tủ đựng ly, cô không nhìn miếng bít tết trong tay anh, mà đang nhìn đôi tay có khớp xương rõ ràng với những ngón tay thon dài.
Cô nói chuyện tán dóc với Thời Cảnh Nham câu được câu mất, từ miếng thịt bò không biết sao lại nói đến bữa tối dưới ánh nến, cô nhìn như vô tâm nói: “Anh từng ăn bữa tối dưới ánh nến chưa?”
Thời Cảnh Nham tìm dây tạp dề đeo vào, “Từng ăn một lần, cùng với Mẫn Lộ, người cô ấy hẹn không tới.”
Thời Quang đột nhiên có chút đau lòng, Mẫn Lộ chắc là hẹn Úy Minh Hải, mà Úy Minh Hải lại thất hứa.
Bây giờ Úy Minh Hải là ba của cô, tình cảm trở nên hơi phức tạp, trong nội tâm cô không phân định rõ ràng, liền dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Bò bít tết rất nhanh đổi màu, Thời Cảnh Nham dọn dao nĩa ra, hỏi Thời Quang có muốn uống rượu không.
Thời Quang cũng không dám uống rượu, sợ uống xong lại nói ra lời không nên, “Em ăn bít tết được rồi.”
Cô lại hỏi: “Anh không ăn à?”
Thời Cảnh Nham: “Buổi tối anh ăn nhiều rồi.” Anh giúp Thời Quang ngồi xuống, sau đó ngồi xuống đối diện Thời Quang, anh mở điện thoại, tắt hết đèn trong phòng khách dưới lầu.
Đèn phòng bếp tất rồi, cuối cùng là đèn phòng khách.
Trong nháy mắt, mọi thứ trong nhà đen kịt một màu.
Thời Quang nghi hoặc: “Anh tắt đèn làm gì?”
Thời Cảnh Nham: “Tiết kiệm điện.”
Thời Quang: “…”
Lúc này Thời Quang nghe được âm thanh “Cùm cụp.”, là âm thanh của bật lửa.
Một ánh lửa nhỏ bé nhẹ nhàng thắp lên, chiếu sáng cả bàn ăn.
Dưới ánh sáng nhập nhòe, Thời Quang nhìn rõ bóng dáng của Thời Cảnh Nham, ánh mắt thâm thúy, cằm khiên nghỉ, thanh âm từ tính trầm thấp: “Trong nhà không có nến, cái bật lửa này phải chịu đựng một chút rồi.”
Vừa rồi cô nhắc tới bữa tối dưới ánh nến, anh liền ghi nhớ trong lòng.
Thời Cảnh Nham duỗi tay đến trước mặt cô, chiếu sáng cho cô, cằm anh khẽ nhếch: “Ăn nhanh lên nào, để lát nữa lại nguội.”
Thời Quang cố gắng khiến nhịp tim bình tĩnh lại, “Vâng.” Cô nghe được giọng mình có chút khàn khàn.
Đây là món ăn ngon nhất mà cô từngăn, bữa tối dưới ánh nến lãng mạn nhất mà cô từng trải qua.
Thời Quang ăn hơn một nửa miếng bít tết, mới chậm rãi bình tĩnh lại, cô vẫn không dám nhìn Thời Cảnh Nham.
Thời Cảnh Nham phá vỡ trầm mặc, “Bò bít tết thế nào?”
Thời Quang hơi ngước mắt, ánh mắt như có như không liếc qua khuôn mặt anh, nhìn vào khoảng trống bên cạnh anh: “Ngon ạ.” Lại hỏi anh: “Anh có muốn ăn thử không?”
Thời Cảnh Nham: “Ừ.” Ra hiệu cho cô: “Đưa miếng này cho anh là được rồi.”
Thời Quang do dự hai giây, đây là cái nĩa cô đã dùng qua, thế nhưng cô vẫn đưa miếng bít tết nhỏ này đến bên miệng anh.
Ngọn lửa từ cái bật lửa hơi dao động do hai người nói chuyện, thỉnh thoảng lệch đến ngón tay anh, khá nóng tay, anh tạm thời dập tắt ánh nến.
Phòng ăn trong nháy mắt đen sì, mắt cô không thích ứng kịp, Thời Quang không nhìn rõ mặt Thời Cảnh Nham, cô hỏi: “Bật lửa hết dầu à?”
Thời Cảnh Nham: “Còn, nhưng dùng tiết kiệm thôi.”
Thời Quang: “…”
Cô không thấy rõ miếng bít tết để cắt, Thời Cảnh Nham lại bật bật lửa, ánh lửa cô lại lần nữa chiếu lên bóng dáng hai người.
Lúc sau Thời Quang mới nhận ra, ngọn lửa này sẽ làm nóng ngón tay anh, “Không cần bật lửa đâu, em cảm nhận bầu không khí này một chút vậy được rồi.”
Thời Cảnh Nham: “Em đừng nói thì ngọn lửa sẽ không động.”
Anh không có ý định bật đèn.
Thời Quang không nói nữa, động tác cắt miếng thịt bò cũng nhanh hơn, một khối bít tết nhỏ chỉ nhai hai lần trong miệng liền nuốt, Thời Cảnh Nham nhìn cô: “Em gấp cái gì? Từ từ ăn thôi, không ai giành với em.”
Thời Quang lần đầu tiên nói đùa với Thời Cảnh Nham: “Em sợ anh cướp đấy.”
Thời Cảnh Nham cười, rất nhẹ.
Thời Quang bắt được nụ cười nhẹ nơi khóe miệng anh, rất ấm áp, rất mê người.
Tâm tình của cô chập chờn không yên như ánh lửa vậy, cứ liên tục nhảy loạn xạ, cô tưởng rằng chỉ cần một giây thôi cũng có thể ngạt thở.
Cho tới khi Thời Quang ăn xong toàn bộ miếng bít tết, Thời Cảnh Nham mới tắt bật lửa, bật toàn bộ đèn lên.
Anh không khỏi dùng móng tay bóp bóp ngón tay chạm gần ngọn lửa nhất, rất bỏng, chạm vào lại đau.
Thời Quang đứng dậy muốn thu dọn bàn ăn, bị Thời Cảnh Nham ngăn lại, nói cô lên lầu tắm rửa đi, anh bưng đĩa vào phòng bếp, ngón tay cái đặt dưới vòi nước một lúc rất lâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!